Trên Vách Núi


Người đăng: Reapered

Phương Kiếm Minh không biết vì sao Tây Môn tiên sinh và Tiếu lão đầu lại chọn
nơi này, sườn núi này thật sự quá nguy hiểm chẳng mấy ai tình nguyện đến nơi
hiểm yếu như thế này nếu không có việc bắt buộc phải đi. Thấy địa hình nơi này
khắc nghiệt như vậy, lại nghĩ đến đoạn đường hung hiểm vừa qua không khỏi
khiến Phương Kiếm Minh nảy ra ý nghĩ mang theo Thiên Hà bảo lục đi càng xa
càng tốt, đến một nơi hoang vu nào đó khổ tu võ không, sau khi luyện thành
tuyệt thế thần công thì sẽ tái xuất giang hồ, lúc đó còn phải sợ ai nữa chứ.

Lại nói đến một chiêu này của Tây Môn tiên sinh và Tiếu lão đầu thật sự quá
cao minh, bọn họ dụ hết võ lâm cao thủ đến nơi này thật sự có dụng ý thâm sâu
khác; Phương Kiếm Minh cho dù có thông minh đến đâu cũng khó có thể nào đoán
được suy nghĩ trong lòng bọn họ!

Phi Long Tử đánh giá Tây Môn tiên sinh một lúc, thần sắc không ngừng biến đổi,
đột nhiên nghĩ tới một người vội mở miệng quát hỏi:

- Theo thái độ của Phương tiểu tử thì ngươi và hắn rất thân thuộc. Hắn gọi
ngươi là Tây Môn sư phụ vậy ngươi mang họ Tây Môn sao?

Tây Môn tiên sinh cười hăng hắc vuốt chòm râu dài nói:

- Không sai, ta đúng là mang họ Tây Môn, những người quen biết đều gọi ta là
Tây Môn tiên sinh. Phi Long Tử, ta nhận ra ngươi chẳng lẽ ngươi lại không nhận
ra ta!

Phi Long Tử lắc đầu nói:

- Mặc dù ta không biết ngươi là ai nhưng cũng có thể nhận ra võ công của
ngươi cực kì cao minh, tuyệt không kém hơn các cao thủ trên Thiên – Địa nhị
bảng.

- Đa tạ ngươi tán thưởng, Tây Môn không dám nhận. Ta chỉ là kẻ vô danh nơi
thôn dã đâu dám so sánh với các ngươi!

Tây Môn tiên sinh nghe vậy liền cười đáp.

Phi Long Tử chớp mắt nói tiếp:

- Mặc dù ngươi vô danh nhưng “Thiên Sư công” của ngươi lại không vô danh chút
nào!

Tây Môn tiên sinh nghe thế không khỏi thốt lên một tiếng “hả?” kinh ngạc hỏi
hắn:

- Ta còn tưởng rằng công phu của ta trên đời này rất ít người biết, không ngờ
ngươi cũng biết đến Thiên Sư công. Làm sao ngươi biết được?

Phi Long Tử cười lạnh một tiếng nheo mắt nhìn ông ta trầm giọng hỏi:

- Ngươi là Thiên Trúc tăng có phải không?

Tây Môn tiên sinh kinh ngạc hỏi:

- Cái gì mà Thiên Trúc tăng? Thiên Trúc tăng là ai?

Phi Long Tử thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tây Môn tiên sinh khi nghe nói đến Thiên
Trúc tăng không khỏi có chút băn khoăn, trên mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ. Hắn vốn
tưởng rằng Tây Môn tiên sinh này và vị Thiên Trúc tăng năm đó hắn gặp có chút
quan hệ, vốn năm đó khi gặp vị Thiên Trúc tăng kia chỉ giao thủ đúng một chiêu
hắn đã hoàn toàn thảm bại. Cho nên trong đời Phi Long Tử, ngoài Đao Thần ra
thì cũng chỉ có vị Thiên Trúc tăng thần bí kia mới khiến hắn ăn ngủ không yên
mà thôi! Điều đáng nói ở đây là vị Thiên Trúc tăng kia cũng chỉ lưu lại Trung
Nguyên có mấy năm rồi quay lại Thiên Trúc. Năm đó, Võ lâm Vạn sự thông đã xếp
vị Thiên Trúc tăng này đứng thứ hai trong Thiên Bảng nhưng lại nhận xét về võ
công của ông ta là : “Võ công thần kì, phong phạm vương giả, không ai có thể
sánh bằng!”.

Cũng năm đó sau khi tỷ thí một chiêu với ông ta đã bại Phi Long Tử nhận ra võ
công người này cao hơn hắn rất nhiều, nhưng rốt cuộc là võ công của ông ta cao
tới đâu thì hắn không thể đo lường được, chỉ có thể dung mấy chữ “cao thâm khó
lường” để hình dung về tu vi võ công của người này mà thôi!

Hôm nay hắn thấy trong chân lực của Tây Môn tiên sinh còn ẩn giấu tiếng sư
hống, loại võ công cổ quái như vậy dường như không phải là mạch phái Trung
Nguyên. Năm đó sau khi tiếp một chiêu của ông ta Phi Long Tử nghe như trong
chiêu đó vừa có tiếng long ngâm lại có cả tiếng tượng gầm, hắn liền đưa vấn đề
này ra hỏi thì vị Thiên Trúc tăng nọ cũng chỉ cười đáp: “Võ lâm Trung Nguyên
tuyệt học vô số, Ba La Long Tượng Công của bần tăng còn kém cỏi lắm. Gia sư
còn một môn tuyệt học khác tên là Thiên Sư công, sau này nếu thí chủ gặp phải
người sử ra Thiên Sư công xin chớ kinh động!”

Ông ta nói rồi cất bước phiêu sái bỏ đi. Nhiều năm trôi qua Phi Long Tử đã gần
như quên mất vị Thiên Trúc tăng kia, nhưng hôm nay đột nhiên thấy môn võ công
quái dị của Tây Môn tiên sinh tựa như có chút tương đồng với võ công của lão
dị tăng nọ trong đầu chợt nhớ lại chuyện trước kia. Hắn biết rất nhiều nhân
vật phong vân cùng tuyệt kĩ thành danh của họ nhưng lại không thể biết dị tăng
Thiên Trúc kia là ai, hơn nữa còn nhớ tới lời dặn dò “ngày sau gặp người sử ra
Thiên Sư công” liền không khỏi biến sắc mặt, âm thầm cảm thán vị dị tăng kia
quả nhiên liệu sự như thần!

Phi Long Tử nghĩ đi nghĩ lại một hồi cũng cảm thấy đau đầu, hơn nữa có tiếp
tục truy cứu vấn đề này cũng sẽ chẳng đi tới đâu, tốt nhất là cứ cho qua cho
rảnh chuyện. Hắn vỗ đầu một cái rồi trầm giọng nói:

Phương tiểu tử, có mấy năm không gặp mà ngươi lại quen biết thêm nhiều dị nhân
nữa rồi, thật không biết đây là phúc hay là họa nữa. Được rồi, Tây Môn tiên
sinh, ngươi chờ ở đây làm gì, chẳng lẽ đợi Phương tiểu tử đem Thiên Hà bảo lục
đến cho ngươi sao?

Tây Môn tiên sinh chỉ cười hăng hắc không nói gì, trường bào phất lên phủi
sạch một tảng đá bằng phẳng chậm rãi ngồi xuống rồi mới nhìn Phi Long Tử nói:

- Phi Long Tử, nếu ngươi muốn biết đáp án thì đi hỏi bọn Tiếu lão đầu đi, bọn
họ tới rồi!

Phi Long Tử và Phương Kiếm Minh ngưng thần lắng nghe liền cảm thấy dưới sườn
núi mơ hồ có tiếng bước chân, tiếng người nói chuyện vọng lại. Không lâu sau
lại càng trở nên rõ ràng hơn, được một lúc chợt có một tiếng cười lớn vang
lên, từ dưới sườn núi có ba bóng người bay lên. Cả ba người này đều một hơi
phi thẳng lên trên đỉnh vách đá, điều này khẳng định mấy người này đều có
không dưới một giáp công lực. Ba người này nội công thâm hậu, tiêu sái phi
thân đi lên thật khiến người ta kinh phục. Phương Kiếm Minh nhìn rõ ba người
này liền reo lên mừng rỡ:

- Tiếu tiền bối, Bệnh tiền bối, Túy tiền bối; cả ba người đều tới rồi!

Tây Môn tiên sinh vẫn ngồi yên tại chỗ nhìn ba người nở một nụ cười, thần thái
rất thoải mái. Phi Long Tử thấy ba người này khinh công siêu tuyệt không khỏi
thất kinh trong lòng. Hắn vốn cho rằng trong võ lâm hiện tại người có võ công
cao hơn hắn cũng chỉ có mấy lão bất tử mà thôi, không ngờ hôm nay lại cùng lúc
gặp được ba người, thêm cả Tây Môn tiên sinh nữa là hôm nay hắn đã gặp phải
bốn vị siêu cao thủ. Chỉ cần nhìn vào phong thái ung dung của họ cũng có thể
hiểu được, họ muốn đoạt lấy Thiên Hà bảo lục chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay
mà thôi!

Phi Long Tử đưa mắt đánh giá một lượt cuối cùng dựng lại trên người Bệnh thư
sinh, hai bàn tay không nhịn được khép hờ lại như đao, chân khí cuồng loạn vận
chuyển, trong người bừng lên một loại cảm giác hưng phấn khó hiểu, chỉ hận
không thể lập tức tiến lên đánh nhau với ông ta một trận. Tiếu lão đầu, Túy
đạo nhân, Bệnh thư sinh ba người đều nhẹ nhàng đáp xuống bãi đá, bọn họ chỉ
liếc mắt nhìn Phi Long Tử một cái rồi tiến lại bên cạnh Tây Môn tiên sinh.
Tiếu lão đầu với Túy đạo nhân mặc kệ mặt đất là bẩn hay sạch đều nhất loạt
ngồi xuống, còn Bệnh thư sinh lại thầm vận nội lực dưới chân lập tức nổi nên
một cơn gió nhẹ quét sạch cát bụi rồi mới ngồi xuống. Lúc này Tiếu lão đầu mới
cười cười nhìn Phi Long Tử nói:

- Hóa ra là Phi Long Tử, ngươi cũng ngồi đi, không cần khách khí!

Phi Long Tử cũng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống một tảng đá. Hắn có thể
đoán ra Bệnh thư sinh và Túy đạo nhân là ai nhưng đối với Tiếu lão đầu thì lại
khôgn rõ ràng lắm; bất quá lúc còn ở dưới trấn hắn đã từng gặp ông ta, không
cần ra tay cũng có thể khẳng định Tiếu lão đầu này là một trong những cao thủ
hàng đầu võ lâm!

Chợt nghe có hàng loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, tiếng y phục bay lật
phật cực kì náo nhiệt, từ dưới vách đá có không ít người phi thân nhảy lên. Có
người chỉ dụng một hơi chân khí đã lên tới nơi nhưng cũng có người phải dùng
tới cả tay chân chật vật một lúc mới lên được. Phương Kiếm Minh thấy nơi này
đến nhiều người như vậy không khỏi âm thầm kinh ngạc, quay lại nghi hoặc nhìn
Tiếu lão đầu. Tiếu lão đầu cũng chỉ cười cười nháy mắt với hắn một cái chứ
không giải thích gì nhiều. Đợi thêm một lúc thì số người đến cũng đã tương đối
đầy đủ, Phương Kiếm Minh đưa mắt nhìn quanh một vòng nhưng vẫn không thấy bóng
dáng nghĩa phụ Đao Thần đâu, hắn chợt thấy một nữ tử che mặt liền nở nụ cười
với nàng, nữ tử che mặt này thấy hắn thân hình liền run lên. Bên cạnh nữ tử
này là một cô gái mặc y phục màu lam, trên đầu đội một cái nón tre lớn, trên
nón tre lại phủ một tấm lụa đen che kín bốn phía. Tấm lụa đen này không biết
là do chất liệu gì dệt thành mà có thể khiến cho nàng ta quan sát được mọi sự
bên ngoài nhưng người khác lại không thể trông thấy mặt mũi nàng ta. Phương
Kiếm Minh thấy một thân trang phục của cô gái này liền ngây người ngẩn ngơ,
hắn không khỏi nghĩ tới hình dáng của Y Di tỷ trong lần gặp gỡ đầu tiên. Y
phục của cô gái này cực kì giống với Thánh Cô năm đó, chỉ khác là năm đó Y Di
tỷ vận bạch y còn nàng ta thì mặc lam y mà thôi. Nhân sĩ Ma môn ngoài hai cô
gái này còn có Phương trưởng lão đang đứng sau lưng. Cùng đi với bọn họ còn có
bốn thiếu niên khiêng kiệu nữa nhưng bốn người này không theo lên trên vách đá
mà đứng ở dưới sườn núi chờ ba người bọn họ.

Ánh mắt Phương Kiếm Minh vừa đảo qua thì đã thấy Ma giáo công chúa Đông Phương
Thiên Kiều mỉm cười với hắn, quả nhiên là thiên kiều bá mị, tuyệt sắc giai
nhân. Phương Kiếm Minh không khỏi cảm thấy rung động, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ
lên; sau lưng nàng ta còn có một lão giả mập mạp, Mã trưởng lão, lão giả mặt
mày lạnh lùng và một tiểu cô nương mặc y phục nha hoàn nữa. Năm người bọn họ
chậm rãi đi tới bên cạnh Phi Long Tử, Phi Long Tử thấy Đông Phương Thiên Kiều
đi tới vội vàng hướng tới nàng ta nở một nụ cười chào hỏi, Đông Phương Thiên
Kiều cũng nhanh chóng thi lễ hậu bối với ông ta rồi lại giới thiệu ba vị
trưởng lão cho ông ta chào hỏi. Phương Kiếm Minh không hiểu lắm về quy củ của
Ma giáo, chỉ thấy bọn họ thấp giọng trò chuyện, đại khái cũng chỉ bàn quanh về
chuyện Thiên Hà bảo lục mà thôi…

Phó bảo chủ Phi Ưng bảo lại chỉ đi có một mình, bên cạnh hắn còn có một lão
đạo sĩ và một tiểu đạo sĩ, hai đạo sĩ này Phương Kiếm Minh đã gặp tại tửu lâu
ở trong trấn cũng biết họ là người của Võ Đang. Thiếu Lâm và Võ Đang giao tình
rất tốt, nhìn thấy hai người này trên mặt Phương Kiếm Minh liền lộ ra một nụ
cười tràn đầy thiện ý. Tiểu đạo sĩ nọ cầm bảo kiếm trong tay đang thấp giọng
nói cái gì đó với lão đạo sĩ, lão đạo sĩ nghe xong liền quét ánh mắt nhìn về
phía Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh dĩ nhiên cũng chỉ đảo mắt qua bọn họ
mà thôi rồi lại dời chú ý sang người khác cho nên không để ý tới ánh mắt của
lão đạo sĩ. Bên cạnh hai người này chính là Thất tình kiếm Khổng Hải Sơn của
phái Hoa Sơn, ông ta đang ngồi yên trên mặt đất, trên mặt cười cười khiến
người ta không thể nào đoán định được ý đồ của ông ta.

Đáng chú ý còn có một hán tử trung niên lưng đeo song câu chỉ cúi đầu yên lặng
riêng một mình có vẻ rất cô độc, Phương Kiếm Minh cũng không nhận ra được
người này là ai. Cách đó không xa là một lão nhân khá “quen biết”, chính là
người lúc ở dưới trấn đã từng đánh nhau với hắn một trận, theo như lời Manh
hiệp Hoa Tự Lưu thì ông ta gọi là Trọng Dương lão nhân thì phải. Lúc này vẻ
mặt của Trọng Dương lão nhân có vẻ như đang rất phẫn nộ, giận giữ trợn mắt
nhìn hắn một cái. Bên cạnh Trọng Dương lão nhân còn một hán tử lạ mặt nữa, sau
bọn họ chính là mấy người nhóm Long Bích Vân. Vừa đến nơi chưa kịp ngồi xuống
thì cả nhóm đã trông thấy Phương Kiếm Minh đang ở bên kia nhìn sang, hơn nữa
vây xung quanh hắn chính là mấy người nhóm Tiếu lão đầu thì vẻ mặt tỏ ra cực
kì kinh ngạc. Người thiếu lịch lãm nhất là Long Nguyệt chỉ biết há hốc miệng
nhìn Phương Kiếm Minh, cô ta ngây ngốc một lát rồi mới chỉ vào Phương Kiếm
Minh ghé vào tai Long Bích Vân nói nhỏ chuyện gì đó.

Long Bích Vân tuy trông thấy Phương Kiếm Minh nhưng vẫn bảo trì phong thái như
cũ, hé miệng mỉm cười gật đầu với Phương Kiếm Minh tỏ ý chào hỏi. Phương Kiếm
Minh thấy nàng ta như vậy trong lòng cảm thấy rất xấu hổ, còn Sử Đan Phong ở
bên cạnh lại giương đôi mắt tóe lửa trừng mắt trợn mày với hắn. Phương Kiếm
Minh thấy thế vội chuyển ánh mắt quét qua một lượt thì chợt thấy Hoa Tự Lưu
cũng đang ngồi một mình cách đó không xa, hắn muốn gọi Hoa Tự Lưu sang bên này
nhập bọn, lát nữa chắc hẳn Manh hiệp sẽ giúp được không ít công sức. Phương
Kiếm Minh chưa kịp mở miệng thì bên tai chợt truyền đến một giọng truyền âm
nhập mật quen thuộc của Túy đạo nhân:

- Phương tiểu tử, ngươi đừng gọi hắn lại đây, để hắn ở bên đó là ý của bọn
ta. Trên giang hồ hắn là một trong Cửu đại thần bí khách, cứ để hắn bảo trì
thân phận thần bí của hắn đi!

Phương Kiếm Minh nghe vậy liền nhìn Túy đạo nhân mỉm cười coi như trả lời ông
ta.

Ngoài ra bốn phía xung quanh còn có mười mấy nhân sĩ võ lâm hoặc đứng hoặc
ngồi, mấy người này đến đây nếu không để tranh đọat Thiên Hà bảo lục thì chắc
chắn là đang chờ đợi một tràng phong vân náo nhiệt. Từ khí thế trên người tỏa
ra cũng có thể thấy bọn họ đều là hảo thủ hùng bá một phương, nhất định cũng
là nhân vật phong vân trong Võ lâm.

Phương Kiếm Minh vừa nhìn quanh một vòng thì Tiếu lão đầu cũng thấy không còn
ai lên nữa, đang định mở miệng thì chợt nghe Trọng Dương lão nhân hắc hắc cười
lạnh vài tiếng rồi nói:

- Hay lắm, nhiều người tới như vậy quả nhiên là quần hùng quy tụ. Tiếu lão
đầu, bốn người các ngươi là ai, dẫn chúng ta đến đây là có ý gì?

Tiếu lão đầu cười hì hì đáp:

- Bốn người chúng ta tự xưng là Võ lâm tứ hữu. Chúng ta vốn tiêu dao tự tại
khoái hoạt thần tiên, không ngờ bị việc Thiên Hà bảo lục xuất hiện làm quấy
nhiễu, buộc phải trọng hiện giang hồ. Chúng ta cũng muốn xem thử Thiên Hà bảo
lục này rốt cuộc là loại bảo bối gì mà có thể khiến nhân sĩ võ lâm thèm muốn
như vậy. Chúng ta không có ý đồ gì xấu mong mọi người chớ hiểu lầm!

Phó bảo chủ Phi Ưng bảo nghe thế cười lạnh không thôi, hắn đang định nói thì
chợt nghe từ dưới vách đá có tiếng nói vọng lên:

- Hoa đại ca, ai cũng muốn cầm được Thiên Hà bảo lục vào tay, hôm nay nó đã ở
ngay trước mặt rồi, huynh có muốn đi xem không?

Phương Kiếm Minh nghe thấy giọng nói này trong lòng mừng rỡ, trên mặt nở một
nụ cười vui vẻ. Người vừa nói không ai khác chính là Ngô Thế Minh, không ngờ
hắn cũng chạy tới đây. Lời của Ngô Thế Minh vừa dứt thì đã một giọng nói cực
kì sung mãn vang lên:

- Nhị đệ, Tứ đại thánh thư vang danh thiên hạ, ngươi ngàn vạn lần không được
khinh thường. Chúng ta cùng tiến lên xem sao, để xem ở đây có bao nhiêu người
đáng cho ta gặp gỡ!

Hai người ở dưới vách đá nói chuyện mà tiếng nói vẫn vang vào tai từng người
rõ mồm một, chỉ riêng điều này cũng chứng tỏ người đến nội công cực kì thâm
hậu. Chúng nhân đang ngạc nhiên nhìn lại thì đã thấy hai bóng người như hai
cánh chim ưng bay vọt lên, đợi bọn họ đứng yên trên thạch bình mới thấy người
đến là một đại hán cao lớn và một tên thanh niên trông giống như khất cái.
Người thanh niên này tay cầm một thanh trường côn, diện mạo tuy đoan chính
nhưng vẻ mặt lại điên điên khùng khùng; hán tử kia thì ngược lại, trên mặt lúc
nào cũng bảo trì một nụ cười mỉm cực kì ôn hòa. Vóc người cực kì cao lớn,
tướng mạo khôi vĩ, thần thái như rồng như hổ. Khóe miệng người này hơi nhếch
lên khiến người ta có cảm giác không giận mà uy, hào khí vạn trượng. Chúng
nhân thấy người này đều không khỏi âm thầm tán dương trong lòng: Hảo hán tử!

Phương Kiếm Minh thấy thanh niên này liền mừng rỡ như điên, không kìm được
đứng lên cao giọng gọi:

- Thế Minh ca, ngươi cũng tới rồi!

Ngô Thế Minh nhìn thấy hắn trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, vội kéo theo hán tử
khôi vĩ kia nhanh chóng tiến sang, Phương Kiếm Minh cũng vội bước lên nghênh
tiếp. Ngô Thế Minh nhìn hắn cười ha hả nói:

- Kiếm Minh, hóa ra ngươi tới sớm như vậy. Tốt quá, đến đây, ta giới thiệu
cho ngươi một người,. Vị này chính là đại ca kết giao của ta – Hoa đại ca. Hoa
đại ca, người này chính là Phương lão đệ mà đệ đã nói với huynh!

Phương Kiếm Minh nghe Ngô Thế Minh nói thế thì ngẩn người ra, trong lòng xoay
chuyển ý nghĩ một chút, chợt hắn biến sắc thất thanh kêu lên:

- Hoa đại ca, chẳng lẽ huynh là…

Lại nghe Ngô Thế Minh cười lớn đáp:

- Không sai, đây chính là Hoa đại ca mà ngươi muốn gặp. Hôm nay ta dẫn huynh
ấy đến đây cho ngươi, ngươi phải tận dụng cơ hội nói chuyện cho thỏa thích!

Phương Kiếm Minh thấy hắn cắt ngang lời mình liền biết Ngô Thế Minh không muốn
để người khác biết thân phận thật sự của hán tử này. Nhìn lại mới thấy, trên
lưng hán tử này không đeo túi, cũng không mặc áo vải gai ở bên trong đương
nhiên là có ý ẩn giấu thân phận khiến người ta khôgn nhận ra hắn là ai. Phương
Kiếm Minh cũng nở một nụ cười hướng “Hoa đại ca” ôm quyền thi lễ, nhưng lúc
này tay trái hắn còn bận cầm Thiên Hà bảo lục cho nên không còn cách nào khác
chỉ đành vòng cánh tay phải lên trước mặt coi như bái lễ, cung kính cười nói:

- Tiểu đệ xin ra mắt Hoa đại ca!

Đại hán này nhìn qua Phương Kiếm Minh một chút trong mắt liền hiện rõ vẻ kinh
ngạc, nhưng đại hán cũng rất nhanh khôi phục nhìn hắn cười đáp:

- Ngươi chính là Phương lão đệ sao, nghe danh đã lâu. Ta vẫn thường nghe nhị
đệ nhắc tới ngươi, hôm nay gặp mặt quả nhiên là thiếu niên anh hùng. Hôm nào
tới “nhà ta” ta mời ngươi uống một phen thỏa thích!

Phương Kiếm Minh cũng cười đáp một câu “ngưỡng mộ đã lâu”. Mọi người xung
quanh nhìn trang phục của Ngô Thế Minh đã đoán ra được thân phận của hắn, cho
dù không phải là đệ tử Cái Bang thì cũng có quan hệ ít nhiều. Đại hán kia được
hắn xưng là Hoa đại ca kia cũng chưa lớn tuổi lắm, Bang chủ Cái Bang cũng họ
hoa, nhưng người này rất ít khi xuất đầu lộ diện, cho nê trong võ lâm không có
mấy người từng gặp qua hắn. Hán tử này cũng họ Hoa chẳng lẽ hắn ta chính là
Bang chủ Cái Bang sao? Bất quá trong thiên hạ thiếu gì người họ Hoa, nếu ngươi
cứ nhất quyết hán tử này là Hoa bang chủ cũng quá khiên cưỡng rồi. Đơn giản là
người này không mặc bố y (áo rơm hoặc áo rách tơi tả như rơm ) như khất cái mà
lại giống một hán tử du lãm phong trần thì đúng hơn.

Phương Kiếm Minh dẫn hai người bọn họ đi tới bên cạnh bốn người nhóm Tiếu lão
đầu, bốn lão bất tử liếc mắt nhìn qua họ Hoa một cái đều giật mình kinh hãi.
Không ngờ ngay cả họ mà cũng không tra ra được võ công của đại hán này rốt cục
là sâu cạn tới mức nào, bốn người nhìn nhau một cái đều đọc được vẻ kinh ngạc
của người kia. Tiếu lão đầu vỗ đùi một cái đét rồi đứng lên quay về quần hùng
tứ phương nói:

- Các vị, hôm nay mọi người tụ tập ở đay chính là vì một trong Tứ đại thánh
thư – Thiên Hà bảo lục. Hôm nay Thiên Hà bảo lục đang ở trong tay Phương lão
đệ, các người nghĩ thế nào?

Ngô Thế Minh nghe xong mới chú ý trong tay Phương Kiếm Minh đang cầm cái gì
đó, sắc mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Hắn cười hăng hắc tiếp lời Tiếu lão đầu:

- Ta có ý này, Tiếu tiền bối. Chúng ta dùng võ luận anh hùng, ai có võ công
cao nhất thì được sở hữu kì thư. Như vậy tất cả mọi người đều có thể thi triển
hết tuyệt học của mình, không sợ không công bằng!

Tiếu lão đầu gật gù tỏ vẻ ưng ý, cười hì hì nói:

- Ngô lão đệ, ta cũng có ý như vậy. Các vị, vậy hôm nay ở thạch bình này
chúng ta sẽ tổ chức luận võ đoạt bảo; nếu ai kĩ áp quần hùng thì Thiên Hà bảo
lục đương nhiên thuộc về người đó. Trước khi luận võ xin mọi người xem kĩ
Thiên Hà bảo lục là cái gì đã, nếu không chắc mọi người không cam lòng. Phương
lão đệ, ngươi đem Thiên Hà bảo lục ra cho mọi người xem!

Phương Kiếm Minh “Vâng” một tiếng rồi tay trái cầm Thiên Hà bảo lục đưa ra đi
tới chính giữa, lúc này chúng nhân đều mở lớn hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Phương Kiếm Minh thấy mọi người đều giương mắt không hẹn mà cùng tập trung lại
một điểm thì không khỏi thở dài trong lòng:

“Chẳng lẽ võ học bảo điển lại hấp dẫn người ta đến vậy!”

Hắn nghĩ rồi chậm rãi mở Thiên Hà bảo lục ra nhưng lại quay mặt đi hướng khác
không dám nhìn, chỉ sợ trong đó có điều gì dị thường.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=31#ixzz3OCZiYCDQ


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #133