Tương Đấu


Người đăng: Reapered

Lão đầu chân còn chưa kịp chạm đất thì Phương Kiếm Minh đã vội vã bỏ chạy,
thấy thế mặt mũi lão đỏ bừng nghiến răng ken két, từ trong ống tay áo phải
rộng thùng thình đột nhiên thò ra một thanh đoản kiếm. Một đạo kiếm khí lập
tức phá không mà tới chém thẳng vào khoảng không dưới chân Phương Kiếm Minh.
Phương Kiếm Minh nghe thấy kiếm khí đuổi tới trong lòng cũng âm thầm kinh dị,
thật không ngờ trong tình huống này mà lão đầu vẫn kịp xuất kiếm; hắn vội vàng
hít sâu một hơi thân hình tựa như một quả pháo thăng thiên nhanh như chớp lao
lên trên một mỏm đá cao chừng năm xích. Vừa đặt chân lên mỏm đá còn chưa kịp
định thần thì bên tai đã truyền đến tiếng cười lạnh của lão đầu nọ, ông ta
điểm nhẹ chân xuống đất thân thể tung lên lộn một vòng trong không trung, đoản
kiếm trong tay tựa như cuồng phong bạo vũ chỉ trong chớp mắt đã xuất ra mười
ba kiếm, kiếm khí tầng tầng lớp lớp, kiếm phong phá không rít gào! Hai vạt áo
của Phương Kiếm Minh rung lên phần phật, hắn bị bức thối lui liên tục ngay cả
Thiên Thiền đao đang dắt trên đao cũng không kịp rút ra, trong lòng không khỏi
có chút hối hận. Lão nhân nọ cầm đoản kiếm trong tay tấn công như mưa sa bão
táp buộc Phương Kiếm Minh từ từ lui tới bên bờ mỏm đá, đúng lúc này cánh tay
trái của ông ta chợt vươn ra, ngón tay thực chỉ, ngón giữa và ngón cái khum
lại thành hình Ưng trảo phân biệt điểm vào Nội quan và Liệt khuyết nhị huyệt
trên cổ tay Phương Kiếm Minh. Nhận huyệt chuẩn xác, ra tay mau lẹ chỉ bằng một
chiêu này cũng có thể thấy được lão đầu này có không ít hơn mười năm khổ tu
môn võ học này. Phương Kiếm Minh mặt mày đại biến, hắn không còn cách nào khác
đành phải liều mạng chịu một kiếm, sau đó rút Thiên Thiền ra cùng phân cao
thấp vậy!

Đột nhiên có một giọng nói lạnh nhạt vang lên:

- Trọng Dương lão nhân, bức hiếp một tên hậu sinh vãn bối không phải là tự
làm mất thân phận của ngươi sao!

Theo tiếng nói một thân ảnh tựa như tia chớp lao lên mỏm đá, đồng thời gậy
trúc trong tay người này không chậm trễ điểm ra một cái, xảo diệu là một cú
điểm này vừa đủ ngăn chặn thanh tiểu kiếm đang sắp chạm vào người Phương Kiếm
Minh, vừa vặn cứu hắn một mạng. Phương Kiếm Minh vừa định thần trở lại thì
người nọ đã cùng lão đầu giao tranh kịch liệt. Hai người tay kiếm tay trúc
không ngừng qua lại, chân cũng không dám trễ nải không ngừng đạp cước bộ di
chuyển vòng quanh mỏm đá, giao tranh mấy chiêu liền có thể thấy được hai người
thực lực bất phân cao thấp, không ai nhường ai.

Từ lúc nghe tiếng nói đó vang lên Phương Kiếm Minh đã đoán được người đến là
ai, hắn lấy lại bình tĩnh rồi phi thân lên một mỏm đá khác kêu lớn:

- Hoa đại ca, ta lại thiếu ngươi một món nhân tình, sau này có dịp sẽ hồi
báo. Bây giờ ta còn có việc cần xin đi trước!

Người này cũng cười ha hả lớn giọng đáp:

- Lần này không tính, là Tiếu lão đầu muốn ta làm thế. Ngươi mau đi đi, Tây
Môn tiên sinh đang chờ ở phía trước!

Phương Kiếm Minh nghe vậy cảm giác có chút khó hiểu, không biết là trong hồ lô
của bọn họ đang dấu thuốc gì, nhưng lúc này cũng không phải là lúc suy nghĩ về
điều này cho nên hắn không dám chần chờ vội vàng phi thân bỏ đi.

Lão đầu thấy Phương Kiếm Minh tựa như một làn khói biến mất vào trong núi rừng
không khỏi tức giận tới thất khiếu bốc khói mở miệng quát lớn:

- Hoa Tự Lưu, là ngươi phá hỏng chuyện tốt của lão phu!

Hoa Tự Lưu cười lớn vài tiếng, gậy trúc trong tay lại vung lên chặn trước mặt
lão đầu, lần giao thủ này Trọng Dương lão nhân vì nóng giận nên kiếm pháp đại
loạn bị cây gậy trúc của Hoa Tự Lưu ép tới luống cuống tay chân. Lúc này lại
thấy bóng dáng Phương Kiếm Minh đã hoàn toàn biến mất liền hiểu cơ hội tước
đoạt Thiên Hà bảo lục đã hoàn toàn vô vọng, nộ hỏa trùng thiên chỉ còn biết
trút hết lên đầu Hoa Tự Lưu mà thôi. Đánh nhau được một lúc lão đầu cũng dần
tĩnh tâm lại, kiếm xuất cũng trở nên trầm ổn nghiêm mật hơn, kiếm khí tung
hoành, trúc phong lay chuyển. Hai người đánh nhau hơn nửa khắc vẫn bất phân
thắng bại như cũ.

Phương Kiếm Minh tựa như một cơn cuồng phong đạp trên đầu từng tảng đá lớn mà
lao đi, chỉ chốc lát đã đi hết Thạch Lâm, địa hình trước mắt cũng hoàn toàn
thay đổi, trước mặt đã là vách núi dựng đứng, đỉnh này nối tiếp đỉnh kia liên
miên bất tận, cảnh quan hùng vĩ tráng lệ thật khiến cho người ta than thở
không thôi! Phương Kiếm Minh hít vào một hơi thật sâu rồi điểm nhẹ chân xuống
đất cả người như nhất hạc xuyên vân lao lên chừng bốn trượng lại đạp chân vào
gờ đá mượn lực lao lên một gờ đá khác. Phương Kiếm Minh không ngừng di chuyển
trên các mỏm đá, chốc lát đã vượt qua được năm vách đá cao vút. Hắn âm thầm
tính toán trong lòng, khinh công của mấy võ lâm cao thủ này còn kém mình rất
xa, mặc dù không thể chắc chắn mười phần nhưng cũng rất ít người có thể bám
đuôi được mình. Lên trên đỉnh mỏm đá đã có thể nhìn thấy nơi mà Tây Môn tiên
sinh hẹn gặp mình hắn không khỏi thở ra một hơi, giảm cước bộ chậm rãi bước đi
về phía trước.

Chợt thấy phía trước mặt chợt hiện ra một bóng nam tử đang trồng cây chuối
lặng lẽ như đang chờ đợi một điều gì đó. Phương Kiếm Minh chăm chú quan sát
một chút liền có cảm giác người này cực kì quen thuộc nhưng bởi vì người này
đang trồng chuối nên Phương Kiếm Minh không thể nhìn rõ được hắn là ai. Hắn đi
tới gần chỉ còn khoảng chừng bốn trượng thì chợt nhớ tới một người lập tức mặt
mày đại biến, nghĩ thầm trong lòng: “Không xong rồi, xem ra chuyện này đã
không tránh kịp nữa rồi! Có Phi Long Tử ở đây ta làm sao đối chọi được với
hắn!”

Nghĩ vậy hắn liền mở miệng quát lớn:

- Phi Long Tử, ngươi làm cái quái gì vậy?

Người nọ đảo mắt nhìn Thiên Hà bảo lục trong tay Phương Kiếm Minh một cái,
trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị; sau đó hắn lại nhìn lên khuôn mặt Phương
Kiếm Minh một chút cảm giác thiếu niên này có chút quen thuộc, không biết đã
từng gặp qua ở đâu. Đột nhiên một tràng tiếng kêu “Chi chi…” vang lên, Kỳ Lân
thử từ trong lồng ngực Phương Kiếm Minh vừa nhảy xuống đất đã gặp ngay một kẻ
quái dị đang lộn ngược đầu xuống đất liền hoảng hốt quay trở lại nép bên chân
Phương Kiếm Minh giương đôi mắt nhỏ ngạc nhiên nhìn đối phương.

Người nọ thấy Kỳ Lân thử liền lộn người đứng thẳng dậy, mở miệng cười ha hả
nói:

- Ta biết người là ai rồi, ngươi không phải là tên tiểu tử họ Phương đó sao.
Nghĩa phụ ngươi đã nhiều năm không gặp, không biết võ công hắn giờ thế nào? Ta
vẫn đang tìm hắn!

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Hóa ra là ngươi đã đoạt được Thiên Hà bảo lục, hay lắm hay lắm! Ngày đó
cùng ngươi luận võ cả “Hỏa diễm thủ đao” của ta cũng bị phá ta liền biết rằng
tương lai ngươi sẽ không tầm thường; quả thật lão phu không nhìn nhầm người!

Phương Kiếm Minh lo lắng nghĩ thầm: “Tây Môn tiên sinh ở ngay phía trước không
xa, hi vọng ông ấy kịp nghe được tiếng nói chuyện ở đây, chỉ cần ông ấy tới
thì tên Phi Long Tử này dễ đối phó rồi!”. Ngoài miệng lại cười nói:

- Ha ha, Phi Long Tử, ngươi cũng muốn cướp Thiên Hà bảo lục sao? Ta nghe nói
ngươi đã leo lên đến chức Tán nhân của Ma giáo, địa vị cao cả sao lại đích
thân đến đây. Bên trong Ma giáo cũng có không ít võ công bí tịch. Nghe nói
trong Võ lâm tứ đại tà thư thì ma giáo cũng đang sở hữu Thiên La Sách phải
không, nếu ngươi muốn đoạt lấy Thiên Hà bảo lục coi chừng mất mạng đó. Ta chân
thành khuyên ngươi nhất tâm tu luyện “Hỏa diễm thủ đao” cho tốt, nếu rảnh rỗi
thì tham khảo Thiên La Sách một chút, không nên chú ý tới Thiên Hà bảo lục làm
gì! Ta cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi!

Phương Kiếm Minh nói nhiều như vậy rõ ràng là đang cố gắng trì hoãn thời gian
chờ đợi Tây Môn tiên sinh tới giúp hắn, Phi Long Tử là hạng người nào sao có
thể không nhìn ra tâm tư của hắn chứ. Nghe Phương Kiếm Minh nói vậy liền cười
hăng hắc từng bước tiến tới, trên mặt đất lưu lại những dấu chân thật sâu.
Đường đi ở đây không phải là bùn đất mà là đá núi vô cùng cứng rắn vậy mà Phi
Long Tử cũng có thể để lại dấu chân sâu như vậy có thể biết mấy năm nay tu vi
võ học của hắn lại tiến bộ không ít. Theo lý mà nói thì với thân phận Tán nhân
của Ma giáo, Độc Cô Cửu Thiên vì muốn lung lạc hắn tất nhiên phải tặng cho hắn
không ít võ công bí tịch, còn việc hắn có từng xem qua Thiên La Sách hay không
cũng chỉ có hắn và Độc Cô Cửu Thiên biết mà thôi!

Phương Kiếm Minh thấy hắn không ngừng đi lên, đảo mắt đã thấy tới trước mặt
vội vàng thối lui năm bước, Phi Long Tử thấy thể liền cười ha hả nói:

- Phương tiểu tử, trong lòng ngươi nghĩ gì lão phu đã sớm nắm rõ. Ma giáo ta
nhất quyết phải có được Thiên Hà bảo lục. Lúc này nghĩa phụ ngươi lại không có
ở đây tốt nhất là nên giao Thiên Hà bảo lục ra, tránh cho hòa khí đôi bên đều
bị tổn thương!

Vừa nói vừa đưa tay tới đọat lấy Thiên Hà bảo lục trong tay Phương Kiếm Minh,
động tác cực kì chậm rãi, hoàn toàn không có một chút phong phạm cao thủ nào
cả.

Lúc này Kì Lân thử đang đứng một bên giương đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào Phi
Long Tử, nếu Phương Kiếm Minh gặp nạn thì tốt xấu gì nó cũng có thể giúp đỡ
được một chút. Phương Kiếm Minh thấy Phi Long Tử chậm rãi đưa tay tới muốn nắm
lấy Thiên Hà bảo lục trong tay hắn liền muốn động thân lui lại sau. Chợt hắn
cảm thấy cả người cứng đờ tựa như không còn chịu khống chế của bản thân mình
nữa, hắn âm thầm kinh hãi trong lòng lập tức vận khởi Thiên Thiền chân lực.
Mọi việc xảy ra chỉ trong tích tắc, chỉ nghe “Phuỳnh” một tiếng thân hình
Phương Kiếm Minh đã bắn lên không trung, mà trên mặt đất thì bàn tay của Phi
Long Tử vốn đã thụ chỉ thành đao lại đang run rẩy trong hư không. Thấy thế hắn
cười lớn nói:

- Phương tiểu tử, mấy năm không gặp công phu của ngươi quả nhiên là ngày tiến
ngàn dặm! Tốt, quả nhiên lợi hại!

Hắn vừa nói chuyện vừa nhìn Phương Kiếm Minh phi thân nhảy lên trên vách đá,
trên mặt không lộ ra một chút nóng nảy nào. Nhưng khi Phương Kiếm Minh vừa đặt
chân xuống mỏm đá thì Phi Long Tử cũng hét lớn một tiếng, bàn tay lập tức xỉa
ra như một thanh đao cách không chém ra một đao, một đạo đao phong sắc bén
cuồn cuộn lao thẳng tới chỗ Phương Kiếm Minh lập tức khiến hắn bộ vị không
vững, lung lay một chút rồi trượt chân rơi xuống.

Phương Kiếm Minh kinh hãi nghĩ thầm trong lòng: “Phi Long Tử những năm gần đây
võ học tăng tiến quả nhiên không ít. Nghĩa phụ, người đang ở đâu! Tây Môn tiên
sinh sao còn chưa tới tiếp ứng cho tiểu tử chứ!”

Phi Long Tử thấy Phương Kiếm Minh đã rơi xuống đất mà vẫn quay lưng về phía
mình liền cảm thấy có chút kì quái, hắn biết Phương Kiếm Minh này có chút cổ
quái khó dò, lại sợ hắn đang bày trò di đó nên cũng không dám vội vàng, chậm
rãi đi tới.

Chỉ một sát chốc mà tựa như một ngàn năm trôi qua vậy, Phương Kiếm Minh chậm
rãi quay người lại, khuôn mặt tuấn tú cực kì bình tĩnh, hai mắt lấp lóe tinh
quang, tay phải hơi chỉ lên trời. Phi Long Tử thấy hình dáng cổ quái của hắn
chân bước hơi ngập ngừng một chút thì Phương Kiếm Minh đã đưa tay lên cầm lấy
chuôi Thiên Thiền đao trên vai, chuôi đao vào tay lập tức một loại cảm giác
tương thân từ từ bàn tay truyền đến. Thiên Thiền đao chưa xuất vỏ mà đã vang
lên một tiếng đao ngâm nhè nhẹ. Cầm Thiên Thiền đao trong tay Phương Kiếm Minh
chỉ cảm thấy trong người bùng lên một cỗ khát vọng chiến đâu, đầu óc tràn ngập
hưng phấn một cách khó hiểu. Lúc này cho dù đứng trước mặt hắn là thần là phật
hay là yêu ma quỷ quái hắn cũng không chút e ngại, tất cả đều chỉ có một đao
mà thôi!

Phi Long Tử vừa thấy Phương Kiếm Minh rút Thiên Thiền đao từ trên vai xuống
trong lòng không khỏi run lên, Phương Kiếm Minh đã từng nói với hắn là đã đoạt
được Thiên Thiền đao, chẳng lẽ thanh đao tiểu tử này vẫn đeo trên lưng chính
là thanh đao truyền kì ấy? Phi Long Tử mặt mày biến sắc quát lớn:

- P tiểu tử, thanh đao trong tay ngươi là Thiên Thiền đao sao?

Phương Kiếm Minh lạnh nhạt đáp:

- Đúng vậy!

Phi Long Tử nghe vậy không nén được hít sâu một hơi, hai bàn tay thập chỉ hé
ra, lập tức lộn người trở lại tư thế trồng chuối, mười ngón tay bám chặt xuống
mặt đường, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào Thiên Thiền đao trong tay Phương
Kiếm Minh.

Thân hình Phương Kiếm Minh nhoáng lên chỉ trong sát na đã tới trước mặt Phi
Long Tử, Thiên Thiền đao trong tay lập tức xuất vỏ, ánh đao bay múa, đao khí
tung tung hoành tạo thành một cơn lốc lao thẳng đến chỗ Phi Long Tử, đao ảnh
tạo thành vô số thiền nhân nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, thân đao không
ngừng ngân lên nhè nhẹ - Đao này chính là thức thứ sáu trong Thiên Thiền đao
pháp – Thiền động!

Phi Long Tử hét lớn một tiếng, hai tay thổ kình lập tức lộn người nhảy lên
trên không, hai bàn tay trở nên đỏ rực – một chiêu thành danh nhiều năm “Hỏa
diễm thủ đao” toàn lực đánh ra. Nhất thời trong phạm vi hai trượng tiếng kim
khí va chạm vang lên không ngớt, hai đạo đao ảnh màu bạc của Thiên Thiền đao
và hỏa diễm thủ đao đỏ rực cuốn lấy nhau khiến người ngoài không thể phân biệt
rõ ai với ai.

Hai người đối đao một lúc rồi lại tung người nhảy lên, Phi Long Tử hét dài một
tiếng vận thân pháp tới cực điểm xoay người nhằm đỉnh đầu Phương Kiếm Minh bổ
ra một đao, lập tức một ngọn lửa đỏ rực mang theo kình lực như thái sơn đổ ập
xuống. Thiên Thiền đao trong tay Phương Kiếm Minh cũng không chịu kém phách ra
một đao, thiền nhân uốn lượn đánh thẳng vào ngọn lửa nọ, giữa không trung lập
tức vang lên một tiếng nổ mạnh. Phương Kiếm Minh thúc đẩy công lực toàn thân
lập tức xuất ra liên tục hai thức thứ bảy “Thiền toàn” và thức thứ tám “Thiền
hồn”. Hai thức đao hợp làm một bổ tới, Phi Long Tử thấy thế lập tức hai tay
đẩy mạnh xuống đất, thân hình xoay liên tục ba vòng, hai tay hợp lại đẩy ra
liên tục, thân pháp của hắn có thể nói là nhanh tới cực điểm, chỉ trong thời
gian xoay người ngắn ngủ đó đã đánh ra mười đạo hỏa diễm thủ đao, tiếng kim
khí va chạm vang lên vô cùng khốc liệt. tóc trên đầu Phi Long Tử cũng xù ra
thẳng đừ tựa như lông nhím thật khiến người ta kinh sợ!

Nói thì chậm nhưng sự việc xẩy ra cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, Phương Kiếm
Minh chém mạnh một đao bức Phi Long Tử lui ra xa rồi mở miệng cười ha hả nói:

-Phi Long Tử ngươi quả nhiên không hổ là cao thủ Địa bảng, có năng lực tiếp được ba thức của Thiên Thiền đao! Thứ lỗi tại hạ không thể phụng bồi nữa!

Nói rồi quay Thiên Thiền đao cắm vào trong vỏ, mang theo Kì Lân thử phi thân
lên trên vách đá, đảo mắt đã biến mất trong núi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Phi Long Tử không phải không muốn ngăn cản mà là một thức thứ tám “Thiền hồn”
kình lực vẫn còn chưa hết quấn quýt lấy hắn không tha. “Thiền hồn” vừa xuất
quả nhiên là như âm hồn bất tán, theo riết không buông, hỏa diễm thủ đao của
Phi Long Tử không ngừng phách loạn ra xung quanh, chém ra hơn bốn mươi đao mới
có thể hoàn toàn hóa giải một thức Thiền hồn quái dị này. Hắn phi thân lên
trên đỉnh núi liền thấy Phương Kiếm Minh và Kì Lân thử đang ở cách hắn chừng
hơn mười trượng vội hét lớn một tiếng rồi triển khai thân pháp đuổi theo.

Phương Kiếm Minh đâu có đứng yên đợi hắn đuổi tới, lập tức thi triển tuyệt
đỉnh khinh công cực lực lao đi như tên bắn, hai người một trước một sau phi
thân như bay. Chạy qua sáu ngọn núi đá nhỏ thì trước mặt chợt xuất hiện một
cái vách đá cao chừng mười trượng, Phương Kiếm Minh hít một hơi thật sâu hai
chân thổ kình, thân hình tựa như tên rời cung lao lên chừng bảy trượng, lúc
kình lực vừa hết hắn lại điểm nhẹ mũi chân vào vách đá tay phải chụp lấy một
mỏm đá nhô ra mượn lực lộn người một vòng vừa vặn vượt qua vách đá này. Ở phía
sau Phi Long Tử đuổi đến đây cũng hét dài một tiếng, thân hình bắn lên chừng
tám trượng, hắn không thèm chạm vào vách đá, bàn chân phải đỉểm nhẹ vào bàn
chân trái sử ra một thức “Thê Vân Tung” mà hắn học được từ một đạo sĩ phái Võ
Đang, thân hình lại bắn lên chừng một trượng. Sau đó chân trái lại đạp lên
chân phải mượn lực lao lên một trượng nữa lập tức đã ở trên đỉnh đầu Phương
Kiếm Minh, tay trái lập tức chém ra một đạo Hỏa diễm thủ chưởng, tay phải
nhanh chóng đoạt lấy Thiên Hà bảo lục trong tay Phương Kiếm Minh.

Phương Kiếm Minh đang ở trong không trung tự nhiên thân hình không được vững
vàng, hắn chỉ cảm thấy một cỗ kình phong đang áp sát vào mặt không kịp nghĩ
nhiều lập tức hét lớn:

-Tây Môn sư phụ, người mau tới đây!

Lời còn chưa nói hết đã nghe tiếng của Tây Môn tiên sinh vang lên bên tai:

-Phi Long Tử, từ từ đã, có gì cần cứ nói với lão phu, chớ có khi dễ hậu sinh vãn bối như vậy chứ!

Theo tiếng nói một thân ảnh tựa như tia chớp lao đến, đồng thời một đạo chưởng
lực nặng như núi bổ thẳng vào trước mặt Phi Long Tử. Phi Long Tử nge tiếng
chưởng phong lập tức biết người đến là một siêu cấp cao thủ nào dám phân thần
dây dưa với Phương Kiếm Minh nữa, thân hình lập tức xoay một vòng trong không
trung rồi song chưởng cùng đẩy ra, lập tức trong không trung vang lên một
tiếng nổ mạnh, hai người đều xoay tròn trong không trung mấy vòng rồi hạ xuống
mặt đất.

Phương Kiếm Minh nhân cơ hội này đã sớm chạy tới bên cạnh Tây Môn tiên sinh,
Tây Môn tiên sinh nhìn hắn cười ha hả nói:

-Minh nhi, dọc đường đi đã khiến ngươi kinh hãi rồi. Đây đều là chủ ý của Tiếu lão quỷ cả, hắn nói là muốn thử công phu của ngươi một chút, đồng thời rèn luyện cho ngươi nên mới nảy ra ý định mang ngươi đến đây tham gia tràng luận võ đoạt bảo này. Vốn có ý khác nhưng không ngờ có thể dẫn ra một cao thủ Địa bảng, hay lắm, hay lắm!

Hai mắt Phi Long Tử hiện ra vẻ lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tây Môn tiên sinh,
thủ đao lập tức phách ra, một đạo chân lực phá không đánh tới, đao phong cuồn
cuộn, những tảng đá nhỏ bị cuốn vào trong đao quyển liền bị chấn cho nát vụn.
Tây Môn tiên sinh biết hắn cố ý thử võ công của mình cũng chỉ mỉm cười, bàn
tay phải nhẹ nhàng đẩy ra một chưởng. Lập tức trong phạm vi mười trượng gió
nổi mây cuộn, hai đạo chân lực giao phong kình lực lan toả xung quanh như sóng
biển. Phương Kiếm Minh và Kì lân thử đứng sau lưng Tây Môn tiên sinh suýt chút
nữa bị kình khí ép đến ngã sấp xuống, Kì lân thử trong ngực hắn không ngừng
kêu lên “Chi chi” ra vẻ cực kì hưng phấn, lông toàn thân cũng dựng đứng cả
lên.

Chỉ nghe trong đao phong của Phi Long Tử lại vang lên một tiếng Sư tử hống, kì
quái là người ta không thể xác định được tiếng Sư tử hống này là từ đâu truyền
đến, tựa như nó vốn được giấu sẵn ở trong không khí vậy, chỉ cần đụng phải một
đạo kình lực đủ lớn là nó sẽ lập tức xuất hiện. Sau khi tiếng sư hống qua đi
lại nghe một tiếng “uỳnh” vang lên, Phi Long Tử và Tây Môn tiên sinh khôgn hẹn
mà cùng thối lui một bước, đúng là kì phùng địch thủ kẻ tám lạng người nửa
cân! Kì thật Tây Môn tiên sinh cũng biết vừa rồi mình chiếm không ít tiện
nghi, trước đó Phi Long Tử đã giao phong với Phương Kiếm Minh mặc dù chỉ là
một chốc nhưng Thiên Thiền đao là một trong Thất tuyệt của Thiếu Lâm tự đâu có
dễ chịu gì. Để hóa giải ba thức Thiên Thiền đao pháp của Phương Kiếm Minh, Phi
Long Tử cũng phải hao tổn khôgn ít nội lực. một chưởng này của Tây Môn tiên
sinh đã dùng tới tám thành công lực mà Phi Long Tử cũng đã sử ra tới chín
thành, bất quá là lúc này Phi Long Tử không còn ở trạng thái tốt nhất chứ
không phải là hắn kém cỏi hơn. Nếu là lúc khác thì một chưởng này cũng chỉ có
thể ép hắn sử ra chừng bảy, tám thành công lực mà thôi.

Tây Môn tiên sinh thấy Phi Long Tử sau khi giao tranh cùng Phương Kiếm Minh mà
còn đối được hai chưởng của mình không lui, hơn nữa lại còn đứng sừng sững,
tóc tai dựng đứng, hai mặt trợn trừng như một chiến thần vậy, khí thế hung hãn
thủy chung không giảm chút nào cũgn không khỏi bội phục hắn. Luận về tuổi thì
Phi Long Tử còn kém ông ta nhiều lắm nhưng nội công hỏa hậu lại không dưới cơ
chút nào, hơn nữa lại còn cao hơn ông ta nửa thành. Võ công như thế hỏi sao
không khiến cho Tây Môn tiên sinh cảm thấy kinh dị. Tuy nói tâm đắc nhất của
Tây Môn tiên sinh là Dị dung thuật nhưng những năm gần đây ông ta cũng không
bê trễ võ học chút nào, lúc còn là một thiếu niên ông ta đã bái một vị phong
trần dị nhân làm sư phụ, được ăn không ít linh đan diệu dược, nội công vô cùng
sung mãn. Hơn nữa còn được sư phụ truyền thụ cho một thân võ công bất tục
tuyệt đối có thể xưng là tuyệt học xưng bá võ lâm chẳng kém gì thuật Dịch dung
của ông ta. Cũng không có ai biêt được Phi Long Tử học được Hỏa diễm thủ đao
từ đâu, đại khái cũng chỉ có thể cho rằng hắn gặp kì ngộ gì đó, nếu không làm
sao có thể học được loại võ công cương mãnh như vậy.

Phương Kiếm Minh thấy hai người chỉ lẳng lặng đứng nhìn nhau đánh giá đối
phương vội đưa mắt nhìn quanh một chút, hóa ra là trên này địa hình bằng phẳng
hơn rất nhiều, nơi này là một bãi loạn thạch khá lớn, thi thoảng mới thấy vài
bụi cỏ dại nhưng cũng ở cách bọn họ rất xa, rất khó có thể nhìn thấy rõ ràng…

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=31#ixzz3OCZSnKdn


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #132