Giác Trục Bảo Điển


Người đăng: Reapered

Phương Kiếm Minh quay mặt về phía sau lại thành ra đối diện với nữ tử che mặt
nọ, thấy điệu bộ của hắn như vậy nàng ta lộ ra một nụ cười mỉm, thần sắc cổ
quái . Không chỉ cô ta mà nhân sĩ võ lâm xung quanh thấy bộ dạng này của hắn
đều thầm kêu kì; không biết cái tên kia là loại người gì mà ngay cả Võ học bảo
điển, một trong Tứ đại kì thư – Thiên Hà bảo lục cũng không dám nhìn, thật
khiến cho người ta cảm thấy kinh dị.

Cũng may Thiên Hà bảo lục có sức hút quá lớn, cho dù điệu bộ của hắn có quái
dị đi nữa khi Thiên Hà bảo lục được đưa ra trước mặt chẳng ai còn tâm tư nào
chú ý tới hắn nữa, tất cả ánh mắt đều tập trung vào cuộn bảo điển đang được
đưa ra. Nhìn kĩ mới thấy cái gọi là Thiên Hà bảo lục này cũng thật kì quái,
trông qua tựa như một cuốn tự họa dài ba thước rộng tám tấc nhưng trên mặt lại
không hề có một nét chữ hay đường vẽ nào, chỉ thấy một làn khí mỏng mờ ảo ngăn
che hết mọi ánh mắt khiến người ta không thể nào quan sát được rốt cục bản
thân nó ẩn giấu cái gì, không chỉ mặt trước mà cả mặt sau của Thiên Hà bảo lục
cũng y như nhau đều là một làn sương mờ ảo mà thôi. Chuyện này khiến cho hầu
hết nhân sĩ võ lâm đều giật mình kinh ngạc, đã là Thiên Hà bảo lục, được xưng
tụng là một trong Tứ đại thánh thư, lại là võ học bảo điển dù không viết chữ
thì cũng phải vẽ đồ hình mới đúng, đằng này cuốn trục kì quái này lại trống
trơn, thật không biết đây là cái loại bảo bối gì nữa! Cho dù có lấy được nó
thì làm sao mà tu luyện thần công đây chứ?

Bốn người nhóm Tiếu lão đầu cũng không nhìn ra điểm khả nghi nào, Tiếu lão đầu
chợt cười một tiếng, bảo Phương Kiếm Minh thu Thiên Hà bảo lục lại rồi quay về
phía quần hùng cao giọng nói:

-Chắc mọi người đều đã thấy rõ rồi, đây chính là Thiên Hà bảo lục, Võ học bảo điển chí tôn đâu phải hạng phàm phu tục tử như chúng ta có thể hiểu được nó. Hôm nay mọi người đều vì nó mà đến tuyệt đối không thể thất vọng. Tất cả đều thấy tận mắt rồi, còn ai thấy gì thì trong lòng tự biết. Ta vẫn câu nói cũ, nếu ai có thể “kĩ áp quần hùng” thì Thiên Hà bảo lục sẽ thuộc về người ấy! Được rồi, nếu ai còn có ý kiến gì thì xin nói ra cho mọi người cùng nghe!

Tiếu lão đầu vừa dứt lời thì đã nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên:

-Ngươi dài dòng như vậy rốt cục cũng chỉ là dùng võ công quyết định quyền sở hữu mà thôi. Nếu thế tại sao không giải quyết luôn trong sơn cốc mà phải tới đây, làm hại chúng ta phải mất công chạy một đoạn đường!

Phương Kiếm Minh nhìn lại thì thấy hóa ra người nói là Phó bảo chủ của Phi Ưng
bảo, Tiếu lão đầu cười cười đáp:

-Ta biết có lẽ trong lòng mọi người đang trách ta vẽ chuyện, thật ra ta làm như vậy là tránh cho nhân sĩ trong võ lâm không vì Thiên Hà bảo lục mà tạo nên một tràng sát kiếp gió tanh mưa máu mà thôi!

Phó bảo chủ Phi Ưng bảo liền hừ lạnh một tiếng nói tiếp:

- Nói như vậy là ngươi chỉ một lòng suy nghĩ cho đồng đạo võ lâm thôi sao?

Tiếu lão đầu cười lớn nói:

-Tiểu tử, ngươi sai rồi! Võ lâm vốn là nơi mạnh được yếu chịu, lão phu quản chuyện này làm gì. Nói thật lòng đối với Thiên Hà bảo lục lão phu cũng rất mong muốn, chỉ là lão phu không quen nhìn mấy kẻ ỷ vào thế lực to lớn mà không để ý tới sinh tử của người khác mà thôi. Nếu có bản lãnh thì hãy tự mình xuất thủ đoạt lấy bảo vật, các ngươi đừng tưởng rằng nhiều người thì có thể muốn làm gì thì làm! Giang hồ này không phải là giang hồ của một ai, không phải giang hồ của một môn phái nào cả; Giang hồ chính là giang hồ của tất cả mọi người. Nếu lão phu không làm như vậy chỉ sợ đã có không biết bao nhiêu người chết không minh bạch rồi!

Có người nghe xong lời này thì lập tức mặt mày đỏ bừng phẫn nộ quát lớn:

-Lão già này, ngươi nói như vậy là có ý gì?

Tiếu lão đầu nhìn lại thì thấy người nói là Lãnh diện lão giả của Ma giáo,
mười mấy sợi tóc bạc còn sót lại trên đầu cũng đang dựng đứng cả lên, trông
rất hài hước. Tiếu lão đầu cười cười đáp:

-Ta cũng không phải nói Ma giáo các ngươi, vừa rồi ta chỉ nói tình thế võ lâm, mọi người chớ hiểu lầm!

Phi Long Tử nghe xong liền cười hăng hắc nói:

-Theo như ý ngươi thì ở đây ai có võ công cao nhất là có thể đoạt được Thiên Hà bảo lục?

Tiếu lão đầu cười lớn đáp:

-Phi Long Tử ngươi thật sảng khoái, không sai, ý ta đúng là thế!

Ông ta vừa dứt lời thì đã có một thanh âm cực kì êm ái vang lên:

-Tiếu tiền bối, vãn bối còn có một điểm không rõ, không biết tiền bối có thể chỉ điểm hay không?

Ánh mắt mọi người đều quay sang nhìn Long Bích Vân, người vừa mở miệng. Mặc dù
đã trở thành trung tâm chú ý nhưng nàng ta vẫn bảo trì phong thái ung dug như
cũ không chút ảnh hưởng, từ đó có thể thấy tu vi của nàng ta thực sự vô cùng
cao thâm. Phương Kiếm Minh cũng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nhưng vừa gặp
phải ánh mắt nàng ta lại vội vàng quay đi né tránh. Tiếu lão đầu cười nói:

-Không biết Long cô nương có vấn đề gì, xin cứ nói ra?

Long Bích Vân cười cười đáp lời:

-Tiếu tiền bối, theo ý của người thì ai có thể “kĩ áp quần hùng” là đoạt được Thiên Hà bảo lục, vậy kể cả người đó có cầm được Thiên Hà bảo lục thì cũng một bước khó đi, trong khắp chốn giang hồ nơi nào cũng sẽ bị người khác truy sát không tha. Như vậy không phải là uổng phí một phen tâm cơ của tiền bối hay sao!

Tiếu lão đầu nghe xong liền cười:

-Lời của Long cô nương đúng là nhất châm kiến huyết! Thật ra ta cũng đã nghĩ tới điểm này, bất quá ta lại có một ý nghĩ khác, tất cả mọi người ở đây đều là người có bản lãnh, đối với Thiên Hà bảo lục đều có chút duyên phận. Nếu ai thật sự lấy được Thiên Hà bảo lục thì không ai được cản hắn, nếu ai dám ra tay chính là đối địch với tất cả mọi người ở đây. Người giang hồ chúng ta trọng nhất chính là hai chữ Tín, Nghĩa; ta không tin ở đây có người lại không trọng hai chữ này!

Một câu nói ra khiến cho tất cả đều câm lặng, không một ai dám đứng trước quần
hùng nói mình không thủ tín, cho dù hắn có một trăm lá gan cũng không dám! Nếu
nói ra thì không chỉ danh tiếng bị hủy hoại mà sau này cũng đừng mong có thể
đứng chân trong võ lâm!

Tiếu lão đầu thấy mọi người đều yên lặng liền cười tiếp lời :

-Nếu không ai có ý kiến gì thì xem như là đều đồng ý rồi! Tốt lắm, nếu ai thật sự “kĩ áp quần hùng” thì Thiên Hà bảo lục là của hắn. Sau khi người này lấy được Thiên Hà bảo lục không ai được cướp đoạt của hắn. Còn những cao thủ vắng mặt thì không phải là lão phu không nghĩ tới họ mà hoặc là bọn họ không để Thiên Hà bảo lục vào trong mắt hoặc là vô duyên với nó, ta há có thể lại cần bận tâm đến họ hay sao!

Vừa nói đến đây lại nghe từ dưới vách đá vang lên tiếng người phi hành, nhoáng
một cái đã có mười người phi thân lên trên thạch bình, thấy có thêm nhiều
người như vậy chúng nhân lại bắt đầu có chút ồn ào. Tiếu lão đầu hét lớn một
tiếng trấn an quần hùng:

-Chư vị, xin yên lặng một chút!

Lão nhìn về phía mấy người đến một chút rồi nói tiếp:

-Ta tưởng rằng các vị vẫn không đến chứ! Hôm nay cao thủ tụ họp nhiều như vậy quả thật là đáng vui mừng!

Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn sang thì phát hiện trong mười người này có người
thanh niên cực kì tuấn mĩ mà hắn gặp qua đêm đó, ngoài ra còn có cả Vũ Văn
Kiên của Bạch Đà sơn trang. Hai người này đều đứng lẫn vào trong chúng nhân
chứ không nhập bọn cùng nhóm Long Bích Vân. Thấy vậy Phương Kiếm Minh âm thầm
kinh ngạc, rõ ràng mấy người là cùng một bọn, tại sao chỉ qua có mấy ngày mà
đã thành người xa lạ rồi? Chẳng lẽ trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì
chăng, tại sao gặp mặt cũng không thèm chào hỏi là thế nào?

Tiếu lão đầu lại tiếp lời:

-Đầu tiên, lão phu phải thanh minh một chút, bốn lão già chúng ta đều đứng ngoài cuộc không tham gia luận võ. Đương nhiên, nếu ai cùng cấp bậc với chúng ta cũng mong hắn đừng ra tay, nhường cơ hội này cho hậu sinh vãn bối!

Câu nói này chính là nhằm vào Phi Long Tử, Phi Long Tử nghe thế liền cười to
cao giọng nói:

-Yên tâm đi Tiếu lão đầu, ta sẽ không ra tay đâu. Có công chúa ở đây còn sợ Thiên Hà bảo lục chạy mất hay sao. Chủ ý của ngươi rất hay, để ta xem sau khi công chúa lấy được Thiên Hà bảo lục còn có ai dám tranh đoạt nữa không!

Nghe lời này phần lớn người đều yên tâm không ít. Nếu mấy lão bất tử này cũng
tham gia luận võ thì còn ai dám thượng đài nữa. Mặc dù trong giang hồ vẫn còn
không ít người nổi danh như họ nhưng ai nói người nổi danh nhất định là cao
thủ. Thật ra những người này cũng rất tri túc, cứ nghĩ kĩ mà xem, bốn người
nhóm Tiếu lão đầu ai không phải là siêu cấp cao thủ? Bốn người này hợp lực thì
cho dù là xóa phái diệt môn cũng không phải là việc khó khăn!

Lập tức có người không nhẫn nại được cầm một thanh cương kiếm phi thân ra giữa
bãi, hắn rút kiếm ra khỏi vỏ hướng quần hùng nói:

-Tại hạ Nhất tự kiếm Khang Hải, là đệ tử Cửu Tuyền kiếm phái, không biết có vị anh hùng nào chịu xuất thủ chỉ giáo?

Lời vừa dứt đã nghe từ trong quần hùng vang lên một giọng nói khá hùng hậu:

-Tại hạ Vương Lâm của Hoàng Sơn phái xin thỉnh giáo!

Người này chính là trung niên nhân đứng phía sau Trọng Dương lão nhân, hắn cầm
kiếm trong tay chậm rãi đi ra. Khang Hải nhìn hắn một chút rồi lại nhìn Trọng
Dương lão nhân trầm giọng nói:

-Ngươi là thế nào của Cuồng vũ kiếm Mặc Đông?

Vương Lâm cười đáp :

-Ta gọi hắn là đại sư ca, hắn gọi ta là tam sư đệ. Ngươi nói xem chúng ta có quan hệ thế nào?

Khang Hải cười ha hả nói:

- Hóa ra là thế, thường nghe nói Hoàng Sơn phái kiếm pháp dị thường, quỷ thần
khó lường. Hôm nay tại hạ cũng sẽ thử xem rốt cục là nó lợi hại tới cỡ nào!

Vương Lâm nghe vậy cũng mỉm cười đáp:

- Kiếm pháp của Cửu Tuyền phái cũng rất lợi hại, mong các hạ hạ thủ lưu tình!

Khang Hải chỉ hừ lạnh một tiếng chứ không nói gì.

Phái Hoàng Sơn có thể được xếp vào hàng thứ bảy trong Cửu đại môn phái không
phải vì đệ tử đông đảo mà chủ yếu là vì Hoàng Sơn phái có một bộ kiếm pháp cực
kì lợi hại. Đương kim chưởng môn của Hoàng Sơn phái là Trọng Dương lão nhân
hơn mười năm gần đây đều bế quan luyện kiếm, hết thảy mọi sự vụ lớn nhỏ đều
giao hết cho đại đệ tử Cuồng vũ kiếm Mặc Đông xử lý. Mặc dù Trọng Dương lão
nhân danh là chưởng môn nhưng thực quyền lại lọt hết vào tay Mặc Đông, người
trong giang hồ hầu hết đều chỉ biết C vk Mặc Đông mà không biết Trọng Dương
lão nhân là ai.

Ct kiếm phái cũng được xem là một môn phái trong giang hồ, bất quá tất cả cũng
chỉ có chừng mười mấy người mà thôi, cũng chẳng phải nổi tiếng gì lắm, nếu
muốn nói là có danh tiếng thì cũng chỉ trong phạm vi địa phương mà thôi, nếu
muốn trở thành danh môn thực sự trong võ lâm thì còn kém xa lắm!

Vương Lâm nói là kiếm pháp Cửu Tuyền phái lợi hại, kêu Khang Hải hạ thủ lưu
tình cũng không biết là vì nó lợi hại thật hay chỉ là một câu khácHoàng Sơnáo
đầu môi mà thôi nữa; nhưng Khang Hải nghe thế thì lại cảm thấy chẳng khác hắn
đang châm chọc Cửu Tuyền kiếm phái vậy! Hắn cầm kiếm rung lên một đạo kiếm hoa
rồi thét lên một tiếng:

-Xem kiếm!

Thân vừa động thì kiếm đã đâm tới trước mặt Vương Lâm, một kiếm này không hề
hoa trương mà lại rất bình thường, nhưng trong cái bình thường đó lại ẩn giấu
sự bất phàm. Vương Lâm thấy kiếm này của hắn quả là kì dị nên cũng không dám
sơ ý khinh thường, lập tức rút kiếm, động thân xuất kiếm. Hai kiếm giao nhau,
một tiếng “đinh” thanh thoát vang lên, Khang Hải tràn tới mũi kiếm như tia
chớp đảo xuống tấn công vào hạ bàn của Vương Lâm. Vương Lâm thấy thế trong
lòng hãi thầm : “Kiếm pháp nhanh thật!”

Hắn lập tức lui chân trái ra sau xoay người tránh một kiếm này, đồng thời
trường kiếm trong tay cũng lợi dụng thế xoay người đâm thẳng vào hông đối
phương. Khang Hải thấy vậy cũng kêu lên một tiếng kinh ngạc lập tức nhảy lên
tránh, đồng thời từ trên không trung xoay người liên tiếp đâm ra ba kiếm,
trường kiếm phá không rít lên những tiếng “rét rét rét” rợn người, ba kiếm này
nối nhau thẳng tắp đâm tới, không hề có hoa chiêu. Quả nhiên là kiếm như tên,
Nhất tự kiếm không phải chỉ có hư danh. Phương Kiếm Minh đứng bên ngoài quan
sát thấy ba chiêu này thì cũng phải ngẩn người ra, nghĩ thầm trong lòng: “Kiếm
pháp thật cổ quái!”

Đương trường, Vương Lâm cũng cười lớn nói:

-Kiếp pháp của Cửu Tuyền kiếm phái quả nhiên bất phàm, xin lĩnh giáo!

Chỉ nghe thấy một tràng tiếng kiếm va chạm nhau “đinh đinh đinh” vang lên
không ngớt, Vương Lâm vừa tiếp xong ba kiếm của đối phương lại lập tức phản
công lại chín kiếm. Chín kiếm đồng xuất kiếm quang bay lượn, từng kiếm từng
kiếm đâm ra khí thế như sấm vang chớp giật bức Khang Hải phải lui lại mấy
bước. Khang Hải mặt mũi đỏ bừng, lập tức đem toàn thân bản lĩnh xuất ra hết,
Vương Lâm cũng không chịu kém thi triển Hoàng Sơn kiếm pháp giao tranh.

Lúc này giữa hai người chỉ còn lại một cơn cuồng phong màu bạc, kiếm quang uốn
lượn, kiếm khí rít gào; ngươi công một kiếm ta cũng xuất một kiếm phá giải,
ngươi đâm trên ta né dưới…

Chỉ trong chốc lát mà hai người đã trao đổi hơn hai mươi chiêu. Chợt nghe
Khang Hải quát lớn một tiếng, cổ tay run lên, trường kiếm bay xéo đâm thẳng
vào bên hông Vương Lâm khoảng ba tấc, hắn đang thầm cao hứng trong lòng thì
Vương Lâm đã hét lên một tiếng, kiếm chuyển sang tay trái, tay phải nhanh như
chớp đẩy ra một chưởng. Chưởng phong hùng hậu chấn thẳng vào mũi kiếm đối
phương làm nó lệch đi hướng khác, Khang Hải chưa kịp triệt chiêu thì trường
kiếm trong tay trái Vương Lâm đã lập tức lóe lên đâm thẳng tới trước ngực
Khang Hải chỉ còn cách có một tấc. Chỉ cần Vương Lâm đẩy nhẹ tay một cái là
Khang Hải sẽ bị trọng thương, Khang Hải thấy mũi kiếm của đối phương đang chỉ
vào ngực mình cũng không dám cử động.

Vương Lâm cười nói:

- Đã lĩnh giáo!

Cổ tay run lên xoay trường kiếm cắm vào vỏ. Khang Hải thở dài một tiếng phi
thân nhảy lên chạy như bay ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã không thấy bóng
dáng đâu nữa. Hắn bị Vương Lâm đánh bại cũng không còn mặt mũi nào ở lại, đành
vội vã rời khỏi thạch bình!

Vương Lâm đánh bại được Khang Hải thì ung dung mỉm cười nhìn quần hùng, chợt
thấy một một hán tử mặt trâu bước lên, trên lưng người này có đeo theo một đôi
song câu. Người này tuy hình dáng to lớn nhưng diện mạo lại thật sự quá khó
nhìn, mũi hếch miệng rộng lại thêm hai con mắt lờ đờ như mắt cá chết vậy. Hắn
đi ra giữa trường còn cách Vương Lâm khoảng chừng năm trượng thì rút song câu
ra, câu trái giơ quá đầu, câu phải hoàng ngang ngực, chiêu số rất bài bản,
động tác dứt khoát thành thục, có thể thấy đây là một cao thủ chuyên sử câu!

Vương Lâm nhìn song câu trong tay hắn ta vừa âm thầm suy xét xem người này là
ai, thật không nghĩ ra trong võ lâm lại còn một hán tử xấu xí sử song câu.
Nghĩ một hồi không được hắn trầm giọng hỏi:

-Các hạ, xin báo danh!

Hán tử xấu xí đáp:

-Giang hồ vô danh tiểu tốt, không báo danh thì hơn! Họ Vương, mau rút kiếm ra!

Vương Lâm cười hăng hắc nói:

-Nếu không phải là cao thủ chân chính thì kiếm của ta cũng sẽ không xuất vỏ. Ta thấy ngươi cũng là một cao thủ nên nhất định sẽ rút kiếm, nhưng khi kiếm xuất vỏ thì đó cũng là một kích thạch phá thiên kinh!

Hán tử xấu xí nhướng mày quát lớn:

-Được!

Đồng thời song câu huy động toàn lực tấn công, nhất thời câu ảnh ngập trời,
bên ngòai chỉ thấy Vương Lâm bị nhốt vào trong câu ảnh cuồn cuộn, cực kì hung
hiểm. Mắt thấy Vương Lâm sắp bị đả thương thì thân hình hắn chợt lóe lên né
xéo ra sau một bước; thiết câu lại phá không đuổi theo như hình với bóng, từ
bên hông đánh xéo vào.

Có người đang thầm trách Vương Lâm quá chủ quan khinh địch khiến mình bị mất
tiên cơ, thân hãm vào hiểm cảnh nguy ngập, đây đều là do hắn tự làm tự chịu.
Chợt nghe một tiếng “Đinh!” chói tai vang lên, thì ra Vương Lâm đã rút kiếm
nhanh như chớp chặn hai mũi câu lại, đồng thời chân phải tựa như độc xà xuất
động đá thẳng vào huyệt Tam âm giao trên chân của đối phương. Hán tử xấu xí nọ
hừ lạnh một tiếng lập tức lộn người lui về sau năm bước. Vương Lâm được thế
nào bỏ lỡ cơ hội này, trường kiếm trong tay phải như cuồng phong bạo vũ đuổi
riết không tha. Chỉ trong chớp mắt hắn đã xuất ra bảy bảy bốn mươi chín kiếm,
mỗi kiếm đâm ra đều tạo nên kiếm phong phá không rít lên rèn rẹt, cảnh tượng
như vậy thật khiến người ta lạnh mình! Kiếm quang ngập trời khiến cho hán tử
xấu xí hoa cả mặt, lập tức bị bức vào hiểm cảnh.

Trọng Dương lão nhân đang ngồi ngoài thấy thế trên mặt không nhịn được lộ ra
một nụ cười đắc ý, đệ tử hắn đang uy phong đại phát đánh cho hán tử xấu xí kia
không còn lực hoàn thủ, trong lòng cực kì cao hứng. Mắt nhìn thấy hán tử nọ
sắp bị thương dưới kiếm Vương Lâm thì đột nhiên nghe hắn cười lạnh một tiếng,
thân hình xoay một vòng nhanh như chớp, câu phải lập tức đâm xéo lên đầu vai
Vương Lâm, câu phong rì rầm như sấm. Trọng Dương lão nhân thấy vậy mặt mày
biến sắc, chỉ nghe Vương Lâm kêu lên một tiếng “ái chà” rồi nhanh chóng rút
chân lui bước. Hán tử xấu xí cũng không chút chậm trễ câu trái lập tức nhấc
lên đâm thẳng vào thân kiếm của Vương Lâm, hắn thầm vận nội lực vào thân câu
tận lực đánh ra. Vương Lâm cũng không thèm nghĩ ngợi vận nội lực vào kiếm ngăn
cản. Đương trường vang lên ba tiếng “đinh đinh đinh” chói tai, hán tử xấu xí
tràn tới ép Vương Lâm phải lui lại sau ba bước; hiển nhiên là xét nội công thì
Vương Lâm còn kém đối phương một bậc.

Hán tử xấu xí nọ lay động hai tay, song câu chớp lên đâm thẳng vào bên tai
Vương Lâm, câu phong rít lên rèn rẹt. Một chiêu này thật sự quá nhanh, Vương
Lâm đang lui lại nào kịp đứng vững, chỉ nghe bên tai còn tiếng câu phong ghê
rợn lảng vảng, hai lọn tóc dài rơi lả tả trong không trung. Hai lọn tóc dài
này đúng là do một chiêu vừa rồi hán tử xấu xí nọ sử câu cắt rời! Vương Lâm
thấy vậy sợ đến lạnh người, nếu hán tử xấu xí sử chiêu này đẩy thêm nửa tấc
thôi là đôi tai hắn đã bị cắt xuống, thậm chí hắn còn có thể phải đi chào Diêm
Vương không biết chừng!

Hán tử xấu xí thu lại song câu rồi phi thân lùi lại, song nhãn không lộ một
chút tình cảm nào nhàn nhạt nhìn Vương Lâm, Vương Lâm đỏ mặt chớp chớp mắt rồi
lui lại sau lưng Trọng Dương lão nhân. Trọng Dương lão nhân lặng lẽ nhìn hán
tử xấu xí, trong mặt hiện lên một tia lạnh lẽo, thật không biết ông ta đang
nghĩ gì trong lòng. Hán tử xấu xí này đả bại được Vương Lâm thì võ công hoàn
toàn có thể được xếp vào hàng cao thủ nhất lưu, trong khoảng thời gian ngắn
không ai dám bước ra khiêu chiến với hắn. Song câu của hắn quả thật có chút
quỷ dị, không ít người đang âm thầm tính toán cách phá giải. Một lát sau Phó
bảo chủ Phi Ưng bảo chậm rãi bước ra, hắn đối diện với hán tử xấu xí cười nói:

-Công phu của các hạ quả là cao, tại hạ Phó bảo chủ Phi Ưng bảo Trịnh Khả Trang xin lĩnh giáo cao chiêu!

Phương Kiếm Minh nghe xong mới biết tục danh của gã Phó bảo chủ Phi Ưng bảo
này. Hán tử xấu xí nọ lạnh lùng nhìn Trịnh Khả Trang im lặn không nói lời nào,
song câu rút ra múa lên, câu thanh rít gào đem hết nhất thân tuyệt học sử ra.
Trịnh Khả Trang vốn có ý thu phục người này nên mới cố ý ra đấu với hắn, không
ngờ hắn lại là kẻ không chút vị tình với bất kì ai. Trịnh Khả Trang không đề
phòng suýt chút nữa đã bị song câu đánh trúng, hắn vội vàng nhảy lên cao chừng
ba trượng, hai tay ép sát bên người. Đây chính là một môn tuyệt học nổi danh
trong võ lâm: “Phân cân thác cốt thủ”; công phu này cực kì khó luyện, tưởng
rằng đã thất truyền không ngờ hắn lại luyện được!

Trịnh Khả Trang sử ra Phân cân thác cốt thủ lập tức tiến vào trong phạm vi câu
ảnh, chỉ thấy thân ảnh hắn tiến rồi lui, chỉ trước điểm sau tựa như chim ưng
bay lượn vậy, đôi tay biến hóa vô cùng, hư thật khó lường. Thủ ảnh vờn múa
trên ba mươi sáu huyệt đạo thân trước của đối phương, đúng là tĩnh thì như
thái sơn mà động thì như sấm sét…

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=32#ixzz3OCZtUUuw


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #134