Người đăng: Reapered
Giác Điên tuổi cũng không phải là nhỏ nữa, so ra còn lớn hơn Phương Kiếm Minh
gần mười tuổi. Năm nay Phương Kiếm Minh mười sáu tuổi như vậy hắn đã hai mươi
sáu tuổi rồi; Phương Linh năm nay cũng hai mươi ba tuổi, nói cho đúng ra thì
cũng là một nữ tử độc thân. Mặc dù người trong giang hồ không coi trọng lắm
chuyện tuổi tác nhưng Tôn bà bà cũng cảm thấy hết sức lo lắng cho đứa cháu yêu
này. Đáng cười là Giác Điên vẫn đang ngây ngô chưa hiểu chuyện gì, đương nhiên
hắn là người đương cục nên giả mê, chứ người ngoài thì đã sớm nhìn rõ tình ý
của Tôn Khổ Nhi đối với hắn, nhưng bản thân hắn thì vẫn ngây ngô như trước.
Hắn thường xuyên ở trước mặt Tôn Khổ Nhi nói tốt về Phương Kiếm Minh, nếu
tương lai Phương Kiếm Minh không xuất gia làm hòa thượng thì hắn còn muốn đem
muội muội giao luôn cho tên tiểu tử này.
Phương Kiếm Minh đương nhiên không biết những chuyện này, hắn nghe Ngô Thế
Minh (tên giả của Giác Điên) nói xong đối với tâm địa nghĩa hiệp của Giác Điên
cực kì tán thưởng. Ngô Thế Minh cũng hắc hắc cười nói:
- Kiếm Minh, kì thật chuyện này cũng không có gì. Chỉ là gã Hồ Bất Quy đó thủ
khẩu như bình, ta nhiều lần truy hỏi hắn tại sao lại phải luận võ với Tôn đại
thúc nhưng hắn thủy chung vẫn không trả lời. Ta cũng chẳng còn cách nào khác,
người này thật đáng ghê tởm!
Phương Kiếm Minh trầm tư một chút rồi nói:
- Giác Điên sư huynh, ta…
Ngô Thế Minh ngăn hắn lại nói:
- Ngươi đừng gọi ta là Giác Điên sư huynh nữa, bây giờ ta gọi là Ngô Thế
Minh. Kiếm Minh, nếu ngươi muốn thì cứ gọi ta là Thế Minh ca!
Phương Kiếm Minh cười nói:
- Ngô Thế Minh, chẳng phải ý nói chính là vô danh sao? Thế Minh ca, ta thật
sự bội phục ngươi.
- Được rồi, Thế Minh ca. Nếu họ Hồ đã không chịu nói nguyên nhân thì có phải
là hắn có ẩn tình gì đó khó nói không?
Ngô Thế Minh cười lạnh nói:
- Hắn thì có chuyện gì khó nói? Hừ, chuyện liên quan đến sinh mệnh cho dù có
gì khó nói cũng phải nói. Người trong ma giáo bất quá cũng chỉ có thế!
Hai người nói chuyện được hơn nửa canh giờ thì nghe bên ngoài cửa có tiếng Tôn
Khổ Nhi vọng vào:
- Ngô đại ca, trời cũng đã tối rồi, ta đến thắp đèn cho các huynh. Tiện tay
mang tới cho hai người chút rượu và đồ ăn.
Hai người lúc này mới cẩn thận quan sát thì thấy trong phòng ảm đạm hơn rất
nhiều, đúng là bất tri bất giác đã tới lúc hoàng hôn rồi. Cả hai nhìn nhau
cười ha hả, lần nói chuyện này khiến cho tâm tình của hai người đều rất thoải
mái. Tôn Khổ Nhi đốt đèn lên bày cơm rượu ra rồi lui xuống.
Phương Kiếm Minh đứng dậy nhìn sắc trời ngoài cửa sổ rồi nói:
- Thế Minh ca, ta phải trở về rồi. Ngày mai chúng ta đều quay lại chùa cũ,
thế nào cũng có ngày ta đến tìm Thế Minh ca. Được rồi, chuyện về Thiên hà bảo
lục ngươi đã có tin tức gì chưa?
Ngô Thế Minh cười bảo:
- Bảo vật này thật sự rất kì quái, đã mấy ngày nay rồi mà vẫn chưa thấy xuất
hiện. Nếu không sợ rằng ở đây đã xảy ra một tràng huyết chiến rồi.
Vừa nói chuyện Ngô Thế Minh vừa tiễn Phương Kiếm Minh ra khỏi khách sạn. Lúc
từ biệt Ngô Thế Minh còn dặn dò hắn ngày mai nhất định phải đến gặp mình,
Phương Kiếm Minh cũng chỉ đành cười đáp ứng rồi từ biệt.
Ra khỏi cổng khách sạn hắn mới thấy khắp nơi đều đã lên đèn. Phương Kiếm Minh
thong thả đi chầm chậm trên đường, từ các căn hộ hai bên đường vọng ra tiếng
cười nói tràn ngập vẻ trầm ấm của gia đình, thỉnh thoảng trên các giao lộ mới
nhìn thấy một vài người trong võ lâm giang hồ. Phương Kiếm Minh bỏ con đường
cái tách vào một đường nhỏ, lúc này tâm tình của hắn rất thoải mái, chuyện gì
cũng không thèm nghĩ ngợi, chỉ mong sớm trở về đem tin tức gặp gỡ cố nhân nói
cho Tiếu lão đầu nghe.
Hắn đang mơ màng đi tới thì từ phía trước truyền tới một tràng cười, Phương
Kiếm Minh mơ hồ cảm thấy giọng cười này có chút quen thuộc, trong lòng cảm
thấy kì quai vội ngẩng đẩu lên nhìn về phía phát ra tiếng cười. Vừa thấy người
đó hắn lập tức há hốc mồm, trái tim đập mạnh, chưa kịp thối lui thì đối phương
cũng đã kịp nhìn thấy mặt hắn. Chỉ nghe có tiếng người quát lên:
- Dâm tặc, hóa ra ngươi ở đây, để ta xem ngươi chạy đường nào!
Nàng ta vừa quát vừa rút thanh kiếm đeo bên hông, lập tức một tia hàn quang
lóe lên. Nàng ta phi thân lên nhằm thẳng vào đầu Phương Kiếm Minh bổ xuống,
kiếm quang vừa động thì hàn khí đã lan tràn khắp không gian.
Nàng ta vừa động thủ lập tức đánh động những người đi cùng, chỉ thấy cách đó
chừng bảy trượng có bảy người đang đi tới. Trong số đó có hai nữ năm nam, tính
cả nữ tử này nữa là vừa đủ tám người.
Trong ba nữ tử này thì có hai người Phương Kiếm Minh đã gặp qua, điều này càng
khiến cho hắn thêm đau đầu.
Phương Kiếm Minh lập tức động thân, phi thân nhảy lên thoát khỏi một kiếm này
của đối phương, hắn càng không nghĩ tới chuyện tiếp tục dây dưa ở đây. Không
thèm nghĩ ngợi nhiều Phương Kiếm Minh lập tức thúc đẩy nội lực lên mức cao
nhất, sử ra một chiêu Phi long tại thiên như một tia chớp lao lên trên dãy mái
nhà, mắt vừa thấy cái nóc nhà thì đã nghe một tràng cười vang lên:
- Các hạ sao phải vội vàng thế, tại hạ Địch Hướng Thu thất lễ rồi!
Lời chưa dứt một đảo chưởng lực nặng như núi đã áp sát đỉnh đầu Phương, chưởng
vừa mạnh vừa nhanh khiến hắn không kịp né tránh. Phương vội vàng quay đầu lại,
ngay cả mặt mũi đối phương thế nào cũng không kịp nhìn liền đẩy ra một chưởng,
chưởng này Phương đã dùng đến bảy thành công lực. Chỉ nghe một tiếng “Phịch”
vang lên trong không trung, hai bóng người cũng từ từ hạ xuống. Phương Kiếm
Minh chân vừa chạm đất liền cảm thấy nội lực xáo trộn, trong lòng âm thầm chấn
động nói:
- Quả nhiên không thẹn là người đứng đầu trong Võ lâm Thập đại công tử - Bách
Biến Thủ. Xem ra ngươi là một đại kình địch của ta rồi!
Người nọ cũng không ngờ Phương Kiếm Minh lại có nội lực thâm hậu như vậy, cố
gắng áp chế chân khí đang cuồng loạn trong cơ thể, hai mắt bắn ra một tia hàn
quang nhìn chằm chằm vào Phương Kiếm Minh. Đột nhiên chợt nghe có một tiếng
cười cực kì trong trẻo động lòng người vang lên:
- Các hạ đã lâu không gặp, Long Bích Vân này có lời muốn hỏi!
Phương Kiếm Minh không cần nhìn cũng biết người kia là ai, trong lòng cười khổ
chỉ đành dời ánh mắt về phía đó. Chỉ thấy Long Bích Vân này là một nữ tử thân
vận bạch y trắng như tuyệt, đáng xưng là một đại mĩ nhân, thân hình phiêu lãng
chậm rãi đi tới.
Người đang tới chính là Phiêu Miễu tiên tử - Long Bích Vân!
Cùng đi với nàng ta còn có một nam hai nữ nữa, nam nhân chính là Sử Đan Phong
của Sử gia trang, một nữ tử là nha đầu Long Nguyệt, lúc này nàng ta đang cầm
một thanh lợi kiếm cắn răng nghiến lợi nhìn Phương Kiếm Minh, hai mắt phun
lửa. Nữ tử còn lại cũng tương đối xinh đẹp, có chút tương đồng với Sử Đan
Phong, nói cách khác người này chính là muội muội của hắn. Vẻ đẹp của nữ tử
này khôgn giống vẻ thoát trần hư vô không giống thật của Long Bích Vân, tuy
chưa thể nói là khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng có thể xem là mĩ nhân
trong thiên hạ khó cầu, bên eo cũng đang đeo một thanh trường kiếm!
Phương Kiếm Minh liếc mắt nhìn lại mới thấy ba nam tử kia đã lập tức phân biệt
từ ba hướng áp tới, một người là một thanh niên khá anh tuấn, thân mặc hoa
phục bộ dáng có vẻ đoan chính, nhưng khi ánh mắt hắn nhấp nháy lại lộ ra một
tia tà khí không dấu nổi, tay cầm chắc một thanh bảo kiếm; Phương Kiếm Minh có
cảm giác người này nhất định là một cao thủ. Người thứ hai cũng là một thanh
niên mặc hoa phục, khuôn mặt cực kì tuấn tú, ánh mắt có một loại hấp dẫn khó
hiểu, bình thường nữ nhân thấy nụ cười của hắn đều khó có thể kiềm chế lòng
xuân mơ ước! Đáng tiếc đó cũng chính là khuyết điểm, ánh mắt của hắn đôi khi
khiến người ta có cảm giác hơi dâm đãng. Phương Kiếm Minh vừa thấy hắn đã cảm
thấy có chút quen mắt nhưng không nhớ ra là đã gặp nhau ở đâu. Người thứ ba là
một thiếu niên, tuổi tác có lẽ cũng tương đương với Phương Kiếm Minh, trên
lưng đeo một thanh đại kiếm, chuôi kiếm cực kì to, một tay khôgn thể nắm chặt
được trừ phi dùng hai tay. Phương Kiếm Mình nhìn về phía hắn thì thấy hắn đang
mỉm cười với mình tràn đầy thiện ý, trong lòng tự nhiên sinh ra hảo cảm với
thiếu niên này mỉm cười đáp lại.
Long Bích Vân vừa nói vừa đi tới trước mặt Phương Kiếm Minh:
- Các hạ võ nghệ siêu quần ắt không phải là hạng người vô danh, không biết
tôn tính đại danh là gì, từ đâu tới? Vừa rồi Nguyệt nhi có chút đắc tội mong
các hạ không chấp nhất, không biết các hạ có thể cho biết danh tính được
khôgn?
Nói xong trên mặt lộ ra một nụ cười mê nhân chăm chú nhìn Phương Kiếm Minh,
chỉ cần là nam nhân nhìn thấy nụ cười này dám chắc đều không tránh khỏi bị thu
hút ngẩn ngơ. Phương Kiếm Minh như bị đánh một đòn nặng, hai mắt như bị hút
hồn trong đầu chỉ còn mỗi hình ảnh Long Bích Vân, suýt nữa há mồm nói ra tên
mình.
Đột nhiên một luồng chân khí từ trên đỉnh đầu chậm rãi tỏa xuống, tuy nó vận
hành rất chậm rãi nhưng cũng khiến đầu óc Phương Kiếm Minh thanh tĩnh lại rất
nhiều, hắn cả kinh kêu lên trong lòng: “Mỹ nhân nhất tiếu quả nhiên uy lực vô
cùng, thiết nghĩ khuynh quốc khuynh thành cũng chỉ như thế!”
Hắn lập tức há miệng cười lớn rồi bảo:
- Long cô nương đã lâu không gặp, không biết dạo này có khỏe không? Tại hạ
chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt không dám làm cô nương bận tâm!
Long Bích Vân thấy hắn không bị mình mê hoặc trong mắt lộ ra một tia kinh
ngạc, dáng vẻ càng thêm xinh đẹp tới cực điểm.
Long Bích Vân liền lên tiếng:
- Sao ngày đó các hạ vội vã bỏ đi không chịu giải thích, chuyện đêm đó thật
khiến người ta phải hoài nghi!
Sử Đan Phong nghe xong lời này hai mắt tỏa hung quang nhìn Phương Kiếm Minh,
nói nhỏ với thiếu nữ bên cạnh hắn:
- Muội muội, thằng nhãi này chính là kẻ đêm đó đột nhập vào nhà ta, định có ý
đồ không tốt với ngươi!
Thiếu nữ nọ nghe xong trên mặt lộ rõ vẻ hoài nghi:
- Ca ca, chuyện này không thể nào. Xem ra hắn còn nhỏ tuổi hơn cả ta làm sao
có thể làm một tên dâm tặc được, có phải là các người hiểu nhầm gì đó không!
Sử Đan Phong nghe xong lời này giận đến nỗi suýt nữa hộc máu, hắn tức giận hét
lớn:
- Ta làm sao có thể nhìn lầm được, người này chính là tên dâm tặc đêm đó.
Ngươi không tin có thể hỏi Long tiểu thư.
Thiếu nữ nọ nghe xong trên mặt có chút thay đội vội vàng nhìn Long Bích Vân,
Long Bích Vân mỉm cười nói:
- Người này chính là kẻ mà ta gặp đêm đó, bất quá không dám chắc hắn có phải
là tên dâm tặc kia không. Muốn cho rõ ràng chỉ cần hỏi hắn là xong!
Nghe xong lời này người đã đối chưởng với Phương Kiếm Minh là Địch Hướng Thu
cũng mở miệng nói:
-Không sai, đêm đó còn có một tên bịt mặt khác cùng đi với hắn. Đêm đó chính ta đuổi theo tên bịt mặt kia, nhưng khinh công hắn quá cao minh, đối với địa hình lại thập phần quen thuộc, cho nên sau khi bám theo được hơn trăm dặm thì để cho hắn chạy thoát, đáng tiếc, đáng tiếc!
Phương Kiếm Minh nghe vậy thì nghĩ thầm trong lòng: “Hóa ra kẻ truy theo tên
dâm tặc bịt mặt là hắn!”. Phương Kiếm Minh nóng lòng trở về, không muốn cùng
bọn họ dây dưa ở đây liền cười nói:
-Long cô nương, tại hạ còn có chuyện quan trọng, xin đi trước một bước!
Chợt nghe Sử Đan Phong quát lên:
-Tiểu tặc, còn muốn chạy sao. Cho dù ngươi không phải tên dâm tặc nọ vậy nửa đêm canh ba không ngủ còn chạy tới Sử gia trang chúng ta làm cái gì?
Nghe Sử Đan Phong đổi mình từ “dâm tặc” thành “tiểu tặc” Phương Kiếm Minh
trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng miệng lại nói:
-Không phải là ta đã nói qua rồi sao, là ta truy theo tên dâm tặc kia mới đuổi đến Sử gia trang các ngươi. Đêm đó ta đang ngủ thì chợt nghe thấy có tiếng bước chân trên mái nhà, ta tò mò chạy ra thì thấy tên dâm tặc nọ đang phi hành về hướng đông, ta liền âm thầm bám theo. Sau đó thấy hắn định xông mê hương ta mới hét lớn để cảnh báo cho các ngươi. Được rồi, các ngươi chắc cũng nghe thấy tiếng quát của ta rồi chứ, nếu ta là dâm tặc thì còn hét lên làm cái gì!
Nghe hắn nói vậy mặt mũi Sử Đan Phong đỏ bứng, Long Nguyệt đang đứng bên cạnh
Long Bích Vân chỉ cười lạnh một tiếng rồi nói:
-Ta biết tại sao ngươi lại kêu lên rồi, chắc là tại bọn người có thù oán gì đó nên ngươi mới cố ý làm như vậy!
Phương Kiếm Minh nghe thế liền tức giận trợn mắt nhìn Long Nguyệt một cái.
Long Nguyệt thấy ánh mắt nghiêm trang của hắn trong lòng cảm thấy bất an, chỉ
dẩu môi lên hừ một tiếng. Sử Đan Phong nghe Long Nguyệt nói xong lập tức hét
lớn:
-Long Nguyệt cô nương nói không sai. Hôm nay chúng ta chưa xác định được ngươi có phải là dâm tặc hay không, để đề phòng ngươi đào tẩu ngươi hãy ngoan ngoãn đi theo chúng ta, chờ chúng ta bắt được tên dâm tặc kia đối chất rồi mới tính.
Phương Kiếm Vân nghe vậy liếc nhìn Long Bích Vân một cái, cười nói:
-Long cô nương cũng có ý định này sao?
Long Bích Vân cười trả lời:
-Xem ra tạm thời cũng chỉ có biện pháp này thôi. Các hạ không chịu nói ra tính danh, nếu bắt được tên dâm tặc che mặt kia hắn lại nói ngươi là dâm tặc, khi đó biển người mênh mông biết đi đâu mà tìm ngươi!
Phương Kiếm Minh nghe xong ngửa mặt cười dài một tràng rồi nói:
-Xem ra các vị nhất định không bỏ qua, ta lại ở trong vòng vây. Xem ra muốn đi cũng chỉ còn một cách là tận lực mà thôi. Tại hạ không còn cách nào khác là lớn mật đánh cuộc một phen!
Nói xong rút thanh “Lam triều tiêu” đang dắt ở bên hông ra, liếc mắt đánh giá
tám người bọn họ, trong lòng thầm tính toán xem nên đột phá vòng vây từ đâu.
Long Bích Vân thấy Phương Kiếm Minh rút thanh Lam Triều tiêu ra sắc mặt biến
đổi, hạ giọng nói:
-Chẳng lẽ các hạ đã lĩnh ngộ yếu quyết của Lam Triều tiêu rồi sao?
Phương Kiếm Minh cười hì hì nói:
-Nếu tại hạ đã lĩnh ngộ được yếu quyết của Lam Triều tiêu thì việc gì phải sợ Long cô nương chứ!
Hắn chợt quát lớn một tiếng:
-Tại hạ xin thất lễ!
Thân hình xoay chuyển như chớp công thẳng vào thanh niên phía bên tay trái
mình.
Phương Kiếm Minh thấy hắn không cầm binh khí nên tưởng rằng đột phá từ chỗ hắn
sẽ dễ hơn từ mấy người còn lại. Tuy Địch Hướng Thu này không có binh khí nhưng
thân là một trong Võ lâm Thập đại công tử, võ công tuyệt cao. Phương Kiếm Minh
vừa rồi đối chưởng với hắn cũng biết muốn đột phá từ hắn trừ phi rút ra thiền
đao mới có cơ hội, nếu không khả năng thành công cũng chỉ là 50 – 50. Trong số
những người ở đây cũng chỉ có tên này là có vẻ dễ đối phó hơn một chút, hắn
cũng hiểu người này không giống như vẻ bề ngoài nhưng lúc này đã không còn
thời gian để nghĩ ngợi nhiều nữa.
Thanh niên tuấn tú nọ thấy Phương Kiếm Minh chọn hắn làm đối tượng công kích
trên mặt lộ ra nụ cười nhạo, lạnh lẽo nói:
-Tiểu tử, ngươi nghĩ là ta dễ bị ăn hiếp lắm sao?
Tay trái lập tức lộn ra trước ngực đẩy ra một chưởng, lập tức một cỗ chân khí
khổng lồ bộc phát lao thẳng về phía Phương Kiếm Minh, đồng thời hắn dùng bộ
pháp cực kì tiêu sái phi thân lên vỗ tiếp một chưởng nữa từ trên áp thẳng
xuống. Phương Kiếm Minh chỉ cảm thấy kình lực của chưởng này cực kì dị thường,
chỉ mới chạm đến chưởng phong mà đầu óc đã cảm thấy quay cuồng, trong lòng hắn
hốt hoảng nghĩ thầm: “Đây là loại chân khí gì mà lại quái dị như vậy chứ!”
Lam Triều Tiêu trong tay lập tức lay động, các lỗ tiêu lập tức phát ra một
trận thanh âm trong trẻo làm cho đầu óc hắn thanh tĩnh không ít. Một tiêu đẩy
ra tiếp lấy một chưởng của đối phương chỉ nghe “bùnggg” một tiếng, thân hình
Phương Kiếm Minh chấn động bị đối phương chấn lui trở lại, người kia trong
không trung lại đẩy tiếp ra ba chưởng nữa phân biệt vào đỉnh đầu, ngực và chân
Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh vội xoay thân lui ra sau suýt soát tránh
được mấy chiêu, thanh niên nọ thấy thế liền cười lạnh lùng:
-Ngươi còn tránh được sao!
Lập tức đuổi đến sau lưng Phương Kiếm Minh đưa tay nắm lấy áo hắn, Phương Kiếm
Minh lập tức xoay người lại tung ra một quyền, quyền này cực kì cổ quái không
rõ lộ tuyến, đây chính là một chiêu trong bộ quyền pháp do Phương Kiếm Minh tự
nghĩ ra “Mộng tiêu diêu quyền”.
Tên thanh niên tuấn tú nọ kinh ngạc kêu lên một tiếng lập tức xuất ra một
chiêu “Tam tinh ủng nguỵệt” đồng thời đánh ra ba chưởng dễ dàng hóa giải chiêu
thức của Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh mở miệng cười lớn, hai tay khoa
thành một vòng tròn lớn, chiêu này cực kì quái dị, người ngoài nhìn vào chẳng
khác nào Phương Kiếm Minh tự đi tìm đường chết nhưng không biết Địch Hướng Thu
cũng phải biến sắc, nhất thời thần thái trở nên cực kì nghiêm túc chằm chằm
quan sát hai tay của Phương Kiếm Minh. Nói thì chậm nhưng mọi việc lại xảy ra
cực nhanh, sau khi Phương Kiếm Minh xoay vòng quanh đối thủ ba vòng thì đã
luồn được ra sau lưng họ Địch, dù sao hắn cũng bị động nên có phần chậm hơn
nửa nhịp.
Trong sát na trước khi song chưởng Phương Kiếm Minh chạm vào đầu vai đối
phương, sắc mặt Địch Hướng Thu chợt trở nên trắng nhợt, bàn tay phải chợt xòe
ra trở tay đánh ngược một chưởng, trong tâm chưởng hiện lên một dấu ấn hình
đầu lâu nho nhỏ. Chưởng này vừa xuất ra thì không khí xung quanh chợt trở nên
cực kì âm hàn, khi song chưởng của Phương Kiếm Minh vừa chạm vào vai đối
phương thì cũng lập tức bị đạo hàn khí này theo đó thâm nhập đánh sâu vào
trong thể nội. Phương Kiếm Minh thét lên một tiếng chói tai té văng xuống đất
nằm im, Địch Hướng Thu tựa như say rượu nghiêng ngả hạ thân xuống mặt đất;
phải vất vả lắm hắn mới có thể bình ổn thân hình, trong mắt chợt lóe ra một
tia sát khí!
Phương Kiếm Minh ngã trên mặt đất Địch Hướng Thu làm sao có thể bỏ qua cơ hội
này, hắn lập tức lao đến, bắn ra một chỉ nhằm vào ma huyệt của Phương Kiếm
Minh đề phòng hắn đào tẩu. Chỉ phong xé gió rít lên, mắt thấy sắp điểm trúng
Phương Kiếm Minh thì chợt nghe một tiếng cười vang lên:
-Các ngươi thật có bản lãnh, liên thủ đánh một người. Hoa mỗ bội phục, bội phục!
Theo tiếng nói một đạo chân khí nhu hòa đẩy tới trên ngươi Phương Kiếm Minh
tạo thành một tầng phòng hộ, chỉ phong vừa chạm vào tầng phòng hộ này cũng lập
tức tiêu thất.
Mọi người thấy thế vội quay lại nhìn mới thấy người tới là một thanh niên mặc
trường bào màu trắng, trong tay cầm theo một cây gậy trúc cực kì tinh xảo; hai
chân hắn thoạt nhìn bước đi cực chậm nhưng chỉ trong chốc lát đã tới bên cạnh
Phương Kiếm Minh rồi (giốgn khinh công Xúc địa thành thốn quá).
Long Bích Vân thấy bộ pháp của hắn liền hờ hững hỏi:
-Các hạ chính là “Ngũ công di sơn?
Thanh niên nọ liền quay về phía Long Bích Vân gật đầu:
-Không sai, có phải ngươi chính là Phiêu Miễu tiên tử Long Bích Vân – Long tiểu thư?
Long Tự Vân nghe thế trong lòng kinh hãi, nàng ta mỉm cười đáp:
-Tôn giá hai mắt bất tiện mà cũng có thể biết ta là ai, chỉ với công phu ấy cũng đủ khiến người ta kinh phục không thôi. Tôn giá có phải là Manh hiệp Hoa Tự Lưu đại danh đỉnh đỉnh?
Thanh niên nọ chỉ mỉm cười không trả lời mà lại nói:
-Long tiểu thư, thiếu niên này là bằng hữu của ta, không biết hắn đắc tội gì với các ngươi mà các ngươi phải dùng nhiều người vây công hắn như vậy?
Nghe hắn nói xong Địch Hướng Thu liền cười lớn nói:
-Hóa ra là Manh hiệp Hoa Tự Lưu, không trách có thể phá được chỉ phong của ta. Hoa Tự Lưu, ngươi có biết thiếu niên này đã làm chuyện gì không?
Hoa Tự Lưu cười nói:
-Mặc kệ hắn làm chuyện gì chuyện đó tất sẽ có lý do, ta thập phần tin tưởng vào con người hắn!
Địch Hướng Thu hừ lạnh đang định nói tiếp thì thấy gậy trúc trong tay Hoa Tự
Lưu múa lên lập tức đỡ lấy thân thể đang nằm im trên mặt đất của Phương Kiếm
Minh đứng dậy. Hoa Tự Lưu đưa tay trái ra giữ lấy Phương Kiếm Minh, hắng giọng
nói:
-Tại hạ không tiện ở đây nhiều lời với các vị, cáo từ!
Gậy trúc trong tay lại điểm xuống đất, chân thi triển bộ pháp thần diệu “Ngũ
công di sơn” lướt ra xa mấy trượng.
Địch Hướng Thu đang định ra tay ngăn cản thì chợt thấy thanh niên hoa phục cầm
bảo kiếm cất giọng cười lớn, hắn vừa cười vừa rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm
cách không bổ xuống một kiếm rồi nói:
-Hoa Tự Lưu, tiếp được một kiếm của bổn công tử rồi đi cũng không muộn!
Hoa Tự Lưu lập tức đình trụ thân hình, sắc mặt trở nên cực kì ngưng trọng,
cười lạnh nói:
-Yêu nhân Bạch Đà sơn trang cũng tới đây sao!
Miệng nói ngưng tay thì không dám chậm trễ, gậy trúc lập tức cũng điểm ra,
thân hình phiêu động tựa như thuyền nhỏ đang dập dềnh trên mặt biển vậy. Thanh
niên hoa phục nọ thấy vậy trong mắt lóe lên một tia sáng quắc, trên trán đổ mồ
hôi hột, bảo kiếm trong tay đẩy mạnh một cái. Lúc này khoảng cách giữa hắn và
Hoa Tự Lưu còn khoảng hai trượng rưỡi, cho dù kiếm này có dài đi nữa cũng
không thể đâm trúng được. Thế nhưng sắc mặt Hoa Tự Lưu vẫn ngưng trọng như cũ,
gậy trúc trong tay lập tức điểm ra tựa như đang đuổi theo một con trường xà vô
hình trong không trung vậy. Sau vài lần điểm đón cuối cùng cây gậy trúc nọ
cũng điểm trúng tử huyệt con trường xà vô hình nọ. Thanh niên hoa phục cổ tay
run lên thu kiếm vào trong vỏ, hắn âm thầm thở dài một hơi cười lạnh nói:
-Hoa Tự Lưu quả nhiên có bản lãnh!
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=28#ixzz3OCYC0ESD