Người đăng: Reapered
Phương Kiếm Minh thở dài một tiếng, nói:”Giác Điên sư huynh, chắc huynh không
biết, tám năm qua đệ cũng không có trở về thiếu lâm tự, thân tại giang hồ,
thấy được rất nhiều chuyện, cũng đã gặp qua nhiều người người, nhưng đệ vốn
khồn có khả năng, nếu như so với Giác Điên sư huynh thì kém hơn nhiều!” Giác
Điên nghe xong, ngạc nhiên hỏi:”đệ không có quay về thiếu lâm tự sao, vậy rốt
cuộc có chuyện gì xảy ra?” Phương Kiếm Minh đem những tao ngộ trong những năm
gần đây, như thế nào ra khỏi thiếu lâm tự, đến thương long cốc, gặp Đao Thần,
đoạt được thiên thiền đao, Vô Danh hòa thượng vì sao mà chết, rồi bái Đao Thần
làm nghĩa phụ, trên đường đi gặp được người của ma môn, bị buộc phải thất tung
với nghĩa phụ, rồi nói hắn đi quanh để hỏi thăm tin tức của nghĩa phụ, tại sử
gia trang bị hiểu lầm là dâm tặc, cùng so chiêu với “Phiêu Miễu Tiên Tử”, bị
nàng đả thương, trốn chạy khỏi sử gia trang, đến đây gặp được bốn người Tiếu
lão đầu, ở lại trong ngôi miếu đổ nát nói chuyện một trận thống khoái. Đương
nhiên là có một số sự tình hắn không nói, tựa như cùng Bạch Y Di ở dưới đoạn
nhai suốt mấy năm mà nói thành hắn đi lại trong giang hồ hỏi thăm tin tức của
nghĩa phụ Đao Thần.
Giác Điên nghi nghe thì thái độ cũng thay đổi liên tục, khi thì sợ hãi than,
khi thì lớn tiếng kêu hảo, khi thì nghiến răng nghiến lợi, hắn vốn là người có
chút điên điên khùng khùng, động tác cực kỳ khoa trương, trong mắt người khác
có lẽ sẽ nói hắn là một tên điên, nhưng Phương Kiếm Minh đã sớm quen rồi, hôm
nay gặp lại trong lòng có một cảm giác ấm áp. Phương Kiếm Minh mặc dù không
nói rõ nhưng Giác Điên lại có thể nghe ra được đại khái, nghe Phương Kiếm Minh
nói là đã cùng với “Phiêu Miễu Tiên Tử” so chiêu thì đối với Phương Kiếm Minh
vô cùng ngạc nhiên, không thể nào nghĩ ra được, trong những năm gần đây võ
công của vị Kiếm Minh sư đệ này đột nhiên tăng nhiều, có thể cùng với ”Phiêu
Miễu Tiên Tử” Long Bích Vân so chiêu, rồi còn có thể chạy trốn khỏi tay của
nàng, “Phiêu Miễu Tiên Tử” Long Bích Vân đã thu phục không biết bao nhiêu đại
nhân vật đã thành danh trong hắc đạo, Phương Kiếm Minh nếu không có võ công
tương đương thì làm sao có thể trốn khỏi lòng bàn tay của “Phiêu Miễu Tiên Tử”
Long Bíchh Vân!
Sau một hồi nói chuyện, hai người bất tri bất giác đi đến chân núi, từ sơn đạo
đi vào đến quan đạo, trên đường năm ba nhân vật giang hồ mang đao kiếm đi lại,
Phương Kiếm Minh chợt nghĩ hắn còn chưa có về chào Tiếu Lão đầu, tiếu lão đầu
nếu trở về mà không thấy mình ở trong miếu, sau hồi lâu không trở về chắc sẽ
sốt ruột, vội vàng quay sang nói với Giác Điên:”Giác Điên sư huynh, đệ còn
chưa có nói qua với tiếu tiền tối, xem ra đệ phải quay về một chuyến, huynh ở
đây chờ đệ, đệ triển khai khinh công sẽ nhanh chóng trở về.” Giác Điên cười
nói:”hôm nay đệ đã trở thành người lớn rồi sao mà còn giữ mãi cái ngữ khí trẻ
con ấy thế, việc này không cần thiết, huynh đệ chúng ta vất vả lắm mới gặp
được nhau, sư huynh hận không thể cùng đệ đàm đạo suốt năm ba ngày, yên tâm đi
vị tiền bối kia sẽ không trách đệ, đêm nay ta sẽ đưa đệ về.”
Phương Kiếm Minh nghe Giác Điên như thế cũng không còn ý trở vềm cùng Giác
Điên tiếp tục đi đến thị trấn, từ lúc vào trấn thì trên đường đi thỉnh thoảng
có một vài khiếu tử hướng hắn vấn an, Giác Điên nhất nhất đáp lại, hắn mang
theo Phương Kiếm Minh đến một khách điếm, vừa vào cửa thì đụng phải một hóa
tử, cầm trong tay một cây gậy, xem bộ dáng thì khoảng sáu mươi tuổi, thân dài
vai rộng, Giác Điên thấy lão thì hướng lão chào hỏi:”Mã trưởng lão, có việc
phải ra ngoài sao?” vị Mã trưởng lão nọ nhìn thấy hắn thì ôm đồm giơ tay chào,
nói:”Ngươi cuối cùng cũng đã đến rồi, từ sáng đến giờ không thấy bóng dáng của
ngươi, cái tiểu cô nương và lão bà kia cứ hỏi ta mãi, mau vào xem họ đi, ta ra
ngoài hít thở không khí một chút.” Nói xong lão liền đi khỏi, sau vài khắc đã
đi rất xa, Phương Kiếm Minh nhìn thấy sau lưng lão có tám cái túi, thì ra thân
phận chính là trưởng lão của Cái Bang.
Phương Kiếm Minh đang định hỏi thì lại nghe được thanh âm vui mừng từ bên trái
truyền đến, dịu dàng nói:”Ngô đại ca, huynh đã đến rồi, làm muội cứ đi tìm
mãi.” Phương Kiếm Minh xoay đầu sang nhìn, thấy người đó vốn là một nữ tử, bộ
dáng xin xắn, trông khỏe khắn, trên mặt lộ lại có chút đen, lộ ra màu da khỏe
mạnh. Phương Kiếm Minh thấy nàng cảm giác có chút quen mặt, hình như là đã
từng gặp qua nàng nhưng nhất thời không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu. Giác Điên
khi thấy vị cô nương này thì lộ ra thần thái quan tâm, thu hồi bộ dáng cười
đùa, hòa ái cười nói:”Khổ muội, làm muội phải lo lắng, ta không có chuyện gì,
lão nhân gia đâu?” đại cô nương mỉm cười nói:”Bà bà lão nhân gia đang lo lắng
cho huynh đấy, sáng sớm đã không thấy bong dáng, không ai biết là huynh đã đi
đâu, hỏi mã trưởng lão cũng không biết là huynh đã đi từ lúc nào, lại không
nói với chúng ta một tiếng nào, như thế bảo sao chúng ta không lo cho an nguy
của huynh chứ.” Giác Điên lộ ra một tia xin lỗi, chỉ vào Phương Kiếm Minh
nói:”Khổ muội, muội biết không, nếu hôm nay huynh không ra ngoài sợ rằng sẽ
hối hận cả đời, muội đoán xem là huynh đã gặp được ai? Huynh không phải là nói
qua sao, huynh có một vị sư đệ rất thân, hôm nay chúng ta lại gặp nhau, mau
đến đây, huynh sẽ giới thiệu với muội, vị thiếu niên anh tuấn này chính là sư
đệ của huynhm Phương Kiếm Minh!” quay sang Phương Kiếm Minh nói:”Đây chính là
một nghĩa muội của huynh, nàng tên là Tôn Khổ Nhi, tuổi của nàng hình như là
lớn hơn đệ, đệ phải gọi một tiếng tỷ tỷ.” Tôn Khổ Nhi quay sang Phương Kiếm
Minh vén áo thi lễ, mỉm cười nhìn Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh đột nhiên
hỏi:”Tôn tỷ tỷ, chúng ta đã từng gặp nhau sao? Đệ có cảm giác nhìn như có chút
quen quen!”
Điều này khiến cho Giác Điên và Tôn Khổ Nhi đều sửng sốt, Tôn Khổ Nhi nhìn
Phương Kiếm Minh một chút rồi nói:”Không có, chúng ta chưa có gặp qua, hữu
kiến Kiếm Minh sư đệ.” Phương Kiếm Minh bỗng dưng quát to một tiếng, bừng tỉnh
nói:”Đệ nhớ rồi, tỷ là cháu gái của Tôn bà bà, tám năm trước trên độ khẩu
Trường Giang, đệ đã từng nhìn thấy Tôn bà bà cùng với vị sứ giả Ma Giáo kia
nói chuyện, thảo nào đệ lại có cảm giác quen mặt, hắc hắc, lúc ấy đệ mới chỉ
có tám tuổi, diện mạo đã thay đổi nhiều, Tôn tỷ tỷ dĩ nhiên là không nhận ra
rồi, kỳ thật lúc ấy độ khẩu nhiều người, tổ tôn hai người chỉ chú ý vào vị sứ
giả Ma Giáo kia, đệ có nhìn các người, các người ngay cả nhìn qua cũng không
thấy dĩ nhiên là không biết đệ rồi!”
Giác Điên nghe xong thì cười ha hả:”Điều này chứng tỏ hai người hữu duyên,
được rồi, khổ muội, muội chuẩn bị giúp chúng ta một ít rượu và thức ăn, đưa
đến phòng huynh, huynh muốn cùng kiếm minh sư đệ hàn huyên! Khổ muội, muội nói
với bà bà là huynh đi ra ngoài kết bạn, bảo người không phải lo lắng!” Nói
xong thì kéo Phương Kiếm Minh vào bên trong khách điếm, đi qua mấy cái sân thì
đến một cái sân khác hết sức u tĩnh, Giác Điên mở một gian phòng ra kéo Phương
Kiếm Minh vào, sau khi hai người ngồi xuống Giác Điên mới nhìn qua chuôi thiên
thiền đao trên đầu vai của Phương Kiếm Minh, cười hỏi:”Kiếm Minh, trên lưng đệ
chính là thiên thiền đao sao?” Phương Kiếm Minh gật đầu, Giác Điên thở dài một
tiếng:”Vì một thanh thiên thiền đao, khiến cho Thái sư tổ phải chết, thật sự
đúng là một cây ma đao, nhưng thiếu lâm chúng ta lại coi nó là một trong thất
tuyệt.”
Huynh nghe nói những tiền bối hàng chữ vô trong thiếu lâm chúng ta đều là đại
cao thủ, huynh cũng chỉ biết là họ mai danh ẩn tích ở trong thiếu lâm mà thôi,
nhưng chưa bao giờ gặp qua, Kiếm Minh, đệ thật sự là có phúc khí, cùng với
Thái sư tổ đồng hành nhiều ngày như thế, lại được thái sư tổ chỉ điểm, xem ra
có được không ít thu hoạch, ta thật sự căm hận lão quái nhân tóc vàng mang
theo một nhóm cao thủ kia. Vì một thanh thiên thiền đao mà vây công hại chết
các cao tăng của thiếu lâm, thù này không báo, không đáng gọi là nam nhân, à
đúng rồim những người đó rốt cuộc là ai? Võ công của bọn họ thực sự cường hãn
vậy sao?
Phương Kiếm Minh cười khổ nói:”Đệ chỉ thấy qua lão quái tóc vàng, còn lại chin
tên hắc y nhân kia vì che mặt nên đệ không thể nào nhận diện được họ! Đệ nghe
nghĩa phụ nói qua, võ công của chín tên hắc y nhân vô cùng cao có thể tương
đương với trưởng môn của cửu đại môn phái, nhất là nội công, đều có hơn hoa
giáp công lực, nếu bọn họ không có thực lực hùng hậu như thế, thì với võ công
cao thâm của Thái sư tổ thì bọn họ tuyệt đối không thể làm hại đến lão nhân
gia, và hại chết năm vị sư bá cùng với A Nghi sư huynh!”
Giác Điên nghe xong, cúi đầu trầm tư một chút:”Có thể tập hợp được nhiều cao
thủ như vậy, thử hỏi trong võ lâm có bang phái nào có thực lực như họ, Thiên
hạ đên nhất giáo Ma Giáo, cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhưng có thực
lực như thế thì trong mấy năm qua còn có Ma Môn danh chấn thiên hạ, đại khái
cũng có thực lực này, Cái Bang, ta đây rất rõ ràng, cũng có thực lực như thế
này, trừ ba môn phái này ra chẳng lẽ còn có một môn phái khổng lồ ẩn giấu thực
lực?” Phương Kiếm Minh nghe hắn phân tích xong thì nói:”Giác Điên sư huynh,
thù của thái sư tổ dĩ nhiên là phải báo, đúng rồi, nhưng năm gần đây, huynh
làm gì trên chốn giang hồ? Huynh như thế nào cùng với Cái Bang trở thành bằng
hữu giao hảo, rồi lại nhận Tôn tỷ tỷ làm muội tử?” Giác Điên đang muốn trả lời
Phương Kiếm Minh thì nghe được tiếng gõ cửa từ bên ngoài, thanh âm của khổ nhi
truyền vào:”Ngô đại ca, muội mang thức ăn đến cho hai người, mau mở cửa.” Giác
Điên vội vàng chạy đến mở cửa, chỉ thấy Tôn Khổ Nhi hai tay bưng một cái khay
phía trên có rượu, thức ăn và hai chén rượu cùng hai đôi đũa, Tôn Khổ Nhi sau
khi bày thức ăn ra bàn thì biết hai huynh đệ lâu ngày gặp lại có nhiều chuyện
cần nói nên cáo từ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Giác Điên đưa cho Phương Kiếm Minh một chén rượu, cười nói:”Kiếm Minh, cạn,
làm một chén nào, cạn nào, sau đó huynh sẽ kể cho đệ việc huynh trốn khỏi
thiếu lâm tự và những năm gần đây bôn tẩu trong giang hồ!” Phương Kiếm Minh
cầm chém rượu giơ lên cụng với Giác Điên, hai người đều uống một hơi cạn chén,
Phương Kiếm Minh thấy Giác Điên uống rượu hết sức hào sảng, trong lòng cười
thầm nói:”Thật không thể tưởng được, hai huynh đệ chúng ta năm đó tại thiếu
lâm tự ngay cả một giọt rượu cũng không dám đụng đến, mà không ngờ bây giờ đều
đã thành tửu quỷ, nếu như chuyện chúng ta ở bên ngoài uống rượu ăn thịt mà để
cho chưởng môn sư bá biết, chắc chắc họ sẽ ưu ái chúng ta!”
Giác Điên cũng không lòng vòng, đem những tao ngộ trong những năm gần đây đại
khái nói ra một lần.
Đêm đó sau hi Giác Điên cùng Phương Kiếm Minh từ biệt thì trong lòng hắn đã
sớm có ý muốn xuống núi, Đại Phương hết sức muốn hắn làm hòa thượng nhưng Giác
Điên lại không hề muốn điều này, nên hắn cảm thấy rất khó khăn, Giác Điên vốn
là một cô nhi từ nhỏ đã được Đại Phương mang về thiếu lâm tự, Giác Điên đối
với Đại Phương hết sức kính sợ, trong thiếu lâm tự, chỉ có duy nhất Đại Phương
là Giác Điên kính sợ, ngoài ra cho dù có là trởng lão thì cũng chẳng là gì,
Đại Phương không biết vì sao lại muốn hắn làm hòa thượng, Giác Điên cảm thấy
hết sức thống khổ, sau khi Phương Kiếm Minh đi được năm ngày thì đêm hôm đó
Giác Điên cũng lén xuống núi.
Đến khi người của thiếu lâm tự phát hiện thì hắn đã ‘cao chạy xa bay’, đi về
phương bắc, trên đường du đãng nếu có gặp hòa thượng thì mặc kệ có phải là
người của thiếu lâm tự hay không hắn đều né tránh, hắn sợ người của thiếu lâm
tự xuống núi bắt hắn về, cuộc sống cứ thế trôi qua sáu năm, trong sáu năm đó
hắn đã chứng kiến không biết bao nhiêu sự việc trong giang hồ, cũng đã diện
kiến không ít cao thủ, vào năm thứ sáu, khi đó Phương Kiếm Minh đnag ở dưới
đoạn nhai, Giác Điên đã gặp một hán tử, hán tử đó đang ngồi trong một tửu điếm
bên đường, bởi vì trong tửu điếm có không ít người nên hắn ngồi chung bàn với
hán tử đó, Giác Điên thấy hán tử đó thân hình cao lớn, trên người có một loại
khí chất vương giả, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác hết sức thân cận,
Giác Điên cố ý cùng hắn kết giao, đang định bắt chuyện với hắn, thì từ trên
đường vang lên tiếng ngựa phi do một đám Đông Hán “Đề Kỵ”, do một trăm vệ
thống lĩnh, hùng hùng hổ hổ xông vào tửu điếm bắt những người trong tửu điếm
phải nhường chỗ cho bọn chúng, Giác Điên đang định ra tay đối với bọn chúng
thì nghe hán tử kia cười lạnh nói:”Đông Hán phiên tử, các ngươi không ở kinh
thành, tới đây nhiễu loạn dân chúng thật đáng đánh!” Giác Điên chỉ thấy hán tử
kia đứng dậy, chỉ nghe thấy vài tiếng gió thổi thì bọn đông hán đề kỵ kia đã
nằm dài trên mặt đất.
Giác Điên thấy người kia ra tay sức lực vừa đủ, chiêu số không có gì đặc biệt,
cũng không có chiêu số gì kỳ diệu, chỉ là nhấc chân lên, xuất ra phi phong,bọn
đông hán không một tên nào có thể đỡ được, ngay cả một trăm vệ cũng không
ngoại lệ, Giác Điên thấy bọn chúng hoảng sợ bỏ chạy táng loạn, hán tử kia móc
từ trong người ra một thỏi bạc, bồi thường hư hao cho lão bản, Giác Điên thấy
hắn sắp đi thì làm sao lại bỏ qua cơ hội này được chứ, lập tức đi đến giới
thiệu danh tính của mình:”Ngô Thế Minh”, rồi thỉnh giáo danh tính đối phương.
Hán tử kia cũng là một người sảng khoái, cười lớn nói:”Tại Hạ Hoa Thiên Vân”
Giác Điên nghe đối phương xưng tên trong lòng vừa mừng vừa sợ, bang chủ Cái
Bang - Hoa Thiên Vân, một trong những nhân vận đỉnh đỉnh đại danh trong chốn
võ lâm, Giác Điên ở nơi này có thể tương ngộ với hắn trong lòng vô cùng cao
hứng, kích động, lập tức cùng hoa thiên vân nói chuyện với nhau, bọn họ hai
người càng nói càng cảm thấy tương đầu, Giác Điên xem hoa thiên vân như đại ca
hoa thiên vân cũng coi Giác Điên như là huynh đệ, hai người mặc dù không có
kết nghĩa huynh đệ, cảm thấy hối tiếc vì gặp nhau quá muộn nên cùng nhau hành
tẩu giang hồ, quan hệ ngày càng thân cận, tình cảm so với huynh đệ còn muốn
tốt hơn.
Hoa thiên vân yêu cầu hắn đến tổng đà cái bang, cho hắn diện kiến trưởng lão
cái bang, tổng đà chủ, thậm chí là chập pháp chưởng lão, một trong tứ đại
trưởng lão của cái bang nhiều năm không có lộ diện cũng cùng nói chuyện với
Giác Điên vài câu, Giác Điên thấy hoa thiên vân coi trọng hắn như vậy thì
trong lòng cảm kích, đem thân phận của chính mình nói cho hoa thiên vân biết,
hoa thiên vân cười to, lo đểnh, bảo hắn đợi ở trong cái bang, vì thế Giác Điên
cũng mặc trang phụ của một tên khiếu hóa, một ít đệ tử cái bang lại cứ nghĩ
hắn thật sự là đệ tử của cái bang, trong cái bang cũng có rất nhiều người biết
hắn có quan hệ hết sức thân thiết với bang chủ nên đối với hắn rất là kính
trọng, còn những người biết hắn thật sự không phải là đệ tử của cái bang cũng
đối đãi với hắn như huynh đệ trong cái bang.
Giác Điên cùng với hoa thiên vân xông xáo trong giang hồ hơn một năm, cùng với
hoa thiên vân làm ra không ít hành động kinh nhân, sau này Giang Hồ Bách Hiểu
Sinh mới đưa hắn bài danh trong thập đại công tử - Khiếu Hóa Công Tử, nhiều
người không biết sự tình bên trong nên vẫn cứ nghĩ rằng Khiếu Hóa Công Tử
chính là người trong cái bang, vì thế mà danh khí của cái bang lại càng tăng
thêm.
Hơn nữa năm trước, Giác Điên xuất ngoại gặp Tôn gia tổ tôn, thấy bọn họ đang
cùng một nhóm hán tử ầm ĩ, tựa hồ như là muốn động thủ, hắn thấy bên kia là
mấy hán tử do một trung niên hán tử dẫn đầu, tức khí liền động thân, không
thèm nói hai lời, lập tức ra tay, sau một hồi thì có năm hán tử bị Giác Điên
đánh cho nằm thẳng cẳng trên mặt đất, còn trung niên hán tử nọ thì giao đấu
với Giác Điên hơn trăm chiêu không phân thắng bại, trung niên hán tử sau một
chiêu giằng co cả hai đều lui ra sau thì cả giận nói:”Ngươi tại sao lại vô lý
như vậy, không phân biệt rõ ai đúng ai sai đã ra tay!” Giác Điên nghe xong thì
dừng lại, quay sang hỏi Tôn gia tổ tôn sự tình Tôn bà bà thấy có người vì họ
xuất đầu, nên đem chuyện con trai của lão cùng với Hồ Bất Quy luận võ, sau lại
chết ở kỹ viện nói sơ qua một lần, sau đó chỉ vào trung niên hán tử và nói với
Giác Điên:”Hắn chính là Hồ Bất Quy, đàn chủ của Ma Giáo, ỷ vào thực lực của ma
giáo nên khi dễ bà cháu chúng ta, mong đại hiệp tác chủ cho chúng ta!” Giác
Điên nghe được người trước mắt chính là đàn chủ của ma giáo thì trong lòng
kinh ngạc, không thể tưởng được một đàn chủ thôi mà đã có thân thủ lợi hại như
vậy, thực lực của ma giáo quả không tầm thường, ma giáo cùng với cái bang vốn
không có hiềm khích, Giác Điên đánh huynh đệ của bọn họ, đúng là có chút không
chú ý, lập tức bất động thanh sắc mà đưa Tôn gia tổ tôn đi.
Đến phạm vi thế lực của cái bang thì Giác Điên an bài hai bà cháu họ Tôn ở
trong Cái Bang, hắn với hoa thiên vân quan hệ như huynh đệ nên cũng không ai
nói gì thêm, hơn nữa tôn gia tổ tôn quả thực đáng thương, vì thế nên tôn gia
tổ tôn không phải bôn ba trong giang hồ nữa, an ổn sống một thời gian. Tôn bà
bà vì nóng lòng muốn biết rõ nguyên nhân cái chết của con trai nên mấy lần
muốn đi tìm Hồ Bất Quy, Giác Điên không cho, nói rằng chuyện này đã có Ngô Thế
Minh ta lo rồi, bà cháu hai người không cần phải quan tâm, ta nhất định sẽ cho
các người một cái công đạo!
Sau hơn nửa năm ở chung, tôn khổ nhi đối với Giác Điên hảo cảm tăng nhiều,
Giác Điên đối với nàng như là thân muội muội, tôn bà bà thấy thế thì đề nghị
hai người bọn họ kết thành huynh muội, vì thế cho nên Giác Điên và tôn gia có
quan hệ như bây giờ, trước đó vài ngày, trong giang hồ có tin rằng Thiên Hà
Bảo Lục sẽ xuất hiện ở đây, cái bang cũng phái người đến đây, do Mã trưởng lão
dẫn đầu, đến đây tìm hiểu tin tức, bọn họ vốn là nhóm người thứ nhất của cái
bang, Giác Điên cũng theo tới, thuận đường mang theo tôn gia tổ tôn. Ngày hôm
qua Giác Điên nghe được đệ tử cái bang báo tin là người trong ma giáo cũng
đến, sáng sớm hôm nay mới đến chỗ ma giáo xem xét, tìm hiểu xem có bóng dáng
của Hồ Bất Quy hay không, quả thật Hồ Bất Quy ở trong nhóm người của ma giáo
đến đây, Giác Điên bèn bắt chuyện với hắn, ước hẹn hắn đến một nơi ít người để
nói chuyện, Hồ Bất Quy thấy hắn hừ một tiếng sau đó đi theo hắn, người trong
ma giáo thấy đó là chuyện riêng nên không tiện đi theo, chỉ là nhắc nhở Hồ Bất
Quy làm việc cẩn thận.
Hai người triển khai kinh công, qua một đoạn khá xa, lên núi, vất vả tìm được
một chỗ ít người, Giác Điên đem thân phận của mình nói cho Hồ Bất Quy biết và
hỏi rõ về cái chết của con trai tôn bà bà, Hồ Bất Quy biết hắn là Khiếu Hóa
Công Tử thì vô cùng giật mình, nghe hắn hỏi chỉ nói một câu ”Tôn huynh không
phải ta giết.” Giác Điên bèn hỏi nếu không phải hắn giết thì ai hạ sát thủ,
không biết là vì nguyên nhân gì mà Hồ Bất Quy không chịu nói ra, mà chỉ
nói:”Ta cùng Tôn huynh luận võ xong thì cũng không có thấy hắn, ta làm sao
biết ai hạ độc thủ! Ta cũng đã tra xét hơn năm nhưng cũng không tìm được dấu
vết gì!” Giác Điên nghe xong cười lạnh, không tin rằng hắn có hảo tâm như thế,
hai người đang định rat ay thì đúng lúc đó Phương Kiếm Minh xuất hiện, làm
kinh động bọn họ, nên họ cùng ra tay về phía Phương Kiếm Minh.
Khi Giác Điên kể xong thì thức ăn và rượu cũng bị bọn họ dùng hết, Phương Kiếm
Minh nghe kể thì cảm xúc bất định, kỳ thật Giác Điên tưởng rằng Hồ Bất Quy chỉ
là một đàn chủ của ma giáo mà đã có võ công cao như thế nên mới xem ma giáo
như là một môn phái cường đại nhất trong võ lâm, nhưng thật ra, Hồ Bất Quy tuy
là một đàn chủ, nhưng hắn lại là tổng đàn chủ, nói về thân phận thì không dưới
Thập Nhị Sứ Giả, làm đàn chủ chỉ là quản lý sự vụ trong giáo rõ ràng hợp lý
trong số này có những người không nhất thiết là cao thủ, về phần Hồ Bất Quy
này có thể nói là người có võ công cao nhất trong số đàn chủ, hắn còn có một
thân ca ca tên là Hồ Bất Hồi, thân phận chính là một trong các đường chủ của
nội ngoại nhị đường, ca ca hắn có bản lãnh ngồi lên vị trí đường chủ thì thân
thủ của hắn dĩ nhiên phải không tệ rồi!
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=28#ixzz3OCXymIQo