Dịch Dung Thuật


Người đăng: Reapered

Đầu gỗ thúc thúc nói:

- Để ta nói một chút cho ngươi, mấy năm nay ta cũng không hề gạt ngươi. Ngươi
biết trên đời này cao thủ chân chính là gì không?

Phương Kiếm Minh suy nghĩ một hồi rồi cười nói:

- Ta không biết

Đầu gỗ thúc thúc cũng đoán ra câu trả lời của hắn liền cười bảo:

- Không sai, ngươi nói ngươi không biết tức là còn có huệ căn. Thật ra trên
đời này không có cao thủ chân chính, cao thủ khác biệt chính là ở sự lĩnh ngộ
của mỗi người. Lĩnh ngộ tới cực hạn tự nhiên thành cao thủ. Nhân sĩ võ lâm các
ngươi đều tưởng rằng người đạt tới cảnh giới Thiên Đạo chính là cao thủ, thật
ra bọn họ đều nghĩ sai cả; Thiên Đạo cũng không phải là cảnh giới của cao thủ
chân chính. Trên con đường võ học chỉ có không ngừng cầu tiến tích lũy kinh
nghiệm, cộng với tài năng mới có thể phát triển thành một cao thủ. Võ học hiện
nay phân chia thực lực làm mấy cảnh giới, đại khái có thể phân chia là Tiên
Cảnh cao nhất, kế tiếp là Thánh Cảnh, đến Thiên Thần, Thiên Thánh; sau đó là
Địa Thần, Địa Thánh, cuối cùng mới tới Thiên Đạo. Đạt tới mức hóa cảnh là cực
kì khó khăn, rất ít người đạt được cho nên từ trước tới nay chưa có ai nói với
ngươi điều này. Hôm nay ngươi đã biết cấp bậc cảnh giới của ta là gì rồi đấy.

Phương Kiếm Minh cười hắc hắc :

- Đầu gỗ thúc thúc, tại sao thúc lại biết, ai nói cho thúc vậy?

Đầu gỗ thúc thúc cũng cười:

- Không dối ngươi, những lời này là do chủ nhân nói với ta. Đây cũng là
thuyết pháp cơ bản của người.

Phương Kiếm Minh nghe vậy bèn đáp:

- Sư phụ cũng thật là, nghĩ ra nhiều tên xưng hô cổ quái như vậy. Đầu gỗ
thúc thúc, ta muốn hỏi một chút, trên đời này rốt cục là có bao nhiêu người
tiến vào Tiên Cảnh?

Đầu gỗ thúc thúc run lên, hình như là rất sợ một cái gì đó, một lúc sau mới
hỏi hắn:

- Ngươi hỏi chuyện này làm gì?

Phương Kiếm Minh nói:

- Minh nhi chỉ cảm thấy kì quái thôi. Đã có cao thủ như vậy sao chưa từng
nghe nói đến?

Đầu gỗ thúc thúc đáp:

- Ta làm sao biết được, những điều này là do chủ nhân nói cho ta hay. Bất quá
nói thật, trên đời này ta còn chưa phát hiện cao thủ ở cảnh giới của ta chứ
nói gì đến cấp bậc đó. Mà kể cả cảnh giới Địa Thần, Địa Thánh ta cũng chưa
thấy một người nào, nhưng Thiên Đạo lại may mắn phát hiện mấy người.

Phương Kiếm Minh vội vàng hỏi:

- Đầu gỗ thúc thúc, mấy cao thủ Thiên Đạo là những ai vậy, có nghĩa phụ ta
hay không?

Đầu gỗ thúc thúc nghe thế liền cười:

- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi muốn biết sao? Nếu ngươi muốn biết ta sẽ nói cho
ngươi, nhưng mà phải chờ hỏa hậu võ công của ngươi đạt tới mức có thể tiến
động ta mới nói cho ngươi.

Phương Kiếm Minh vội la lên:

- Đầu gỗ thúc thúc, Đại Thụy thần công của ta không phải đã có hai tầng hỏa
hậu rồi sao?

- Mặc dù có hai tầng hỏa hầu nhưng vẫn chưa đủ tinh thuần, đợi một tháng nữa
là ngươi mới có thể tiến động!

Đầu gỗ thúc thúc đáp.

Phương Kiếm Minh thở dài một hơi, đầu gỗ thúc thúc đột nhiên hỏi:

- Được rồi, Thiên Thiền đao pháp ngươi luyện thế nào rồi?

Phương Kiếm Minh trả lời:

- Cũng tạm được, chỉ có ba thức sau cũng mãi vẫn không nắm được yếu lĩnh cho
nên cũng không luyện nữa.

Đầu gỗ thúc thúc kêu lên một tiếng rồi nói:

- Võ công của ngươi bây giờ đã có thể tính là cao thủ nhất lưu trên giang hồ
rồi, ngươi ở đây chăm chỉ tu luyện một chút. Đợi đến khi ngươi trở lại thì đã
là một cảnh giới khác rồi.

Phương Kiếm Minh nghe vậy liền hỏi:

- Thật vậy chăng?

Đầu gỗ thúc thúc không nói gì nữa, hắn cũng biết đg tt không muốn nói nhiều
liền không quấy rầy nữa, lập tức lui ra khỏi sơn động, ra ngoài luyện công.

Sau khi Phương Kiếm Minh tỉnh lại thì chợt nghe thấy ngòai cửa vang lên một
giọng cười quen thuộc, hắn nhất thời mừng rỡ lập tức lao ra chạy tới bên chính
điện. Lúc này trong chính điện đang có ba người ngồi nói chuyện, một trong ba
người chính là sư ca Giác Điên của hắn, cũng chính là khiếu hóa công tử Ngô
Thế Minh. Phương Kiếm Minh kinh hãi kêu lên:

- Ngô địa ca, tại sao ngươi lại tới đây?

Ngô Thế Minh thấy hắn liền quan tâm hỏi:

- Kiếm Minh, tối hôm qua không có chuyện gì chứ? Mấy người đó có làm ngươi bị
thương không?

Phương Kiếm Minh thấy hắn đã biết chuyện tối hôm qua liền cười nói:

- Ngô đại ca, ta không có chuyện gì.

Ngô Thế Minh kéo hắn lại quan sát một lúc, xác định hắn không bị gì mới yên
tâm nói:

- Không sao là tốt rồi, hôm qua sau khi ta đi làm sao bọn họ lại vây công
ngươi?

Phương Kiếm Minh ngượng ngùng cười đáp:

- Ngô đại ca, ngươi đến đây sớm vậy? Không phải là nói ta sẽ xuống khách sạn
dưới núi tìm ngươi sao?

Ngô Thế Minh nói:

- Tối hôm qua sau khi ngươi đi không tới một canh giờ ta chợt vô ý nghe thấy
một tên đệ tử Cái Bang nói chuyện hắn gặp bên đường. Ta nghe xong giật mình
hỏi lại xem có phải thiếu niên kia dắt một thanh đoản tiêu bên hông hay không,
hắn nói phải ta mới biết đó là ngươi. Ta lúc đó lòng nóng như đốt, định lập
tức đến tìm ngươi nhưng Khổ Nhi muội bảo ta trời tối có ra ngoài cũng không
tìm được ngươi, đợi sáng mai cũng không trễ, cuối cùng ta đành phải ở lại. Một
đêm qua ta không ngủ được, thấy trời vừa tảng sáng liền lên núi tìm ngươi, vừa
lên núi thì gặp Tây Môn tiên sinh; Tây Môn tiên sinh thấy ta lo lắng thì hỏi
ta tìm cái gì. Ta thấy Tây Môn tiên sinh giống như là một phong trần dị nhân
liền nói một chút, Tây Môn tiên sinh nghe xông liền cười lớn không nói lời nào
mà đưa ta tới đây. Lúc nãy ta mới biết được ngươi đang ở đây, hơn nữa còn là
chính Tây Môn tiên sinh cứu ngươi! Hắc hắc, nếu không thì ta còn ở trong núi
tìm ngươi rồi.

Phương Kiếm Minh nghe hắn kể trong lòng cảm thấy ấm áp, cười nói:

- Ngô đại ca, đa tạ ngươi đã quan tâm. Ngươi xem, chuyện của ta khiến ngươi
gấp đến độ cả đêm không ngủ rồi, ta thật không phải! Các người đang nói chuyện
gì mà vui vẻ vậy!

Tiếu lão đầu ngồi trên bồ đoàn cười hì hì nói:

- Phương lão đệ, chúng ta đang xem xét lại chuyện tối qua, Long nha đầu kia
tám phần là…

Phương Kiếm Minh thấy hắn lại xuất ngôn giễu cợt mình vội vàng đi ra ngoài:

- Ngô đại ca, ngươi chờ ta một lát. Ta tắm rửa một chút rồi tìm ngươi nói
chuyện!

Phương Kiếm Minh tắm rửa sơ qua rồi kéo Ngô Thế Minh đi vào trong núi nói
chuyện mãi đến chính ngọ mới quay về phá miếu. Luc này Tiếu lão đầu và Tây Môn
tiên sinh đã đi mua sẵn thức ăn từ dưới núi về, bốn người bèn ngồi trong chính
điện ăn trưa luôn. Ăn xong Ngô Thế Minh cáo từ xuống núi. Trước đó từ miệng
Tây Môn tiên sinh hắn cũng biết được Phương Kiếm Minh đã bái ông ta làm sư phụ
học thuật dịch dung nên mấy ngày này Phương Kiếm Minh không thể rảnh rỗi mà
xuống núi nói chuyện với hắn được. Trước khi đi Ngô Thế Minh còn dặn dò Phương
Kiếm Minh cố gắng học tập thật tốt bản lãnh của Tây Môn tiên sinh, nếu không
có việc gì cấp thiết thì không cần xuống núi tìm hắn, có việc cần hắn sẽ tự
lên núi tìm Phương Kiếm Minh.

Tây Môn tiên sinh tiễn Ngô Thế Minh xuống núi xong bèn kéo luôn Phương Kiếm
Minh vào chính điện, trong chính điện đã bày sẵn một cái bàn, trên đó la liệt
những thứ vải vóc lạ mắt. Phương Kiếm Minh thấy kì quái hỏi:

- Tây Môn sư phụ, những vật này để làm gì vậy?

Tây Môn tiên sinh cười nói:

- Những vật này là gia bảo của ta đó, ta nói cho ngươi hay, những thứ này cho
dù đem cả núi vàng núi bạc đến đổi ta cũng không đồng ý!

Phương Kiếm Minh kinh ngạc hỏi tiếp:

- Đây là cái gì mà quý giá đến nỗi khiến cho Tây Môn sư phụ coi trọng như vậy
chứ?

Tây Môn tiên sinh cười đáp:

- Minh nhi, từ hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi thuật dịch dung.

Nói rồi cầm lấy một cái bình nhỏ, nhìn Phương Kiếm Minh nói tiếp:

- Đừng xem mấy cái bình nhỏ này chẳng chứa được bao nhiêu nhưng nó đều là
dược thủy và dược hoàn dịch dung mà ta tốn hết mười năm tâm huyết luyện chế.
Ngươi phải biết những vật này đối với đại hành gia trong nghề dịch dung đúng
là bảo bối cầu còn không được. Dịch dung bình thường là bôi lên mặt một lớp
dược vật, sau đó lại thay đổi trang phục một chút, đây chính là cảnh giới thấp
nhất của thuật dịch dung. Cao cấp nhất chính là dùng da người làm thành một
cái mặt nạ, mang lên mặt có thể biến hóa diện mạo cải trang thành người khác.
Bất quá mặt nạ da người chế tạo khó khăn, lại phạm vào thiên đạo. Theo ta thấy
cảnh giới cao nhất của thuật dịch dung lại là một cách khác, Minh nhi, ngươi
biết đó là gì không?

Phương Kiếm Minh hắc hắc cười đáp:

- Con nào biết, con chỉ ngẫu nhiên nghe thấy nghĩa phụ và sư phụ đàm luận về
thuật dịch dung. Nhưng mà bọn họ cũng không am hiểu về đạo lý trong đó, chỉ
đơn giản là cách cải trang bằng y phục mà thôi, cũng là cách bình thường nhất
mà Tây Môn sư phụ vừa nói. Còn việc làm mặt nạ da người thì đây là lần đầu
tiên con nghe được!

Tây Môn tiên sinh nghe vậy bèn cười:

- Thật ra đó là vì mấy người đó tính tình bộc trực, khinh thường thế đạo.
Chuyện này cũng không trách được bọn họ, cũng không trách ngươi không biết. Ta
nói Thuật dịch dung cao nhất chính là cách dùng dược vật thay đổi khuôn mặt
trong truyền thuyết – Quát cốt thuật!

Tây Môn tiên sinh thấy Phương Kiếm Minh ngẩn người bèn ôn tồn nói tiếp:

- Tương truyền Quát cốt thuật chính sáng tạo của thần y Hoa Đà. Quát cốt
thuật có thể biến đổi hoàn toàn diện mạo của con người, không có đủ phương
tiện rất khó khôi phục lại hình dáng ban đầu. Vì vậy yêu cầu của Quát cốt
thuật đối với người thi thuật cực kì khắt khe. Không có tư chất thiên sinh,
không có sự tinh thế thiên bẩm thì không thể học được, có học thì cũng chỉ làm
hại đến người khác mà thôi. Cho nên đến nay Quát cốt thuật đã trong võ lâm đã
gần như tuyệt truyền. Ít nhất ta còn chưa nghe thấy có người am hiểu thuật
này. Thuật dịch dung xếp thứ hai chính là cách mà ta sẽ truyền thụ cho ngươi –
dùng dược vật thay đổi khuôn mặt.

Tây Môn tiên sinh nhìn hắn một chút rồi nói tiếp:

- Dược vật thay đổi khuôn mặt của ta cũng không phải là loại dược vật bình
thường mà bọn người trong giang hồ thường sử dụng. Dược vật của bọn họ công
hiệu rất ngắn ngủi, khi rửa mặt sẽ lập tức khôi phục lại nguyên dạng. Mà dược
vật của ta thì… hắc hắc, Minh nhi, nếu ngươi không muốn thì cả đời nó cũng
không bóc ra!

Phương Kiếm Minh nghe thấy vậy kinh dị hỏi:

- Tây Môn sư phụ, theo như người nói thì sau khi dịch dung thay đổi khuôn mặt
thuốc sẽ không lóc ra, vậy muốn khôi phục khuôn mặt như cũ thì phải làm sao
đây?

Tây Môn tiên sinh vuốt râu cười nói:

- Minh nhi, ngươi hỏi được câu này là rất tốt, chứng tỏ ngươi nghe rất cẩn
thận, cũng là có dụng tâm học môn kĩ nghệ này. Không sai, dược vật của ta công
hiệu trường cửu người khác không thể bì kịp. Nhưng ngươi xem…

Nói rồi chỉ một lô cách bình nhỏ trên bàn rồi nói tiếp:

- Mấu chốt là ở chỗ dược vật của ta có tính năng hỗ trợ lẫn nhau cũng có thể
khắc chế lẫn nhau. Chuyện này ngươi cũng không cần phải lo lắng, khi nào ngươi
cần khôi phục dung mạo chỉ cần thoa lên mặt một lớp dược vật khác lập tức sẽ
được như ý. Hơn nữa những thứ này là do công phu nhiều năm sưu tầm tìm kiếm
trong trăm ngàn dược vật luyện chế thành, tuyệt đối không gây tổn thương tới
da thịt, ngoài ra nó còn có công hiệu trú nhan rất tốt. Bây giờ ta sẽ đem cách
dịch dung và phân biệt dược vật dạy cho ngươi, vài ngày nữa sẽ dạy cho ngươi
cách tìm kiếm dược vật. Chỉ cần ngươi học tập đủ hỏa hậu, sau này hành tẩu
giang hồ sẽ thu được lợi ích lớn lao không thể nói bằng lời!

Dứt lời liền cầm lấy từng cái bình nhỏ giải thích cho Phương Kiếm Minh rõ từng
loại thuốc, công dụng, cách dùng… hai người cứ thế trao đổi đến tận hoàng hôn
thì mới dừng lại, Tiếu lão đầu cũng vừa đem thức ăn tới. Ăn cơm xong Tây Môn
tiên sinh lại đốt lên một đống lửa to, tiếp tục cẩn thận chỉ dạy cho Phương
Kiếm Minh thuật dịch dung. Tiếu lão đầu không biết là đã đi đâu không thấy
bóng dáng, Kì lân thử ở trong núi nô đùa vui vẻ tự nhiên cũng không quấy rầy
hai người.

Người dạy tận tâm, người học tận lực; sau ba ngày Phương Kiếm Minh đã có thể
lĩnh hội gần hết những gì Tây Môn tiên sinh truyền đạt. Tây Môn tiên sinh thấy
tuệ căn của hắn cao như vậy cũng cực kì vui mừng.

Đêm hôm nay sau khi ăn cơm tối xong, Tây Môn tiên sinh và Phương Kiếm Minh lại
ngồi bên đống lửa trao đổi về thuật dịch dung, còn Tiếu lão đầu và Kì Lân thử
ở bên cạnh đùa giỡn với nhau. Đừng thấy Tiếu lão đầu tuổi tác đã cao mà nhầm,
có thể dùng hình ảnh Lão ngoan đồng để hình dung về tâm tính của người này. Kì
lân thử lúc thì bám lên đầu Tiếu lão, lúc lại nhảy xuống chạy vòng vòng, một
người một thú đuổi nhau rộn ràng trong điện. Tây Môn tiên sinh thấy thế cười
hắc hắc nói:

- Tiếu lão nhi, con vật này là thượng cổ dị thú ngươi làm sao có thể so sánh
thân pháp với nó chứ, hôm nay đúng là mất thể diện quá rồi!

Tiếu lão đầu phi thân nhảy lên, người còn ở trong không trung lập tức đưa tay
phất một cái lập tức một tấm bồ đoàn đang nằm im trên mặt đất bị cuốn bay lên.
Tiếu lão xoay nhẹ thân hình đã ngồi xuống trên mặt đất. Kì lân thử ở bên cạnh
“Chi chi” kêu loạn một trận vừa lao đầu vào lồng ngực Phương Kiếm Minh. Phương
Kiếm Minh hứng trọn cú va chạm này suýt tí nữa ngã ngửa ra sau, tức giận gõ
đầu nó cười mắng:

- Ngươi thật phiền phức quá đi, có thể yên tĩnh một chút không? Cả người đầy
mồ hôi rồi, đi tìm chỗ nào tắm rửa sạch sẽ rồi hãy đến tìm ta, nếu không đừng
mơ nằm trong lồng ngực ta!

Kì Lân thử cực kì bất mãn kêu loạn lên, chợt thấy Phương Kiếm Minh trừng mắt
một cái vội vàng nhảy lên, nhoáng một cái đã như tia chớp biến mất sau cánh
cửa.

Phương Kiếm Minh quay sang nói với Tây Môn tiên sinh:

- Tây Môn sư phụ, người truyền thụ cho con nhiều kĩ nghệ như vậy cũng không
biết là có hiệu quả thế nào. Con muốn nhân tiện người làm thị phạm một phen,
thuận tiện nhờ người chỉ điểm luôn, không biết ý người thế nào?

Tiếu lão đầu nghe vậy liền cười ha hả:

- Hay, hay lắm. Tây Môn, người ta khen ngợi Dịch dung thuật của ngươi là
tuyệt học nhưng ta cũng chưa thấy bao giờ, xem ra hôm nay sẽ được đại khai
nhãn giới rồi.

Tây Môn tiên sinh nghe vậy liền cười đáp lời:

- Được rồi.

Nói xong đứng lên đi vào nội viện, Phương Kiếm Minh và Tiếu lão đầu cũng đi
theo. Vào bên trong Tiếu lão đầu nhảy lên ngồi trên đầu tường hai mắt nhìn
chằm chằm vào Tây Môn tiên sinh, Tây Môn tiên sinh nhìn Tiếu lão một chút rồi
đột nhiên cười nói:

- Tiếu lão đầu, hình dáng bây giờ của ngươi thật buồn cười, để ta dịch dung
thành ngươi vậy.

Nói rồi móc ở trong người ra một cái bình nhỏ, lấy ra mấy viên dược hoàn bóp
vỡ, miết vụn mấy mảnh vỡ này rồi cúi đầu xoa xoa lên mặt, hai tay múa lượn
nhanh như chớp. Tiếu lão đang cảm thấy kì quái thì chợt nghe Tây Môn tiên sinh
cười lớn một tiếng, khi ông ta ngẩng đầu lên thì hình dáng đã hoàn toàn thay
đổi, biến thành một Tiếu lão đầu khác. Ngoài việc râu ở dưới cằm hơi dài hơn
một chút ra thì hoàn toàn không tìm ra nửa điểm khác biệt nào. Tiếu lão lần
đầu tiên thấy hắn dịch dung thành bộ dạng của mình cũng chỉ đành bất đắc dĩ
cười khan vài tiếng. Tây Môn tiên sinh cũng học Tiếu lão cười lên vài tiếng,
cả âm thanh cũng giống hệt. Tiếu lão thấy thế không nhịn được cười khổ một
cái.

Tây Môn tiên sinh ha hả cười lớn lấy ra một bình nhỏ đưa cho Phương Kiếm Minh,
dùng âm thanh của Tiếu lão đầu bảo hắn:

- Minh nhi, ngươi chỉ cần có thể tạo ra hình dáng của ta giống đến tám phần
là có thể xuất sư rồi.

Phương Kiếm Minh cầm bình nhỏ trong tay cố gắng áp chế kích động trong lòng,
hít sâu một hơi liền học theo các động tác của Tây Môn tiên sinh làm lại một
lần. Khi hắn ngẩng đầu lên thì Tiếu lão từ trên đầu tường giật mình ngã xuống,
may mà thân thủ phi phàm kịp chống hai tay xuống đất. Tiếu lão phi thân đến
bên cạnh Phương Kiếm Minh cười lớn nói:

- Hay, hay lắm! Minh nhi, cuối cùng ngươi cũng đắc chân truyền của Tây Môn.
Ngươi xem, ba chúng ta ngoài trừ vóc người và quần áo với bộ râu của Tây Môn
ra thì hoàn toàn là một người. ha ha…

Tây Môn tiên sinh nhìn Phương Kiếm Minh một chút rồi cười nói:

- Minh nhi, ngươi hoàn toàn có thể xuất sư rồi. Ta đang định thử xem ngươi có
để ý tới nếp nhăn trên mặt Tiếu lão nhi hay không, bây giờ trên mặt ngươi ta
cũng không tìm ra điểm nào không hợp lí; có thể thấy ngươi quan sát cực kì cẩn
thận. Ha ha, xem ra môn tuyệt học của ta có hậu nhân rồi!

Nói xong kéo Phương Kiếm Minh tới bên cạnh, ba người đứng trong đại điện tuy
vóc dáng không đồng nhất nhưng diện mạo lại y đúc nhau, giống như là có ba
Tiếu lão đầu đang tồn tại vậy. Nếu người ngoài gặp phải lúc này nhiều khả năng
là cho rằng mình gặp quỷ!

Tây Môn tiên sinh lại lấy ra một cái bình nhỏ khác phục hồi lại diện mạo như
cũ. Chợt nghe từ phía ngoài vang lên một loạt tiếng kêu “Chi chi” cực kì gấp
gáp của Kì lân thử, nghe tiếng nó thì tựa hồ như đang bị uy hiếp mạnh mẽ.
Phương Kiếm Minh nghe thấy tiếng kêu này lập tức hiểu ra Kì lân thử đang đụng
độ địch nhân, sắc mặt đại biến, trầm giọng nói:

- Không hay, A Mao (tên của Kì lân thử) gặp địch nhân rồi. hai vị tiền bối,
chúng ta mau ra ngoài xem sao!

Lời còn chưa dứt đã thấy hai lão bất tử vẻ mặt giận giữ phi thân ra ngoài
tường, Phương Kiếm Minh cũng không chậm trễ lập tức thi triển khinh công đuổi
theo.

Phương Kiếm Minh bám theo sau hai người, duy trì khoảng cách chừng năm trượng.
Ba người phi thân vào trong núi khoảng nửa dặm thì tới bên cạnh một con suối
nhỏ, đây là nơi Tiếu lão đầu thường lấy nước sinh hoạt, Kì Lân thử tự nhiên sẽ
tới đây tắm rửa. Kì Lân thử vốn sợ nước nên theo lý mà nói thì nó sẽ không dám
xuốgn nước, nhiều nhất cũng chỉ rửa mặt mũi một chút, không quá thời gian một
chén trà là xong. Ba người vận khinh công phi hành như gió tới bên cạnh bờ
suối thì thấy trên bãi cỏ cạnh bờ suối có năm hắc y đại hán trong tay cầm năm
thanh đại đao đang vây bắt Kì Lân thử. Đứng bên ngoài còn có một hắc y thiếu
niên, người này cười lạnh nói:

- Con mẹ nó, thật không ngờ súc sinh này cũng có bản lĩnh như vậy. Các ngươi
bắt nó về cho ta, nhất định khôgn thể tha cho nó!

Phương Kiếm Minh nghe vậy lập tức quát lớn:

- Dừng tay, các ngươi là ai?

Hắc y thiếu niên vội quay lại nhìn ba thân ảnh từ trên không hạ xuống, hắn cẩn
thận đánh giá ba người, lui lại vài bước rồi kinh ngạc hỏi:

- Các ngươi là ai, sao lại giống nhau như vậy, chẳng lẽ là ba huynh đệ sao?

Tiếu lão liền cười đáp:

- Thiếu bảo chủ Phi Ưng bảo tới đây làm gì?

Thiếu niên nọ thấy Tiếu lão một câu đã nói ra thân phận của hắn giật mình nói:

- Ngươi là ai? Sao lại biết thân phận của ta?

Tiếu lão cười ha hả đáp:

- Nãi nãi, gia gia ngươi ta còn biết huống chi là ngươi. Năm ngươi các ngươi
còn đứng đó làm gì, mau cút sang một bên cho ta!

Tiếu lão thấy năm hắc y đại hán đang vây lấy Kì Lân thử định động thủ vội vàng
lên tiếng ngăn cản, đồng thời tay áo phất lên phát ra một cỗ nội gia chân lực
vọt tới chỗ năm người. Năm đại hán nọ thấy vậy liền cười lạnh một tiếng, năm
người mười đạo phách không chưởng hợp lại đánh thẳng về phía Tiếu lão đầu. Vừa
rồi Tiếu lão mới chỉ dùng có mộtt hành công lực, đòn hợp kích của năm người dễ
dàng chấn tan luồng chân khí của Tiếu lão, đồng thời dư lực đánh thẳng lên
người Tiếu lão. Tiếu lão ngạnh tiếp một chiêu này thân thể hơi rung lên liền
xoay người quát lớn:

- Được lắm, xem ra năm tên các ngươi muốn đánh nhau với ta rồi, để ta đùa
giỡn với các ngươi một chút!

Vừa nói thân hình vừa xoay chuyển lao vào giữa năm người quyền đấm chân đá
đánh dạt cả năm người ra. Năm đại hán lập tức xuất sử đại đao, lập tức ánh đao
như tuyết phá không mà đến, mỗi đao sử ra đều vang lên một tràng âm thanh tựa
như tiến Ưng kêu vậy. Kì lân thử kêu lên vài tiếng rồi lao tới bên chân Phương
Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh thấy thân ảnh Tiếu lão bị vây bọc trong màn đao
cực kì hung hiểm nhấc chân bước lên một bước. Tây Môn tiên sinh thấy vậy đưa
tay giữ hắn lại cười nói:

- Minh nhi, ngươi không cần xuất thủ đâu, để xem Tiếu lão nhi làm sao xử lý
bọn chúng!

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=29#ixzz3OCYn4qzM


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #128