Tiếu Quyền


Người đăng: Reapered

Hắc y thiếu niên nọ nghe thấy thanh âm của Tây Môn tiên sinh nói chuyện và
Tiếu lão đầu giống nhau như đúc, mặt mày biến sắc kêu lên:

- Các ngươi rốt cục là ai? Sao tiếng nói lại giống lão già kia như đúc vậy?
Cho dù là thân huynh đệ thì khẩu âm cũng không thể giống nhau đến thế! Kì
quái, thật là kì quái!

Tây Môn tiên sinh còn chưa mở miệng thì đã thấy Phương Kiếm Minh nháy mắt, lúc
này hắn đang hóa trang thành bộ dạng Tiếu lão đầu nghe vậy buồn cười nói:

- Con vật này là sủng vật của ta, các ngươi muốn bắt nó sao?

Thiếu niên nọ hai tròng mắt đảo tròn, thần thái kiêu ngạo lớn tiếng đáp:

- Lão gia, ta nhìn trúng con sủng vật của ngươi, ngươi nói đi, ngươi cần bao
nhiêu tiền ta cũng có thể trả.

Phương Kiếm Minh thấy hắn vẫn không chịu từ bỏ ý định bắt giữ Kì lân thử, lại
liên tưởng tới Long nha đầu bất thường kia liền trợn mắt cười lạnh nói:

- Ta không bán, ngươi mau cút đi!

Hắc y thiếu niên nhìn lại thì thấy giữa bãi cỏ năm đại hán nọ vẫn đang tung
hoành, đại đao như cuồng phong bão tố; Tiếu lão dưới sự vây công của năm người
có vẻ rất chật vật, liên tục bước loạn, quyền không ra quyền cước không ra
cước. Những quyền cước này đánh ra kình phong cũng không kém, nhưng cũng chỉ
làm đình trệ thân thể của mấy người kia một chút chứ không có mấy tác dụng.
Hắc y thiếu niên thấy thế liền yên tâm ha hả cười nói:

- Nhìn xem, Hắc y võ sĩ của Phi Ưng bảo chúng ta võ công cao cường, huynh đệ
của ngươi lại quá yếu ớt. Lão gia hỏa, bổn thiếu gia khuyên ngươi nên thức
thời một chút, đừng có đắc tội với Phi Ưng bảo chúng ta. Nếu không, chờ bọn
hắn xử lý xong lão già kia thì ngay cả hai người các ngươi cũng không thoát
được đâu!

Phương Kiếm Minh mỉm cười đang định ra tay giáo huấn hắn một chút, mở mắt cho
tên không biết trời cao đất rộng này. Hắn quan sát thấy thân thủ của tên Thiếu
bảo chủ Phi Ưng bảo này cũng chẳng đáng để ý, với thân thủ của hắn trong vòng
ba mươi chiêu có thể bắt sống được hắn. Đang định ra tay thì đã nghe Tiếu lão
đầu cười lớn:

- Ha ha, đao pháp thật là lợi hại, suýt nữa thì lấy được cái mạng nhỏ của lão
phu. Các ngươi đã mời ta nếm đao thì ta cũng mời các ngươi nếm quyền vậy.
Quyền của ta không giống quyền pháp bình thường mà là “Tiếu Quyền”!

Chỉ thấy thân hình Tiếu lão tung lên lộn nhẹ một vòng. Tiếu lão ngửa mặt cười
lớn mấy tiếng rồi đột nhiên chuyển thân, tốc độ thân pháp được đề thăng đến
cực điểm không ngừng xoay tròn trước người năm hắc y võ sĩ. Năm hắc y võ sĩ
này múa tít đại đao, đao phong xé gió rít lên chói tai, chỉ cần nhìn cũng biết
năm người này đã dùng toàn lực. Thế nhưng cả năm người đều có cảm giác lực bất
tòng tâm, ngay cả chéo áo của đối phương cũng không chạm tới được. Trước mắt
chỉ thấy một thân ảnh nhoáng lên, trong một sát na đã bị trúng ba quyền, kì lạ
là ba quyền này lại rất nhẹ, tựa như đang cù léc bọn họ vậy. Vừa nghĩ đến
chuyện cù léc đột nhiên cảm thấy trên người nổi lên một cơn ngứa ngáy, cảm
giác ngứa ngáy nhanh chóng lan tràn lên đại não; cả năm người còn chưa kịp
liếc mắt nhìn xem đối phương ở đâu đã đồng loạt buông đại đao ôm lấy bụng cười
ha hả như điên như dại.

Phương Kiếm Minh và hắc y thiếu niên thấy năm đại hán đồng loạt buông đao ôm
bụng cười lăn lộn đều cảm thấy cực kì kinh hãi. Hắc y thiếu niên vội vàng lao
tới kéo một người định hỏi, nào ngờ người đó hất tay hắn ra rồi lại ôm bụng
cười điên cuồng. Thấy thế hắc y thiếu niên giận dữ quát lên:

- Nhất Hào, các ngươi đang làm cái gì vậy? Không được cười nữa, mau đứng lên
cho ta!

Nhưng năm đại hán vẫn y như cũ, ôm bụng gập người xuống mà cười, tiếng cười
này truyền vào tai hắc y thiếu niên lại khiến hắn có cảm giác như bọn họ đang
chế nhạo hắn vậy. Phương Kiếm Minh thấy Tiếu Quyền của Tiếu lão lại cổ quái
như vậy liền lại gần nhỏ giọng hỏi:

- Tiếu lão, đây là Tiếu Quyền của người sao?

Tiếu lão cười cười đáp:

- Đúng vậy, đây chính là bản lãnh giữ nhà của ta. Tiếu Quyền này đã nhiều năm
không dùng đến, hôm nay sử ra lại thấy sút giảm không ít, nếu không bọn chúng
đều đã lăn lộn trên mặt đất cả rồi!

Hắc y thiếu niên quay lại chỉ tay vào Tiếu lão cả giận quát:

- Lão gia hỏa nha ngươi sử dụng yêu pháp gì vậy, thế nào lại khiến bọn họ
cười cuồng dại như vậy. Mau giải khai cho bọn chúng, nếu không Phi Ưng bảo ta
quyết không để yên cho ngươi đâu!

Tiếu lão đầu cười cười nói:

- Bọn họ trúng phải Tiếu Quyền của ta, không phải là yêu pháp. Thật ra ngươi
nói là yêu pháp cũng không sai, một bộ quyền pháp này của lão phu đến giờ vẫn
chưa có người nào phá giải được, nói nó là yêu pháp cũng không quá đáng. Hắc
hắc, Phi Ưng bảo có thể dọa được người khác chứ không dọa được lão phu đâu.

Hắc y thiếu niên biến sắc hỏi:

- Lão già này, rốt cuộc ngươi là ai?

Tiếu lão đầu cười đáp:

- Về hỏi cha ngươi đi, hắn biết ta đó. Nói với hắn là Tiếu Bát Gia đợi hắn đã
hơn năm mươi năm rồi, nếu hắn còn không chịu tới tỷ thí thì chỉ sợ sau này
không còn cơ hội nữa đâu!

Hắc y thiếu niên tái mặt nhắc lại:

- Ngươi nói ngươi kêu là Tiếu Bát Gia?

Tiếu lão đầu lại cười bảo:

- Đó là danh hiệu thời trẻ của ta, bây giờ người ta gọi lão phu là Tiếu lão
đầu. Ngươi về nói với cha ngươi nếu hắn không dám tới tìm ta thì chấp nhận võ
kĩ của sư phụ hắn không bằng người đi.

Hắc y thiếu niên cảm thấy lời này cực kì kì quái nhưng cũng chỉ hừ lạnh một
tiếng rồi chỉ vào năm hắc y võ sĩ đang ôm bụng cười hỏi:

- Bọn họ phải làm sao bây giờ? Ta không thể cứ thế mà mang chúng về được.

Tiếu lão đầu cười lớn vài tiếng, đánh ra một phách không chưởng, chưởng phong
vừa lướt qua năm người đã đồng loạt ngưng cười, mặt mũi đỏ bừng. Một tên mở
miệng:

- Thiếu gia, chúng ta…

Hắc y thiếu niên hừ lạnh nói:

- Đừng nói nữa, năm người các ngươi đúng là đồ phế vật, có một lão già cũng
đánh không lại. Đi, theo ta trở về!

Nói rồi dẫn theo năm hắc y võ sĩ rời đi.

Ba người bọn Phương Kiếm Minh cũng không cản trở, nhìn bọn chúng cúp đuôi rời
đi Tây Môn tiên sinh cười ha hả nói:

- Tiếu lão nhi, Tiếu Quyền của ngươi quả thật uy lực bất phàm! Năm hắc y võ
sĩ của Phi Ưng bảo này cũng không phải là kẻ tầm thường, vậy mà ngươi một
chiêu lại có thể đánh trúng, lợi hại, lợi hại!

Tiếu lão đầu cười hắc hắc nói:

- Làm sao bằng Thiên Sư công của ngươi, Tiếu Quyền của ta làm sao bì được,
chỉ là một chút tài mọn mà thôi!

Phương Kiếm Minh nghe ngữ khí của ông ta có vẻ khiêm nhường vội vàng lên
tiếng:

- Tiếu tiền bối, Tiếu Quyền của người đúng là Võ lâm nhất tuyệt. Con kiến
thức nông cạn khôgn biết trên đời còn một môn quyền pháp thần kì như vậy! Xấu
hổ, xấu hổ.

Tây Môn tiên sinh nghe vậy liền cười nói:

- Minh nhi, người có thể biết Tiếu Quyền của Tiếu lão nhi trên đời này cũng
không nhiều lắm, ngươi lại là một trong số đó cũng đã là vinh hạnh rồi. Bất
quá trên đời này tuyệt học thật sự rất nhiều, tề danh với nó có thể tính tới
Thiếu Lâm thất tuyệt của các ngươi, ngoài ra còn có Tứ đại thánh thư, Tứ đại
tà thư. Những bảo điển võ học này người trong giang hồ há có ai lại không
biết, nhưng lại có một số tuyệt kĩ vô danh không ai biết mịt mờ tựa như sương
khói. Sau này ngươi một mình hành tẩu giang hồ ngàn vạn lần phải cẩn thận,
không được vọng đại mà chuốc họa vào thân!

Phương Kiếm Minh vội vàng vâng dạ:

- Lời dạy của Tây Môn sư phụ Minh nhi nhất định ghi tạc trong tâm khảm.

Bọn họ vừa cười nói vừa quay về phá miếu. Phương Kiếm Minh và Tây Môn tiên
sinh sau khi khôi phục lại dung mạo lại nghĩ tới vẻ mặt kinh ngạc của thiếu
bảo chủ Phi Ưng bảo mà cảm thấy buồn cười.

Đêm nay Phương Kiếm Minh nằm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, đầu óc khôgn
sao ngừng nghĩ về Tiếu Quyền của Tiếu lão lúc nãy. Khi thấy uy lực của Tiếu
Quyền hắn rất kinh ngạc, chẳng hiểu huyền cơ bên trong là thế nào. Trằn trọc
mãi vẫn không ngủ được hắn liền ngồi dậy đưa cho Kì lân thử một miếng thịt rồi
xách Thiền đao lặng lẽ chạy ra sau núi. Hắn tìm một nơi rộng rãi, ngồi xuống
đem Thiền đao cắm xuốgn trước người, hai mắt khép lại, tâm thần quy nhất, khi
đã lâm vào trạng thái này thì trong vòng một dặm không có một động tĩnh nào có
thể qua được đôi tai của hắn.

Lúc này đã là cuối thu đầu đông khiến cho không khí buổi tối có chút lạnh lẽo,
gió thu thổi dọc theo các khe núi rít lên tựa như dã thú đang gào thét vậy,
một luồng gió nhẹ thổi qua làm mấy sợi tóc mai bên tai Phương Kiếm Minh bay
loạn lên. Trời đêm nay tối đen như mực, không có ánh trăng, chỉ có vài ngôi
sao nhấp nháy trên bầu trời…

Sau khi khoanh chân đả tọa, Phương Kiếm Minh nhanh chóng tiến vào cảnh giới
tâm thần hợp nhất, lập tức thôi động nội gia chân lực của Thiếu Lâm tự, sau đó
lại dẫn động chân lực của Thiền đao. Hai đạo chân lực một đen một trắng chậm
rãi vận hành trong cơ thể hắn, không lâu sau thì hai đạo chân lực này nhanh
chóng hợp nhất tạo thành một đạo chân lực màu xám rất lớn. Đối với loại chân
lực này Phương Kiếm Minh cũng không hiểu được, từ trước tới nay hắn động thủ
so chiêu với người vẫn chỉ đơn thuần là dùng nội gia chân lực của Thiếu Lâm
tự, không thể sử ra một tia chân lực nào của Thiên Thiền đao, đạo chân lực hợp
nhất màu xám này lại càng khôgn phải nghĩ đến.

Sau khi chân khí vận hành được vài chu thiên thì thần trí Phương Kiếm Minh
cũng trở nên thanh sảng hơn rất nhiều, nghĩ tới ba thức cuối cùng của Thiên
Thiền đao pháp tựa như có chút lĩnh ngộ, nhưng chút lĩnh ngộ này cũng cực kì
mơ hồ, chỉ trong một sát na đã biến mất trong đầu hắn.

Phương Kiếm Minh không hề vội vã, hắn cầm lấy Thiên Thiền đao không ngừng diễn
luyện ba thức này, vừa diễn luyện vừa suy nghĩ hơn mười cách biến chiêu. Lúc
này hắn hoàn toàn tập trung vào trong chiêu thức không một chút sao nhãng, hắn
biết rằng chỉ một chút linh cảm đó thôi cũng là cơ hội vô cùng quý giá, nếu
không thể nắm bắt thì không biết phải trọng tu đến bao nhiêu lâu mới có thể
lĩnh ngộ được.

Đây là lần đầu tiên Phương Kiếm Minh thử tu luyện Thiên Thiền đao pháp trong
mộng, càng diễn luyện trong lòng càng cảm thấy vui mừng, chút linh cảm nọ dần
dần cũng hiện hữu trở lại, mỗi lúc một rõ ràng hơn. Phương Kiếm Minh mừng rỡ
lập tức tập trung tinh thần cảm thụ đao chiêu, đúng lúc này một cơn cuồng
phong từ trong núi quét qua tựa như đang hô ứng với linh cảm của hắn vậy. Đột
nhiên, hai con mắt của Phương Kiếm Minh mở lớn, từ trong đó hiện lên hai luồng
tinh quang sáng ngời chấn nhiếp lòng người, hai luồng tinh quang này mang theo
khí thế phá liệt thời không thật khiến cho người ta kinh hãi.

Phương Kiếm Minh tâm thần hợp nhất tập trung cao độ, hai tay cầm Thiên thiền
đao toàn tâm sử ra một thức “Thiền diễm”. Thân hình khẽ động, miệng thét lên
một tiếng hai tay rút Thiên thiền đao, lưỡi đao xuất vỏ tựa như một tia chớp
lóe lên giữa trời không, Thiên Thiền đao vừa ra khỏi vỏ lập tức giữa không
trung nổi lên vô số ảo ảnh thiền nhân vây lấy Phương Kiếm Minh, hắn nhẹ nhàng
đứng lên, khẽ vung tay; Thiên thiền đao phá không mà xuất. Những nơi thiền đao
đi qua đều bùng lên ngọn lửa rực rỡ, theo sự vũ động của Phương Kiếm Minh hư
ảnh thiền nhân đầy trời cũng đột nhiên bốc cháy tạo thành một vòng lửa bao vây
lấy phạm vi ba trượng xung quanh hắn.

Một thức “Thiền diễm” này lại ẩn chứa chín chín tám mươi mốt loại biến hóa,
mỗi loại biến hóa lại là một đao xuất ra, góc độ phương hướng đều bất đồng,
mỗi đao bổ ra đều khiến người ta khó mà phòng bị. Tổng cộng là chín chín tám
mươi mốt đao, đao thế như lôi điện, đao kình như lưu tinh; một khi đã sử ra
rất khó thu hồi. Đao thức này chuyên dùng để đối phó với tình huống bị vây
công, trong phạm vi ba trượng xung quanh Phương Kiếm Minh không một nơi nào có
thể đặt chân. Sự việc nói thì chậm nhưng diễn ra lại cực nhanh, chỉ thấy hắn
khẽ quát lên một tiếng, thân hình đã đình trụ đứng lại trên mặt đất, toàn thân
thẳng tắp nghiêm trang tựa như cây tùng trên đỉnh núi vậy! Từ trên thân thể
hắn không ngừng tán phát ra một cỗ đao khí siêu cường vô cùng lăng lệ. Phương
Kiếm Minh lẳng lặng nhìn về phía chân trời, một lát sau trên mặt hắn chợt lộ
ra một nụ cười thỏa mãn. Hai chân khẽ điểm một cái, cả người chợt hoa lên,
thoáng chốc đã biến mất sau núi.

Người ta thường nói rằng: “ở trong núi không hay ngày tháng”. Bất tri bất giác
Phương Kiếm Minh đã ở trên núi đợi tám ngày, trong tám ngày này Thiên Hà bảo
lục vẫn không hề xuất hiện như lời đồn đại. Những nhân sĩ võ lâm nóng tính
trước khi bỏ đi còn lớn tiếng mắng chửi tên nào tung ra tin đồn này. Thế nhưng
đại bộ phận những người khác thì lại tập trung ở các vùng phụ cận tiếp tục chờ
đợi khiến cho vùng này đột nhiên trở thành một nơi ngọa hổ tàng long. Hôm nay
ở trấn dưới chân núi rốt cục là có bao nhiêu người không ai biết được, chỉ
thấy trên đường cái chỗ nào cũng có thể tùy tiện bắt gặp vài nhân sĩ võ lâm đi
lại. Cũng may mắn là những người này đều rất kiềm chế, đến giờ vẫn chưa xảy ra
một vụ tranh chấp đáng kể nào. Kể từ lần Phương Kiếm Minh đụng độ với nhóm
Long Bích Vân đến nay không xảy ra thêm một vụ đánh nhau nào trên quan đạo
nữa, tất cả mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi tin tức Thiên Hà bảo lục xuất thế,
có một số ít người thì tiến vào trong núi tìm kiếm vận may.

Những người này phần lớn đều là độc hành khách hoặc là những kẻ võ công thấp
kém, bọn họ cho rằng Thiên Hà bảo lục được cất giấu ở trong núi nên không tiếc
sức chạy ngược chạy xuôi lùng sục khắp nơi. Ngược lại, đối với cao thủ mà nói,
chỉ cần bảo vật xuất hiện là bọn họ có thể lập tức cảm ứng được nó, bây giờ
vẫn chưa có gì thì có nóng vội cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Sang đến ngày thứ mười cũng là ngày lập đông, vừa sáng sớm Tiếu lão và Tây Môn
tiên sinh đã cảm thấy trong lòng vô cùng kích động, một loại kích động vô cùng
kì lạ. Hai người nhìn nhau lập tức chuyển niệm tới việc Thiên Hà bảo lục đã
xuất thế, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Mà Phương Kiếm Minh không phải tự tỉnh
lại, hắn bị tiếng rít kì lạ của Kì lân thử cùng dao động năng lượng bất thường
của Thiên Thiền đao đánh thức. Trong lúc mơ hồ mắt nhắm mắt mở hắn nghe được
tiếng Thiên thiền đao rung lên khe khẽ trong lòng thất kinh, tiếng ngâm này rõ
ràng chỉ có khi Thiên Thiền đao gặp phải siêu cấp đối thủ mà thôi. Đã nhiều
năm qua Thiên Thiền đao tựa như đang ngủ say, chưa từng có biểu hiện khác
thường như lần này. Một trận đao ngâm rung lên khiến cho Phương Kiếm Minh vô
cùng kích động, hắn vội vàng đứng lên bước ra khỏi phòng. Không thấy Tiếu lão
đầu và Tây Môn tiên sinh ở trong đại điện hắn lại dẫn theo Kì Lân thử ra bên
bờ suối rửa mặt mũi chân tay. Khi trở về chợt nghe thấy từ trong núi vang lên
từng đợt âm thành rào rạt, tiếng kêu vang vọng quanh quẩn trong núi mãi không
dứt thật khiến người ta kinh tâm động phách.

Phương Kiếm Minh vừa nghe đã biết có người phát hiện ra Thiên Hà bảo lục, hắn
lập tức phi thân như bay về phá miếu vớ lấy tay nải đeo lên lưng. Hôm nay nơi
này đã không còn là bí mật nữa, hắn sợ có người vào đây không thấy người lại
tiện tay dắt dê. Thu xếp xong xuôi hắn lập tức hướng về nơi vừa xuất hiện
tiếng kêu triển khai thân pháp, hai chân cơ hồ không chạm đất, thân thể lao
như bay ra vào trong núi, đi được chừng mười dặm thì bắt gặp từng nhóm cao thủ
võ lâm cũng đang thi triển khinh công lao về phía nọ. Phương Kiếm Minh thấy có
nhiều cao thủ võ lâm như vậy trong lòng âm thầm chấn động, hai mắt đảo quanh
một vòng vẫn không thấy thân ảnh của nghĩa phụ Đao thần ở đâu, đi loanh quanh
một hồi vẫn không tìm thấy.

Cao thủ võ lâm nhanh chóng đổ xô tới khiến cho trong núi khắp nơi đều tràn
ngập bóng người, Phương Kiếm Minh phi thân mấy trăm trượng cũng gặp không ít
người, khắp nơi đều vang lên tiếng quần áo xé gió bay phần phần, cảnh tượng
thật hoành tráng náo nhiệt. Phương Kiếm Minh trong lòng âm thầm cười trộm,
những người này trong võ lâm hẳn là danh tiếng không nhỏ, nhưng lúc này cũng
không phải là lúc so đo thân phận, tất thảy đều là người tranh ta đoạt xem ai
nhanh chân hơn ai, tất cả đều thúc đẩy khinh công bản thân lên tới đỉnh điểm,
thân hình như điện nhằm thẳng về đỉnh núi phía đông lao đến

Phương Kiếm Minh đang đứng một bên đánh giá tình hình thì đột nhiên phát hiện
phía trước có mấy thân ảnh khá quen thuộc, hắn ngưng mắt nhìn kĩ thì thấy mấy
người này đúng là nhóm của Long Bích Vân, theo sát một bên nàng ta là Long
Nguyệt, đi sau một chút là Địch Hướng Thu, thiếu niên đeo cự kiếm và huynh
muội Sử Đan Phong. Còn mấy người nữa ngày đó đụng độ với Phương Kiếm Minh hôm
nay vẫn đầy đủ không thiếu một ai. Phương Kiếm Minh sợ bọn họ nhận ra mình nên
lập tức buông lỏng cước bộ. Chỉ một lát đã có rất nhiều nhân sĩ võ lâm dần dần
vượt qua hắn, nhưng hắn cũng không hề nóng ruột, hứng thú của hắn với Thiên Hà
bảo lục không lớn, chẳng qua cũng chỉ đi xem một tràng náo nhiệt mà thôi, tiện
đường thử xem có thể tìm gặp nghĩa phụ hay không.

Hắn cứ thế phi hành với tốc độ không nhanh không chậm, đột nhiên từ phía sau
nổi lên một đạo kình phong, có người từ phía sau tiến lên, hơn nữa còn lấy tay
vỗ lên vai hắn. Phương Kiếm Minh vốn định tránh đi không ngờ đã biến đổi vài
loại thân pháp mà bàn tay người nọ thủy chung vẫn ma quỷ theo sát đầu vai của
hắn không rời. Phương Kiếm Minh vội quay đầu lại, vừa thấy mặt người nọ lập
tức mừng rỡ kêu lên:

- Bệnh tiền bối, hóa ra là người. Con còn tưởng là ai, không trách võ công
lại cao như vậy!

Chỉ thấy người này nhíu mày hỏi hắn:

- Sao ngươi còn ở đây, tại sao lại không sử dụng chân bản lĩnh? Nếu cứ chậm
chạp như vậy chờ ngươi đến nơi Thiên Hà bảo lục đã bị người ta lấy đi rồi!

Nói rồi kéo theo Phương Kiếm Minh cùng tiến lên. Phương Kiếm Minh xấu hổ cười
nhẹ vài tiếng phân trần:

- Phía trước có vài người con không muốn gặp. Nếu để bọn họ trông thấy con
thế nào cũng có phiền toái!

Bệnh tiên sinh đột nhiên cười lạnh nói:

- Là ai mà dám tìm ngươi gây phiền toái, ngươi nói đi để ta đuổi cổ bọn chúng
đi.

Phương Kiếm Minh cười đáp:

- Không cần đâu tiền bối, việc này không cần nhọc công người, con tránh mặt
bọn họ một chút là được. Tiền bối cứ đi trước đi, con nghỉ ngơi một lát rồi đi
sau!

Bệnh tiên sinh nhìn hắn một cái, nhẹ lắc đầu, thân hình chợt nhoáng lên vượt
qua trước mặt Phương Kiếm Minh, chỉ trong chớp mắt đã đi hơn mười trượng.
Phương Kiếm Minh thấy khinh công kinh thế hãi tục của ông ta cũng không khỏi
âm thầm giật mình.

Sau khi đi được chừng hơn hai mươi dặm thì mọi người dần dần tiến vào trong
một sơn cốc. Sơn cốc này vô cùng rộng lớn, có thể dung nạp mấy vạn người cùng
một lúc. Phương Kiếm Minh vừa tới lập tức trà trộn vào trong đám người láo
nháo ở bên ngoài. Lúc này ở sâu trong sơn cốc có bốn người phân chia thành bốn
phương hướng đông – tây – nam – bắc đứng trấn giữ, bốn người này đều nhìn chằm
chằm vào một đồ vật đang lơ lửng trong không trung. Phương Kiếm Minh len lỏi
vào trong đám người tiến lên phía trước đến một cái gò tương đối cao, vừa đưa
mắt nhìn lại thì trong lòng không khỏi giật mình kinh hãi.

Bốn người này hắn đều đã gặp qua, trấn giữ phía đông là Hoa Sơn Thất tình kiếm
Khổng Hải Sơn, ở phía tây là Phó bảo chủ Phi Ưng bảo, giữ phía nam chính là Mã
trưởng lão của Ma giáo, còn ở phía bắc lại là một lão giả tóc bạc trắng, người
này ăn mặc cực kì hoa lệ, cả tóc cũng ánh lên lấp lánh. Phương Kiếm Minh nhớ
kĩ người này chính là một trưởng lão của Ma môn. Tám năm trước tại Ngũ Châu
phủ người này bị nghĩa phụ bắt được, còn nghe Y Di tỷ gọi ông ta là Phương
trưởng lão.

Phương Kiếm Minh sau khi đánh giá bốn người liền quét mắt nhìn lại quần hùng
bốn phía, chỉ thấy trong sơn cốc vô số nhân sĩ võ lâm đều vây quanh trợn mắt
ngẩng đầu nhìn về vật đang lơ lửng giữa không trung. Phương Kiếm Minh nhìn
theo ánh mắt của họ thì thấy trên đầu bốn người nọ có một cuốn sách đang không
ngừng lơ lửng lượn lờ, cuốn sách này vừa lượn lờ vừa phát ra từng tràng âm
thanh tựa như tiếng nước chảy vậy, loại thanh âm này truyền tới tai Phương
Kiếm Minh lại khiến hắn có cảm giác cực kì cổ quái!

“Chẳng lẽ đó là một trong Tứ đại thánh thư – Thiên Hà bảo lục?”

Phương Kiếm Minh nghĩ thầm trong đầu.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=30#ixzz3OCYwlXiC


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #129