Người đăng: Reapered
Phương Kiếm Minh thấy lão vừa động thủ đã phát ra nội gia chân lực hùng hậu
như vậy, tưởng chừng chỉ trong vài chiêu có thể thu thập được hắn, làm cho
thâm tâm hắn không khỏi cười lạnh, mặc dù hắn không dám sử dụng tuyệt học
Thiếu Lâm long trảo thủ vì sợ mọi người nhận ra, nhưng dụng công phu quyền
cước bình thường thì không có gì phải kiêng kị.
Trên mái nhà lúc này hai thân ảnh đan xen lẫn nhau, thoáng chốc đã giao thủ
hơn chục chiêu, Phương Kiếm Minh nhận thấy người này chẳng những nội công tinh
thâm mà chưởng pháp lại kì ảo vô cùng, có thể ngang bằng với tông sư trên võ
lâm.
Công phu mà lão trang chủ Sử Trường Nghĩa đang dùng kỳ thật là pho chưởng pháp
“Hoa lan chưởng”, một bộ chưởng pháp kì ảo rất hiếm thấy trên giang hồ, bộ
chưởng pháp này tuy không thể xưng là độc bá thiên hạ, nhưng đó là thành quả
tu luyện một đời của Sử lão đầu, đã hơn ba mươi năm khổ luyện và trải qua biết
bao trận chiến khi còn hành tẩu giang hồ đã giúp lão đúc kết được toàn bộ tinh
túy của pho chưởng pháp, tu luyện pho chưởng pháp này tới cảnh giới cực cao,
mỗi một chưởng xuất ra tuy nhẹ nhàng linh động như hoa lan dưới đông phong
[gió đông] thế nhưng ẩn tàng bên trong là khí kình mãnh liệt khai sơn phá
thạch [bổ núi phá đá- mạnh mẽ], nếu kẻ nào bất cẩn bị vây khốn trong những
chiêu chưởng này thì sẽ khó lòng đào tẩu.
Bất quá Phương Kiếm Minh lúc này đã tiến vào hàng ngũ đệ nhất lưu cao thủ, hắn
nhìn chưởng phong phiêu hốt của đối phương thì đã nhận ra được chân khí mãnh
liệt ẩn dấu bên trong.
Tuy Phương Kiếm Minh lúc này sử dụng chỉ là pho chưởng pháp thông thường của
nhân sĩ giang hồ, nhưng khinh công của hắn quán tuyệt, lại nhận rõ ảo diệu
trong chưởng pháp của đối phương nên đã mấy lần tưởng như lâm nguy lại có thể
ung dung trốn thoát.
Long Bích Vân tại một bên quan sát trận đấu cũng phải kinh ngạc thầm nghĩ:
“Nhìn hắn khinh công có điểm độc đáo, nhưng sao công phu quyền cước lại tầm
thường như vậy? Đến lúc này cũng không chịu xuất đại đao công kích.”
Trong khi nàng còn đang mải suy nghĩ thì tình thế đã có biến chuyển to lớn,
Phương Kiếm Minh lúc này đang bị chưởng phong của Sử Trường Nghĩa vây hãm, xem
ra khó thoát.
“Ha ha, tặc tử, còn không chịu nằm xuống!”
“Vù”
Kèm theo ngôn phong [lời nói] là tả chưởng tựa như lôi điện bổ xuống đầu
Phương Kiếm Minh. Lúc này quả thật diễn tả thì chậm mà cảnh tượng diễn ra lại
quá nhanh.
“Vút”
“Vị tất."
Phương Kiếm Minh thân ảnh không biết như thế nào đã thoáng chốc bay tới bên
phải của Sử Trường Nghĩa, hữu thủ phá không đánh tới đầu vai của đối phương.
Động tác cực nhanh, chiêu thức cổ quái, thật không nghĩ ra hắn lại có thể
tránh né dễ dàng một chưởng vừa rồi của Sử lão đầu.
Sử Trường Nghĩa lúc này thâm tâm dao động dữ dội, bị một chưởng của Phương
Kiếm Minh bức lui về sau ba bước. Ai! Thân là tiền bối võ lâm, không ngờ lại
bị một tiểu tử vô danh chiếm thế thượng phong, nổi hỗ thẹn dâng lên trong lòng
nhiều đến dường nào không cần nói cũng có thể hiểu được.
“Ahhh…”
Sử lão đầu không chịu được khuất nhục vừa nảy, hống lên tức giận phi thân lao
tới Phương Kiếm Minh, công lực toàn thân dồn hết vào một chưởng bổ xuống. Lúc
này Phương Kiếm Minh xuất chiêu vẫn không hề thay đổi, vẫn là quyền cước tầm
thường, thân ảnh điên điên đảo đảo loạn lên, quyền cước xuất ra phơi bầy hàng
trăm sơ hở khiến Sử Trường Nghĩa nghĩ rằng một chưởng tập trung toàn lực của
mình lần này sẽ kích trúng ngực hắn, bất quá tác giả không chiều lòng lão
[^_^], cũng chẳng hiểu Phương Kiếm Minh làm cách nào lại đã né tránh được
chưởng công của lão, thân ảnh thoáng chốc hiện ra áp sát Sử lão đầu chỉ cách
một bước chân khiến Sử Trường Nghĩa lại phải chật vật đón đỡ chiêu thức của
đối phương.
Tình thế tiếp diễn sau đó vẫn y như vậy khiến Sử Trường Nghĩa càng giao đấu
càng kinh tâm khiếp đảm, không còn dám khinh thường gã tiểu tử trước mặt, cố
gắng ứng phó với thân pháp cổ quái của đối thủ.
Long Bích Vân đứng bên ngoài cuộc giao đấu cũng không dấu được sắc mặt kinh
ngạc, nàng nhìn Phương Kiếm Minh thi triển thân pháp khi thì nghiêng nghiêng
ngã ngã như là đang ngủ, khi lại điên điên đảo đảo xung quanh Sử Trường Nghĩa,
song chưởng hợp lại hướng đến Sử Trường Nghĩa rồi ngã xuống, đầu hắn lao vào
ngực của đối phương [hắn tưởng Sửlão đầu mới đi Thái Lan về chắc], hai tay lại
hướng về đầu của đối thủ hạ xuống.
Sử Trường Nghĩa thâm tâm bấn loạn, vội vàng phi thân phóng lên không trung, từ
trên nhằm vào đỉnh đầu Phương Kiếm Minh tung ra một chưởng đại lực ngàn cân,
chưởng phong lúc này không còn nhẹ nhàng phiêu hốt như lúc trước mà tựa như
lôi điện xẹt ngang
“Ầm”
Một tiếng sét đánh vang lên, ngõa phiến [mảnh ngói] không chịu được lực đạo
mãnh liệt bật lên vô số, tại không trung va đập vào nhau rớt xuống mặt đất.
Long Bích Vân lúc này đứng ngoài một trượng cũng bị áp lực chưởng phong của Sử
Trường Nghĩa làm bạch y tung bay trong gió [chỉ đáng tiếc là không có bay
hết], thân ảnh mềm mại thoáng rung động, nhanh chóng phiêu hốt lui sau ngoài
trượng, tĩnh lặng nhìn song phương đang giao thủ.
Phương Kiếm Minh hú một tiếng dài lấy khí thế, thân ảnh chớp động phân ra làm
hai, từ hai phân ra làm bốn, từ bốn phân ra làm tám, sự quỷ dị này khiến mọi
người tại đương trường không khỏi kinh hãi, ngay cả Long tiên tử cũng không
nén được kiều thanh kinh ngạc “Di”.
Tám thân ảnh của Phương Kiếm Minh lúc này nhất tề xuất thủ, chưởng phong đồng
loạt xuất ra, thế nhưng Sử Trường Nghĩa tại không trung cũng không kém, tả thủ
xuất động một chưởng mười hai thành công lực [cao nhât], khí thế bài sơn đảo
hải bổ xuống.
“Ầm Ầm …”
Tiếng giao phong tựa sấm động vang lên liên tiếp trong không trung, một dãy
sương phòng lung lay như muốn sụp đổ.
“Xoảng”
Một chưởng giao nhau giữa Phương Kiếm Minh và Sử Trường Nghĩa cuối cùng đã làm
cho ngõa phiến không thể trụ nổi, nội lực cực mạnh giữa song phương khiến cho
cả mái ngói nhanh chóng bị chấn nát, thân ảnh của hai người bị mất điểm tựa
đành phải hạ thân xuống dưới.
“Vút”
Phương Kiếm Minh tại không trung lăng không lao tới đầu vai của Sử Trường
Nghĩa vỗ lấy một cái, thân hình như quỷ ảnh lại lướt qua bên kia thấp giọng
nói: “Sử trang chủ, nếu ta là dâm tặc thì một chưởng vừa rồi sẽ không chỉ đơn
giản như vậy đâu.”
Thanh âm còn vang lên bên tai, đã thấy Phương Kiếm Minh phi thân lên cao, rơi
xuống một mái nhà khác, đồng thời lúc này cũng thấy từ xa lướt tới một đạo
quang mang, như thể đoán trước được Phương Kiếm Minh sẽ hạ thân nơi đó.
Chỉ thấy quang mang chớp động dừng lại, thân ảnh bạch y đã hiện ra trước mắt,
ngọc diện tươi cười giơ tay ngăn trở, toàn thân phát ra một cổ nội gia chân
lực cường đại, phân ra bảy hướng như “Thất điều trường long” [bảy con rồng
dài] bao vây Phương Kiếm Minh [hướng còn lại đã có thân thể cản rồi, ta thích
hướng này hơn, chẹp chẹp@_@].
Phương Kiếm Minh lúc này tính hiếu thắng nổi lên, muốn thử xem nội lực của đệ
tử kiệt xuất nhất từ trước tới nay của “Từ Hàng Hiên” rốt cuộc mạnh như thế
nào, thân ảnh khẽ chớp động, nội lực vận khởi khinh công độc bộ “Kỳ lân bát
biến” phân ra làm tám thân ảnh mơ hồ, tả chưởng lại đồng thời phách không xuất
ra một luồng chưởng phong tựa như mãnh thú hướng đến “Thất điều trường long”
công kích, chưởng lúc này tạo thành một tiểu long quyển phong hướng tới Long
Bích Vân.
Long Bích Vân ngọc diện vẫn hiện hữu tiếu ý tựa như thánh nữ thuần khiết, cũng
không thấy nàng khởi thân động thủ, khi cổ kình long quyển phong nọ gần tới
bên người thì thân ảnh đã chớp động biến mất vô ảnh vô tung.
Phương Kiếm Minh trông thấy thâm tâm không khỏi chấn động: “Chẳng lẻ nàng đã
luyện thành “Luyện thần hoàn hư” đến cảnh giới vô thượng. Ai! Không nghĩ rằng
năm đó nghĩa phụ vì một cảnh giới này đã phiền não không thôi, nàng ta so với
mình cũng không hơn kém bao nhiêu tuổi, chẳng lẻ lại có thể đạt tới cảnh giới
đăng phong tạo cực rồi sao. Điều này không có khả năng ah.”
Lúc này Long Bích Vân đã cách ngoài hai trượng đang mỉm cười nhìn hắn, đôi môi
anh đào nhỏ nhắn khẽ mở, kiều thanh vang vọng du dương: “Các hạ muốn ly khai
sao?”
Sử Trường Nghĩa không biết khi nào đã quay về trong hoa viên ngẩng đầu nhìn
hai người bọn họ trên mái nhà, thấy Long Bích Vân liên tục phát ra một cổ chân
lực vô hình, thân ảnh phiêu phiêu du du thoát tục tựa như tiên nữ hạ phạm
khiến bọn gia đinh hộ viện của Sử gia trang nhãn thần ngây ngốc dính chặt vào
thân hình kiều diễm nọ, giống như là đang thấy được thần tiên ở trần gian.
Sử lão đầu hướng song nhãn về thê tử của lão, hai người tâm ý tương thông, từ
trong nhãn thần của nhau đã thấy được một vẻ ái ngại, đồng thời nhìn về nhi tử
của mình Sử Đan Phong [chính là thanh niên nhân đã đề cập ở chương trước] đang
nhìn chằm chằm vào Long Bích Vân với nhãn thần kinh tiện, Sử Trường Nghĩa sắc
mặt không khỏi ảm đạm, lắc đầu thở nhẹ.
Phương Kiếm Minh thấy Long Bích Vân từ từ nâng dần ngọc thủ, biết rằng nàng
chuẩn bị xuất ra sát chiêu muốn ngăn cản mình, liền cười lớn tiếng trút hết nộ
khí, song nhãn lóe lên tinh quang hắc sắc, tựa như muốn thâu hồn nhiếp phách.
Chỉ thấy nhãn thần của Phương Kiếm Minh quang mang hắc sắc quỷ dị lóe lên từng
hồi, hắn liếc nhìn Long tiên tử: “Ha ha, Long cô nương quả không hổ danh là đệ
tử kiệt xuất của “Từ Hàng Hiên” thánh địa ah, công phu quả quán tuyệt thiên
hạ, bất quá tại hạ không muốn lưu lại đây nữa, đành phải đắc tội rồi!”
Phương Kiếm Minh thân ảnh thi triển khinh công lao tới, song chưởng vũ động,
chưởng phong chậm rãi công kích Long Bích Vân
“Công phu của các hạ quả kỳ dị, không biết là đệ tử của vị tiền bối cao nhân
nào”
Long tiên tử nhìn chiêu thức vũ động của Phương Kiếm Minh, ngọc diện vẫn mỉm
cười mê người, ngọc thủ cong lại tạo thế liên hoa, xuất nhu kình đón đỡ một
chưởng mang theo Thiên Thiền chân khí thập thành công lực của Phương Kiếm Minh
.
Năm đó Phương Kiếm Minh tại dưới đoạn nhai tu luyện đã hình thành nên ba cổ
chân khí Thiên Thiền, Đại Thụy và Thiếu Lâm tự, đến giờ đã thu được không ít
thành quả. Thiên Thiền chân khí lúc này đã có thể tùy ý dẫn động, Thiên Thiền
đao tùy tâm thu phát, còn về phần Thiếu Lâm tự tâm pháp nội công đã đại thành,
khi nảy giao đấu cùng với Sử Trường Nghĩa, hắn chính là vận dụng tâm pháp nội
công của Thiếu Lâm tự giao chiến, lát sau thấy cổ nội lực này không thể áp đảo
được đối phương, hắn mới vận khởi Thiên Thiền chân khí đánh bại được Sử Trường
Nghĩa. Hiện giờ giao thủ với Long Bích Vân, hắn hiểu rằng nữ tử trước mặt
chẳng những mỹ lệ động nhân mà võ công của nàng càng cao thâm mạt trắc nên lúc
này xuất chiêu, hắn đã vận khởi toàn bộ Thiên Thiền chân khí lên song thủ, dự
tính "tiên phát chế nhân" một chiêu áp chế đối phương tìm đường ly khai khỏi
nơi hỗn tạp này.
“Ầm Ầm…”
Hai cổ nội gia chân khí độc bộ võ lâm giao nhau tạo nên một âm thanh mãnh liệt
vang vọng trong không trung, tầng tầng khí kình từ hai người lan tỏa ra bốn
phương tám hướng, sương phòng không chịu được áp lực cường đại, nhanh chóng bị
vỡ vụn.
“Hự”
Trong đêm đen thanh tĩnh bỗng thấy một đạo tiễn huyết[máu tươi phun thành vòi]
vọt ra giữa không trung, đồng thời vang lên thanh âm đau đớn của Phương Kiếm
Minh: “Chẳng lẻ đây là tứ đại thánh thư ‘Xuân Hạ Thu Đông cấp’ [cấp: tráp
sách].”
Long Bích Vân mày ngài khẽ nhướng, kiều thanh ôn nhu nói: “Các hạ đã biết đây
là tứ đại thánh thư, chắc cũng hiểu rằng dưới uy lực của nó, không ai có thể
đào thoát.”
Phương Kiếm Minh nhìn nàng mày ngài cong cong lộ ra hình dáng động nhân, thân
ảnh như tiên tử hạ phàm đang lăng không lao tới, ngọc thủ vươn tới trước ngực
muốn chế trụ huyệt đạo của mình thì bật cười “Ha hả”, thân ảnh của hắn lúc này
như chiêu hồn phiên [cờ hiệu chiêu hồn] của diêm vương dựng lên, phiêu hốt
tránh thoát sát chiêu của Long Bích Vân, lao tới chỗ của kỳ lân thử huýt sáo
gọi nó.
Kỳ lân thử nghe thấy liền kêu “chi chi” một tiếng, thân hình nó như tia chớp
lao vào lồng ngực của Phương Kiếm Minh, một người một thử liền nhanh chóng ly
khai.
“Hừ! Các hạ chẳng lẻ cứ như vậy mà đi sao.”
Long Bích Vân thấy hắn muốn đào tẩu, chiếc mũi xinh xắn hừ lạnh một tiếng,
thân ảnh nhu nhuyễn thoáng chốc truy đuổi theo hướng đào tẩu của Phương Kiếm
Minh, ngọc thủ tại không trung tạo hình bán nguyệt, một cổ nhiệt lãng [sóng
nhiệt] chân khí từ ngọc chưởng của nàng đẩy ra dưới trời đêm tựa như đao khí
hung mãnh chém tới sau lưng Phương Kiếm Minh đang cách ngoài chục trượng.
Phương Kiếm Minh thấy tình thế bất ổn, nếu chạy tiếp cũng không được, bất đắc
dĩ hồi đầu [quay đầu] một chưởng phách không xuất thủ ngăn đỡ.
“Ầm"
"Oa”
Thanh âm đau đớn vang vọng trong không trung, thân ảnh kia không biết đã rơi
xuống nơi nào, biến mất trong đêm đen lạnh giá.
Long Bích Vân lúc này đã truy tới nơi Phương Kiếm Minh vừa trúng chưởng, nhãn
thần nhanh chóng quan sát bốn hướng vẫn không thể cảm giác được một chút tung
tích của hắn, lúc này nàng liền vận khởi nội gia chân lực, phát ra kình khí
mãnh liệt bao phủ cả mười trượng trong phương viên, chỉ cần có một tia khí tức
loạn động liền có thể phát giác được hành tung, bất quá kỳ quái ở chổ vẫn
không thể cảm nhận được tia sinh khí nào.
Từ lúc Long Bích Vân xuất môn hành tẩu giang hồ tới giờ đã trải qua không biết
bao nhiêu trận chiến, đên nay vẫn chưa có ai đủ khả năng đào tẩu trước mắt
nàng, không ngờ ngày hôm nay gặp phải một thiếu niên vô danh có thể an nhiên
dưới sự truy đuổi của nàng mà đào thoát.
Sau một hồi không thể truy ra tung tích của Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân
đành phải thu hồi nội lực, thân ảnh hướng về chổ phu thê Sử Trường Nghĩa và
nhi tử của họ- Sử Đan Phong đang đuổi tới.
Lại nói khi nảy lúc Phương Kiếm Minh thân thể trọng thương rơi xuống đất liền
vội vàng thi triển “Kỳ lân bát biến” thân pháp nhanh chóng phi thân ra ngoài
chục trượng núp vào góc tường tối đen bên cạnh, khi hắn ngẩng đầu nhìn lại đã
thấy Long Bích Vân đang đứng cách khoảng mười lăm trượng chăm chú truy tìm
hành tung của hắn.
Phương Kiếm Minh lúc này ngay cả một hơi thở cũng không dám để lọt ra bên
ngoài, lập tức bế khí [ngừng thở] giống như đang ngủ, hòa hợp cùng thiên địa,
dẫn động cổ chân khí còn lại của “Đại thụy thần công” kích phát điều hòa
thương thế, cổ chân khí của “Đại thụy thần công” này hắn luôn ẩn dấu sâu trong
cơ thể, mấy năm gần đây tu luyện chỉ đạt tiểu thành [tiến bộ nhỏ], chỉ có điều
kỳ quái là lưỡng đạo chân khí Thiên Thiền và Thiếu Lâm nội công tâm pháp khi
xung đột với nó bên trong cơ thể đều cách xa ba tấc.
Phương Kiếm Minh lúc bình thường ít khi chú tâm tu luyện “Đại Thụy thần công”,
chỉ ép nó thành một cổ chân khí lười biếng ẩn dấu sâu trong cơ thể, lần này
đến khi cần dùng để tránh sự truy đuổi của Long Bích Vân mới chậm rải điều
động chân khí bên trong.
Giữa trời đêm lạnh giá, hắn thấy Long Bích Vân đang hướng nhãn thần về nơi
này, đôi môi anh đào nhỏ nhắn động nhân khẽ nhếch lên làm Phương Kiếm Minh cảm
thấy kinh hoảng, tưởng rằng đã bị nàng phát hiện ra khí kình “Đại Thụy thần
công” đang lưu chuyển bên trong, nào hay nàng ta chỉ liếc nhìn về nơi hắn ẩn
thân một cái, nhãn thần khẽ ánh lên quang mang kì dị rồi phi thân bỏ đi,
Phương Kiếm Minh thâm tâm chấn động thầm nghĩ: “Y, thật kỳ quái, nàng không
phát hiện ra ta sao?”
Một lúc sau khi thấy Long Bích Vân đã phi thân rời khỏi, Phương Kiếm Minh
thanh tĩnh chờ một hồi mới khởi thân từ trong góc tối đi ra,
Lúc này nguy cơ đã qua, hắn mới cảm nhận được nội thương trong thân thể không
nhẹ, vội ly khai khỏi chốn này tìm chổ trị thương.
Lần này Phương Kiếm Minh không dám quay về khách sạn để tránh bọn người Sử gia
trang vẫn còn truy tìm hắn, vội vàng ly khai cách xa Sử gia trang nhanh chóng
tìm chổ điều tức chân khí, khi đi được hơn mười dặm đường, bất chợt hắn bắt
gặp một tòa miếu cũ bên quan đạo liền phi thân về nơi đó, sau khi tiến đến cửa
miếu, hắn dùng nhãn thần cẩn thận quan sát, thấy trong đó không có thân ảnh
nào mới an tâm tiến vào bên trong, chỉ thấy tòa miếu này ước chừng cũng hơn
vài năm không có ai ở, khắp nơi đều là tro bụi và mạng nhện, ngay chính giữa
đại điện có một phật tượng Văn Thù Bồ Tát bị thiếu mất một cánh tay.
Sau khi quét bụi giữa miếu, Phương Kiếm Minh nhanh chóng ngồi xuống đả tọa, kỳ
lân thử ở cạnh hắn đang mở to song nhãn làm hộ pháp cho hắn. Vận khởi chân khí
được vài vòng chu thiên [một chu thiên: một vòng chân khí đi khắp các đại
huyệt, đan điền- bách hội- đan điền] làm cho thương thế đã có biến chuyển tốt
hơn.
"Ai! Tứ đại thánh thư không hổ là kỳ bảo của nhân gian, thập phần lợi hại, nếu
như hôm nay không có Thiên Thiền chân khí cùng Đại Thụy thần công, chỉ dựa vào
tâm pháp của Thiếu Lâm tự thì còn lâu mới là đối thủ của nàng ta ah".
Nhìn sắc trời đã có chút quang đãng, hắn lại điều tức thêm hai vòng chu thiên
nữa, đến lúc tỉnh dậy thì ngoài trời đã sáng tỏ, chỉ thấy kỳ lân thử đang ngồi
bên cửa miếu, vì hắn mà làm hộ pháp nảy giờ, Phương Kiếm Minh thâm tâm không
khỏi cảm kích, lúc này kỳ lân thử hồi đầu nhìn thấy hắn đang đứng lên, đã
nhanh chóng “chi chi” hô to một tiếng mừng rỡ, phóng tới bàn tay của Phương
Kiếm Minh đang giơ ra chờ nó, sau đó nó tiếp tục leo vào trong lồng ngực, đầu
lưỡi đỏ tươi liếm liếm lấy hắn làm Phương Kiếm Minh không nhịn được bật cười
vui mừng.
“A Mao, tối qua thật là xui xẻo ah, nếu không phải vì lo lắng cho tiểu nha đầu
của lão Sử trang chủ kia, thì hôm nay ta đã không phải mang xú danh ‘thải hoa
tặc’ rồi, sau này chỉ sợ gặp phiền toái không ít. Ai! Thiên đạo ở đâu ah.”
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=25#ixzz3OCVvbCKH