Phiêu Miểu Tiên Tử


Người đăng: Reapered

Chỉ thấy mông diện nhân [người che mặt] sau một hồi thổi mê hương vào nội
phòng thì khởi thân tiến tới đại môn [cửa chính], đưa hữu thủ áp sát lên cánh
cửa.

“Chát”

Then cài cửa dưới nội lực của hắn đã bị chấn gãy, cửa đại môn bật ra, sau đó
hắn đẩy nhẹ cửa tiến vào.

Phương Kiếm Minh thấy thân ảnh của hắn đã vào trong phòng, không nhịn được nữa
hét lớn cảnh báo, đồng thời khởi thân xuất thủ: “Dâm tặc vô sỉ, tiếp chiêu!”.

Kỳ lân thử đang ở trên vai Phương Kiếm nhìn thấy hắn xuất thủ liền nhảy xuống
nóc nhà giương song nhãn xem nhiệt náo.

Lúc này Phương Kiếm Minh đã từ trên mái nhà nhảy xuống sau lưng mông diện
nhân, hữu thủ vận nội lực xuất ra một chưởng, chưởng phong xé gió lao đến đối
phương.

“Vù vù”

Mông diện nhân phản ứng cũng không kém, thân ảnh chớp động, xoay người lướt
qua đỉnh đầu Phương Kiếm Minh né tránh chưởng phong, khinh công quả là cao
minh tuyệt đỉnh.

Một chưởng không thành, Phương Kiếm Minh hồi thân muốn xuất chiêu tiếp thì
bỗng thấy trước mặt có một vật đang bay tới, không kịp suy nghĩ nhiều, trảo
thủ khẽ vung lên bắt lấy vật nọ. Lúc này mông diện nhân thấy mọi chuyện bất
ổn, liền tức giận mắng: “Hừ! Thọc gậy bánh xe, tiểu tử thúi, dám phá hoại hảo
sự của lão tử, lần sau gặp lại ta sẽ thu thập ngươi!”

“Véo”

Mông diện nhân vừa dứt lời liền phi thân lên nóc nhà đào tẩu. Lúc này có người
phát hiện ra náo động nơi trang viên liền hô lên cảnh báo.

“Vút”

Sương phòng ở phía nam bỗng xuất hiện một thân ảnh phi tới hướng đào tẩu của
mông diện nhân: “Dâm tặc, chạy đâu”.

Thân ảnh nọ xuất chưởng tựa như sét đánh, chưởng phong dũng mãnh khiến hơn
mười khối ngõa phiến [gạch sàn] bật lên, hoa thảo trong hoa viên không chịu
nổi khí kình mạnh mẽ phải bật gốc tung bay khắp nơi, chỉ đáng tiếc khinh công
của mông diện nhân quá lợi hại, đối với chưởng kình dũng mãnh nọ cũng không
mảy may có chút ảnh hưởng, song cước đạp tới chưởng kình, mượn lực phóng qua
tường đào tẩu. Người nọ không cam chịu hạ phong, “hừ” lạnh một tiếng giận dữ
thi triển khinh công truy đuổi.

Phương Kiếm Minh đang muốn khởi thân truy đuổi tên dâm tặc kia thì bị một cổ
chưởng phong tập kích lưu giữ lại, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy tại sương
phòng phía tây đã xuất hiện một thanh niên nhân với vẻ mặt giận dữ: “Dâm tặc,
còn muốn chạy sao!”. Chưởng phong một lần nữa toàn lực bổ tới Phương Kiếm
Minh, công phu độc đáo hiếm thấy.

Phương Kiếm Minh thấy người đó hiểu lầm, liền hướng về hắn giải thích: “Huynh
đài, đừng hiểu lầm, không phải vừa rồi có người đã đuổi theo tên thải hoa tặc
[dâm tặc] rồi sao?”

“Hừ hừ, chẳng lẻ ngươi không phải là đồng bọn của tên dâm tặc kia?”

Phương Kiếm Minh lại thấy hắn bất chấp lí lẽ vẫn xuất thủ đánh tới, không nhịn
được hữu thủ xuất diện nghênh tiếp.

“Ầm”

Song phương một chưởng va chạm đều bị chấn lui ba bước.

“Ta dĩ nhiên không phải là thải hoa tặc, vừa rồi ta còn xuất thủ ngăn chặn
hắn, ngươi như thế nào lại không phân rõ hắc bạch thị phi chứ!”

“Ha ha, xảo ngôn [nói láo], ngươi nói mình không phải là thải hoa tặc, vậy thử
hỏi trong tay ngươi đang cầm vật gì?”

Phương Kiếm Minh nghe nói thâm tâm chấn động, lúc này mới nhớ hữu thủ của mình
dường như đang nắm giữ vật gì đó, hắn cúi đầu nhìn xuống vật đang cầm trong
tay mới nhớ ra đây chẳng phải là tiểu trúc mà tên thải hoa tặc dùng khi nãy
hay sao, vội vàng quăng tiểu trúc ra xa, hắn mở lời thanh minh: “Cái này… cái
này là ám khí vừa rồi tên thải hoa tặc kia dùng để tập kích ta, ta nhất thời
bất cẩn nên nắm lấy!.”

Người nọ không lý gì đến lời giải thích của Phương Kiếm Minh, khởi thân phi
tới xuất thủ tập kích, chỉ thấy chưởng phong của hắn đánh ra thập phần ngụy
dị, bên trong tựa hồ còn ẩn dấu kỳ chiêu, đúng là một pho chưởng pháp kỳ dị.

“Cộp cộp…”

Lúc này tiếng huyên náo ở hoa viên đã đánh động tất cả mọi người, chỉ trong
chốc lát đã nghe thấy không ít tiếng chân vang vọng hướng đến nơi này.

Phương Kiếm Minh lúc này quả là tình ngay lý gian, sợ rằng nếu cứ tiếp tục như
vậy thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được hai chữ “Dâm
tặc” ah. Vừa dứt ý nghĩ, Phương Kiếm Minh vội xuất ra bảy tám kỳ chiêu, bức
lui đối thủ về phía sau, nhanh chóng thi triển khinh công lên nóc nhà muốn ly
khai khỏi nơi này, bất quá trời phụ lòng người, chỉ thấy ngoài mười trượng
không hiểu khi nào đã có một thân ảnh bạch y nữ tử như lưu thủy hành vân tiến
đến hắn.

Phương Kiếm Minh không nghĩ rằng phía trước mặt sẽ có người chờ hắn, mà trên
thân ảnh nữ tử đó lại phát ra một cổ kình khí hư ảo tạo thành một đạo khí
tường [bức tường kình khí] ngăn cản hắn đào tẩu. khiến hắn lúc này tại không
trung va chạm phải đạo khí tường mãnh liệt, không còn cách nào khác đành phải
lộn người hạ thân xuống mái nhà, chỉ thấy lúc hắn hạ thân xuống mái nhà lại
không hề phát ra một tiếng động nhỏ, cho thấy khinh công đã có một bước tiến
dài, tiến vào hàng ngũ đệ nhất lưu cảnh giới cực cao.

Phương Kiếm Minh lúc này nhìn tới thân ảnh của bạch y nữ tử nọ, thâm tâm không
khỏi nhớ tới bóng hình của Bạch Y Di, khi quan sát kỹ dung mạo của đối phương,
hắn thoáng chốc ngây người ngẩn ngơ, trong khi đó bạch y nữ tử nọ đã tiến tới
cách hắn hai trượng, thân ảnh phiêu phiêu du du đang đứng trên mái nhà mà hai
chân cơ hồ không chạm đến, giống như một phiêu miểu tiên tử xuất trần nhập
thế, nàng lúc này cũng đang quan sát hắn, mỉm cười thanh âm phiêu hốt như gió
thoảng mây bay: “Các hạ nếu đã tới đây rồi thì cần gì phải vội vã rời đi như
vậy? Không biết có thể đàm đạo cùng tiểu nữ Long Bích Vân vài câu hay không?”

“Long Bích Vân. Ai! Chưa dứt được việc này thì phiền phức khác lại đến rồi.”

Phương Kiếm Minh lòng không khỏi thầm than, lần trước đã chứng kiến sự bá đạo
nơi tiểu nha hoàn của nàng, sợ rằng lần này nàng tin theo lời sàm ngôn của ả
mà tìm tới mình “bá đạo” đây ah.

Ai! Nàng ta được mệnh danh là đệ tử kiệt xuất nhất từ trước tới này của “Từ
Hàng Hiên”, mà “Từ Hàng Hiên” là cái gì chứ? Chính là thánh địa võ lâm, tượng
trưng cho “chính đạo” mà người trong giang hồ thường hay nhắc đến ah. Nếu động
thủ với nàng ta, hắn có cửa sao?

Chưa kể nếu đắc tội với nàng, quả thật như lời của tiểu nha hoàn lúc trước hăm
dọa, không biết có bao nhiêu “đại hiệp”, “tiểu hiệp” bạch đạo tức giận mà tìm
tới thu thập hắn đây. Lúc trước khi chưa gặp nàng, hắn vẫn chưa nhận thức rõ
được vấn đề này, hiện giờ đối với tình thế trước mắt, Phương Kiếm Minh không
khỏi thầm cảm thấy hối hận về sự việc hồi trưa nay, lẽ ra không nên cường
ngạnh với tiểu nha hoàn bá đạo nọ, lần này nàng ta tìm tới mình, chưa kể
chuyện cũ, chỉ cần lấy tác phong của “Từ Hàng Hiên” xưa nay luôn trừ ma vệ
đạo, duy trì chính nghĩa, có thể để cho một tên dâm tặc tác oai tác quái hay
sao, lần này “hữu duyên tương ngộ” đúng là tử lộ mà. Ai!

Phương Kiếm Minh khi biết được bạch y nữ tử nọ đích xác là mỹ nhân bài danh
trên “Quần Phương phổ”- “Phiêu miểu tiên tử” Long Bích Vân, không khỏi cảm
thấy ngây dại, thâm tâm ngổn ngang trăm mối tơ vò, cũng không có phát giác ra
một chưởng của thanh niên nhân lúc nảy đang bổ tới sau lưng mình, chỉ ngây dại
ngắm nhìn giai nhân trước mặt [hồng nhan họa thủy mà >..


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #115