Hỉ Phùng Cố Nhân


Người đăng: Reapered

Phương Kiếm Minh cười ha hả không nói gì, túy lão nhân thấy tốc độc như tia
chớp của kỳ lân thử thì mở to miệng hô lên:”Tiểu quai quai, tốc độ chạy trốn
cứ như quỷ ảnh tử, quả thật không hổ là thượng cổ dị thú, xem ra không thể xem
thường nó rồi.” Tiếu lão đầu dùng mũi ngửi một cái, nét mặt đột nhiên mừng
rỡ:”Tốt lắm, tốt lắm, món bách biến tùng thử của ta đã đủ hỏa hầu rồi, mau,
mau, mọi người mau dùng nào.” Lão vừa nói vừa bưng cái nồi từ trên ngọn lửa
xuống, khi lão mở nắp nồi thì một mùi thơm nồng đậm truyền từ trong nồi ra,
thoáng chốc cả chánh điện tràn ngập mùi thơm này, mùi thơm này lúc đầu mang
theo một ít vị ngọt, sau lại hóa thành một mùi vị chua chua, mùi chua khi vào
đến mũi thì lại biến thành một mùi thơm của hoa cỏ tự nhiên, hết sức dễ chịu.

Khi ngửi được mùi thơm này thì các ngón tay còn muốn động nữa huống chi là cái
bụng đang đói. Tiếu lão đầu cấp cho mỗi người một chén thịt tùng thử, lão nhìn
kỳ lân thử nói:”Thịt tùng thử này mặc dù ngon nhưng tốt xấu gì nó vốn cũng là
đồng loại của ngươi, ngươi chắc sẽ không ăn phải không, vậy uống thử món canh
này đi, nó cũng có thể gọi là món ngon đặc sắc đó!” Sau đó lão múc cho kỳ lân
thử một chén canh.

Phương Kiếm Minh gắp một khối thịt tùng thử đưa vào miệng, cắn một cái, chỉ
cảm thấy đó là một cảm giác tuyệt vời mà hắn chưa bao giờ thử qua, mùi thơm mà
lúc ngọt, lúc chua, lại có vị đắng, vô cùng biến ảo, khi thịt đã vào bụng
nhưng trong miệng vẫn còn cảm giác thơm mát, lập tức năm người liền tức tốc
tấn công đến những gì còn lại trong chén, trong lòng họ có một cảm giác sảng
khoái không nói lên lời. Tiếu lão đầu lại đưa cho bọn họ mỗi người một chén
rượu lớn, Túy lão nhân sớm đã cầm một bao lớn trong tay, đặt xuống đất, mở ra,
bên trong toàn bộ đều là thức ăn, TÚy lão nhân uống một bát rượu, đem hồ lô
trên lưng tháo xuống, lấy một cái đùi gà, cắn một miếng to, uống một hớp rượu,
hồ lô của lão có vẻ kỳ quái, lão uống nhiều như thế nhưng Phương Kiếm Minh lại
không thấy nó bị cạn.

Trung niên thư sinh sau khi ăn xong thịt tùng thử cũng không có di chuyển nữa,
Phương Kiếm Minh gắp một ít thịt, một ít rau, củ lạc đưa vào trong chén của kỳ
lân thử, Túy lão nhân thấy thế thì hai mắt nhìn Phương Kiếm Minh không chớp
nói:”Nó còn có thể ăn củ lạc?” Phương Kiếm Minh gật đầu cười.

Ăn một bữa hết sức thống khoái, có rượu, có thịt, vừa nói chuyện, vừa ăn, qua
ba tuần rượu, sắc trời cũng đã tối, trong chính điện có một đốm lửa, mặc dù
tiết trời đang là mùa thu, ban đêm khá lạnh, nhưng có đống lửa to lại thêm tất
cả hầu như là cao thủ, nội lực thâm hậu, thì nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ này. Sau
khi ăn uống, thu dọn xong, trung niên thư sinh cùng Tây Môn tiên sinh đi
xuống núi trước, không thể bồi tiếp túy lão nhân, bọn họ đều có phòng trọ tại
khách điếm.

Chọ bọn họ đi rồi, Phương Kiếm Minh cùng tiếu lão đầu nói chuyện phiếm trong
chính điện, nói đến thân phận của bọn họ, tiếu lão đầu nghe được là Phương
Kiếm Minh đem bọn họ cùng Tây môn tiên sinh lên hàng cao thủ trên thiên bảng
và địa bảng thì cười ha hả nói:”ta cùng tây môn không phải là người trên thiên
bảng và địa bảng, chúng ta có cuộc sống phong trần, cuộc sống thoải mái, nếu
sắp xếp lên thiên bảng địa bảng thì sớm muộn gì cũng phiền đến chết, bệnh thư
sinh mới chính là người trên thiên bảng, hắn năm đó không biết là bị bệnh gì,
quanh năm suốt tháng đều ho khan, nhưng lại không phải là nguy hiểm đến tính
mạng, nhưng cứ kéo dài cho đến bây giờ, hắn cũng chẳng muốn đi xem đại phu, võ
lâm cao thủ như chúng ta thì cũng chính là một đại phu rồi, chẳng lẽ mình có
bệnh gì không thể xem được sao?”

Phương Kiếm Minh nghe xong mới biết lai lịch của bệnh thư sinh, cũng biết được
tại sao lão hay ho khan, thì ra nguyên nhân là như thế, trách không được người
trong võ lâm đều kêu lão là “bệnh thư sinh”. Hai người đàm đạo cho đến nửa
đêm, tiếu lão đầu thấy đêm đã khuya, ngáp dài một cái, kêu Phương Kiếm Minh đi
nghỉ ngơi, Phương Kiếm Minh thật ra đã sớm buồn ngủ vô cùng, nghe thế chẳng
khác nào nghe được thánh chỉ, mang theo kỳ lân thử lập tức rời khỏi chính
điện, đi đến gian phòng mà tiếu lão đầu đã bố trí cho hắn, gian phòng này đã
được tiếu lão đầu quét dọn hết sức sạch sẽ, trên mặt đất có một lớp đệm,
Phương Kiếm Minh thả mình nằm xuống, kỳ lân thử cũng nằm bên mình hắn, chỉ
trong chốc lác thì đã nghe được tiếng thở đều đặn của Phương Kiếm Minh, đúng
là đã chìm sâu vào giấc ngủ!

Tiếu lão đầu dập tắt đống lửa sau đó cũng về phòng nghỉ ngơi, cũng không biết
lão là trở mình hay làm gì trong phòng, có một vài thanh âm vang lên trong
chốc lát, sau đó thì hoàn toàn im lặng.

Quang cảnh đêm tối, dưới ánh trăng, hai bóng người phi thân, chạy trên con
đường nhỏ lên núi, hướng đến ngôi miếu đổ nát, hai người một cao một thấp,
người cao hơn có thân hình cao lớn, vốn là một thân hình của nam tử, người còn
lại có dáng vóc thấp hơn và dáng vẻ lả lướt, vóc người uyển chuyển, cực kỳ mê
người, vừa nhìn thì đã biết đó là một nữ tử, bọn họ đi đến phía ngoài miếu,
trên mặt đều mang mạng che chỉ chừa lại đôi mắt, hai đôi mắt nhìn quanh đánh
giá tình hình xung quanh, hết sức cẩn thận, dáng vẻ khả nghi.

Nữ tử che mặt hướng sang nam tử nhìn một chút, hai người phi thân nhảy lên,
nhẹ nhàng lên đến đầu tường của ngôi miếu đổ nát, nữ tử che mặt nhìn vào bên
trong một chút, sau đó nhìn sang nam tử gật đầu, nam tử đã sớm nắm trong tay
một viên đá, ném vào trong, vào ban đêm yên tĩnh thì chỉ cùng một thanh âm nho
nhỏ cũng có thể tựa như được khuếch đại lên, viên đá rơi xuống đất, thanh âm
vang lên hồi lâu nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

Chiêu này gọi là ”Đầu Thạch Vấn Lộ”, nếu như không có động tĩnh gì thì có thể
khẳng định là người ở bên trong đã hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ, chiêu thức
này có vẻ cũ nhưng đây lại là chiêu thức thông dụng nhất trong võ lâm, ngay cả
một tiểu tặc cũng nhiều lần dùng đến phương thức này, thậm chí còn coi nó là
pháp bảo, nhưng trong mắt của cao thủ thì nó lại giống như là trò chơi của con
nít ba tuổi, chỉ cần không gây ra thanh âm, chờ kẻ trộm tiến vào, âm thầm xem
xem bọn chúng muốn gì, quan sát kỹ tình hình rồi mới quyết định đối phó bọn
chúng, nhưng chủ nhân không phải là đối thủ của kẻ trộm không thì có thể là
xem như là xui xẻo, nhưng tình huống này lại vô cùng hiếm thấy, vốn những kẻ
trộm thường nghĩ chủ nhân không phải là đối thủ của bọn họ cho nên sẽ không
cần phải dùng đến thủ đoạn!

Hai người thấy không có động tĩnh gì, chờ đợi thêm một chút cũng không có gì
khác thì càng thêm khẳng định là người bên trong đã ngủ say, hai người phi
thân xuống, từng bước tiến đến phòng của Phương Kiếm Minh, hai người đến trước
phòng của Phương Kiếm Minh thì liền thủ thế, chỉ thấy nam tử đảo mắt nhìn
quanh bốn phía cảnh giác, còn nữ tử thì móc từ trong áo ra một cái ống trúc
nhỏ, cắm vào một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ, thổi vào bên trong, đang thổi được
một nửa thì lại nghe được thanh âm từ trong một gian phòng khác truyền đến
giống như là thanh âm của một người đang ngủ say thì trở mình, nàng vội vàng
rút ống trúc ra, cùng với nam tử vội vàng chạy đến một góc cây khuất trong
sân, bên cạnh đó có một cái bàn bằng đá, liền lập tức nấp sau chiếc bàn, không
dám phát ra một tiếng động nào, bọn họ nghe được tiếng mở cửa phòng, một lão
đầu tướng mạo cổ quái đi ra, người này đúng là Tiếu Lão Đầu.

Tiếu Lão Đầu sau khi đi ra thì trong liệng lẩm bẩm gì đó, đi đến bên cửa của
ngôi miếu đổ nát, mở cửa ra, đi ra ngoài, hai người tưởng rằng Tiếu Lão Đầu đi
“giải quyết chuyện quan trọng”, nên không dám động đậy mà ngồi tại chỗ, chờ
cho Tiếu Lão đầu trở về, nhưng chờ đợi hồi lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng
của Tiếu lão đầu, chẳng lẽ lão nhân này đi giải quyết chuyện “Đại” sự chứ
không phải chuyện “nhỏ” nên mới lâu như thế, hai người còn đang hoài nghi,
xoay mình qua thì nghe được tiếng cười hì hì ở phía trên đầu:”Các người nửa
đêm canh ba đến ngôi miếu đổ nát này ngồi chờ lão phu làm gì thế?” Hai người
giật mình kinh hãi, cả người run lên, đồng thời quay đầu lại nhìn, đồng thời
cũng thầm vận nội công, phòng bị sợ đối phương sẽ rat ay. Hai người khi quay
đầu lại thì trong lòng cả kinh, chỉ thấy lão nhân vừa mới mở cửa ra ngoài đang
đứng ở ngay đầu tường, nghiêng thân thể mở to mắt nhìn bọn họ, khuôn mặt tươi
cười, hình dáng giống như là lão đã sớm ngồi ở trên tường, nếu lão không lên
tiếng thì hai người bọn họ chắc vẫn còn ngồi đợi, càng không biết phía sau đột
nhiên xuất hiện thêm một người.

Hai người hốt hoảng phi thân qua cái bàn, đến giữa sân, nam tử nhìn thấy tiếu
lão đầu, thân thể nghiêng tạo thành một góc khoảng tám mươi độ so với tường
nhưng lại bám chắc vào tường chứ không có ngã xuống, chỉ cần nhìn là cũng đủ
biết công lực đã hơn một giáp, trong lòng kinh hoàng:”Lão muốn làm gì, lão
đến sau lưng chúng ta từ khi nào?” Tiếu lão đầu vẫn bảo trì cái tư thế kia
cười nói:”Các ngươi không nên hỏi lão, nơi này vốn là chỗ của lão phu, thế mà
các ngươi lại hỏi lão phu sao, hắc hắc, tiểu tử, nói đi, các ngươi là ai, đến
đây có ý gì?”

Chỉ nghe nữ tử kia nũng nịu nói:”Lão đầu, ta hỏi lão, nơi này có phải có một
thiếu niên không?”

Tiếu lão đầu xoay người cười ha hả nói:”Tiểu tử, có người đến tìm ngươi đây,
nhìn lâu như vậy rồi còn chưa muốn đi ra sao?” Chỉ nghe thanh âm của Phương
Kiếm Minh từ bên trong truyền ra:”Tiểu điệt biết bjn họ là ai rồi, phiền toái
tiền bối hãy đuổi bọn họ đi ra ngoài, tiểu điệt không muốn thấy bọn họ!” Nữ tử
nghe thể liền tháo khăn đeo mặt xuống tức giận nói:”Tiểu tử, ngươi thật sự
không đi theo chúng ta sao?” Phương Kiếm Minh từ trong phòng hừ một tiếng
nói:”ta đã sớm nói qua, các ngươi nếu như cứ theo dõi ta, ta sẽ không khách
khí đối với các ngươi, các ngươi vốn biết rõ cố phạm, vốn là ta muốn trừng trị
các ngươi, nhưng ở đây dù sao cũng là nơi ở của Tiền bối ta không tiện rat ay,
nếu các ngươi vẫn tiếp tục hồ đồ thì đừng trách tại hạ không khách khí!”

Nữ tử kia nghe xong thì khuôn mặt xinh xắn tức đến phát run:”Ngươi đã không
biết điều thì đừng trách ta lòng dạ độc ác, đi, tam sư ca!”” Nói xong nàng
cùng nam tử kia phi thân ra khỏi ngôi miếu đổ, Tiếu lão đầu thấy bọn họ nói
đến là đến, đi là đi, vốn lão còn tưởng rằng hai người này là cố nhân của
Phương Kiếm Minh, nhưng giờ thì biết hai người này đối với Phương Kiếm Minh
chẳng có ý tốt gì, hét lớn một tiếng nói:”hai tên tiểu oa nhi không biết trời
cao đất rộng, trước khi đi tiếp lão phu một chưởng!” Tay phải lão phất ra một
cái cách không chưởng, chưởng lực đuổi theo, hai người vừa đến đầu tường nghe
được thanh âm của chưởng phong vội vàng quay đầu lại, hai người, bốn chưởng
toàn lực đánh ra, chỉ nghe được một tiếng nổ, hai người té xuống tường, không
biết có bị thương hay không, Tiếu lão đầu xuất ra một chưởng xong cũng không
them liếc mắt nhìn một cái, càng không có ý định đi ra ngoài xem bọn họ có bị
gì không, hai tay để vào lòng rồi đi vào phòng của mình.

Chỉ nghe được ở bên ngoài miếu nữ tử lớn tiếng quát:”Xú lão đầu, lão đợi đó,
dám đánh ta, ta sẽ méc sư phụ ta dạy cho lão một bài học.” Tiếng bước chân
càng ngày càng xa rồi biến mất, trong ngôi miếu đổ nát khôi phục lại sự yên
lặng, nàng nguyệt e ấp nấp sau một đám mây đen ở phía trời tây.

Hôm sau, lúc Phương Kiếm Minh thức dậy đã là giữa trưa, khi hắn đi ra thì đã
thấy Tiếu lão đầu mua một ít thức ăn từ dưới núi lên, gọi hắn dùng cơm, Tiếu
lão đầu lại chạy ra ngoài cũng không biết làm gì. Phương Kiếm Minh ngồi ở
chính điện, dùng cơm trưa xong, hắn đi rửa mặt, đêm qua bị hai người kia gây
nhốn nháo khiến tâm tình hắn cực kỳ khó chịu, không biết sư phụ của bọn họ là
người thế nào, nghe khẩu khí cùng tác phong của nữ tử kia xem ra sư phụ của ả
cũng chẳng phải là hạng người tốt lành gì. Đêm qua Tiếu lão đầu đánh bọn họ
một chưởng, khiến họ phải nếm mùi đau khổ, lần này xem ra đã gây ra phiền toái
cho tiếu lão đầu roài.

Hắn vừa cúi đầu đi vừa suy nghĩ, ra khỏi ngôi miếu đổ, cũng không biết kỳ lân
thử đã chạy đi đâu, hắn cũng lười đi tìm kỳ lân thử, nên cứ như thế mà lững
thững bước đi, chậm rãi đi quanh núi, khi thấy đã cách ngôi miếu khá xa thì
bỗng dưng nghe được tiếng nói chuyện theo gió truyền đến, hắn liền tò mò, ở
một nơi như thế này mà vẫn có người đến sao, ngoại trừ một ít thợ săn gan dạ
ra thì rất ít người dám đến đây, nhưng gần đây lại hiện lên tin tức “Thiên Hà
Bảo Lục” xuất hiện, võ lâm cao thủ lui tới nơi này cũng nhiều hơn. Phương Kiếm
Minh phóng nhẹ cước bộ, chậm rãi đi đến, khi đến bên sườn núi, chỉ thấy phía
trước có một cánh rừng, ở sâu bên trong rừng có hai người đang đứng.

Phương Kiếm Minh sợ bọn họ phát hiện ra mình nên không dám đến gần, thầm đánh
giá một chút rồi mới phi thân lên một cây đại thụ, lúc này chỉ còn cách hai
người khoảng năm sáu trượng, Phương Kiếm Minh ở trên đại thụ, vận nội công,
nhìn thẳng về phía đó, hai mắt hắn như điện có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt hai
người đó, hắn nhìn người bên trái trước, người này là một trung niên hán tử,
bên hông lộ ra một thanh trường kiếm, Phương Kiếm Minh chuyển sang người kia,
còn chưa nhìn rõ khuôn mặt người đó, chỉ mới thấy qua thân hình nhưng lại có
cảm giác như đã gặp qua ở đâu rồi, khi nhìn thấy rõ dung mạo đối phương thì
Phương Kiếm Minh như là bị sét đánh, trong lòng tràn ngập nỗi vui mừng, cành
cây dưới chân lắc lư, việc này hiển nhiên không thể thoát khỏi tai mắt của hai
người kia, hai người bọn họ không hẹn mà đồng thời quát:”Ai?”, thân hình
nhoáng lên, cả hai người đều xuất ra một chưởng về phía Phương Kiếm Minh,
chưởng phong mãnh liệt, kéo theo các lá cây đang rơi xuống thẳng theo chưởng
phong, lá cây xoay thành một vòng xoáy, nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh,
thân mình của Phương Kiếm Minh từ trên cây hạ xuống, cùng lúc với bọn họ xuất
chưởng thì cũng hét lớn:”Giác Điên sư huynh, là đệ Kiếm Minh, không thể tưởng
tượng được chúng ta lại gặp nhau ở đây, cách biệt tám năm, Giác Điên sư huynh
phong thái vẫn như trước.”

Nghe vậy thì hai người đồng thời thu lại chưởng lực, nhưng chưởng phong vẫn
chạm vào thân cây, rắc một tiếng, một thân đại thụ lại bị chưởng phong của bọn
họ đánh gãy, đại thụ ngã xuống mặt đất kêu lên ầm ầm, nhánh cây hoành vũ, lá
cây tán loạn, một thân hình bay thẳng đến chỗ của Phương Kiếm Minh, trơn to
đôi mắt kinh ngạc, vui mừng lẫn sợ hãi nói:”Đệ … đệ … là Kiếm Minh?” Phương
Kiếm Minh trong lòng kích động không thôi, gật gật đầu nói:”Giác Điên sư
huynh, đệ hôm nay đã trưởng thành, thay đổi khá nhiều, mà huynh thì thay đổi
không bao nhiêu, nên huynh không nhận ra đệ cũng là dĩ nhiên thôi, nhưng sao y
phục của huynh lại rách nát thế này!”

Thấy người nọ trên người y phục thì rách nát vá vụn đủ chỗ, trên mặt thì đen,
trên mặt thì lúc nào cũng lộ ra vẻ cười cười, giống như là hắn khinh thường sự
việc nào đó, trang phục của hắn giống như là một tên hóa tử, nhưng phần dưới
của hắn thì lại sạch sẽ, trên tay thì cầm một cây côn, Phương Kiếm Minh đối
với chiếc côn này nhớ khá rõ, chính là nhờ vào cây côn này mà Giác Điên sư
huynh đã đánh bại Đường Ảnh của Đường Môn, mà Đường Ảnh hiện nay đã là một
trong thập đại công tử của võ lâm rồi!

Chỉ thấy người kia cười ha hả nói:”Ai nói là ta không nhận ra đệ, đệ xem, hai
con mắt của đệm lông mi, còn có hai cái tai, không phải Phương Kiếm Minh sư đệ
thì là ai, Kiếm Minh, đệ đến thật là tốt quá!” Hắn vừa nói vừa đánh một quyền
vào vai của Phương Kiếm Minh, cười lớn:”Hôm nay đệ đã trưởng thành rồi, sao
rồi, Thanh Thành sư thức không có cùng đệ đến sao? Các người không phải đến để
bắt ta về Thiếu Lâm Tự sao?”

Phương Kiếm Minh nghe hắn nói như vậy thì trong lòng cảm thấy kỳ quái, kinh
ngạc nói:”Giác Điên sư huynh, huynh nói gì thế? Đệ nghe không hiểu!” Người kia
cười ha hả, xoay qua nói với trung niên nhân:”Hồ Bất Quy, hôm nay ta bỏ qua
cho ngươi, ngày mai ta sẽ đến tìm ngươi, đến lúc đó ngươi cần phải nói rõ
ràng, vì cấp cho hai người của Tôn gia một cái công đạo, cho dù ngươi có trốn
ta cũng bắt ngươi trở về!” Trung niên nhân kia lạnh lùng cười nói:”Tại hạ đã
sớm nói rồi, tại hạ vốn không phải là hung thủ hạ sát Tôn lão đệ, đó là chuyện
của các ngươi, đừng nghĩ ngươi là một trong Võ Lâm Thập Đại Công Tử thì ta sẽ
sợ ngươi, ta chỉ là thấy ngươi cùng với Hoa bang chủ của Cái Bang có quan hệ
tốt, mà ma giáo chúng ta cùng cái bang vốn là giao hảo, nếu không thì ta đã
sớm mặc kệ ngươi rồi!” nói xong cũng không thèm quay đầu lại, đi ra khỏi cánh
rừng.

Phương Kiếm Minh nghe trung niên hán tử nói xong thì trợn to hai con mắt nhìn
Giác Điên, cố ý nhìn lên mái tóc dài trên đầu hắn, vui vẻ nói:”Giác Điên sư
huynh, huynh cũng là một trong Võ Lâm Thập Đại Công Tử sao? Huynh chính là
người nào trong số đó? Trên đường đi, khắp nơi đệ đều nghe người ta bàn luận
về Võ Lâm Thập Đại Công Tử, thì ra Giác Điên sư huynh cũng là một trong số
đó!”

Giác điên không hề nghĩ rằng sẽ tương phùng với Phương Kiếm Minh ở một nơi như
thế này, trong lòng kích động chẳng kém Phương Kiếm Minh, hắn muốn nói chuyện
với Phương Kiếm Minh nên chỉ kéo tay Phương Kiếm Minh, vừa đi vừa nói:”Kiếm
Minh, Thập Đại Công Tử bất quá chỉ là hư danh mà thôi, không có gì đáng nói,
đệ xem bộ dáng của huynh thế này có thể là công tử hay sao?” Phương Kiếm Minh
đột nhiên nghĩ đến một danh hiệu trong Thập Đại Công Tử - Khiếu Hóa Công Tử,
đây cũng chính là một người có thể nói là mâu thuẫn nhất trong Võ Lâm Thập Đại
Công Tử, đã gọi là Khiếu Hóa rồi sao còn làm Công Tử, cũng không biết võ lâm
Bách Hiểu Sinh sao lại sắp xếp danh hiệu như thế, Phương Kiếm Minh đem cái
danh hiệu kia so sánh với Giác Điên trong lòng thầm cười, trong thiên hạ này,
nếu đã là khiếu hóa rồi mà lại cũng là công tử thì ngoại trừ giác điên sư
huynh ra thì ai có thể xứng đáng đây? Giang hồ Bách Hiểu Sinh quả là một anh
tài Tuệ Nhãn, Phương Kiếm Minh cười ha hả nói:”giác điên sư huynh, thì ra
huynh chính là khiếu hóa công tử, hôm nay huynh đã là Danh Nhân rồi, nhưng mà
giác điên sư huynh, không phải huynh đã xuất gia rồi sao, sao trên đầu huynh
vẫn còn tóc vậy, hay là sư bá tổ không cho huynh làm hòa thượng?” Giác điên
nghe nói thế thì xoay sang nói:”Là ta lén trốn ra khỏi Thiếu Lâm Tự, đệ còn
nhớ cái đêm của tám năm trước không, khi ta và đệ cáo biệt, ta không phải đã
nói là không muốn làm hòa thượng sao, nhưng hết lần này đến lần khác sư bá tổ
lại muốn thế, nhìn thấy đệ ra khỏi Thiếu Lâm, không có ai nói chuyện, cuộc
sống quy y của ta lại đến gần, ta không thể nào chịu nổi nên mới mang theo cây
gậy này, lặng lẽ trốn xuống núi, không ngờ thoáng cái đã tám năm trôi qua,
cũng không biết trưởng môn sư bá tổ, sư tổ, sư phụ họ giờ ra sao rồi? Kiếm
Minh, những năm gần đây đệ không phải ở Thiếu Lâm Tự sao, sao lại không biết
những chuyện này?”

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=27#ixzz3OCXm418p


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #123