Người đăng: Reapered
Trong chính điện lúc này thập phần yên lặng, chỉ thấy trung niên thư sinh và
Phương Kiếm Minh đều an tĩnh theo đuổi suy nghĩ của mỗi người, cũng không biết
qua bao lâu thì bỗng nghe tiếng của kỳ lân thử vang lên ngoài cửa miếu.
“Chít…”
Phương Kiếm Minh nghe thấy tiếng kêu quái dị của kỳ lân thử thì biết con tiểu
thử này xem ra đã gặp phải cao thủ rồi ah, nó hàng ngày đều tự do phóng túng,
chỉ đến khi gặp nguy hiểm mới phát ra tiếng kêu dài như vậy. Phương Kiếm Minh
quay đầu nhìn sang trung niên thư sinh bên cạnh thì vẫn thấy y đang nhắm mắt
minh tưởng, tựa như không phát hiện ra sự việc phát sinh bên ngoài, thấy thế
Phương Kiếm Minh cũng không tiện lên tiếng đánh động y, chỉ lặng lẽ hướng về
đại môn chính điện tiến ra ngoài.
Khi hắn vừa ra ngoài miếu thì bỗng thấy một thân ảnh mang theo tửu khí [hơi
rượu] nồng nặc đang lao tới, chỉ nghe thấy y cười lớn nói: "Ha ha, thú vị, thú
vị ah, vừa rồi uống rượu còn thấy hai tên Mông Cổ dị tộc trước mắt, thoáng
chốc đã thấy một chết, một đào tẩu, không ngờ đi đến đây uống rượu lại thấy
một con tiểu thử thị uy trước mặt lão phu như chạm phải đại địch, chẳng lẽ
ngươi muốn so bãn lĩnh ta sao. Ha ha"
Phương Kiếm Minh chưa kịp nhận thấy rõ diện mạo của quái nhân thì đã thấy một
cỗ tửu khí lao tới bên người, bên hông đã bị y bắt lấy, khiến hắn muốn tránh
cũng không được, thâm tâm không khỏi cảm thấy kinh hãi, chưa kịp mở lời đã
nghe quái nhân kia lớn tiếng: “Uy, tiểu tử ngươi sao ở đây? Con tùng thử này
là của ngươi sao?”.
Phương Kiếm Minh cười nói: “Tiền bối, người đừng hiểu lầm, con tùng thử này
của vãn bối không phải muốn trêu chọc người đâu".
Hắn nói xong đã thấy kỳ lân thử kêu “chi chi” một tiếng, trừng đôi tiểu nhãn
[mắt nhỏ], phẫn nộ nhìn chằm chằm vào quái nhân trước mặt, thật không biết tửu
lão này đã làm gì mà khiến nó tức giận đến như vậy ah. Phương Kiếm Minh lúc
này mới quan sát kỹ người vừa đến, chỉ thấy y hình dáng quả thật kỳ dị, trên
đôi mắt to như cái chén rượu là đôi lông mi dày đậm, dưới cái mũi đỏ thổ nạp
đầy hơi rượu là một cái miệng to rộng như một bát rượu, bên hông mang một bầu
hồ lô đựng rượu to lớn, nhìn qua thật là có dáng vẻ của phong trần dị sĩ ah.
Phương Kiếm Minh lúc này thấy một người một thử trừng mắt nhìn nhau không ai
nhường ai thì thâm tâm không khỏi cười thầm, sau đó hắn để ý thấy bàn tay của
quái nhân dường như đang nắm giữ một vật gì đó, quan sát kỹ một lúc mới phát
hiện vì sao kỳ lân thử đối với y lại thập phần tức giận như vậy.
Nguyên lai trong lòng bàn tay của quái nhân đang cầm một con tùng thử đã chết
từ lâu, trách sao kỳ lân thử lại không tỏ vẻ phẫn nộ như vậy, theo như nghĩa
phụ “Đao thần” của hắn nghe từ vị "Dược tiên” nói thì kỳ lân thử này có quan
hệ huyết thống với đám tùng thử kia, lần này nó nhìn thấy một con tùng thử đã
chết trong tay quái nhân nọ thì cho rằng chính y đã sát hại nó, thêm vào quái
nhân này cả người đầy tửu khí tiến về phía nó, không cẫn thận va phải kỳ lân
thử khiến nó không khỏi phẫn nộ thị uy, mà quái nhân này lần đầu tiên lại thấy
một con tiểu thử lại hiển lộ bộ dáng tức giận như vậy thì không khỏi cảm thấy
ngạc nhiên và buồn cười, vì thế mới mở to song nhãn như cái chén rượu nhìn
chằm chằm nó.
Phương Kiếm Minh khẽ hắn giọng một tiếng, kỳ lân thử lúc này mới “chi chi”
chạy tới bên người hắn, dụi cái đầu nhỏ vào bàn chân Phương Kiếm Minh, nhưng
song nhãn vẫn mở to nhìn trừng trừng vào quái nhân phía sau, tựa như sợ đối
phương giở trò quỷ.
“Ha ha”
Quái nhân nọ nhìn thấy hình dáng nó như thế thì không khỏi bật cười, hé miệng
mang theo tửu khí nồng nặc nói: “Con tùng thử này của ngươi thật là đáng yêu
ah. Hắc hắc, hôm nay ra đường thật là hảo vận ah, cho ta gặp một con tùng thử
như vậy, xem ra tí nữa sẽ có thịt tùng thử nhắm rượu rồi, hắc hắc. Tiếu lão
nhi… Tiếu lão nhi… Xem ta mang đến cho ngươi lễ vật gì nè, nhanh đến đây, nếu
không tí nữa ngươi đừng hòng ta chia cho một miếng thịt ah…Tiếu lão nhi…Di…”.
Quái nhân nọ sau khi đẩy cửa miếu tiến vào bên trong thì mới phát hiện không
có Tiếu lão nhi đang chờ lão trong đó, đổi lại là một trung niên thư sinh đang
ngồi bên nhóm lửa. Quái nhân nọ sau một thoáng ngẩn người mới vui vẻ nói: “Uy,
lão bệnh quỷ, ngươi như thế nào lại ở đây”.
Trung niên thư sinh cũng không thèm liếc mắt nhìn y, chỉ lãnh thanh nói: “Sao?
Ngươi đến đây được còn ta thì không đến được sao?”
Quái nhân nọ nghe trung niên thư sinh lãnh thanh nói như vậy chỉ “hì hì” cười
một tiếng, sau đó tiến vào chánh điện ngồi tại bồ đoàn mà khi nảy Phương Kiếm
Minh đã ngồi.
Phương Kiếm Minh nghe hai người bọn họ đối thoại thì biết hai người quen biết
nhau, hắn đành ôm kỳ lân thử trong lòng, kiếm một cái bồ đoàn khác ngồi xuống
bên nhóm lửa. Kỳ lân thử lúc này thấy nhóm lửa trước mặt thì hưng phấn “chi
chi” kêu loạn thích thú, giơ đôi tiểu thủ của nó hướng đến nhóm lửa vẫy vẫy
thích thú, dường như cũng tạm thời quên đi “cừu hận” của nó đối với quái nhân
trước mặt.
Trung niên thư sinh và quái nhân nọ thấy vậy thì không khỏi ngẩn người kinh
ngạc, có thể nói bọn họ đều kiến văn quảng bác cũng chưa hề nhìn thấy một con
tiểu thử lại tỏ vẻ phấn khích đối với lửa như vậy, lúc này quái nhân nọ mới
đưa song nhãn hướng về trung niên thư sinh hỏi: “Lão bệnh quỷ, tiểu tử này là
ai?”
“Ta làm sao biết hắn là ai, bất quá xem ra võ công của hắn không tầm thường
chút nào, nếu chúng ta năm đó đồng tuổi với hắn có bãn lĩnh như vậy thì bây
giờ đã giống Độc Cô Động Thiên phi thăng tiêu dao tại nơi nào, đâu có như lúc
này vẫn bị thế tục phiền não”.
Quái nhân nghe vậy mới cẩn thận đánh giá lại Phương Kiếm Minh, âm thầm xuất ra
một cỗ kình lực về phía hắn. Phương Kiếm Minh thấy vậy cũng không dám vận công
chống lại; nói chơi sao, quái nhân này cùng với trung niên thư sinh kia đều là
đồng bối quen biết với nhau, lúc nảy hắn đã chứng kiến võ công biến thái của
vị trung niên thư sinh kia, hiện tại sao còn dám ngu ngốc đi tranh đấu với
quái nhân này chứ.
Phương Kiếm Minh lúc này giả như không biết, ngây ngốc nhìn quái nhân nọ, mặc
cho kình khí của y lưu chuyển một vòng chu thiên quanh người của hắn, sau đó
chỉ nghe quái nhân nọ gật đầu hài lòng nói: “Không sai, tên tiểu tử này tuổi
còn trẻ vậy mà đã tiến vào hàng nhất lưu cao thủ, bất quá so với chúng ta vẫn
còn một khoảng cách khá xa, chỉ là không biết chiêu thức và khinh công của hắn
như thế nào?”.
Lời vừa dứt đã thấy quái nhân nọ quay sang trung niên thư sinh hỏi: “Tiếu lão
nhi chạy đâu rồi mà để tiểu tử này ở đây? Chẳng lẽ tiểu tử này sẽ làm cho
chúng ta món tùng thử thang?” [chẹp, ta chưa được ăn canh chuột lần nào]
“Tiếu lão đầu sao biết được hôm nay ngươi sẽ mang một con tùng thử tới. Hừ,
một con tùng thử làm sao chia cho bốn người đây?”.
Phương Kiếm Minh nghe vậy vội vàng cười nói: “Hai vị tiền bối xin không cần
bận tâm, vãn bối đã dùng qua bữa cơm, các vị cứ tự nhiên ah”.
Nào hay sau khi nghe lời hắn nói thì quái nhân nọ đã chớp mắt mắng: “Chúng ta
nói không có liên quan đến ngươi, ngươi gấp làm cái gì”.
Phương Kiếm Minh nghe vậy không khỏi sững sờ, ngượng ngùng thầm nghĩ: “Ách,
không phải là nói chia cho bốn người sao, nơi này ngoài Tiếu lão đầu, ngươi và
vị trung niên thư sinh kia là ba, thêm vào ta nữa không phải là bốn người sao
chứ?”.
Trung niên thư sinh thấy vẻ mặt ngượng ngùng hoài nghi của Phương Kiếm Minh
mới nhẹ nhàng giải thích: “Chúng ta nói bốn người ở đây không phải là có ngươi
trong đó, người còn lại là bằng hữu của chúng ta, hắn hiện đang ở trong một
khách điếm dưới chân núi”.
Phương Kiếm Minh nghe vậy ngọc diện không khỏi ửng đỏ, thập phần xấu hổ, trong
khi hắn đang ngượng ngùng không biết nói gì thì đã thấy quái nhân nọ vươn tay
lấy cái hồ lô lớn đang đeo bên hông của y xuống, sau đó đưa lên miệng từng
ngụm từng ngụm uống một hơi đầy đến nỗi rượu tràn ra rơi xuống thân hình của
y, chẳng trách sao lúc nảy gặp y lại thấy trên người toát ra tửu khí nồng như
vậy.
Lúc này trong chính điện không khí có vẻ trầm lắng, quái nhân nọ vẫn đang
thưởng thức mỹ tửu mà hắn mang theo, trong khi trung niên thư sinh kia đã nhắm
mắt dưỡng thần, không màng đến ngoại giới.
Phương Kiếm Minh mặc dù không nhận ra hai vị kỳ nhân dị sĩ này là ai nhưng vừa
rồi có nghe trung niên thư sinh nhắc tới Độc Cô Động Thiên, thì hắn hiểu được
hai người bọn họ có liên quan đến y, chẳng trách công phu của bọn họ lại cao
thâm mạt trắc đến vậy, bất quá hắn ngẫm nghĩ một hồi vẫn không thể đoán ra lai
lịch hai người bọn họ.
Dựa theo những gì mà nghĩa phụ Đao thần của hắn từng nói qua những cao thủ bài
danh trên “Thiên bảng” và “Địa bảng” thì hắn cũng chỉ có thể nhận thức được
tương đối, mà nghĩa phụ Đao thần của hắn thân bài danh hàng đầu trên “Thiên
bảng” thì có thể biết được công phu cao minh đến cỡ nào, vì thế những nhân vật
được lão xem trọng coi là cao thủ hầu như chỉ đếm trên đầu ngón tay, do đó mà
trong ký ức của Phương Kiếm Minh cũng không lưu lại sâu lắm những hình dáng
đặc điểm của các cao nhân này. Theo như những gì hắn biết thì trên “Thiên
bảng” có một nhân vật phương danh là Túy đạo nhân, mặc dù cùng với quái nhân
nọ đều mê rượu như nhau nhưng quái nhân nọ lại y phục không phải là đạo bào
của đạo gia nên Phương Kiếm Minh cũng không dám khẳng định, còn đối với vị
trung niên thư sinh này thì hắn nghĩ mãi cũng không có ấn tượng liên quan đến
nhân vật nào mà hắn biết.
Năm đó nghĩa phụ Đao thần của hắn từng nói những cao thủ trên bài danh trên
“Thiên bảng” và “Địa bảng” cộng lại cũng chỉ có mấy nhân vật, trên “Thiên
bảng” chính là:
-Bài danh đầu tiên là Độc Cô Động Thiên.
-Bài danh thứ ba là Thiên Đô Thánh Nhân.
-Bài danh thứ tư là Thiên Sơn chưởng môn Chung Tử Đan.
-Bài danh thứ sáu là Túy đạo nhân.
-Bài danh thứ bảy là Thần Nguyệt giáo chủ Tư Đồ Cuồng.
-Bài danh thứ mười là Mỹ hòa thượng Văn Nhược Vọng.
Còn lại ba người bài danh thứ hai, thứ tám, thứ chín thì Đao thần cũng không
biết rõ lắm, chỉ nghe trên giang hồ đồn rằng nhân vật bài danh thứ hai không
phải là cao thủ võ lâm Trung Nguyên mà là một vị cao tăng đến từ Thiên Trúc,
hành tẩu tại võ lâm Trung Nguyên chưa đến bốn năm, cũng không thấy diễn xuất
ra độc môn công phu gì, thì đã được võ lâm Bách Sự Thông bài danh trên “Thiên
bảng” chỉ xếp sau Độc Cô Động Thiên, điều này cho đến giờ vẫn làm cho Đao thần
không thể lý giải nổi.
Những nhân vật còn lại bài danh trên “Địa bảng” chính là:
Còn lại những nhân vật bài danh trên “Địa bảng” chính là:
-Bài danh đầu tiên là Vô Không hòa thượng.
-Bài danh thứ hai chính là “Tiếu ngạo thiên hạ” Tào Khánh Thương.
-Bài danh thứ ba là Phi Long tử.
-Bài danh thứ tư là Cừu Thiên Nhẫn.
-Bài danh thứ năm là Độc Long tôn giả.
-Bài danh thứ bảy là “Quyền cương ma quân” Chu Tiếu Bạch.
-Bài danh thứ chín là Bạch Mi thần quân.
-Và người cuối cùng bài danh trên “Địa bảng” chính là “Như ý thần kiếm” Phương Huỳnh Huỳnh [tên ngộ wé >..