Tử Vong Chi Tiễn


Người đăng: Reapered

Trên người hắn có mười vạn lượng ngân phiếu, hắn lại nói mình nghèo rớt mồng
tơi, nếu người nào mà biết chẳng phải là sẽ cười rụng cả răng sao, hơn nữa,
tay nải của hắn vẫn chưa mở ra, ai mà biết được ở bên trong chứa cái gì, nói
không chừng lại là bảo bối, thiếu niên nghe xong lời hắn nói, mỉm cười, xoay
người đi thì nhìn thấy thanh niên kia đang bước tới.

Thanh niên bước tới, nhìn cây cung ở dưới đất, chần chừ không động thủ. Hắn
vừa nãy đã nhìn thấy sư ca của hắn không thể nhấc lên, cây cung này hiển nhiên
không phải là bình thường, kỳ lạ cũng chính là ở chỗ này, cây cung đó rốt cuộc
là được làm bằng gì, cho dù dùng da thú nặng nhất thiên hạ để làm, cũng không
thể nào nặng đến vậy. Hơn nữa, cây cung này cũng không to hơn những cây cung
thường là bao, một cây cung nhỏ bé như vậy làm sao có thể nặng như vậy, thế mà
thiếu niên này lại cầm nó như là tay không có đồ vật nào, sư ca hắn đã sử ra
sức lực của toàn thân vẫn không nhấc nổi, hắn biết rõ thực lực đại ca hắn mà.

Ở Kim Đao tiêu cục của bọn họ. Mấy vị sư ca này tuy võ công không bằng hắn
nhưng chênh lệch cũng không lớn, sư ca hắn không thể nhấc nổi cũng chính là
hắn cũng không có nhiều hi vọng. Đồng thời có thể nhìn ra, bản lãnh của vị
thiếu niên này đích thực bọn họ không thể đối phó được.

Hắn thầm suy nghĩ cả nửa ngày, thiếu niên nhìn thấy hắn đang đứng trước cây
cung, không hề động thủ cười nói: "Thiếu tiêu đầu, sao vậy? Ngươi sợ rồi sao?”

Lời này vừa nói xong, thanh niên đột nhiên biến sắc mặt, hét rằng: “Ai nói là
ta sợ? Không phải là chỉ một cây cung thôi sao? Hãy xem ta nhấc nó lên!” Nói
xong cúi người xuống dồn lực vào hai tay, mười ngón tay nắm chặt cây cung.

Vừa chạm vào cung, chỉ cảm thấy có một cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay truyền
lên, luồng khí lạnh này thực sự rất kỳ lạ, làm cho hắn rất hoảng sợ, khó chịu
vô cùng. Nếu muốn hắn đánh giá về cây cung này, vậy thì hắn sẽ nói cây cung
này là một cây yêu cung, một cây yêu cung làm người ta sợ hãi vô cùng, một cây
cung có khí thế áp bức người khác.

Mười ngón tay của thanh niên nắm chắc cây cung, hắn không hề có ý định vội
vàng nhấc nó lên, hắn đang đánh giá cây cung này, nó có một màu xám tro, làm
người ta không biết nó được làm từ cái gì, thân cung cong cong như trăng non,
dài hơn năm xích, dây cung là một sợi tơ màu đen tuyền, cũng làm cho người ta
không biết được nó làm từ thứ gì.

Thanh niên sau khi đánh giá cây cung, nhanh chóng hét lên một tiếng như sấm
sét, hai tay siết chặt cây cung, muốn nhấc nó lên. Hắn trước tiên sử ra năm
phần sức lực, ai biết được cây cung đó không hề động đậy, tiếp theo hắn dùng
thêm ba phần sức nữa, cuối cùng hắn dùng cả mười hai phần công lực mà vẫn
không thể lay chuyển cây cung đó, thanh niên cứ cố gắng cả nửa ngày, sắc mặt
tím tái, vẫn còn chưa nhấc được cung lên thì hắn vẫn còn sốt ruột không yên.
Bọn họ chuyến tiêu này, số lượng tuy không lớn, nhưng đó là lần đầu tiên hắn
đích thân áp tiêu, trước kia đều là do gia gia, thúc thúc và đại sư huynh áp
tiêu. Trọng trách lần này đặt lên vai hắn, làm sao hắn có thể để cho chỉ còn
hơn trăm dặm nữa thì lại xảy ra chuyện. Thiếu niên này muốn tới cướp tiêu, hơn
nữa đã ngăn cản bọn họ, nếu tiêu bị cướp mất, hắn sẽ ăn nói ra sao với gia gia
đây.

Đúng lúc hắn đang giữ chặt cây cung, không hề nhấc lên, trong lòng vẫn đang
nghĩ xem có nên để mọi người cùng vây đánh thiếu niên này hay không, thì nghe
thấy có người cười rằng: “Thiếu tiêu đầu, người đừng có lãng phí sức lực nữa,
cây cung này không phải là người bình thường có thể nhấc lên đâu, nếu thiếu
tiêu đầu không chê tại hạ vô danh thì hãy để tại hạ thử xem!” Phương Kiếm Minh
nói, nhảy từ trên cây xuống, kỳ lân thử trên vai hắn kêu chi chi, làm mặt xấu
với mọi người xung quanh.

Thiếu niên nọ nhìn thấy hắn muốn ra tay, đột nhiên cười ha ha, nói: “Các hạ
hảo nhãn lực, nhìn ra được lai lịch của cây cung này, hay lắm, nhưng mà bây
giờ không cần làm phiền các hạ nữa, vì người chúng ta muốn đợi đã tới rồi!”

Nói xong, phi thân nhảy ra trước mặt thanh niên, thanh niên nọ chỉ cảm thấy
một luồng gió nhẹ lướt qua, cây cung trên mặt đất đã bị thiếu niên cầm trong
tay. Thanh niên cũng đứng thẳng người lên ngay.

Chính vào lúc này, cây cối bên đường bị rung mạnh xào xạc, giống như có tiếng
tên vùn vụt bắn ra từ trong rừng, tuy chỉ là một lúc thôi nhưng đã làm kinh
động nhưng người của Kim Đao tiêu cục, chỉ thấy bọn họ lần lượt nhảy tới bốn
phía của xe tiêu, bảo vệ chặt chẽ xe tiêu, đại đao,trường kiếm trong được tuốt
ra khỏi vỏ, sẵn sàng nghênh chiến. Thiếu niên nhìn thấy, gật đầu, cười với
thanh niên: “Thiếu tiêu đầu, Kim đao tiêu cục các ngươi quả nhiên là không hổ
là tiêu cục nổi danh nhất Tương Tây, kinh nhưng không loạn, động tác nhanh
nhẹn, ha ha, tại hạ lúc nãy e là đã làm cho thiếu tiêu đầu cười chê rồi.”

Thanh niên đang không biết những lời này của hắn có nghĩa gì. Chỉ nghe thấy
một tràng tiếng vó ngựa như sấm dậy, trong giây lát, mười mấy con khoái mã từ
chân núi trước mặt chạy tới, người trên ngựa đều vũ trang mạnh mẽ, lưng đeo
đại đao, dẫn đầu là một hán tử khoảng ba mươi tuổi. Lúc này tiếng tiễn trong
rừng đã dừng, từ trong đó có năm nhân ảnh hiện ra, ngăn cản đường thoát của
tiêu cục. Phương Kiếm Minh thấy vậy đang định xem tiêu cục họ sẽ đối phó thế
nào thì cảm thấy một khí thế mãnh liệt từ trong rừng truyền ra, trong lòng
kinh ngạc, chỉ thấy theo khí thế cường mãnh đó, một hán tử to khoẻ, trên mặt
có một vết sẹo đã bước ra lững thững từ trong rừng, nói với thanh niên: “Thiếu
tiêu đầu của Kim Đao tiêu cục, may quá!” Nhân ảnh lay động, chớp mắt đã tới
trước mặt thanh niên, xuất một chưởng ấn vào ngực đối phương, đang định một
động tác giết ngay thanh niên.

Thanh niên nhìn thấy người này, mặt đột biến, hét rằng: “Long mặt sẹo, thì ra
là ngươi!”,rồi chớp mắt đã rút ra một đại đao ở lưng, đao quang liên hoàn sáng
lên bảy lần, đánh về phía đối phương. Hán tử mặt sẹo thân hình phiêu hốt, như
du long bay trong ánh đao chớp sáng đó. Chưởng đó không có phút nào dừng lại,
hướng thẳng về ngực của thanh niên. Hai người tiếp chiêu, thanh niên không
phải là đối thủ của hắn, nhìn thấy đại thủ đã in lên ngực thanh niên, đột
nhiên nghe thấy tiếng cười của thiếu niên nọ, như chim bay vút lên trời cao,
chớp mắt hắn đã lên đỉnh đầu của Long mặt sẹo, cây cung giương lên hướng vào
đỉnh đầu của đối phương.

Hán tử mặt sẹo chỉ cảm thấy gió thổi qua đỉnh đẩu, sắc mặt đột biến, không còn
nghĩ tới thích sát thanh niên nữa, mà tung người lùi lại. Thiếu niên lại không
tha cho. Cây đại cung trong tay quét qua một cung ảnh, che phủ toàn thân của
đối phương, hán tử mặt sẹo hét lên một tiếng nói: “Các hạ chính là người đã ra
tay trước sao?” Song quyền như gió, chớp mắt đồng thời đã đánh tới đối phương
năm chiêu, thiếu niên cuời nói:” Cái gì mà hạ thủ trước? Ta chỉ là muốn đùa
với thiếu tiêu đầu thôi, mục đich của ta là ngươi, Long mặt sẹo!” Long mặt sẹo
sắc mặt biến luôn, hét lên: “Thì ra là vậy, chẳng trách ngươi muốn động thủ
lần nữa.”

Thiếu niên cười nói: “Long mặt sẹo, ngươi quả nhiên là một người cơ trí, ha
ha, tại hạ hớt tay trên các ngươi, thuộc hạ ngươi mai phục ở đằng trước cả
ngày cũng không thấy người của Kim Đao tiêu cục tới, tất phải cho người tới
xem xét, thì đã biết có người ra tay cướp trước liền quay về báo tin. Ngươi lo
lắng người mai phục phía trước không đủ đối phó chúng ta, chỉ có thể đích thân
xuất mã. Ha ha, lần này ngươi tới, là vạn lần không thể trở về được nữa rồi,
chiêu!

Hắn nói xong những câu này, vận cung như điện, đại cung phá không tiếng như xé
gió bên tai của Long mặt sẹo, giống như điệu nhạc gọi hồn, Long mặt sẹo, đã
làm sơn tặc hơn ba mươi năm, vẫn là lần đầu tiên gặp phải kẻ địch mạnh như
vậy, hắn dùng hết tất cả các tuyệt kỹ, mà vẫn không thể bức lui đối phương.

Lúc này, những sơn tặc khác dưới sự dẫn đầu của ba mươi tên khác, rút đao
kiếm, xông tới người Kim Đao tiêu cục. Tiếng đao kiếm va chạm vang lên không
ngừng, Phương Kiếm Minh một mình đứng ở chỗ cũ, vẫn không có ai chào hỏi hắn.
Chỉ trong chớp mắt, người của tiêu cục đã kêu lên thảm thiết, ngã xuống bảy
tám tên, sơn tặc cũng ngã xuống mấy người.

Phương Kiếm Minh nhìn thấy bọn họ đánh chém lẫn nhau, người thì bị chém mất cổ
tay, người khác thì bị chém cho chảy máu hết, nhưng không có ai chết, đang
định lên trước khuyên ngăn, đột nhiên nghe thấy thiếu niên đó hú dài, thân
hình di động, phi thân lùi sau một trượng, cung sang bên tay trái đại cung
dựng lên, tay phải như thiểm điện đưa ra sau lưng rút lấy mũi tên, loan cung
lắp tiễn, lay động trước mặt Long mặt sẹo: “Long mặt sẹo, ngươi đã giết nhiều
người như vậy, cướp nhiều của cải như vậy, hôm nay ta sẽ tiễn ngươi đi gặp
diêm vương, tránh cho ngươi ở trên thế giới này hại thêm người khác”

Long mặt sẹo nhìn thấy hắn phi thân lùi lại thì trong lòng vui mừng, thở đều
nói: “Bà mày chứ, mày có bản lĩnh gì, cho dù có sử ra hết, lão tử Long mặt sẹo
không biết đã gặp biết bao sóng to gió lớn, còn sợ một tên tiểu tặc như ngươi
sao? Lão tử sẽ sử lý ngươi”, đoạn toan phi thân lên, không hiểu tại sao một
sức mạnh to lớn đã đè hắn xuống, trong lòng lặng đi, nhìn thấy thiếu niên đó
đứng ở một nơi không xa, giữ vững tư thế tên đã lên cung, chực bắn ra. Long
mặt sẹo trong lòng nặng nề lắm, hai mắt thoáng qua một đạo hàn quang, hú dài
một tiếng, thân hình lại đột nhiên phi lên, song quyền đánh ra một đạo quyền
phong, làm cho đất đá bay tứ tung, những người bên cạnh họ trốn chạy, mấy
chiếc xe tiêu kêu loảng xoảng, bị quyền phong đánh bật, bạc lộ ra trong ánh
sáng ban ngày trắng loá mắt, nhất thời hai bang nhân mã đang đánh nhau ở một
bên cũng không hẹn mà cùng dừng tay, có người nhìn thấy bạc trắng hoa mắt, lộ
ra ý đồ thèm muốn, còn có người phi lên mắt không thèm chớp, hướng về phía của
thiếu niên và Long mặt sẹo. Phương Kiếm Minh thấy bọn họ không đánh nhau thì
cũng không muốn khuyên ngăn nữa, kinh dị nhìn hai người đang động thủ. Hắn
biết rõ về Long mặt sẹo, nhưng đối với công phu của hắn thì không rõ lắm, bây
giờ hắn xuất thủ, uy lực lớn như vậy, đâu có phải là những đầu lĩnh sơn tặc
bình thường có thể so được, dựa vào thân thủ của hắn, làm phó bang chủ một đại
môn phái e là cũng còn thừa, chỉ là không hiểu sao hắn lại đi làm sơn tặc

Kỳ thực tên Long mặt sẹo này không phải là nhân vật bình thường trong võ lâm,
thân thủ của hắn trong võ lâm cũng có thể coi là cao thủ, trong giang hồ cũng
có danh tiếng nhất định. Theo như mọi người nói, hắn thường dẫn huynh đệ xuất
hiện ở vùng núi Xuyên Quý, chặn đường cướp của, không phân tốt xấu, nhất loạt
đều ra tay, không ngừng giết người đoạt của, nếu như là nữ nhân, càng không
thể bỏ qua, chúng nhất định sẽ đem con gái tới sơn trại để làm công cụ giải
khuây, nếu không được như ý, sẽ tuỳ tiện dánh mắng, có lúc vì giành con gái
đẹp thì có thể thưởng người phụ nữ cũ cho huynh đệ cấp dưới, nữ nhân trong mắt
chúng chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Kỳ thực bọn chúng chính là bại loại của
võ lâm, có rất nhiều đồng đạo đều cảm thấy sỉ nhục về chúng, nhìn thấy cũng
không muốn để ý, còn muốn nhổ nước miếng biểu hiện sự căm ghét của mình nữa.

Quan phủ cũng đã treo thưởng không ít bạc, ở Quý Châu các phủ huyện thành to
nhỏ đều dán cáo thị, nhưng mà bao nhiêu năm nay, Long mặt sẹo vẫn tiêu dao tại
ngoại, không hề bị tróc nã quy án, những người hiệp nghĩa trên giang hồ đều
đang kiếm hắn, nhưng nếu không phải là bị hắn giết thì cũng là do hắn quá giảo
hoạt trốn biệt không xuất hiện, thuật tàng thân của hắn lại có rất nhiều, cho
dù thân tín của hắn cũng không thể biết được hành tung của hắn.

Hôm nay, thủ hạ của hắn biết được Kim Đao tiêu cục có xe tiêu qua đường này,
hắn gọi nhị đệ của hắn, cũng chính là hán tử ba mươi tuổi dẫn người chặn đường
lúc nãy, một mình hắn đợi các huynh đệ đánh cướp thắng lợi trở về, đâu biết
rằng cả ngày trời cũng không thấy bọn họ trở về, Hắn biết rõ tất cả cao thủ
của Kim Đao tiêu cục, lần này hắn được biết Kim Đao tiêu cục sẽ do thiếu tiêu
đầu dẫn đầu, không hề có nhân vật có trọng lượng nào khác, hắn tự phụ rằng nhị
đệ hắn có thể đối phó được, thậm chí Kim Đao tiêu cục, ngoài mấy sư ca của
thiếu tiêu đầu còn có chút công phu, những người khác căn bản đều là nhân vật
hạng bạ, thủ hạ của hắn đều đã từng được hắn huấn luyện, nói làm sao cũng
không thể không đánh lại người của tiêu cục. Hắn không thể đợi được nữa, liền
đi xem xem, nửa đường thì gặp tên thuộc hạ báo tin, nói có người đã chặn cướp
trước họ, hắn vừa nghe xong, đại nộ, đem thủ hạ giết tới, dặn dò nhị đệ chặn ở
đằng trước, còn hắn dẫn năm thuộc hạ thân thủ tạm được đi vòng trong rừng, bảo
năm thuộc hạ chặn đường rút lui của Kim Đao tiêu cục, đối phó những tiêu sư võ
công cao một chút. Hắn muốn tốc chiến tốc quyết, từ trong rừng cây bước ra,
nói chưa được nửa câu thì ra tay, muốn giết chết thiếu tiêu đầu, để hạ uy
phong của đối phương.

Nào biết rằng đây chính là cái bẫy mà thiếu niên đã đặt sẵn, muốn bức hắn ra,
vừa ra tay thì cây đại cung thần diệu vô cùng bức hắn lùi về phía sau liên
tục, Long mặt sẹo nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy tức giận vô cùng, không còn cả cơ
hội để thở dốc, vừa ra tay thì đã dồn lực toàn thân vào song quyền, muốn trong
chớp mắt giải quyết thiếu niên, hắn tràn dầy tự tin vào hoả hầu nội công của
mình, thiếu niên này tuy chưa tới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng nội công đâu
có phải là đối thủ của hắn. Một quyền này của hắn sử ra, che lấp toàn bộ thân
hình đối phương, thiếu niên ngoại trừ cố gắng tiếp chiêu, thực sự không còn
cách nào khác.

Thiếu niên vẫn duy trì tư thế vừa rồi, hình như đã đóng băng vậy, song mục
luôn luôn nhìn chằm chằm vào Long mặt sẹo trước mặt và hai đại quyền của hắn.
Lúc đó rất nhanh, thiếu niên hét mạnh một tiếng: “Long mặt sẹo, ngày này năm
sau là ngày giỗ của ngươi, đi chết đi!” Dây cung đột nhiên được thả ra, mũi
tên bay về phía trước, giống như một con độc xà, nghênh tiếp quyền đầu của
Long mặt sẹo.

Mũi tên rời khỏi dây cung, mọi người chỉ cảm thấy không khí bốn phương chuyển
động, dường như có thể cảm thấy không khí đều có thể bị hút theo mũi tên đó,
mà bọn họ cũng có khuynh hướng bị kéo theo, trong lòng mọi người đều cảm thấy
rất kinh hãi. Phương Kiếm Minh trong lòng nặng nề, đột nhiên sáng rõ, quét
sạch cái cảm giác không lành đó, thầm nghĩ: “Thật là một lực cung lợi hại, một
tiễn thật lợi hại!”

Long mặt sẹo nhìn vào quyền đầu của mình đang định đánh vào đối phương, đâu
biết rằng lúc này một tiễn của đối phương đã xuất khỏi dây, đột phá quyền
phong tầng tầng mà hắn dùng nội lực bố trí ra. Hắn nghiến răng, thân hình
chững lại, song quyền mở ra, dùng mười ngón tay nắm lấy mũi tên, đồng thời
phát ra một nội kình mạnh mẽ về phía mũi tên, muốn chấn vỡ mũi tên.

Mũi tên đó cũng không biết đã bị cái gì bao bọc lấy, một thốn ở bên ngoài mạnh
mẽ phát ra bạch quang, Long mặt sẹo phát ra nội kình xung quanh mũi tên, nhưng
không thể làm nó chấn động, Long mặt sẹo biến sắc mặt, tay phải nhẹ di động về
phía phải ba thốn, ngón tay vừa chạm vào tiễn, Long mặt sẹo trong lòng vui
sướng, muốn bắt lấy mũi tên, không làm nó tác quái nữa, nào biết rằng mũi tên
đó không hề đơn giản, sắc mặt của hắn đột biến, từ đỏ sậm chuyển sang trắng
nhợt, tiếp tục thì tím tái, cuối cùng chuyển thành màu xanh lục thẫm, mở miệng
thổ ra một ngụm máu tươi, tóc trên đầu dựng đứng, giống như bị đâm trúng, hai
mắt lồi ra, tốc độ của mũi tên không hề giảm xuống, xuyên qua bàn tay phải của
Long mặt sẹo, cắm sâu vào ngực hắn, Long mặt sẹo không biết lúc sống đã giết
được bao nhiêu nguời, biết được bao cao thủ, nhưng trong số hàng trăm lần giao
thủ đó, lần nay là lần đầu bị trọng thương, mũi tên cắm sâu vào ngực hắn,
nhưng lại không hề lấy mạng hắn, chỉ thấy một tay hắn nắm lấy mũi tên, chau
mày nộ mục nhìn chằm chằm vào thiếu niên nói: “Tiểu tử thối, ngươi rốt cuộc là
ai? Sao lại muốn giết ta?”

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=23#ixzz3OCTm5oyd


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #111