Nghi Thị Cố Nhân


Người đăng: Reapered

Hoa Tự Lưu vừa chạy về phía trước vừa nói:

Vũ Văn Kiên, hay là ngươi quay về học với cha ngươi vài năm rồi hãy tỷ thí với
ta một phen cũng được!

Mắt thấy hắn sắp đi ra ngoài, chợt nghe thanh âm nhàn nhạt của Long Bích Vân
vang lên:

Hoa đại hiệp, ta muốn mời người đến quán trọ làm khách, chẳng hay Hoa đại hiệp
có chịu nể mặt hay không!

Hoa Tự Lưu cũng không quay đầu lại cười nói:

Long tiểu thư, chuyện này không cần đâu. Hoa mỗ thích ở trong quán trọ của
mình hơn!

Chỉ trong một thoáng hai người nói chuyện với nhau, chỉ thấy ngón tay búp măng
của Long Bích Vân đột nhiên chỉ vào bóng lưng của Hoa Tự Lưu, Hoa Tự Lưu cũng
xoay gậy trúc điểm ra sau lưng. Hai người cứ giữ yên tư thế như vậy một lúc
lâu, một lúc sau Hoa Tự Lưu chậm rãi xoay mình lại, trên mặt hiện rõ vẻ kinh
ngạc, nhìn Long Bích Vân nói từng chữ từng chữ một:

Long tiểu thư không hổ là nữ đệ tử kiệt xuất nhất của Từ Hàng Hiên từ trước
tới nay. Xem ra Hoa mỗ có muốn chạy cũng không được rồi!

Hắn vừa nói xong thì chợt thấy Phương Kiếm Minh đang bị hắn giữ bên tay trái
chợt động đậy, cả người như một đám bùn nước nhẹ nhàng trơn tuột thoát ra khỏi
sự khống chế của hắn, Phương Kiếm Minh phi thân thoát ra cười lớn nói:

Hoa đại ca, tại hạ đi trước một bước, sau này gặp lại sẽ hậu tạ.

Lời vừa dứt thì đã xoay người phi thân lên một mái nhà dân, nhoáng cái đã
không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chốc lát tựa sấm
vang chớp giật khiến kẻ khác không kịp trở tay, Long Bích Vân vừa định đuổi
theo thì đã không thấy bóng dáng Phương Kiếm Minh đâu nữa.

Hoa Tự Lưu cười ha hả nói với theo:

Lão đệ, không cần khách khí!

Chưa nói xong lời hắn đã mặt mày biến sắc. Mặc dù hai mắt hắn không thể thấy
nhưng võ công hắn luyện tuyệt đối có thể xưng độc nhất vô nhị, dùng mũi có thể
nhận ra ai là ai. Chỉ cần người nào hắn đã gặp qua dù mấy chục năm sau gặp lại
hắn vẫn nhớ. Lúc này hắn ngửi thấy rất rõ ràng Phương Kiếm Minh đã biến mất
sau dãy phòng ốc, không hiểu sao lại đột nhiên quay trở lại rất nhanh, hình
như có một loại mùi rất lạ đang buộc Phương Kiếm Minh lui lại vậy.

Những người khác chỉ thấy bóng dáng Phương Kiếm Minh bay qua mấy dãy nhà rồi
biến mất, vậy mà chỉ chưa hết vài nhịp thở thì đã thấy hắn từ trên dãy nhà nọ
từng bước từng bước lui trở về. Phương Kiếm Minh lúc này tay phải cầm đoản
tiêu, tay trái thủ trước ngực đang đối chưởng với một bàn tay khác. Từ trên
mái nhà truyền xuống một tiếng cười lạnh, hóa ra đúng là Phương Kiếm Minh đang
đấu nội lực với một người khác.

Phương Kiếm Minh lui lại vài bước thì người nọ cũng tiến lên vài bước, bọn họ
lập tức rơi vào vùng chiếu sáng của ánh đèn, mọi người đều thấy rõ người tới
là một hắc y lão giả, mặt mũi có phần hung tợn, tuổi tác đã ngoài lục tuần.
Theo sau lưng hắn còn có ba người nữa, một người là một đại hòa thượng, một
người cực kì gầy, còn một nữa là trung niên hán tử vác trên vai một thanh đại
đao. Đại hòa thượng vừa đặt chân đến đã mở miệng cười lớn:

Lão Vạn, chẳng phải ngươi tự thị trong bốn chúng ta thì nội lực của ngươi cao
nhất sao? Tại sao lại còn chưa áp chế được hắn vậy. Ta thấy chắc là ngươi cũng
đã hết khí lực rồi!

Lão giả đang đấu nội lực với Phương Kiếm Minh nghe thế thì lập tức mặt mũi đỏ
bừng, tiến lên vài bước ép Phương Kiếm Minh lui tới tận bên mép hiên nhà, chỉ
thêm một bước nữa là Phương Kiếm Minh sẽ bị đánh rơi xuống.

Long Nguyệt thấy bốn người này lập tức kinh hãi kêu lên:

Đại hòa thượng, hóa ra là các ngươi, mau đánh tiểu tử này rơi xuống đây đi!

Ba người bọn đại hòa thượng nhìn Long Bích Vân một chút xem nàng ta muốn thế
nào, không có sự đồng ý của Long Bích Vân bọn họ tuyệt đối không dám ra tay.
Trước đây bọn họ chính là bốn nhân vật hung hãn trong giang hồ, ác danh vang
xa cho nên hôm nay mới mặc kệ quy củ giang hồ ép Phương Kiếm Minh quay trở
lại. Hôm nay bọn họ cũng đã thu lĩễm không ít, nếu không cũng chẳng cần chỉ
thị của Long Bích Vân!

Trên mặt Long Bích Vân không lộ ra chút biểu tình nào, nàng ta thản nhiên nhìn
Phương Kiếm Minh đang vất vả trên mái hiên không gật mà cũng chẳng lắc đầu.
Chợt nghe Phương Kiếm Minh hú dài một tiếng, thanh âm cao vút thấu tận trời
xanh, tiếng hú này đập vào tai chúng nhân tựa như một tiếng sấm nổ giữa trời
xanh vậy. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã thấy Phương Kiếm Minh tiến nhanh về
phía trước vài bước đẩy văng lão giả nọ bay ra ngoài. Lão giả họ Vạn nọ lập
tức “ọc” một tiếng, há miệng ói ra không ít máu tươi, thân thể lão rơi xuống
mái nhà làm vang lên không ít tiếng đổ vỡ. Ở trong nhà đều là thường dân, lúc
này thấy mái nhà tự nhiên sập xuống khôgn khỏi hoảng sợ kêu thét loạn xạ, sợ
đến nỗi cả người run lẩy bẩy miệng niệm Bồ Tát trong vô thức. Lại thấy một
người kêu lên phá nóc nhà rơi xuống, cả nhà thấy thế sợ đến nỗi lập tức ngất
đi.

Sau khi lão giả nọ bị đánh bay đi, trong khi mọi người đang sững sờ thì Phương
Kiếm Minh từ từ đưa tay lên chuôi thiền đao trên đầu vai đang định rút ra. Đột
nhiên từ ngoài xa truyền lại một tràng cười dài vang vọng bốn phương, đầu óc
hắn lập tức thanh tĩnh lại. Từ bầu trời đêm trong vắt một bóng người từ phía
ngã tư đường đằng xa đang phi thân lại, mỗi lần chân chạm đất lại lăng không
xa đến hơn tám trượng, tựa như thần tiên đang dạo bước trên không vậy. Người
nọ phi thân đến trên đỉnh đầu Phương Kiếm Minh liền lộn người cúi xuống nắm
lấy cổ tay Phương Kiếm Minh lôi đi, chỉ trong chớp mắt đã bay ra xa mấy
trượng. Ba người bọn Đại hòa thượng thấy thế vội vàng đánh ra một phách không
chưởng, hi vọng là còn kịp cản người kia; chỉ tiếc là ba đạo chưởng lực lại
chậm mất một ít đánh luôn lên nóc nhà, một loạt tiếng gãy răng rắc vang lên,
cuối cùng là “ùmmm” một cái cả mái hiên cũng đều sụp xuống.

Người này đến đi cực nhanh, mọi người đều sững sờ vì thân thủ siêu tuyệt của
hắn. Chỉ thấy trong thoáng chốc người nọ sẽ mang Phương Kiếm Minh đi mất thì
chợt nghe Long Bích Vân cất giọng oanh vàng thỏ thẻ:

Tiền bối, sao phải vội vã thế! Vãn bối còn chưa ra mắt tiền bối mà.

Vừa nói nàng ta vừa động thân, cả người tựa như một làn khói nhẹ bay lên, tư
thế đẹp đến mức hoàn mỹ, người còn ở trên không đã lập tức cách không đánh ra
một chưởng về phía người nọ. Chỉ thấy ngọc thủ thon nhỏ của nàng ta vung lên
rồi lại hạ xuống, cuối cùng đẩy ra một cái, lập tức cả không gian như được một
luồng gió thu thổi qua tự nhiên phát lạnh, chúng nhân đều âm thầm kinh hãi
trong lòng. Người kia thân ở trong không trung cách đó hơn mười trượng lập tức
cười lớn nói:

Tứ trụ “Xuân, Hạ, Thu, Đông” của Từ Hàng Hiên quả nhiên danh bất hư truyền.
Nha đầu, lão phu xin lĩnh giáo!

Người này nói xong cũng không thèm quay đầu lại, chỉ thấy ông ta trở tay đánh
ngược lại một chưởng về phía Long Bích Vân, một chưởng này hình như chỉ có tư
thế mà thôi chứ không có chút kình phong nào xuất ra. Chúng nhân đang cảm thấy
kì quái thì chợt nghe thấyt trong không trung nổi lên một tiếng rít tựa như sư
tử gầm vậy, tiếng gầm này đúng là không biết từ đâu phát ra nhưng đã hoàn toàn
ngăn cản chưởng phong đang cuồng loạn của Long Bích Vân. Tiếng rít này vang
lên mấy cái thật mạnh mẽ, người kia đồng thời điểm chân xuống đất, cả người
nhoáng lên thoáng chốc đã biến mất phía cuối ngã tư đường, dư âm vẫn còn vang
vọng trong không trung.

Long Bích Vân chậm rãi hạ thân xuốn đất, thân thể mềm mại uyển chuyển tựa như
tiên nữ giáng phàm vậy, chỉ thấy đôi mày cong như vành trăng non của Long tiểu
thư hơi nhíu lại một chút, không nói một lời nào nàng ta đã cất bước đi. Long
Nguyệt thấy thế vội vàng đi theo, tiếp đó là Sử Đan Phượng và muội muội hắn,
đi cuối cùng là ba người bọn Địch Hướng Thu, cả nhóm tám người cứ thế âm thầm
lặng lẽ rời khỏi nơi vừa xảy ra một tràng phong vân này. Lúc này giữa đường
chỉ còn một mình Hoa Tự Lưu đứng ngơ ngác ở đấy, một lúc sau hắn hồi thần điểm
mạnh cây gậy trúc xuống mặt đường lát đá xanh nghe “Chát…” một cái rồi cũng
dời chân đi. Hắn vừa đi vừa than thở:

Nữ nhân này thật đáng sợ, “Xuân, Hạ, Thu, Đông” quả nhiên không phải chỉ có hư
danh!

Theo bước chân hắn mà đi trên mặt đường lộ ra một cái khe nứt dài hơn mười
trượng, tựa như vừa bị một thanh cự kiếm bổ trúng vậy. Dạ hành nhân đứng hai
bên quan sát thấy thế lập tức kinh hãi im bặt, từ khi Phương Kiếm Minh và Địch
Hướng Thu đối chưởng đã đứng ở ngoài xa quan sát, bây giờ bắt đầu lục tục rời
đi!

Trải qua một lúc lâu sau, chợt thấy một thân ảnh quỷ mị phi thân lên nóc nhà
rồi biến mất trong bóng đêm, thêm một lúc nữa lại có một bóng đen khác nhô lên
khỏi nóc nhà, chậm rãi đứng lên. Dưới ánh trăng thấy người này mặc trang phục
dạ hành, mày rậm mắt to, thân hình không cao cũng không thấp, miệng lẩm bẩm:

Hắc hắc, tiểu tử Trọng Dương của Hoàng Sơn phái, tưởng qua mắt được lão phu
sao!

Lời vừa dứt thì thân hình cũng động, bóng người nhoáng lên rồi biến mất không
rõ tung tích.

Sau khi người này đi thời gian chừng nửa nén hương trên đoạn đường này cũgn
dần có tiếng bước chân đi lại cùng tiếng người trò chuyện với nhau. Lúc này từ
ngã tư đường phía xa có một hán tử cao lớn đang chậm rãi bước tới, bên hông
còn treo một thanh Đại khảm đao. Bóng hắn đổ dài xuống đất, khí thế tựa như
một pho tượng chiến thần sừng sững khiến cho người ta có cảm giác dù cho có
thiên quân vạn mã vẫn phải dừng bước trước mặt hắn vậy!

Phương Kiếm Minh bị cao thủ thần bí kia bắt đi đưa lên một sườn núi lớn, hắn
thấy khinh công người này quả là kinh thế hãi tục, cực kì cao minh. Phương
Kiếm Minh đang âm thầm suy đoán thân phận người này thì đã nghe hắn cất giọng
thân thiết hỏi:

Kiếm Minh, ngươi làm gì mà lại đắc tội với nha đầu kia vậy?

Phương Kiếm Minh nghe giọng hắn lập tức trong lòng mừng rỡ, người này chính là
người mà mới hôm qua mình bái làm sư phụ - Tây Môn tiên sinh. Tây Môn tiên
sinh nói xong lời này liền buông hắn ra, hai người không nhanh không chậm từ
từ bước đi. Phương Kiếm Minh cất Lam Triều tiêu vào trong áo rồi hỏi:

Tây Môn sư phụ, tại sao người lại tới đó vậy? May mà người tới kịp, nếu không
một mình con khó có thể đối phó với nhiều người như vậy.

Tây Môn tiên sinh nghi hoặc nhìn hắn hỏi:

Ngươi vừa rồi không phải bị thương sao?

Phương Kiếm Minh cười nói:

Không, con chỉ giả bộ bị hắn đánh trúng thôi. Sau đó Hoa đại hiệp hình như
cũng biết con không có việc gì nhưng vẫn ra tay giúp đỡ. Được rồi, Tây Môn sư
phụ, tại sao người lại biết con đánh nhau với bọn họ mà tới?

Tây Môn tiên sinh nói:

Các ngươi động thủ ngay trên đường cái, ta thì ngụ ở một cái khách điếm gần
đó, làm sao không biết được. Chỉ kì quái là tại sao bọn họ lại gây phiền toái
với ngươi, chẳng lẽ giữa các ngươi xảy ra mâu thuẫn gì? Có phải nha đầu kia
khi dễ ngươi không?

Phương Kiếm Minh nghe hắn nói vậy cũng không biết là Tây Môn tiên sinh đang ám
chỉ ai, đành phải hỏi:

Người mà Tây Môn sư phụ nói đến là ai vậy?

Tây Môn tiên sinh trả lời:

Còn ai nữa, đương nhiên là nha đầu Long Bích Vân kia rồi. Ngươi nghĩ ta đang
nói tới ai?

Phương Kiếm Minh nghe thế kinh ngạc hỏi:

Tây Môn sư phụ biết nàng ta sao?

Ta không biết nó!

Nghe xong lời này Phương Kiếm Minh càng kinh ngạc hơn:

Tây Môn sư phụ, ý của người là…

Tây Môn tiên sinh cắt lời hắn nói:

Ta biết sư tổ của nó, cùng với sư tổ nó có một chút giao tình. Tất nhiên là
giao tình của ta và nàng ấy so ra còn kém hơn Bệnh Quỷ. Các ngươi tại sao lại
đánh nhau?

Phương Kiếm Minh nghe xong mới hiểu ra, cười nói:

Con căn bản không múốn đánh nhau với bọn họ, chỉ tại bọn họ bách bức con mà
thôi.

Nói rồi lập tức đem chuyện hắn bị hiểu nhầm thành tên thải hoa tặc như thế nào
nhanh chóng nói hết cho Tây Môn tiên sinh. Tây Môn tiên sinh nghe xong mở
miệng cười ha hả, thanh âm vang vọng khắp nơi.

Lúc này bọn họ đã đi ra khỏi trấn, tới bên quan đạo, Tây Môn tiên sinh cười
xong rồi nói:

Ngươi đó, cần gì phải dây dưa với bọn chúng, chỉ cần ngươi không thẹn với
lương tâm là được, việc gì phải quan tâm bọn chúng có hiểu lầm hay không?
Ngươi nói cũng đúng, mấy tên công tử tiểu thư này ngày thường đúng là quá kiêu
ngạo rồi. Nếu sau này bọn chúng còn tiếp tục gây phiền toái với ngươi thì
ngươi cũng không cần khách khí, ta thấy đao pháp của ngươi cũng không tệ!

Phương Kiếm Minh nghe xong vội cười nói:

Tây Môn sư phụ, đao pháp của con còn chưa thành thục, còn kém nghĩa phụ rất
xa. Được rồi, Tây Môn sư phụ, người không quay lại sao?

Tây Môn tiên sinh cười nói:

- Ta quay lại làm gì? Ta nghĩ kĩ rồi, sau này sẽ ở cùng với Tiếu lão đầu, ta
còn muốn truyền thụ thuật dịch dung cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn ở
cùng ta sao?

Phương Kiếm Minh vội vàng trả lời:

Tây Môn sư phụ, người đừng đùa đệ tử như thế chứ. Đệ tử vui mừng còn chẳng kịp
nữa là… sao lại không chào đón người chứ!

Hai người vừa đi vừa cười nói, lúc này trời cũng đã khuya, vầng trăng giữa
tháng treo lơ lửng trên không trung. Bọn họ nương theo ánh trăng đang múốn đi
lên đỉnh núi thì chợt nghe phía trước có một tiếng nổ mạnh vang lên tựa như
tiếng sấm vậy, rất nhanh sau đó từ phía trước có một nhóm sáu con ngựa đang
rầm rập chạy đến, bám sát sau họ là một cỗ nhuyễn kiệu, phu kiệu là bốn tên
thiếu niên hắc y võ sĩ, thân mang bội kiếm, chân không ngừng điểm xuống đất
lao về phía trước. Hai người hơi chần chừ một chút thì sáu con khoái mã nọ đã
vọt tới trước mặt, Phương Kiếm Minh thấy bọn họ lập tức kinh hãi, không tự chủ
được kêu lên:

- Y Di tỷ, tại sao ngươi lại đến đây?

Chỉ thấy người dẫn đầu là một nữ tử mặc y phục bằng lụa trắng, nàng ta nghe
Phương Kiếm Minh kêu lên liền quất roi ngựa trong tay xuống đầu Phương Kiếm
Minh, lạnh lùng nói:

- Ai là tỷ tỷ của tên tiểu quỷ ngươi. Nhận lầm người rồi, cút sang một bên!

Tây Môn tiên sinh lôi Phương Kiếm Minh né sang vệ đường, sáu thớt khoái mã tựa
như một cơn gió lốc lướt qua, bốn thiếu niên hắc y khiêng kiệu ở phía sau cũng
chẳng chậm hơn chút nào, guồng chân đuổi theo.

Phương Kiếm Minh tuyệt đối không nghĩ rằng “Y Di tỷ” lại dùng roi ngựa để nói
chuyện với hắn, trên mặt lộ ra một tia buồn bã, thì thầm nói:

- Sao có thể thế được, rõ ràng là tỷ mà, sao lại bảo ta nhận lầm người. Còn
dùng roi ngựa đánh ta nữa, chẳng lẽ quên ta thật rồi sao?

Tây Môn tiên sinh nghe hắn nói xong có chút thương cảm, loại chuyện này ông ta
cũng không thể quản được, chẳng còn cách nào khác chỉ đành khuyên nhủ hắn:

- Kiếm Minh, ta nghĩ là con nhìn lầm rồi. Con làm sao có thể nhận một người
vừa lạnh lùng vừa hung ác như cô ta làm tỷ tỷ được. Ta thấy là con nhìn nhầm
người thôi! Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, chúng ta hãy lên núi đi!

Nói rồi lôi Phương Kiếm Minh đi lên núi, dọc đường hắn lặng lẽ theo sau; đi
được một quãng hắn đột nhiên mở miệng nói:

- Tây Môn sư phụ, con không nhận lầm người mà, người phải tin tưởng con!

Tây Môn sư phụ cười nói:

- Ta tin tưởng ngươi, bất quá người ta nói ngươi nhận lầm thì chính là ngươi
nhận làm người rồi. Nếu không nàng ta thấy ngươi không xuống chào hỏi mà còn
dùng roi ngựa đánh ngươi rồi chạy đi là thế nào?

Phương Kiếm Minh nghe xong cũng không biết nói thế nào mới phải.

Hai người cứ thế lặng lẽ đi, hơn nửa canh giờ sau thì tới trước cửa ngôi miếu
đổ nát của Tiếu lão đầu. Tây Môn tiên sinh còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Kì
Lân thử đã từ trong phá miếu chạy ra, nó nhìn thấy Phương Kiếm Minh phía sau
lưng Tây Môn tiên sinh thì kêu lên một tiếng mừng rỡ rồi nhảy phốc vào lòng
hắn. Phương Kiếm Minh thấy kì lân thử thì mọi phiền muộn trong lòng đều biến
hết, liền ôm lấy nọ gõ gõ vài cái vào đầu; kì lân thử liền thè cái lưỡi đỏ
tươi ra hôn lên mặt hắn vài cái. Chợt có tiếng Tiếu lão đầu từ trong phá miếu
vọng ra:

- Phương lão đệ, mấy hôm nay ngươi đi đâu vậy, ta tìm xung quanh đây cũng
không thấy. Có đúng là ngươi xuống núi xem mĩ nữ không, thiệt là, một mình âm
thầm đi xem mĩ nhân mà cũng không chịu kêu ta một tiếng!

Tây Môn tiên sinh nghe thế liền cười to

- Tiếu lão nhi, ngươi nói nghe thật dễ dàng đó. Ngươi có biết ở trong trấn
Kiếm Minh bị mỹ nhân giữ lại không, nếu là ngươi ngươi sẽ làm thế nào?

Nói rồi tiến vào trong ngôi phá miếu, chỉ thấy Tiếu lão đầu đang ngồi trên bồ
đoàn trước lư hương trong chính điện, trong tay đang cầm một miếng thịt lớn
nướng trên ngọn lửa than cháy rừng rực, mùi vị bốc lên thơm lừng chui hết vào
trong mũi Tây Môn tiên sinh và Phương Kiếm Minh. Tiếu lão đầu thấy Tây Môn
tiên sinh liền cười bảo:

- Ta đang phân vân chưa biết là ai, hóa ra là ngươi. Ngươi tới chỗ của ta làm
gì?

Tây Môn tiên sinh cười trả lời:

- Nếu ta không đến đây làm sao truyền thụ tuyệt học của ta cho Kiếm Minh?
Được rồi, ngươi còn chưa trả lời ta mà!

Tiếu lão đầu cười lớn nói:

- Được mỹ nhân lưu lại là chuyện cực tốt, chỉ cần là nam nhân thì không thể
không vui mừng được. Nếu là ta, khôgn cần nàng giữ lại, chỉ cần nàng ngoắc tay
một cái thôi là ta sẽ theo liền. Đáng tiếc là ta đã già rồi, sắp nhập thổ đến
nơi, chẳng còn ai để ý nữa rồi!

Nghe tới đây, Phương Kiếm Minh đã biết Tiếu lão đầu lại bị Tây Môn tiên sinh
lỡm nữa rồi, trong lòng cười thầm. Quả nhiên lại nghe Tây Môn tiên sinh cười
tiếp lời:

- Ngươi đừng tưởng thiên hạ này chuyện gì cũng dễ dàng chiếm tiện nghi như
vậy chứ, nếu mĩ nhân giữ cứng lấy ngươi không tha, còn nói ngươi là thải hoa
tặc thì ngươi còn dám đi theo nàng chăng hay là lại nhanh chân đào tẩu? Theo
như ngươi nói thì ngươi chắc chắn đi theo nàng ta rồi. Hay lắm, Tiếu lão đầu,
ta giờ mới biết da mặt ngươi so với da trâu còn dày hơn cơ đấy!

Tiếu lão đầu nghe thấy thế mặt mũi đỏ rần, quay người che dấu vẻ mặt của mình
rồi nói:

- Được được, ngươi từ lúc nào lại học được mồm mép lợi hại như vậy. Phương
lão đệ, ngươi gặp ai? Ai bảo ngươi là thải hoa tặc?

Phương Kiếm Minh nở một nụ cười khổ, đem mọi chuyện xảy ra nói tóm tắt lại lần
nữa, Tiếu lão đầu nghe xong liền cười ha hả, nói:

- Tiểu tử Sử gia kia rõ ràng là đã đố kỵ với ngươi rồi. Phương lão đệ, ngươi
sau này phải coi chừng hắn đó. Long nha đầu kia cũng thật là, biết rõ ngươi bị
oan sao còn sống chết giữ ngươi lại chứ, chẳng lẽ thật sự nhìn trúng ngươi
rồi!

Phương Kiếm Minh nghe thấy thế đỏ mặt kêu lên:

- Tiếu tiền bối, người đừng đoán bậy. Ta với nàng đánh nhau một trận, rồi từ
trong tay nàng chạy mất. nàng ta chỉ hận không bắt được ta chứ nhìn trúng ta
hồi nào!

Tiếu lão đầu lại cười nói:

- Phương lão đệ, chuyện này ngươi lại cô lậu quả văn rồi. Chẳng lẽ ngươi chưa
nghe qua “đánh là thương, mắng là yêu” sao? Long nha đầu nọ nhiều lần hỏi tên
ngươi, ngươi lại hết lần này đến lần khác khôgn để ý tới tình cảm của nàng ta,
càng khiến nàng ta tò mò về ngươi. Ta nghĩ, tại nàng ta quá nóng nảy nên mới
đi cùng tiểu tử Sử gia kia tìm cách trút giận, nếu không ngươi nghĩ lại xem,
nàng ta là đệ tử kiệt xuất của Từ Hàng Hiên, tại sao lại không nhìn rõ thị phi
chứ!

Tây Môn tiên sinh nghe xong một phen biện luận của Tiếu lão đầu liền cười tiếp
lời:

- Câu cuối cùng của ngươi mới đúng là tiếng người, ngươi nói đúng lắm. nói
thật, nha đầu kia xuất thân từ Từ Hàng Hiên, võ công lẫn tài trí đều phải là
kiệt xuất nhất trong lớp trẻ. Nếu không sư phụ nó cũng không để nó mang theo
một nha đầu khác đi loạn lung tung đâu. Ta thấy nó làm vậy là có nguyên nhân
gì đó, bất quá ngoại nhân vẫn chưa ai đoán ra ý đồ của nàng ta mà thôi. Ngươi
nói xem có phải nàng ta vừa mắt với Kiếm Minh không? Dù sao Kiếm Minh cũng là
Thiên hạ đệ nhất Mỹ nam tử, các cô nương thấy hắn làm sao có thể không động
phương tâm chứ?

Phương Kiếm Minh nghe thấy hai người tung hứng liền hiểu họ đang cố tình chọc
mình đâu dám ở lại đây thêm nữa, vội vàng lên tiếng:

- Hai người nói chuyện đi, con phải về đi ngủ đây!

Nói rồi thả kỳ lân thử ra nhanh chóng rời khỏi chính điện.

Tiếu lão đầu thấy hắn đi ra khỏi rồi, còn có tiếng cửa đóng sập lại vang lên
liền biết Phương Kiếm Minh đã vào phòng đi ngủ rồi. Lão liền cầm lấy mấy xâu
thịt nướng chia đôi đưa cho Tây Môn tiên sinh, kỳ lân thử thấy thế liền kêu
lên chi chi, Tiếu lão đầu cười mắng:

- Lúc trưa ngươi đã ăn rồi còn gì, còn ăn nữa coi chừng bội thực mà chết đó!

Tây Môn tiên sinh cười ha hả cầm một xâu thịt nướng đặt bên cạnh chân của nó,
kì lân thử lại lắc đầu nghoe ngoẩy đuôi nhìn Tiếu lão đầu đang mắng nó.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=29#ixzz3OCYMtEMB


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #126