116:lâm Trung Ngộ Hiểm


Người đăng: Reapered

Phương Kiếm Minh sau nửa ngày trời trị liệu thương thế đã thấy nội thương đỡ
hơn phần nào, lúc này hắn bỗng thoáng nghe thấy vài thanh âm đối thoại mơ hồ
vang đến, kỳ lân thử nhanh nhẹn từ trên người của hắn phóng xuống đất, chạy
lại bên đại môn của toà miếu đề phòng, Phương Kiếm Minh cũng theo nó tiến đến
đại môn nhìn về nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy bên ngoài quan đạo phía ngoài
xa thấp thoáng có sáu thân ảnh đang đối thoại với nhau, nhìn y phục cùng nông
cụ trên vai có thể đoán ra là những bình dân bá tánh, lúc này tinh thần mới
cảm thấy yên tâm trở lại.

Nhìn về kỳ lân thử đang đứng ở đằng sau, Phương Kiếm Minh không khỏi cảm thấy
cảm kích, sau đó hắn đưa tay đẩy nhẹ đại môn, một người một thử nhanh chóng
phi thân ra bên ngoài tiến tới quan đạo nóng bức dưới ánh dương quang [nắng
mặt trời]

Phương Kiếm Minh lúc này khoác bộc hành lý lên vai, thấp giọng nói: “ Nếu hôm
qua ta ngoan tâm thủ lạt hơn một chút, dùng đến hỏa khí kinh khủng kia thì cái
gia trang của Sử lão đầu đã biến thành hỏa diễm trang rồi, hỏa khí [lựu đạn
thời xưa ^_^] này mặc dù nhìn không hoa mĩ nhưng uy lực của nó thật là bá đạo,
hiện giờ mang trong người, nếu không cẩn thận thì thật là phụ công ơn nuôi
dưỡng của sư phụ a. Cần phải tìm nơi nào dấu nó đi mới được.”

Thâm tâm của hắn khi đang tìm cách xử lý cái hỏa khí đang mang bên người thì
đã đi được 5, 6 dặm đường, cuối cùng đã đi tới trước bắc thành môn, bên đại
môn đang có hai vệ binh thủ thành bên hông mang đại đao đang đứng canh giữ,
nhìn hình dáng vật vờ mệt mỏi tựa như đã đứng canh cổng thành từ tối qua đến
giờ, vì vậy mà Phương Kiếm Minh lúc đi ngang qua thành môn cũng không gặp
nhiều cản trở, thuận lợi ly khai Lâm Giang thành.

Hắn bất chợt hồi đầu nhìn lại thành trì phồn hoa sau lưng, thâm tâm không khỏi
nhớ lại mọi việc xảy ra tối hôm qua. Ai! Thế sự khó lường, chỉ trong một hôm
tấm thân xử nam đã phải mang cái xú danh “thải hoa tặc” rồi, thiên lý ở đâu
ah. Lần này đến Lâm Giang thành đúng là xui xẻo mà, chưa kể Sử gia trang thế
lực đã không nhỏ, lại thêm vào không biết có bao nhiêu nhân sĩ bạch đạo sau
này sẽ tới tìm mình ‘thế thiên hành đạo’ [thay trời trừ hại] đây ah, hôm nay
thượng lộ [đi đường] phải lưu tâm một chút mới được.”

Một lát sau Phương Kiếm Minh đã đi hơn hai mươi dặm đường, rốt cuộc đã tiến
đến một nơi hoang dã, thanh âm thủy lưu [nước chảy] khẽ vang vọng bên tai,
theo tiếng thủy lưu tiến đến, đi thêm hơn trăm trượng đã thấy bên ngoài một
mảng thụ lâm có một con sông rộng hơn năm trượng uốn khúc quanh co đang hiển
hiện ở trước mắt, nước trong phẳng lặng sâu không thấy đáy, trên bờ có không
ít đại thụ [cây to] mọc lên.

Phương Kiếm Minh trông thấy liền mừng rỡ, nhanh chóng nhảy xuống tẩy rửa thân
hình, cảm giác thập phần sảng khoái, kỳ lân thử cũng thấy hưng phấn, nhưng nó
không dám tiến gần đến bờ sông, phải nhờ đến song thủ của Phương Kiếm Minh
giúp nó tẩy uế, khiến nó không khỏi “chi chi” kêu loạn lên một hồi.

“Ha ha, ta đã giúp ngươi tắm rửa lại còn kêu loạn bất mãn, thật là đáng đánh,
nghĩ lại tối qua ngươi dũng mãnh phát ra quang hỏa uy lực như vậy, hãy biểu
diễn lại lần nữa cho ta xem nào.”

Kỳ lân thử nghe vậy không khỏi đắc ý nhìn Phương Kiếm Minh, sau đó nó ngửa đầu
lên trời tạo dáng, cái miệng nhỏ há ra thổi lên.

“Phụt phụt”

Hai làn khói đen mỏng manh phiêu lãng trong gió.

“Ai! Đây là cái gì ah, chẳng lẻ chính là hỏa quang uy lực cực đại đây sao.
Ách, ta ngất.”

Phương Kiếm Minh nhìn thấy nó cả nửa ngày trời cứ “phụt phụt” không ra khí
lực, không nhịn được ôm bụng cười ha hả chế nhạo.

“Phốc”.

Ách, lần này chẳng những có khói đen mà kèm theo nó là một vật tròn tròn trong
suốt văng ra.

“Hắc hắc hắc, A Mao đừng phun nữa, nếu không lát nữa ngươi tắm lại dính phải
nước miếng của mình đó. Hắc hắc hắc”

Phương Kiếm Minh không nhịn nổi cười, lại bế nó lên tiếp tục tẩy rửa, lúc này
kỳ lân thử đang phùng mang trợn mắt chằm chằm nhìn lấy Phương Kiếm Minh, tựa
hồ nếu còn khí lực liền biến cái tên đang nhăn nhở cười nhạo hắn thành một hỏa
trư. Sau khi tẩy rửa xong, một người một thử lại tiếp tục đi dọc theo con sông
hướng về hạ du bôn tẩu.

Tuế nguyệt vô tình, những việc trải qua trong khoảng thời gian gần đây của
Phương Kiếm Minh tựa như chỉ mới ngày hôm qua, khiến hắn lúc này cũng không
biết chính mình đang muốn đến nơi nào, thâm tâm hắn muốn quay trở về Thiếu Lâm
tự, nơi đã nuôi dưỡng hắn, bất qua trải qua một loạt cố sự trong mấy năm qua,
hắn lần này không dám trở về đối mặt với sư phụ cùng chưởng môn sư bá của
mình, không muốn đem đến phiền toái cho họ, đành phải chờ một thời gian sau sẽ
quay trở về Thiếu Lâm tự thỉnh tội với sư phụ.

Lần này sau khi thoát khỏi đoạn nhai, Phương Kiếm Minh cũng muốn đi tìm nghĩa
phụ Đao Thần, thế nhưng giang hồ rộng lớn, bảo hắn phải đi đâu để tìm kiếm một
người đây, việc này chẳng phải là mò kim đáy biển hay sao, chưa kể nghĩa phụ
của hắn chẳng khác gì thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, phiêu bạt giang hồ
hành tung khó đoán, cho nên hắn đành phải mơ hồ vừa du ngoạn vừa lắng nghe tin
tức về nghĩa phụ của mình, chỉ đành hy vọng vào một chữ “duyên”.

Sau khi đi xuống hạ lưu được mấy dặm đường, Phương Kiếm Minh lúc này bỗng nghe
thấy tiếng vó ngựa từ xa xa vọng đến khiến thâm tâm không khỏi có cảm giác kỳ
quái, tại địa phương hoang vu này lại có tiếng vó ngựa, thật không biết kẻ nào
nhàn rỗi rong ruổi trên lưng ngựa đến tận nơi tiểu đạo [đường nhỏ] rất hiếm có
khách nhân lai vãng này.

“Cốc cốc …”

Sau khi lắng nghe tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng
đó, chỉ thấy có ba con khoái mã chạy đến, đi đầu là một hồng y nữ tử kiều
thanh ôn nhu vang đến: “ Tiểu tử thúi, ngươi đứng lại cho ta, không ngờ chỉ
một tên thải hoa tặc nho nhỏ mà cũng khiến chúng ta vất vả truy đuổi cả một
đêm.”

Phương Kiếm Minh sắc mặt khẽ biến, thâm tâm cảm thấy kỳ lạ: “Ách, nha đầu này
lại truy đuổi theo ta từ đêm qua tới giờ sao, tối qua trong hoa viên của Sử
gia trang dường như không thấy ả, như thế nào lại biết ta chính là thải hoa
tặc chứ?”

Đáng tiếc thời gian không thể dừng lại để cho hắn có thể suy nghĩ kĩ hơn, lúc
này ba con khoái mã đang điên cuồng chạy tới gần, Phương Kiếm Minh vì không
muốn chuốc thêm phiền phức vào thân, đành phải dẫn theo ký lân thử chạy dọc bờ
sông đào tẩu, từ xa vang vọng lại tiếng cười tựa như chế giễu của hắn.

Trong võ lâm lúc này có thể so khinh công với hắn quả thật chẳng có bao nhiêu
người, đồng thời kỳ lân thử lại là dị thú trời sinh khinh linh nhanh nhẹn, vì
thế một người một thử lúc này phi thân điên cuồng đào tẩu thì thật là khó có
người nào ngăn cản được.

Sau một hồi đào tẩu, Phương Kiếm Minh bắt gặp trước mặt có một cái thủy bá
[máng nước] không cao lắm chắn ngang sông, từng làn thủy lưu [dòng nước] nhè
nhẹ từ trên thủy bá đang chảy qua hai bên. Tâm cơ linh động, hắn lập tức vươn
trảo thủ chợp lấy kỳ lân thử, thân hình chớp động như thiểm điện, hai chân
điểm nhẹ lên thủy bá mượn lực phi về bên kia bờ sông, tiếp tục đào tẩu tiến về
mảng thụ lâm đang hiện ra trước mắt.

Người ta thường nói sơn lâm chính là thiên đường của đạo tặc, và lúc này đối
với một kẻ “thải hoa tặc” đang bị truy đuổi như Phương Kiếm Minh thì khi đã
vào trong thụ lâm phía trước thì chẳng khác gì như cá gặp nước, dù cho ba kẻ
kia có truy đuổi đến đây, há có thể bắt hắn sao, chưa kể khoái mã vào rừng
chẳng khác gì hổ xuống đồng bằng [mất lợi thế], tác dụng chẳng thấy đâu mà còn
góp phần ngăn cản hành động của bọn họ, cho dù có là hảo mã như bôn tiêu, xích
thố ngày đi ngàn dặm thì một khi đã vào thụ lâm tất tốc độ sẽ bị ảnh hưởng,
nói gì đến những con khoái mã tầm thường kia chứ.

Phương Kiếm Minh sau khi chạy xa hơn hai mươi dặm đã bỏ lại ba người kia ở rất
xa, tránh thoát được sự truy tung của bọn họ, lúc này hắn đã có thể thả lỏng
cước bộ, nhàn nhã tảo bước lấy lại khí lực, lúc này đi thêm ba bốn dặm đường
thì nghe được bên trái bất chợt có tiếng người hô lớn, khiến thâm tâm hắn
không khỏi chấn động: “Ách, đã chạy đến đây rồi mà vẫn có người ở phía trước
sao. Ai! Từ tối qua đến giờ chẳng có lấy được một khắc nghĩ ngơi, thật là xui
xẻo mà?” Vận dụng thính lực lắng nghe thì phát hiện thanh âm càng lúc càng
khẩn cấp, đích thị là tiếng hô cầu cứu của một nữ tử.

Phương Kiếm Minh sau khi xác định được phương hướng, lập tức triển khai toàn
lực khinh công phi thân bay đi, kỳ lân thử lúc này cũng chạy theo đằng sau
hắn, chẳng mấy chốc đã trông thấy hiện trường. Chỉ thấy nơi đó có một thân ảnh
nam nhân một tay đang đè chặt nữ tử ở dưới người hắn, tay còn lại đang ở khố
tử [nội y bên dưới] loạn động, dâm tiếu không ngừng phấn khích vang lên.

“Dừng tay”

“Ào…”

Hữu thủ của Phương Kiếm Minh một chưởng phách không hướng về sau lưng thân ảnh
nam tử đang cường bạo, lúc này nam nhân nọ phát hiện thấy chưởng phong đang
tập kích ở sau, làm sao còn dám tiêu hồn trên thân thể mỹ nhân được chứ, hắn
đành vội vàng rời khỏi ngọc thể của nữ tử nọ, hồi thân xuất chưởng nghênh đón.

“Ahh… Thật là tức chết ta mà, tiếu tử thúi, dám phá hỏng hảo sự của lão tử,
ngươi chán sống rồi sao.”

“Oanh”

Hai cổ chân lực cường đại va vào nhau gây ra âm vang như sấm động, Phương Kiếm
Minh thân hình chỉ khẽ rung lên, trong khi nam nhân nọ đã phải liên tiếp thối
hậu về sau, xém chút đã va vào nữ tử, thật may là nữ tử nọ khi nãy thoát khỏi
ma trảo của hắn đã nhanh chóng đứng dậy, hốt hoảng chạy tới Phương Kiếm Minh
cầu cứu: “Thiếu hiệp cứu mạng, thiếu hiệp cứu mạng.”

Lúc này phần trên ngọc thể của nàng hoàn toàn loa lồ, cơ nhục [da thịt] khiết
bạch bên dưới ngọc nhũ [ nằm trước ngực bên dưới cổ, tự hiểu >...


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #117