Người đăng: Reapered
Tây Môn tiên sinh thấy thế cười rộ lên một tràng rồi đột nhiên nghiêm mặt nói:
- Ngươi biết không, nha đầu kia võ công quả thật cao thâm mạc trắc, ta cũng
không dò ra được cảnh giới của nàng ta. Ta nghĩ giang hồ Bách Hiểu Sinh không
có nói sai đâu.
Tiếu lão đầu ngẩn người hỏi:
- Thật vậy chăng?
Tây Môn tiên sinh gật đầu, tiếu lão đầu thấy vậy liền cười bảo:
- Hay lắm, võ công của nàng ta càng cao thì tà phái càng ít có cơ hội nhiễu
loạn giang hồ, chuyện này đối với sự yên bình của võ lâm thực sự rất có lợi!
Tây Môn tiên sinh nghiêm túc nói:
- Lời này cũng chưa hắn, ngươi không phải là không biết, di huấn của Tổ sư
đời thứ nhất của Từ Hàng Hiên đã không còn là bí mật nữa rồi!
Tiếu lão đầu nghe thấy thế trên mặt cũng lộ ra vẻ trầm trọng:
- Xem ra một việc có lợi tất sẽ có hại, chẳng trách nha đầu này trên đường đi
thuận lợi thu thập được nhiều ma đầu hắc đạo như vậy. Chẳng lẽ trách nhiệm đó
đã được đặt lên người nàng ta hay sao?
Tây Môn tiên sinh thở dài nói:
- Chuyện này đúng là không còn cách nào khác! Bất quá chúng ta cũng không cần
lo lắng quá. Dù sao muốn hoàn thành di huấn đó thì không phải cứ một sớm một
chiều mà làm được, chúng ta có thể từ từ chờ xem mọi việc thế nào đã!
Tiếu lão đầu nghe xong liền cười bảo:
- Hay, hay lắm. Chúng ta quản chuyện này làm gì. Thật ra chuyện này cũng
không có gì xấu, chỉ cần nha đầu đó có thực lực thì cứ để nó thử một lần xem
sao. Chúng ta đừng để chuyện này làm hỏng hết tâm tình nữa. Chờ chúng ta tìm
được Thiên Hà Bảo Lục rồi thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được!
Nói xong câu này hai người đều im lặng không hề nói thêm gì về chuyện này nữa,
hai người ngồi xuống bên đống lửa vừa ăn thịt vừa đàm luận về các nan đề trong
võ học. Hai người vừa nói chuyện vừa nghĩ, lúc này nếu có Bệnh thư sinh ở đây
thì thật là hoàn hảo. Nhưng mà Bệnh thư sinh hành tung vô định, chỉ có thể chờ
hắn tự mình tìm đến chứ muốn tìm hắn còn khó hơn cả lên trời. Nói chuyện bất
tri bất tri bất giác đã tới nửa đêm
Phương Kiếm Minh mơ mơ màng màng lại thấy mình đang đi tới Vô Danh cốc, khi
hắn đặt chân vào Vô Danh cốc trong lòng nổi lên một trận kích động, tinh thần
trở nên thanh tĩnh hơn rất nhiều. Cũng hơn một tháng rồi hắn không ở trong Vô
Danh cốc, đối với nơi này đã sinh ra một vài tia hoài niệm nhớ nhung. Ở trong
cốc hắn có thể lại được gặp gỡ với Đầu gỗ thúc thúc, mặc dù đầu gỗ thúc thúc
đối với võ công của hắn lúc nào cũng chê bai, trách hắn luyện công không đạt.
Nhưng những lời này không những không khiến hắn khó chịu mà ngược lại còn
khích lệ hắn khắc khổ luyện công.
Kì thật ở trong cốc đầu gỗ thúc thúc cũng không phải là người mà hắn muốn gặp
nhất, người mà hắn muốn gặp nhất chính là vị tiên tử tỷ tỷ, tỷ tỷ này của hắn
và Y Di tỷ giốgn nhau như hai giọt nước vậy! Dọc đường đi các loại kì hoa dị
thú không ngừng chào đón hắn, vừa đặt chân vào trong rừng cây hắn còn chưa kịp
cất tiếng gọi thì đã nghe thấy một tiếng cười khúc khích duyên dáng vang lên:
- Đệ đệ, ngươi vội vàng đi gặp ai vậy?
Phương Kiếm Minh vui mừng quay lại ngắm nhìn dung nhan quen thuộc không thể
quen thuộc hơn của hắn, cặp môi đang dẩu lên đó trông thật thân thiết. Nếu
nàng và Y Di tỷ ở một chỗ thật khó có thể phân biệt được ai là ai, có khi ở
trong lòng hắn cứ đem gộp cả hai lại làm một cũng nên. Phương Kiếm Minh xúc
động tiến lên cầm lấy tay ngọc của mỹ nhân, khuôn mặt trắng bóc như ngọc của
lục y tiên tử hơi đỏ lên, đưa cánh tay còn lại vươn lên gạt mấy sợi tóc lòa
xòa trên trán hắn, cười duyên nói:
- Đệ đệ ngốc, tại sao đầu ngươi lại nóng như vậy, thật không bình thường chút
nào!
Khuôn mặt tuấn tú của Phương Kiếm Minh ửng hồng, cười khúc khích buông tay
nàng ta ra. Không ngờ nàng ta cũng cười thản nhiên cầm lấy tay hắn giữ chặt
trong tay mình:
- Đệ đệ ngốc, ngươi làm sao vậy, ta thấy hôm nay ngươi cứ cổ quái thế nào ấy.
Tay ngươi thật là ấm áp, tỷ tỷ thật hi vọng cả đời này có thể cầm tay ngươi
mãi như vậy không rời xa!
Phương Kiếm Minh nghe nàng nói, lại cảm giác được bàn tay nhỏ bé mềm mại đang
nắm chặt lấy tay mình trong lòng cực kì kích động. Vừa rồi cũng là kích động
nhưng chưa có cảm giác gì rõ rệt, bây giờ hai tay nắm lấy nhau trong lòng xúc
động không thôi, hắn bước lên một bước khiến khoảng cách giữa hai người thu
hẹp lại còn chưa đến một thước, trong mũi tràn ngập một mùi hương thơm ngát
kín đáo của thiếu nữ. Hắn nhất thời ngơ ngẩn chẳng biết làm gì, chỉ ngây ngốc
đứng nhìn khuôn mặt mỹ lệ đó. Lục y tiên tử tuy nói là thiên chân vô tà nhưng
nàng cũng là một thiếu nữ, hoa cỏ còn có tình huống chi là nam nữ thanh xuân
phơi phới? Phương Kiếm Minh đứng trước mặt nàng, một đôi tặc nhãn chằm chằm
nhìn nàng, nàng cũgn chỉ là một nữ hài tử mới lớn làm sao có thể không động
tâm cho được; hai má đỏ bừng trông càng kiều diễm hơn bội phần, làn thu ba ướt
át như muốn gom hết vẻ hấp dẫn của tạo hóa. Chợt thấy nàng chu miệng ra hừ một
tiếng rồi nói:
- Đệ đệ ngốc, đệ đệ khờ. Không phải đã nói rồi sao, không cho ngươi làm ta
động tình nhưng ngươi vẫn không vâng lời. Nếu khiến tỷ tỷ bị mắng ta nhất định
sẽ xử lý ngươi.
Nói xong liền buông tay Phương Kiếm Minh lui ra sau hơn một trượng chống tay
vào eo nghiêng đầu nhìn cười bảo:
- Đệ đệ, xem ngươi kìa, sợ đến nỗi ngây ngốc như đầu gỗ thúc thúc vậy! A, a
ta không phải là đầu gỗ thúc thúc của ngươi mà!
Nói rồi phi thân lên nhẹ nhàng ngồi xuống một nhánh cây đại thụ, nàng lại
hướng Phương Kiếm Minh cười ngoắc tay với hắn:
- Đệ đệ, lên đây đi. Chúng ta lâu lắm rồi không gặp, hôm nay ngươi không
luyện công thì ở đây nói chuyện với ta được không?
Phương Kiếm Minh hơi chần chờ, chợt thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàg chu lên
vội cười đáp:
- Tiên tử tỷ tỷ, nàng đừng giận, ta bồi nàng nói chuyện là được mà!
Nói rồi nhún chân một cái phi thân ngồi lên một nhánh cây khác, lục y tiên tử
thấy hắn không dám đến ngồi bên cạnh mình chu môi lên bảo:
- Ngươi không đến đây làm sao chúng ta nói chuyện. Lâu như vậy ngươi không
đến chẳng lẽ là ở cùng Y Di tỷ nên quên ta rồi chăng?
Phương Kiếm Minh thấy hai mắt nàng bắt đầu hơi ửng đỏ nào dám đắc tội với nàng
ta, vội vàng phi thân tới bên cạnh nàng nhỏ giọng an ủi:
- Tiên tử tỷ tỷ, ta làm sao mà quên nàng được. Bây giờ Y Di tỷ cũng đã rời
đi, bên cạnh ta chỉ còn minh nàng thôi. Nàng lại tốt với ta như vậy, nàng bảo
gì ta làm nấy, nàng xem không phải ta tới đây rồi đấy thôi. Nàng đừng tức
giận, ta…
Chợt nghe một tiếng cười khúc khích vang lên, lục y tiên tử ngước lên làm mặt
quỷ với hắn một cái, cười nói:
- Ngươi lại bị tỷ tỷ lừa rồi (ai lừa ai còn chưa biết nhá =))). Đệ đệ ngốc,
đừng có lúc nào cũng nghĩ vậy, ta là người hẹp hòi như vậy sao? Được rồi, Y Di
tỷ của ngươi đi đâu?
Phương Kiếm Minh nhíu mày nói:
- Tỷ ấy quay về sư môn. Tiên tử tỷ tỷ, nàng biết không; Hôm qua ta gặp nàng
nhưng nàng lại thản nhiên không thèm để ý đến ta, nàng nói xem chuyện này là
thế nào?
Nói rồi đem chuyện trải qua mấy ngày này kể hết một lượt, Lục y tiên tử nghe
xong liền cười bảo:
- Ngươi thật là ngốc, nàng nếu nhận ngươi ngươi bảo nàng phải ăn nói với mấy
người kia thế nào? Không phải là ta đã nói với ngươi rồi sao, sư phụ nàng là
một người độc ác lãnh huyết. Nếu sư phụ nàng biết ngươi và nàng có quan hệ mật
thiết không lột da ngươi mới là lạ đó!
Phương Kiếm Minh nghe vậy đột nhiên giật mình đại ngộ. Bất kể hắn là kẻ thông
minh nhất Thiếu Lâm tự gặp phải chuyện như thế này cũng không khỏi bối rối
chẳng khác gì những nam tử bình thường, một khi có liên quan đến tư tình nam
nữ không hồ đồ mới là lạ! Chút phiền não trong lòng Phương Kiếm Minh nhất thời
tan biến như mây tan khói tản, hắn lại cười hắc hắc nói:
- Đa tạ tiên tử tỷ tỷ đã nhắc nhở. Nếu không nhờ nàng giải nghi ta còn phải
hồ đoán loạn tưởng mất.
Lục y tiên tử cười duyên:
- Được rồi, tỷ tỷ giải tâm kết cho ngươi, ngươi phải cảm tạ tỷ tỷ đó nha!
Phương Kiếm Minh liền vỗ ngực đáp:
- Tiên tử tỷ tỷ, chỉ cần tỷ phân phó một tiếng bảo ta làm cái gì, cho dù là
núi đao biển lửa ta cũng không một chút do dự!
Lục y tiên tử vươn ngón tay ngọc điểm vào giữa trán hắn gắt giọng mắng:
- Ngươi đó, ở trước mặt tỷ tỷ mà dám mạnh miệng như vậy, sao không thấy ngươi
nói như vậy trước mặt đầu gỗ thúc thúc? Hay là ngươi thấy tỷ tỷ dễ bắt nạt lại
dễ lừa gạt nên cố tình nói thế!
Phương Kiếm Minh nghe vậy liền chỉ tay lên trời như muốn thề, nghiêm túc nói:
- Tiên tử tỷ tỷ, nếu ta nói có lời nào không thật nguyện để thiên lôi đánh
chết! (khét lẹt mùi thịt cháy =)))
Lục y tiên tử vội vàng kéo tay hắn xuống sầm mặt quát:
- Ngươi cần gì phải ở trước mặt ta làm bộ dạng này, nếu khôgn tin ngươi ta
làm sao nhận ngươi làm đệ đệ, càng không thèm để ý đến ngươi.
Nói đến đây chợt trên mặt đỏ bừng, miệng há hốc tựa như muốn nói mà không dám
nói. Phương Kiếm Minh thấy thế lại tưởng nàng có gì phân phó vội hỏi:
- Tiên tử tỷ tỷ, nàng không cần ngại, có chuyện gì cứ nói ra, ta nhất định sẽ
giúp nàng hoàn thành!
Tiên tử tỷ tỷ bỗng dưng hỏi:
- Đệ đệ, từ khi ngươi biết ta đến nay, tỷ tỷ đối với ngươi thế nào?
Phương Kiếm Minh ngẩn người đáp:
- Tiên tử tỷ tỷ đối với ta rất tốt!
Lục y tiên tử lại cười hỏi:
- Tốt thế nào?
Phương Kiếm Minh nói:
- Khi ta tập võ trong cốc cảm thấy nhàm chán thì tỷ tỷ lại đến nói chuyện với
ta, khi ta gặp nan đề trong võ học thì tỷ tỷ lại là sư phụ cho ta. Nếu không
có sự chỉ điểm tận tình của tỷ tỷ thì ta không thể học xong mười ba thức Thiên
Thiền đao pháp nhanh như vậy. Khi đầu gỗ thúc thúc mắng ta lười biếng không
chịu luyện công thì cũng là tỷ tỷ đỡ lời. Nhất là khi ta tâm tình ưu phiền nhớ
tới nghĩa phụ và sư phụ, tỷ tỷ lại thập phần nhu thuận quan tâm tới ta… Ta
thật không biết làm thế nào để nói ra hết chỗ tốt của tỷ tỷ, dù sao trong tâm
ta tỷ cũng chẳng khác nào thân tỷ tỷ. ân tình này ta sẽ vĩnh viễn ghi tạc
trong lòng!
Lục y tiên tử nghe xong những lời phế phủ của hắn chẳng biết tại sao trên mặt
lại lộ ra một tia thất vọng. Phương Kiếm Minh thấy thế lại tưởng mình nói sai
chuyện gì đang định mở miệng hỏi thì đã thấy đối phương cười bảo:
- Đệ đệ, tỷ hỏi ngươi một chuyện. Ngươi có thích tỷ tỷ không?
Phương Kiếm Minh trả lời:
- Thích, tại sao tỷ lại hỏi vậy?
Lục y tiên tử lại cười hỏi:
- Nếu ngươi thích ta như vậy thì tỷ tỷ nhờ ngươi một chuyện, ngươi làm được
không?
Phương Kiếm Minh đáp:
- Chỉ cần trong khả năng của ta nhất định sẽ làm được, tỷ tỷ muốn ta làm gì?
Lục y tiên tử mỉm cười nhìn hắn:
- Thật vậy chăng?
- Thật!
- Ta muốn ngươi thân mật với ta một chút!
Nói xong lời này mặt mũi nàng đỏ bừng lên, vội vàng cúi gằm xuống, Phương Kiếm
Minh bị dọa đến chút nữa hôn mê rơi xuống đất. Hắn nghe những lời này giống
như bị sét đánh, ngẩn ngơ một lúc vẫn chưa kịp phản ứng. Đến khi lục y tiên tử
liếc mắt nhìn hắn một cái hắn mới thoáng tỉnh táo một chút, trong lòng vừa
mừng vừa sợ, há mồm cứng lưỡi lắp bắp:
- Tỷ tỷ… tỷ… tỷ muốn ta thân… thân mật nàng… nàng thật ư?
Thân thể lục y tiên tử nhẹ nhàng di động lại gần hắn một chút, gương mặt nhỏ
nhắn đỏ lừ ngẩng cao lên nhìn hắn nũng nịu:
- Đúng vậy, ta muốn ngươi thân mật với ta, ta muốn ngươi khắc cốt ghi tâm vị
tỷ tỷ này!
(ta cũng muốn a - ND)
Phương Kiếm Minh tuyệt đối không nghĩ đến chuyện nàng lại đưa ra một yêu cầu
như vậy, thấy cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên hướng tới mình, trên đó còn
thoang thoảng một mùi hương thơm ngát; rõ ràng là nàng ta đang đòi hỏi Phương
Kiếm Minh thực hiện lời hứa của mình! Trong thoáng chốc hắn cảm thấy choáng
váng vì hạnh phúc. Có bao nhiêu nam tử trên đời này có diễm phúc được thân mật
với một vị mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành thế này chứ, nhất là lại còn được mỹ
nhân đích thân yêu cầu. Chỉ cần là một nam nhân bình thường tất sẽ không ai có
can đảm cự tuyệt! Phương Kiếm Minh từ trước tới nay vẫn xem nàng là tỷ tỷ,
nhưng trong lúc nói chuyện ngôn ngữ của hai người có chút thân mật gợi cho hắn
một cảm tình khó nói. Hắn nghĩ một chút quan hệ của mình và lục y tiên tử bây
giờ cũng đã rất tốt rồi, không có chuyện gì phải ngại ngần cả. Vì thế hắn
không những không tự kiểm điểm lại hành vi của mình mà còn cảm thấy một loại
hấp dẫn thúc đẩy hắn. Bình thường hắn chỉ dám đứng cách xa xa ngắm nhìn nói
chuyện vài câu cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Hôm nay đột nhiên lục y tiên tử lại
yêu cầu hắn thân mật với nàng lập tức khiến hắn thần hồn điên đảo, cảm thấy
mình là người hạnh phúc nhất thế gian
Phương Kiếm Minh mặt mũi đỏ bừng khó nhọc nói:
- Tiên tử tỷ tỷ… ta… nàng thật sự muốn ta thân mật với nàng sao?
Lục y tiên tử thấy hắn chần chờ mãi liền chu miệng nói:
- Bảo ngươi làm thì cứ làm đi, việc gì mà phải phiền phức như đàn bà vậy! (ta
ngất – ND)
Phương Kiếm Minh ngây ngô nhìn dung nhan kiều diễm trước mặt, trong lòng nổi
lên một cỗ dục vọng mãnh liệt; hắn lập tức ôm nàng vào trong lòng. Chỉ nghe
lục y tiên tử cười hích hích mấy tiếng. Phương Kiếm Minh cúi xuống hé miệng
hôn nhẹ lên trán nàng, khi làn môi chạm đến da thịt mềm mại mát rượi đó lập
tức một mùi hương cơ thể thơm ngát xộc thẳng vào mũi hắn, khiến hắn cảm thấy
cả đất trời điên đảo, trong mắt chỉ còn có nụ cười mỉm của lục y tiên tử, mọi
chuyện trên đời này đều chẳng đáng cho hắn bận tâm nữa rồi!
Không ngờ lục y tiên tử lại ngượng ngùng nói:
- Ta không bảo ngươi hôn mặt ta, ngươi lại chiếm hết tiện nghi của ta rồi.
Phương Kiếm Minh nghe xong suýt nữa ngất xỉu, nhìn nàng lắp bắp hỏi:
- Không hôn… mặt nàng… vậy ta hôn…
Lời còn chưa nói xong đã cảm thấy trên môi một cỗ ngọt ngào thơm ngát mềm mại
áp đến, một loại cảm giác kì diệu khiến người ta ngất ngây. Lục y tiên tử áp
làn môi rực lửa của mình lên môi hắn, cái lưỡi mềm mại thơm ngát không ngừng
len lỏi tách làn môi cùng hàm răng của hắn ra, tiến vào trong miệng Phương
Kiếm Minh. Hai đầu lưỡi lập tức quấn lấy nhau triền miên quấn quýt, tư vị tiêu
hồn khiến cả hai ngất ngây quên mất đất trời vạn vật!
Phương Kiếm Minh ôm nàng trong lồng ngực, hắn thật không biết là nên khóc
(hạnh phúc) hay nên cười (vui mừng). Hắn còn đang triền miên trong hương vị
ngọt ngào của đôi môi đối phương thì lục y tiên tử đã đẩy hắn ra cười duyên
nói:
- Ta còn tưởng là tuyệt vời thế nào, hóa ra cũng chỉ có thế, còn không bằng
đi du ngoạn cùng đệ đệ. Chẳng lẽ là thời gian ngắn quá, lần sau nhất định phải
làm lâu hơn một chút!
(lần này để ta – ND )
Phương Kiếm Minh nghe vậy lập tức giật mình ngã ngửa người rơi xuống đất, cũng
may khinh công hắn không tệ, trong lúc nguy cấp sử ra một thức “Quái mãng
phiên thân” xoay người điểm hai chân xuống mặt đất. Lục y tiên tử mắt hiện lên
một tia khó hiểu, liếc mắt nhìn hắn vừa cười duyên hi hi một hồi.
…
Phương Kiếm Minh sau khi từ biệt lục y tiên tử bèn đi sâu vào trong Vô Danh
cốc. Hắn vào trong sơn động tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn đầu gỗ thúc thúc vẫn
một tư thế đó không có gì thay đổi, hắn liền cười nói:
- Đầu gỗ thúc thúc, tư thế này của người không biết là đã bao nhiêu năm rồi,
có thể đổi một tư thế khác hay không, ta thấy tư thế này không được tự nhiên
lắm!
Đầu gỗ thúc thúc không hề hé miệng nhưng lại có một luồng âm thanh truyền đến
tai Phương Kiếm Minh (có lẽ là dùng phúc ngữ):
- Xú tiểu tử, ngươi tưởng rằng ta muốn như vậy sao. Mau về luyện công cho
tốt, ta thấy ngươi bây giờ càng ngày càng ít tiến bộ. Lần này cảnh giới của
ngươi hầu như không có thay đổi gì lớn, xem ra vẫn chưa thể nhập động. Ngươi
trở về luyện thêm một tháng nữa rồi hẵng tới!
Phương Kiếm Minh vội la lên:
- Đầu gỗ thúc thúc, người không thể nói mà không giữ lời được. Không phải lần
trước người nói lần này sẽ cho ta tiến động sao? Hôm nay ta tới đây rồi, thúc
không được tiếp tục gạt ta nữa!
Đầu gỗ thúc thúc lại cười nói:
- Ngươi hỏa hậu còn chưa đủ, dù có đi vào cũng không thể học được các võ công
cao thâm ở bên trong!
Phương Kiếm Minh lại không tin nói:
- Đầu gỗ thúc thúc, ta còn nhớ thúc nói chỉ cần ta luyện Đại thụy thần công
tới tầng hai là có thể nhập động. Bây giờ thần công của ta đã có hai tầng hỏa
hậu rồi, tại sao người lại nói vậy!
Đầu gỗ thúc thúc hừ lạnh một tiếng nói:
- Không sai, Đại thụy thần công của ngươi đúng là đã đạt tới tầng hai, nhưng
ngươi vẫn chưa biết, việc tiến động của ngươi ta cũng không thể tự tác làm
chủ, không có sự đồng ý của một người nữa ta cũng không dám để ngươi đi vào!
Phương Kiếm Minh liền cười nói:
- Đầu gỗ thúc thúc lại gạt ta rồi, ta biết nếu người tái xuất giang hồ, bằng
vào bản lãnh của người ngay cả nghĩa phụ ta cũng không phải là đối thủ. Trên
đời này còn có ai có thể sai khiến người chứ!
Đầu gỗ thúc thúc cười mắng:
- Xú tiểu tử, chớ vỗ mông ngựa nữa. Người này là ai ngươi biết không?
Đầu gỗ thúc thúc dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Người này chính là chủ nhân của ta, Đại thụy thần công mà ngươi tu luyện
chính là sáng tạo của người đó lúc 160 tuổi!
Phương Kiếm Minh nghe thế liền kinh dị thốt lên:
- Vậy ta phải gọi người đó một tiếng sư phụ rồi! Sư phụ lão nhân gia còn sống
không?
Đầu gỗ thúc thúc trả lời
- Không.
Phương Kiếm Minh lại nói:
- Nếu lão nhân gia đã phi thăng rồi thì làm sao còn có thể hạ phàm được nữa?
Đầu gỗ thúc thúc đáp:
- Việc này ngươi chưa nên biết, bây giờ ta có nói cho ngươi ngươi cũng không
hiểu. Tóm lại sư phụ ngươi cũng là chủ nhân của ta ngày hôm nay đã là người
của thế giới khác, tồn tại ở đây chỉ là một phân thân của người mà thôi!
Phương Kiếm Minh ngẩn người:
- Phân thân?
- Đã nói là ngươi không hiểu mà. Một cao thủ đạt tới giai đoạn tiên cảnh là
có thể thi triển bản lãnh này. Bất quá đây cũng là lần đầu tiên ta được thấy!
Phương Kiếm Minh nghe thế vội cẩn thận hỏi:
- Tiên cảnh là cấp bậc nào vậy? So với Thiên đạo thì có chênh lệch thế nào?
Đầu gỗ thúc thúc lập tức cười nhạo nói:
- Thiên đạo thì tính làm gì, thiên đạo bất quá cũng chỉ là mục tiêu mà một số
cao thủ võ lâm cả đời theo đuổi mà thôi. Trong mắt nhân sĩ võ lâm các ngươi
chỉ cần có thể đạt cảnh giới này lập tức trở thành nhất đại tông sư. Mà Tiên
cảnh so ra với Thiên đạo còn siêu việt mấy cấp bậc nữa cơ!
Phương Kiếm Minh cứng lưỡi kinh ngạc thốt lên:
- Lợi hại như vậy sao? Nếu tu luyện tới Tiên cảnh không phải là tốn mấy trăm
năm đó chứ?
Đầu gỗ thúc thúc cười nói:
- Điều này còn phải xem thiên tư của người đó thế nào đã, người nào thiên tư
cao thì rất nhanh có thể đạt tới, ngươi không thể suy đoán theo lẽ thường
được. Như chủ nhân của ta năm 213 tuổi mới chính thức tiến vào Tiên cảnh cũng
đã được coi là thiên tài hiếm có trên đời rồi!
Phương Kiếm Minh nghe vậy hắc hắc cười nói:
- Đầu gỗ thúc thúc, vậy cấp bậc của người là gì?
Đầu gỗ thúc thúc cười đáp:
- Bản lãnh của ta còn kém lắm, ta mới chỉ đạt tới Thiên Thánh cảnh giới thôi!
Phương Kiếm Minh lại hỏi:
- Thiên Thánh cảnh giới là sao?
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=29#ixzz3OCYX4hEY