Trung Niên Thư Sinh


Người đăng: Reapered

Mọi người tại đương trường sau khi nghe hắn nói thì thâm tâm không khỏi cảm
thấy kinh hãi và phẫn nộ, dù cho nơi đây mỗi người đều thuộc về môn phái khác
nhau, chính tà bất lưỡng lập, ngày thường cũng không để triều đình vào trong
mắt, nhưng dù sao cũng là con dân của vương triều Đại Minh, gặp phải sự tình
thí quân bán nước như vậy sao có thể nhắm mắt làm ngơ được. Ai! Mặc dù nói mọi
người tại đương trường nhãn thần đều lộ vẻ căm phẫn, nhưng ít nhất vẫn có một
người lãnh mạc vô tình, chính là cô độc hán tử ngồi một mình trong góc phòng,
sắc diện vẫn âm lãnh khiến ngoại nhân không thể nhìn thấu thâm tâm, tựu trung
sự việc diễn ra từ nãy đến giờ vẫn không liên quan gì đến hắn.

“Những lời ngươi nói đều là sự thật?”

Khổng Hải Sơn hồi đầu thì nhận thấy người phát ra âm thanh phẫn nộ vừa rồi
chính là lão đạo sĩ đã nói ra thân phận của hắn. Lúc này hắn vội vàng cung tay
hành lễ: “Đạo trưởng, những lời vãn bối nói đều là thật, nếu ngài không tin
thì có thể tìm tín thư trên người bọn chúng!”.

Ngay khi Khổng Hải Sơn vừa dứt lời thì đã thấy hán tử dị tộc bên trái từ trong
lồng ngực lấy ra một bức thư, đồng thời âm hiểm cười lạnh: “Hắc hắc, người nói
chính là bức thư này sao?”.

Lệnh Hồ Nhạc đứng đối diện với hắn thấy vậy sắc diện không khỏi kinh hãi, vội
quát hỏi: “Ngươi muốn làm gì ?”.

Chỉ nghe hán tử dị tộc đó lãnh thanh hét lớn một tiếng, vận khởi nội lực chấn
nát thư tín trong lòng bàn tay, mặc cho lúc này Khổng Hải Sơn và Lệnh Hồ Nhạc
lúc này đồng thời phi thân tiến đến, xuất chưởng ngăn cản hắn.

“Oa…”

Hán tử dị tộc bên trái trúng phải chưởng lực của hai nội gia cao thủ, thân ảnh
không trụ đựơc văng đến trước người huynh đệ của hắn, lúc này hán tử dị tộc
còn lại vội ôm hắn vào lồng ngực, thất thanh kêu lên: “Đại ca, đại ca,
huynh…”.

Sự việc bỗng chốc biến đổi khiến cho mọi người tại đương trường đều không kịp
ngăn trở, Phương Kiếm Minh lúc này nhìn về hai dị tộc hán tử nọ, ngẫm lại thân
phận cùng mục đích của bọn chúng khiến thâm tâm không khỏi sinh ra hận ý, chỉ
thấy lúc này hán tử dị tộc bên phải bi ai ôm lấy đại huynh đang phun huyết
trong lòng mình, xem ra hắn khó mà qua khỏi tai kiếp lần này. Ai! mới rồi còn
là một hán tử oai phong lẫm liệt, chỉ trông thoáng chốc đã trở thành hoạt tử
nhân, quả thật sinh tử tại thiên ah [sống chết do trời định].

Hán tử dị tộc còn lại nhãn thần căm phẫn hướng về Khổng Hải Sơn và Lệnh Hồ
Nhạc, lãnh thanh nói: “Hảo, mối hận hôm nay ta khắc sâu trong lòng, vào ngày
đại quân chúng ta công phá quan ải Đại Minh, ta sẽ là người đầu tiên cắt lấy
thủ cấp hai người các ngươi.”

Dừng lại một hồi nhìn đại huynh đang nhắm mắt trong lồng ngực của mình, hắn
cuồng tiếu nhìn về mọi người trong tửu lâu: “Ha ha! Đúng vậy, chúng ta cùng
với oa khấu mật mưu nhiễu loạn Đại Minh. Các ngươi thử nghĩ xem mình luôn
trung tâm cẩn cẩn với hoàng đế Minh triều, nhưng còn hắn thì sao, chỉ là một
kẻ hôn quân vô năng, khiến cho dân chúng lầm than. Chúng ta có Đại hãn thần
công vô địch, có công chúa thần cơ diệu toán, có quốc sư thiên hạ vô địch,
chúng ta phát binh công hạ Đại Minh khiến cho mọi người đều an cư lạc nghiệp
thì có gì sai? Hắc hắc, các ngươi đừng mộng tưởng đem việc này báo cho tên
hoàng đế của các ngươi, hắn hiện giờ chẳng khác gì con rối trong tay Vương
Chấn, sao có thể nghe theo lời các ngươi, hôm nay dù các ngươi có giết ta thì
cũng không có ích lợi gì cả, hắc hắc.”

Vừa dứt lời, hán tử dị tộc ôm lấy thi thể đại huynh của mình tiến về mũi kiếm
của Khổng Hải Sơn đang chỉ về phía hắn, âm lãnh nói: “Hảo, giờ ngươi có thể
xuống tay hạ sát ta, tránh cho sau này ta đem sư môn các người tận diệt, báo
cừu cho đại ca của ta.”

Khổng Hải Sơn âm thầm đánh giá hắn một lúc mới cười to sảng khoái: “Ha ha! hôm
nay ta không giết ngươi, giết người nhân lúc thế cô thì ta không phải là hảo
hán, các ngươi có gan cứ phát binh công hạ Đại Minh, ta nhất định sẽ khiến các
ngươi hữu lai vô hồi [có đi không về], đến lúc đó xem thử cao thủ võ lâm Trung
Nguyên làm thế nào tiêu diệt uy phong của các ngươi.”

Lệnh Hồ Nhạc bên cạnh nghe thấy lời hào sảng của Khổng Hải Sơn cũng không nén
được phấn khích: “Ha ha, không sai, Khổng đại ca nói rất có lý, vừa rồi huynh
đệ chúng ta liên thủ hạ sát đại ca của hắn, nếu giờ lại giết hắn thì không
giống với tác phong của người trong chính phái. Ha ha, man di, hôm nay chúng
ta tha cho ngươi một cái mạng chó, ngày khác diện kiến, ta quyết không hạ thủ
lưu tình, cút đi.”

Hán tử dị tộc nọ nghe lời sỉ nhục cũng chỉ liếc nhìn hai người Khổng Hải Sơn
và Lệnh Hồ Nhạc, ôm lấy thi thể đại huynh lặng lẽ từng bước từng bước rời khỏi
tửu lâu. Trên đường đi cũng không có ai ra tay ngăn trở hắn, thế nhưng khi
thân ảnh của hắn vừa khuất thì tại bàn năm hắc y nhân nọ đã thấy trung niên
nhân đầu lĩnh khởi thân dẫn theo thủ hạ vội vã ly khai khỏi tửu lâu.

Tiếu lão đầu sau khi thấy bọn họ rời khỏi tửu lâu mới hướng về Phương Kiếm
Minh hỏi: "Tiểu tử, có biết năm người bọn họ là thần thánh phương nào không?"

Thấy Phương Kiếm Minh lắc đầu không biết, Tiếu lão đầu mới chậm rãi cười: "Hắc
hắc, bọn họ chính là người của Phi Ưng bảo, tên trung niên nhân đó là phó bảo
chủ, võ công không phải tầm thường ah, ngươi xem bọn chúng vội vã ly khai tửu
lâu như vậy, ta dám chắc là đến tìm tên man di nọ giao hảo rồi, hắc hắc."

Phương Kiếm Minh nhìn thấy bộ dạng của Tiếu lão đầu thì thì không khỏi có cảm
giác kỳ quái, mặc dù hiểu rõ lão ta đích thực là võ lâm cao thủ, nhưng nhìn
thấy bộ dáng động tác của lão chẳng khác gì một lão đầu tử mang tâm trí của
hài tử, vừa rồi khi lên thượng lâu, cũng không hiểu lão ta dùng cách gì khiến
cho hắc y nam tử của Phi Ưng bảo bị chấn lui ah. Thầm nghĩ hơn mười cao thủ
nổi danh trên chốn võ lâm cũng không ai có hình dạng tương tự lão ta, xem ra
lại là một kỳ nhân dị sĩ trong giang hồ ah. Mà kỳ nhân dị sĩ là ai cơ chứ, đều
là những quái nhân vì không thích hay do ẩn tình nào đó mà không thường xuất
đầu lộ diện, do đó danh tiếng trên chốn võ lâm hầu như không có, nhưng nói về
bản lĩnh thì cho dù có là "cao thủ" hay "đại hiệp" gì đó cũng chưa chắc có thể
áp đảo bọn họ, hắc hắc, chỉ cần nhân gia có bản lĩnh, ngươi có dám gọi nhân
gia là "thấp thủ" không?.

Lúc này Bạch bào thanh niên sau khi cạn chén với Tiếu lão đầu thì hướng về hai
người Phương Kiếm Minh mỉm cười cáo từ, sau đó khởi thân đứng dậy, cầm lấy cây
gậy trúc hướng về phía trước dò đường, Phương Kiếm Minh để ý thấy hắn ta tuy
mù nhưng cây gậy trúc điểm từng bậc thang không sai một tấc, an nhiên hạ thân
xuống dưới tửu lâu.

Trên thượng lâu lúc này Khổng Hải Sơn và Lệnh Hồ Nhạc đã ngồi cùng bàn với đám
người đạo sĩ phái Võ Đang, vừa ăn vừa đàm đạo, thỉnh thoảng nhãn thần lại nhìn
về đám người Ma giáo ở bàn bên. Chốc lát sau, tại bàn nhóm người Ma giáo cũng
đã gọi tiểu nhị tính tiền, sau đó vội vàng hướng dưới tửu lâu rời đi, chỉ thấy
mỹ nhân nhi mỹ lệ trước khi rời đi đã nhãn thần đầy thâm ý hướng về Phương
Kiếm Minh nhìn thoáng qua, xảo diệu thay lúc này Phương Kiếm Minh cũng đang
chú ý về bàn bên này, song nhãn của hắn bắt gặp nhãn thần của mỹ nhân khiến
thâm tâm không khỏi ngẩn ngơ ngây ngốc [^^], thầm nghĩ: "Ánh mắt kia sao quen
thuộc quá, dường như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải, quái lạ, quái lạ ah."
[Chẹp chẹp, giống câu cửa miệng của mình quá: "Em yêu, lần đầu nhìn vào mắt em
anh ngỡ như chúng mình đã gặp nhau trên cầu Ô Thước năm nào, dù cho sau này
chúng ta có một năm gặp gỡ một lần nhưng đối với anh, một lần gặp gỡ đã đủ cho
anh ôm ấp tất cả nỗi niềm về em trong năm sau" ^
^]

Nhóm người Ma giáo vừa đi đã khiến không ít khách nhân giang hồ trong tửu lâu
cũng ly khai, lúc này Phương Kiếm Minh và Tiếu lão đầu cũng đã thưởng thức
xong mỹ vị, nhìn về Tiếu lão đầu chỉ thấy lão miệng cười "hì hì", tay cho vào
túi áo đảo qua đảo lại tìm bạc, thế nhưng tìm một lúc lâu vẫn không thấy lão
lấy tay ra, Phương Kiếm Minh thâm tâm không khỏi cười thầm: "Hắc! Trên người
đã không có ngân lượng mà còn nói là mời ta uống rượu, may là ta vẫn còn ngân
lượng, không thì hôm nay chưa hết nạn này đã gặp tai ương khác mà."

Mặc dù thâm tâm hắn không khỏi thầm mắng nhưng ngoài miệng vẫn hữu lễ: "Ha ha,
Tiếu tiền bối, tiền rượu này hôm nay vãn bối xin được mời người, sau này chúng
ta còn gặp lại mà." Phương Kiếm Minh nói vậy chính là không muốn Tiếu lão đầu
mất thể diện, dù sao cũng là do lão ta mời khách, nếu giờ Phương Kiếm Minh lại
trả tiền thì mặt mũi lão còn để đâu được chứ.

Tiếu lão đầu nghe Phương Kiếm Minh hữu lễ như vậy thì không khỏi cười to sảng
khoái: "Ha ha, hôm nay thật là bất hảo ah, ra ngoài lại quên mang theo ngân
lượng, vốn là do ta mời ngươi, bây giờ lại phải để ngươi trả. Hảo...hảo, nếu
lão đệ đã hào sảng như vậy thì ta cũng không khách khí, lần sau ta nhất định
sẽ mời lão đệ đến Yên Vũ lâu ở Giang Nam uống thoả thích. Ha ha".

Phương Kiếm Minh nào có biết Yên Vũ lâu là nơi nào, nghe vậy cũng chỉ cười
khách sáo vài câu rồi hai người một thử khởi thân tiến về đại môn của tửu lâu,
lúc này Phương Kiếm Minh cung tay hỏi: "Tiếu tiền bối, người đã đến nơi này
vài ngày, hẳn là tương đối quen thuộc nơi đây, không biết có thể giới thiệu
cho vãn bối tìm một khách điếm được không?".

Tiếu lão đầu nghe vậy chỉ đưa tay gãi gãi sau ót, miệng cười "hi hi" nói:
"Tiểu tử, không giấu gì ngươi, mấy hôm nay ta đều không trọ tại khách điếm
ah."

"Không trọ tại khách điếm? Vậy mấy hôm nay người trú tại nơi đâu?"

"Hi hi! Trên ngọn núi phía trước có một toà miếu cũ, ta hiện giờ ở nơi đó,
ngươi cũng biết ta trong người không mang theo ngân lượng, sao có thể chịu
được ánh mắt khinh thường của bọn tiểu nhị trong khách điếm chứ."

Phương Kiếm Minh nghe vậy mới cẩn thận xem xét cẩn thận lại thì mới thấy quả
thật lão ta ăn mặc đạm bạc đến cực điểm ah, so với mình còn kém hơn không ít.
Hắn trên người lúc này vẫn vận một thân lam y trường sam mà lúc trước hắn hay
mặc, hành tẩu trên giang hồ khi cần tẩy uế thì hắn chỉ cần kiếm một dòng sông
lao xuống, sau đó lên bờ vận nội công hơ khô y phục là xong, lâu ngày cũng
không có hoán đổi y phục.

Phương Kiếm Minh cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi lại hỏi: "Tiền bối, người vẫn muốn
ở nơi này chờ ngày thiên hà bảo lục xuất hiện sao?"

"Tất nhiên, ta đã đến đây vài ngày rồi, không thể tay không mà về ah."

"Ha ha, vãn bối một mình cư ngụ tại khách điếm cũng thật là nhàm chán, chẳng
hay tiên cư của tiền bối có khả năng dung nạp thêm tiểu bối được không?"

"Hắc hắc, vừa nhìn thấy ngươi ta đã biết ngươi không phải là cái loại công tử
cao cao tại thượng, nếu ngươi không chê chỗ của ta lạnh lẽo dơ bẩn, ta sao có
thể từ chối chứ".

Nói xong thì Tiếu lão đầu đã dẫn Phương Kiếm Minh một người một thử theo con
đường nhỏ lên núi, đến giữa sườn núi đã thấy thấp thoáng nơi xa ẩn hiện một
toà miếu cũ.

Một lúc sau hai người một thử cũng đã đến trước ngôi miếu cũ, ngoài sân vương
vãi mấy cái xương gà và vài vò rượu đã dùng qua ở dưới nền đất, nhìn từ ngoài
vào thì thấy ngôi miếu này không lớn lắm, bên trong hầu như cái gì cũng không
có, ngoài cái chánh điện thì chỉ còn có hai gian phòng nhỏ ở hậu viện đều
trống trãi và có phần lạnh lẽo.

Tiếu lão đầu lúc này cười “hì hì” nhìn Phương Kiếm Minh nói sẽ giúp hắn đi thu
dọn đồ đạc trong phòng, sau đó khởi thân chạy về một trong hai gian phòng sau
hậu viện, Phương Kiếm Minh vốn dĩ muốn tự mình đi thu dọn, bất quá Tiếu lão
đầu lại nói hắn đi theo chỉ thêm vướng tay chân, bất đắc dĩ hắn đành phải chờ
ở ngoài sân quan sát cảnh vật.

Phương Kiếm Minh nhìn xung quanh thì không thấy kỳ lân thử ở bên mình, xem ra
con tiểu thử này đã chạy vào trong núi nhằm thoả mãn lòng hiếu kỳ của nó rồi
ah. Lúc này hắn thấy trên nền đất vương vãi những xương gà và vò rượu vỡ bèn
thu dọn chúng vào trong góc sân cho sạch sẽ, sau đó vẫn chưa thấy Tiếu lão đầu
quay lại nên hắn đành phải tiến vào chánh điện ngồi chờ.

Chỉ thấy trong chánh điện đa phần đều sạch sẽ, ngoài cái đại chung bên trái
chánh điện thì ở phía trước còn có mấy cái bồ đoàn dường như dùng đễ chiêu đãi
khách nhân, đáng ngạc nhiên là mấy cái bồ đoàn này đều không bám bụi, dường
như hằng ngày đều có người quét dọn qua, điều này làm Phương Kiếm Minh cảm
thấy thập phần kinh ngạc, không nghĩ đến trong ngôi miếu cũ nát này lại có
người thường xuyên quét dọn ah, thật không biết Tiếu lão đầu này rốt cuộc là
người như thế nào nữa.

Phương Kiếm Minh đang quan sát bài trí bên trong chánh điện thì bỗng nghe phía
sau có một giọng nói lãnh thanh vang lên: “Ngươi là ai? Tiếu lão đầu đâu rồi?”

Phương Kiếm Minh bị dọa đến nỗi giật bắn người, người này đến phía sau từ lúc
nào rồi mà hắn vẫn không thể nhận ra, xem ra đối phương võ công cao thâm khó
lường ah, nếu như người nọ không có ý tốt thì cái mạng của hắn ô hô ai tai
rồi. Lúc này hắn vội vàng quay lại, kinh ngạc hỏi: “Ngươi là ai? Đến đây khi
nào?”.

Vừa nói Phương Kiếm Minh âm thầm đánh giá người nọ, chỉ thấy tại đại môn chánh
điện xuất hiện một vị trung niên thư sinh, lông mi dài đậm, mắt to mũi cao,
nhãn thần phát ra quang mang lạnh lùng, hai tay chấp sau lưng, thân thẳng như
cây tùng dường như đứng đó tựa khi nào, toàn thân phát ra cỗ vương giả chi
khí, khiến cho ngoại nhân nhìn thấy không khỏi sinh ra cảm giác kính nể, tựa
như chỉ cần y vẫn còn đứng đó thì dù có thiên quân vạn mã cũng không sao bức
lùi được. Ai! Quả là “nhất phu đương quan, vạn quân nan quá” ah [một tướng giữ
ải, vạn người khó qua].

Phương Kiếm Minh lúc này thâm tâm thầm chấn động, phát hiện một cổ kình khí
hướng tới hắn bức tới, liền vội vàng ngưng tụ chân lực chống đỡ, song nhãn hắc
quang lóe sáng, lạnh lùng nghênh đón nhãn thần bức nhân của đối phương.

“Phụp”

Hai luồng kình khí tại không trung giao nhau sinh ra một tiếng chấn động, sau
đó chỉ thấy Phương Kiếm Minh từng bước bị bức lui về phía sau, đến bước thứ
bảy lui đến bên bồ đoàn thì hắn mới có thể đình trụ thân thể, trong khi đó vị
trung niên thư sinh ngay cả một chấn động nhỏ cũng không có, thân ảnh vẫn đứng
tại đại môn chánh điện, lãnh thanh nói: “Ngươi thân mang công phu có điểm độc
đáo. Hiện nay võ lâm phong khởi vân dũng, không còn an bình, thanh niên cao
thủ hầu như đều xuất môn, ngươi so với đám cao thủ đồng bối quả thật có điểm
hơn người, nhưng cũng cần phải tu luyện bản thân nhiều hơn, nếu không sau này
chẳng khác gì người đi ngược dòng nước, không tiến tất thối.”

Phương Kiếm Minh nghe vậy thâm tâm chấn động, vội vàng khom người hành lễ: “Đa
ta tiền bối đã chỉ giáo”.

Phương Kiếm Minh vừa nói xong đã thấy thân hình của vị trung niên thư sinh run
lên kịch liệt, liên tục cất tiếng ho dữ dội, chỉ thấy y từ trong y phục lấy ra
một cái khăn tay đưa lên miệng, vừa ho vừa tiếng vào chánh điện. Phương Kiếm
Minh thấy y dường như mang bệnh nặng thì bất giác hỏi: “Đại thúc, người…”.

“Ngươi gọi ta là gì? Đại thúc? Thiếu niên nhân, ngươi không nên cái gì cũng
đều muốn hỏi như vậy? Nhanh mang một bó củi lại đây đốt lên cho đỡ lạnh”.

Trung niên thư sinh nói xong cũng không cần nhìn Phương Kiếm Minh, đi đến kiếm
một cái bồ đoàn ngồi xuống, dường như biết chắc Phương Kiếm Minh sẽ làm theo
lời của y. Phương Kiếm Minh chỉ còn biết “a a” cười trừ ra ngoài chánh điện
tìm củi, trước khi đi hắn liếc mắt nhìn vào gian phòng khi nảy Tiếu lão đầu đã
vào thì không thấy động tĩnh gì bên trong, thâm tâm không khỏi cảm thấy kỳ
quái. Ai! Những vị võ lâm dị nhân này thật là quái dị nha, hành sự đều khiến
cho ngoại nhân khó đoán biết được, Phương Kiếm Minh lúc này chỉ biết thầm thở
dài một tiếng, cũng không có tiến vào gian phòng xem có Tiếu lão đầu ở đó hay
không mà đã khởi thân tiến về một mảnh rừng nhỏ cách đó một dặm.

Tại rừng cây thu thập được không ít bó củi, Phương Kiếm Minh mới trở lại ngôi
miếu, chỉ thấy lúc này vị trung niên thư sinh đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần
trên bồ đoàn, khi nghe thấy tiếng chân của Phương Kiếm Minh tiến vào chánh
điện mới mở mắt nhìn hắn, Phương Kiếm Minh lúc này đặt bó củi vừa thu thập
được bên cạnh đại chung [chuông lớn], sau đó hắn muốn nhóm lửa thì mới biết
trên thân không mang theo hỏa chiết tử [dụng cụ đánh lửa], bất đắc dĩ đành
phải ngượng ngùng nhìn về trung niên thư sinh, trung niên thư sinh thấy thế
liền hiểu rõ, lấy hỏa chiết tử của mình đưa cho hắn nhóm lửa, sau khi xong
xuôi mọi việc thì Phương Kiếm Minh mới lại đứng bên cạnh, đem hỏa chiết tử trả
lại cho y, lúc này trung niên thư sinh hướng về Phương Kiếm Minh hỏi: “Ngươi
sao không lấy một cái bồ đoàn mà ngồi xuống?”

“Cái bồ đoàn này là của Tiếu tiền bối dùng để tiếp đón khách quý, vãn bối sao
dám phi lễ”.

Trung niên thư sinh nghe vậy không khỏi lãnh tiếu [cười lạnh] nói: “Hừ, ngu
xuẩn. Ngươi đã đến đây thì không phải là khách nhân của hắn hay sao? Cho dù
người không phải là khách nhân của hắn, ngươi cứ ngồi xuống bồ đoàn, xem hắn
có thể làm gì ngươi?”

Phương Kiếm Minh nghe trung niên thư sinh nói vậy thì không còn cách nào khác,
đành phải tìm một cái bồ đoàn ngồi xuống cạnh y. Trung niên thư sinh thấy hắn
ngồi xuống bên cạnh mình thì mới nhìn thật sâu đánh giá Phương Kiếm Minh, khi
y vừa thấy “lam triều tiêu” trên thắt lưng của Phương Kiếm Minh thì da mặt
không khỏi nhíu lại: “Vật bên hông ngươi là ‘lam triều tiêu’?”

Phương Kiếm Minh nghe vậy thâm tâm không khỏi chấn động, vị trung niên thư
sinh này như thế nào lại biết thanh đoản tiêu này là “lam triều tiêu”, theo
như hắn biết thì thanh “lam triều tiêu” này không có danh khí gì trên chốn võ
lâm, trong thiên hạ người có thể nhận biết được nó hầu như chỉ đếm trên đầu
ngón tay, ngoại trừ phu thê hai người bọn họ [ta chưa đọc phần đầu nên cũng
không biết tên vợ chồng bọn họ là gì, đành phải để như vậy, ai biết xin nhắc
giùm], thì xem ra chỉ có vị võ lâm thần bí nhân là Vạn Sự Thông biết mà thôi,
thật không hiểu vị trung niên thư sinh này là ai mà chỉ cần liếc nhìn đã có
thể nhận ra lai lịch của “lam triều tiêu”.

Phương Kiếm Minh ngạc nhiên nhìn trung niên thư sinh trước mặt, gật đầu xác
nhận: “Vâng, đoản tiêu trên người của vãn bối đích thị là ‘lam triều tiêu’,
không biết như thế nào tiền bối lại có thể nhận ra?”.

Trung niên thư sinh nghe Phương Kiếm Minh hỏi cũng không có trả lời hắn, chỉ
lãnh tiếu hỏi: “Tiểu tử, danh tính của ngươi là gì? Sư phụ là ai?”.

Phương Kiếm Minh nghe y không có trả lời mình mà lại hỏi lai lịch sư môn thì
thầm cảm thấy bất mãn, bất quá khi chạm phải nhãn thần của đối phương thì
không hiểu sao lại thành thật trả lời: “Vãn bối danh tự Phương Kiếm Minh, sư
phụ của vãn bối là người trong Thiếu Lâm tự”.

Phương Kiếm Minh từ khi hành tẩu trên giang hồ cũng chưa gặp nhân vật nào có
khí chất oai nghiêm như vị trung niên thư sinh này, chỉ cần hắn nhìn vào nhãn
thần của y thì đã bị khí chất của y bức tới khiến cho không khỏi cúi đầu, thâm
tâm cảm thấy vừa bất an vừa kinh hãi. Kỳ thật cũng do vị trung niên thư sinh
này võ công quá biến thái, ngày thường đối xử với ngoại nhân đều mang một vẻ
lạnh lùng nghiêm nghị, bản thân y khinh rẻ những lễ giáo nghi tiết của thường
nhân, tâm tình tuy khoái hoạt tự do tự tại nhưng khi y nghiêm túc thì như một
lão đầu cố chấp, khó ai có thể cản được, nên bình thường rất ít người có thể
giao hảo cùng với y. Lại nói Phương Kiếm Minh mặc dù từ nhỏ nương thân tại
Thiếu Lâm tự nhưng lại rất ít bị quản giáo, sinh ra tâm tính phóng túng, dù
cho có là sư phụ hay là nghĩa phụ Đao Thần của hắn, kể cả lúc sống mấy năm tại
đoạn nhai với thánh cô Bạch Y Di cũng không có gặp khí chất oai nghiêm như
vậy, vì thế khi gặp thần thái uy nghiêm của vị trung niên thư sinh này, thêm
vào khi nảy ấn chứng nội công bị y đả bại thì thâm tâm hắn không khỏi sinh ra
cảm giác sợ hãi tự nhiên, khiến cho hắn chỉ như một hài tử bình thường đứng
trước lão đầu tử, hỏi về việc gì hắn liền thành thành thật thật nói cái đó.

Trung niên thư sinh khi nghe Phương Kiếm Minh nói mình là đệ tử của Thiếu Lâm
tự thì không kiềm được ngạc nhiên: “Ah! Ngươi là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm?”

“Hì hì, mặc dù sư phụ của vãn bối là người trong Thiếu Lâm tự, nhưng vãn bối
lại không phải chính thức là đệ tử của Thiếu Lâm.”

“Hả? Thanh đao trên vai ngươi tên gì? Sao ta lại thấy nó mang theo một cỗ sát
khí như thế!”.

Phương Kiếm Minh lại thêm một lần nữa thâm tâm chấn động, vị trung niên thư
sinh này là dị nhân nào đây chứ, tri thức thật là bất phàm ah. Phương Kiếm
Minh mặc dù úy kị oai nghiêm của y nhưng cũng không thể nói đây chính là Thiên
Thiền đao, một trong Thiếu Lâm thất tuyệt danh động giang hồ ah, vị trung niên
thư sinh này tuy rằng tựa như có quen biết cùng với Tiếu lão đầu, làm sao có
thể đảm bảo hắn không phải là ác nhân chứ, cho dù y có là hảo nhân thì chuyện
cơ mật của Thiếu Lâm tự làm sao có thể tiết lộ cho ngoại nhân đây, nếu tin tức
Thiên Thiền đao xuất hiện trên giang hồ, Phương Kiếm Minh hắn có phải là đại
nạn lâm đầu không cơ chứ.

Phương Kiếm Minh sau khi thầm nhủ một hồi mới nhẹ nhàng đáp lời: “Ah… thanh
đao này… là của một vị võ lâm tiền bối đưa cho vãn bối, người đó chỉ nói thanh
đao này thân mang sát khí quá nặng, khuyên tiểu bối không nên tùy tiện dùng
đao… vãn bối cũng không biết thanh đao này tên là gì.”

Trung niên thư sinh khẽ “hừ” một tiếng, nhãn thần mang theo lãnh mang nhìn
trừng trừng Phương Kiếm Minh: "Thật như vậy sao?".

Phương Kiếm Minh chỉ cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng nói: “Quả thật là như
vậy, thanh đao này sát khí quá nặng...là... vãn bối cũng không biết nó tên
gì.”

Trung niên thư sinh nghe Phương Kiếm Minh xác nhận như vậy chỉ lạnh lùng “hừ”
một tiếng quan sát hắn, bỗng nhiên ho khan vài tiếng, đưa song thủ hướng về
đám củi đang bốc cháy hơ nóng, hồi lâu vẫn không mở miệng nói lới nào. Phương
Kiếm Minh thấy vậy thâm tâm không khỏi cao hứng, quả thật là vị trung niên thư
sinh này luôn gây ra một cổ áp lực vô hình đối với hắn, khiến cho thâm tâm hắn
luôn cảm thấy bất an, tuy nhiên thâm tâm Phương Kiếm Minh lại không cảm thấy
có ác ý đối với y, hắn xem vị trung niên thư sinh này như là thúc bá của mình,
vừa kính vừa sợ.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=26#ixzz3OCX0g0g3


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #120