Người đăng: Reapered
Thiếu niên lặng người nói: “Quân ác tặc, người nào cũng muốn giết, ngươi cả
đời tạo ác đa đoan, phạm vô số mệnh án, sớm nên xuống địa ngục rồi, ta vừa
xuất sơn đã nghe thấy tiếng xấu của ngươi, đáng đời cho ngươi xui xẻo, rơi vào
tay ta!”
Long mặt sẹo cười ha hả: “Vậy sao? tiểu tử thối, ngươi thật sư cho rằng ta xui
xẻo sao? Ta không đánh lại ngươi, lẽ nào ta không biết chạy trốn?” Rồi nói với
bọn huynh đệ đang nhìn hắn: “Các anh em, giải tán!” Hắn tung người nhảy lên
khoái mã, hai chân thúc vào bụng ngựa, ngựa vọt đi, mũi tên vẫn găm trên người
hắn, hắn cũng không dám nhổ ra, nếu không không giữ được tính mạng.
Những huynh đệ của hắn nghe xong, có chút nuối tiếc nhìn những thỏi bạc trắng
xoá kia, vẫn là bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, không có tính mạng, làm sao
có thể hưởng thụ được những thứ tốt đẹp trên đời này được, liền phi lên ngựa
rút lui nhanh chóng, không để sót một ai, có người thiếu mất cánh tay, có
người thiếu mất cái chân, nhưng đều được kéo lên ngựa. Người của Kim Đao tiêu
cục nhìn thấy bọn người đã làm bị thương mình muốn bỏ chạy là xong, thì nào có
thể bỏ qua, nhưng thiếu niên đó đứng đó không hề đụng đậy, bọn họ nhìn thiếu
niên: “Thiếu hiệp, vừa nãy tại hạ có mắt mà không nhìn thấy cao nhân, xin đừng
trách phạt. Thiếu hiệp, bọn chúng muốn bỏ chạy, sao thiếu hiệp không động thủ,
nếu như thả chúng đi, không biết còn có bao nhiêu người bị sát hại nữa.”
Thiếu niên vẫn đứng ở đó, thu cung lại, nhìn thấy Long mặt sẹo dẫn huynh đệ
muốn vòng qua chân núi, thì hét lớn: “Long mặt sẹo, ta không nói là sẽ tha cho
ngươi, ngươi làm sao mà chạy thoát được?”
Hắn đột nhiên giơ cao tay phải, chấn ba lần về phía Long mặt sẹo đằng xa. Lần
thứ nhất, Long mặt sẹo thân hình đột nhiên lảo đảo, con ngựa đó không còn chạy
về phía trước nữa, mà giống như có một lực đạo gì đó ngăn cản lại, hai chân
trước giơ lên, một tiếng ầm rất lớn, đứng im lại một chỗ không động đậy. Sơn
tặc thấy vậy cũng dừng ngựa, lạ lùng nhìn về phía đại ca của chúng. Long mặt
sẹo từ từ quay người lại, hai mắt tức giận nhìn trừng trừng thiếu niên. Ánh
mắt ấy tràn đầy nỗi sợ hãi, không thể tin được và kinh hoàng, giống như không
dám tin thiếu niên lại có nội lực mạnh như vậy, có thể khống chế vật từ xa.
Chấn thứ hai của thiếu niên, làm Long mặt sẹo oa lên một tiếng, miệng phun một
ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo chực ngã từ trên lưng ngựa xuống, mũi tên ở
ngực cũng đột nhiên lay động, như muốn rời khỏi thân thể hắn, lần này hắn
hoảng tới nỗi nhị đệ hắn liền phi tới đỡ lấy hắn, kinh hãi hỏi: “Lão đại, lão
đại, huynh sao vậy”
Long mặt sẹo vốn hai mắt đã mờ đi, đột nhiên trở mình, hai mắt mở to, cười
lớn: “Ta biết ngươi là ai rồi! Ngươi là đệ tử của Tiễn Ngạo Thiên Hạ Tào Khánh
Thương, chết trong tay của ngươi, lão tử cũng xem như là không uổng kiếp này!”
Trong tiếng cười đó, tay của thiếu niên lại chấn động lần thứ ba, thân hình
của Long mặt sẹo rơi mạnh xuống đất, mềm nhũn trong tay của nhỉ đệ hắn, hô hấp
ngừng hẳn. Mũi tên trên ngực hắn vút một tiếng, rút ra khỏi người của Long mặt
sẹo bay về phía của thiếu niên, một sơn tặc giết người vô số đã bị trừng phạt
đích đáng.
Thiếu niên thu hồi mũi tên cho lại vào bao tên sau lưng, hét rằng: “Tại hạ
cảnh cáo các ngươi, nếu ta lần sau còn nhìn thấy lũ sơn tặc các ngươi, còn
nghe thấy các người giết người bừa bãi, cướp tiền bạc hàng hoá của khách qua
đường. Tại hạ quyết không tha đâu, các ngươi tự lo liệu đi!”
Nói rồi ôm quyền hướng về phía tiêu đầu: “Thiếu tiêu đầu, lúc trước có chút
mạo phạm, vẫn chưa xin lượng thứ, tại hạ đang có việc trên mình, không thể trì
hoãn. Các vị cũng còn tiêu phải áp, xem ra trên đường sẽ không còn chuyện gì
nữa đâu!” Nói xong, cũng không đợi thiếu tiêu đầu nói lời cảm kích, liếc nhìn
Phương Kiếm Minh, mỉm cười rồi phi thân đi, đáp xuống bìa rừng, chớp mắt thì
đã biến mất. Cùng lúc đó bang sơn tặc kia cũng đánh ngựa đi luôn, tiếng võ
ngựa như sấm dậy, lúc tới khoa trương thế nào, lúc đi vì lão đại đã chết, quần
long vô thủ, đại khái cũng như chim thú rã đàn, cho dù không biết bọn họ có
bao nhiêu người nghe thấy lời cảnh cáo của thiếu niên!”
Thiếu tiêu đầu nhìn thấy công phu của hắn, trên mặt lô ra thần sắc kính phục
vô cùng, đang định thỉnh giáo đại danh của hắn và nói vài lời cảm ơn thì ai
ngờ hắn nói di là đi, không hề do dự, vội vàng nói: “Tại hạ vẫn chưa cảm ơn
thiếu hiệp đã ra tay tương trợ, thiếu hiệp không biết quý tính đại danh, xin
hãy cho biết, sau khi tại hạ trở về còn ăn nói với gia phụ!”
Thiếu niên cười vang vọng nói: “Giang hồ vô danh tiểu tốt, hà tất phải để lại
danh tính, cáo từ!”
Sau một hồi náo loạn, Long mặt sẹo đã chết, thiếu niên không để lại tên tuổi
đã đi xa mất, chỉ còn lại Kim đao tiêu cục đứng đóm thu dọn xe tiêu, Kim đao
tiêu cục bị cướp, thiếu tiêu đầu tự mình tâm tình không tốt, đâu có tâm tư đi
quản Phương Kiếm Minh đang xem náo nhiệt ở bên cạnh.
Phương Kiếm Minh thấy bọn họ chỉ quan tâm tới bản thân thì cười hắc hắc, vòng
qua bọn họ, đi về phía trước.
Phương Kiếm Minh đi được một trăm dặm, trên đường chỉ ham ngắm cảnh sắc, cũng
gặp không ít thôn nhỏ, kỳ lân thử lại chui vào lòng hắn ngủ. Đến buổi chiều,
từ xa đã nghe thấy tiếng bước chân đằng xa vọng lại, hắn quay đầu lại xem, chỉ
thấy một ăn mày caamf một cái gậy sải bước đi lại, trên thân là y phục rách
rưới, mặt mũi lem nhem, như một cơn gió vượt qua Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm
Minh nhìn thấy sau lưng hắn có năm cái túi, trong lòng kinh hãi, biết hắn là
người của Cái bang. Tên ăn mày này đi tới một tiểu trấn trước mặt, cũng không
biết hắn vội vàng tới đó làm gì. Phương Kiếm Minh cũng tới tiểu trấn đó, tìm
một khách điếm, ăn cơm, sau đó nhìn thấy mặt trời đã chếch phía tây, sắc trời
cũng dần dần vào hoàng hôn, hắn cũng không vội lên đường, tìm một khách điếm,
đặt tay nải vào trong phòng, rồi dặn dò kỳ lân thử trông coi cho hắn, sau đó
ra đi dạo vài vòng trong trấn, mặt trời dần xuống phía tây, những tia nắng còn
sót lại chiếu lên bãi đất, lọt vào mắt hắn, hắn chỉ thấy vô cùng đẹp đẽ.
Nhìn thấy trời càng ngày càng tối, một vành trăng sáng từ từ mọc lên, tất cả
cửa tiệm trong tiểu trấn đều đã lên đèn, mượn ánh trăng, hắn một mình đi về
phía tây trấn, đột nhiên đằng sau có tiếng bước chân, lại thấp thoáng nghe
thấy tiếng người nói, quay đầu lại xem. Giờ thấy có mười mấy người đang đi
trên đường lớn, bọn họ trong tay đều cầm cuốc, liềm, rìu, các công cụ, xem ra
vô cùng hung hăng, đang muốn tìm người liều mạng, không biết họ đang muốn đi
đánh nhau với ai đây?
Phương Kiếm Minh nhìn thấy bọn họ đến vô cùng nhanh, tuy từ bước chân có thể
nhìn ra bọn họ không hề có một chút võ công nào, nhưng mà một người nông dân
bình thường ra ngoài làm việc, sao lại chậm được, bước chân của họ thật sự
không chậm! Chỉ nghe thấy lão giả râu dài phía trước chửi rủa nói: “lão tử đã
sống tới bảy mươi tuổi, vẫn chưa từng gặp người nào như vậy, một tên ăn mày
thối dám gây sự ở thôn chúng ta!” Chỉ nghe thấy người thanh niên mạnh khoẻ bên
cạnh hắn nói: “Gia gia, người đừng nóng, chúng ta không phải tìm hắn tính sổ
sao? Chúng ta đông người như vậy, tuy hắn có võ công, nhưng chúng ta người
đông, hắn đâu đánh lại chúng ta.”
Chỉ nghe thấy một anh thanh niên ở đằng sau lớn tiếng nói: “Đúng vậy, thôn
trưởng, chúng ta có nhiều người như vậy, còn sợ hắn sao? Chúng ta đuổi theo
hắn, là muốn bắt hắn tới quan phủ, xem hắn còn dám đánh người của thôn chúng
ta không?”
Thôn trưởng nói: “Tiểu tam tử, ngươi xác định hắn vẫn còn ở trong trấn sao?”
Chỉ nghe thấy hán tử đáp: “không sai, tôi đã lén theo sau hắn, nhìn thấy hắn
đến đây, ở trong một khách điếm, chắc lúc này đang ở trong đó!”Thôn trưởng hừ
một tiếng, dẫn một người bước qua mặt Phương Kiếm Minh, bước nhanh vào trong
trấn. Phương Kiếm Minh nghe thấy đoạn đối thoại của họ, đã đoán ra một phần
nào, trong lòng cảm thấy kỳ quặc, đi theo đằng sau họ, chỉ thấy đoàn người bọn
họ bước vào trong trấn, vòng vèo mấy vòng, cuối cùng cũng tới được khách điếm
Tái Lai mà hắn đang ở đó.
Chỉ thấy đoàn người trước mắt chỉ vào khách điếm đại môn mà hét rằng: “Tên ăn
mày thối kia, ngươi mau ra đây, thôn trưởng chúng ta tới tìm ngươi tính sổ
đây, ngươi đừng có trốn ở bên trong, mau ra đây đi!” Một người từ trong khách
điếm đi ra, dưới ánh trăng, chỉ thấy một đám người tụ tập bên ngoài cửa, sợ
tới nỗi toàn thân phát run, chỉ vào bọn họ nói: “Các ngươi muốn làm gì? Muốn
gây sự ở đây phải không?”
Lão thôn trưởng giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, nói với người đó:
“Tiểu ca, khách điếm của các người có phải có một tên ăn mày không?”
Nói tới ăn mày, người đó lại bắt đầu run rẩy, nói không thành lời: “Các
người…tìm ông ta…tìm…không sai…có một…tên ăn mày…à không…một vị đại gia…” Tên
bồi bàn lắp bắp khổ sở nói, chỉ nghe thấy trong khách điếm có người mắng rằng:
“Mẹ kiếp, các ngươi tìm lão ăn mày làm gì? Có phải là muốn ăn đòn không? Đánh
đi! Lão tử một gậy đánh chết các ngươi.”Theo tiếng nói, một hán tử với bộ dạng
ăn mày bước ra, trong tay cầm một cây gậy, cây gậy này đen sì sì, cũng không
biết là đã bao lâu không rửa, toàn là vết bẩn. Y phục trên người ông ta còn
rách rưới, lại toàn là dầu mỡ, giống như vừa ăn một miếng thịt toàn mỡ vậy,
trên lưng có năm cái túi, Phương Kiếm Minh đứng một bên, nhìn thấy bộ dạng của
ông ta, thì ra tên ăn mày hắn gặp trên đường chính là hắn, trong lòng nghĩ:
“Cái bang sao lại có loại người bẩn thỉu như vậy chứ? Hắn nếu dám động thủ
đánh người, ta sẽ phải dạy dỗ hắn mới được!”
Đệ tử năm túi Cái bang đó bước ra, giơ gậy ra chỉ vào lão trưởng thôn nói:
“Mấy người này là ngươi dẫn tới sao? Các ngươi tìm lão tử có chuyện gì?”
Lão trưởng thôn thấy hắn có vẻ không hài lòng, bộ mặt già nua cũng hơi tức
giận, hỏi rằng: “Ngươi chính là tên ăn mày hôm nay vừa đánh tiểu ca nhà họ
vương của thôn ta phải không?”
Đệ tử năm túi cái bang đó mắng rằng: “Mẹ nó, lão tử đánh một người thì có là
gì? Lão tử còn giết người nữa đó!”
Lão thôn trưởng đột nhiên biến sắc: “Vương gia tiểu ca thật thà, trước nay
không đắc tội với ai, ngươi sao lại đánh hắn?”
Tên ăn mày nhếch mép: “Lão tử trên đường gặp hắn, bảo hắn cho ít ngân lượng,
mẹ nó, lão tử thấy hắn trong tay rõ ràng là có bạc, thế mà hắn lại không cho
lão, lão tử liền đánh hắn một gậy, he he, e là hắn bây giờ vẫn còn nằm trên
giường, chưa đứng được dậy nữa.”
Lão thôn trưởng nghe xong đại nộ: “Quả nhiên là ngươi, ngươi có biết số bạc đó
là để mua thuốc không? Mẹ hắn đang bị bệnh liệt giường, cần gấp trác diệp để
trị liệu, bây giờ hắn cũng bị thương rồi, trong nhà hắn không còn nam đinh nào
nữa, ngươi bảo hai mẹ con hắn phải sống sao đây?”
Tên ăn mày không coi ra gì đáp: “Hai mẹ con hắn sống làm sao, có liên quan gì
đến ta? Các ngươi đem những nông cụ này, có phải là muốn đánh nhau với ta
không?”
Lão thôn trưởng nói: “Chúng ta đến đây là muốn gặp quan gia của trấn này, muốn
ông ấy nói câu công bằng, nếu ngươi không đi, chúng ta cũng không khách sáo
đâu.”
Tên ăn mày đó cười ha ha, nói: “Các ngươi thực là một lũ khốn nạn, muộn như
vậy rồi, các ngươi còn tưởng rằng quan gia vẫn đang làm việc sao? Hơn nữa, lão
tử còn sợ gặp quan gia sao? Bọn chúng gặp ta còn như chuột gặp mèo, lấy lòng
còn không kịp, liệu có nói giúp các ngươi không? Hôm nay lão tử tâm tình tốt,
sẽ không tính toán việc các ngươi làm phiền ta, nếu như còn làm ồn, ta sẽ thấy
một người đánh một người!:” Nói xong, quay đầu định đi, muốn bước vào khách
điếm.
Đột nhiên đằng sau có một trận gió vụt qua, tên ăn mày không thèm nhìn, trở
tay một gậy, bốp một tiếng, tiếp theo là một tiếng ai da, một hán tử bị gậy
đánh vào bả vai, cây liềm trong tay bị rơi xuống đất. “Đinh” một tiếng, hán tử
lùi sau mấy bước, tay giữ lấy vai, sắc mặt tái mét, cắn chặt răng, mọi người
nhìn thấy tên ăn mày động thủ quá nhanh, cũng không biết hắn đã đánh người này
như thế nào, bọn họ cứ tưởng tên ăn mày này sử yêu pháp, nhất loạt xông lên,
tay giơ nông cụ,
Tên ăn mày đó đang định ra tay thì Phương Kiếm Minh không thể để mặc, hai tay
lay động, một nội lực ôn hoà phát ra, ngăn mười mấy người đang xông tới kia
lại. Nhưng người này chỉ cảm thấy một lực đạo vô hình ngăn ở trước mặt, khó có
thể bước tới, còn tưởng là tên ăn mày sử ra yêu pháp. Lúc này Phương Kiếm Minh
bước ra, nói với tên ăn mày: “Người thân là người trong giang hồ, sao lại dùng
võ công hiếp đáp bách tính, uổng cho ngươi là đệ tử cái bang, nếu ta mà là
bang chủ cái bang, nhất định sẽ trục xuất ngươi, quyết không mềm lòng.”
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=23#ixzz3OCTr6gKm