Người đăng: Reapered
Yến Bảo song chỉ khẽ động, hướng tới mũi ám khí tính giữ lấy, nào ngờ có điều
cổ quái xảy ra, tưởng chừng ám khí sắp bị tay hắn nắm giữ, bỗng nhiên nó lại
xoay ngang một vòng tiếp tục phi tới, cũng may Yến Bảo cũng đã thầm vận nội
lực lên tả thủ, khiến mũi ám khí không thể tiến sâu thêm nữa, đành phải để hữu
thủ của hắn chế trụ.
Bắt được ám khí, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ còn thấy thân ảnh của phì bàn
cô nương ở nơi xa đang truy đuổi theo hướng của tên hắc đạo lúc nảy.
Lúc này Yến Quý cũng đã khôi phục được tinh thần, thấy vậy nhảy dựng lên chửi
đổng: “Con mẹ ngươi, dám dọa lão tử sao? Xú bà nương, đừng để ta gặp lại nha,
nếu không lão tử sẽ dày vò ngươi cho đến chết.” Ai! Đáng tiếc bóng dáng của nữ
tử nọ đã xa khuất, không thể nghe được lời “vàng ngọc” của hắn.
Vu Vấn Kinh thấy huynh đệ bọn họ bị một cô nương đùa bỡn, thâm tâm không khỏi
cười thầm, tất nhiên là chỉ có thể cười thầm mà thôi, còn ngoài mặt vẫn phải
nghiêm trang: “Nhị vị, ta không phải là đối thủ của tên ‘Giang Dương đại đạo’,
lần này đành không thể truy bắt hắn, nhị vị có tính toán gì không?”
Yến Quý vội đáp: “Vu đại nhân, ngài quá khiêm tốn rồi, tại hạ xem thấy công
phu của ngài và hắn như nhau, chẳng thể phân biệt được cao thấp, dù sao hắn
cũng là trọng phạm của triều đình, chúng ta cần gì phải giữ quy cũ giang hồ
đối với hắn, chỉ cần Vu đại nhân có thể kềm chế được hắn, ta và đại ca có thể
trợ giúp ngài bắt hắn, cho dù mọc cánh hắn cũng khó thoát, không biết Vu đại
nhân vì sao vừa rồi phải….”
Mặc dù Yến Quý chỉ nói đến giữa chừng, nhưng cũng không khó đoán được ý tứ
phía sau của hắn, hắn mặc dù không biểu lộ sự bất mãn, nhưng khẩu khí không
dấu được vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Vu Vấn Kinh giả bộ thất thanh biện hộ: “Các ngươi làm sao biết được, hắn quả
thật quá lợi hại, vừa rồi ta với hắn tỉ thí vài chiêu, xem ra hắn vẫn chưa
xuất tận lực, dấu diếm công phu, nếu ta lại tiếp tục bức hắn đến cùng, thì kết
quả có thể sẽ rất thảm ah.”
Yến Bảo ở bên cạnh không muốn gây ra bất hòa, đành phải mở lời chuyển hướng:
“Vu đại nhân, vậy bây giờ người tính như thế nào?”
“Ai! Ta còn có thể có cách gì chứ, hôm nay ta vô công hồi báo, không cần nói
cũng biết sẽ bị thúc thúc trách mắng. Được rồi, huynh đệ các ngươi có tính
toán gì không? Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục truy đuổi hắn sao?”
Yến Quý lãnh thanh nói: “Mẹ nó, tên tiểu tử đó đã khi phụ bọn ta vài lần, cho
dù lực bất tòng tâm, cũng không thể để hắn tiêu dao khoái hoạt như vậy. Dù gì
gia gia của chúng ta năm đó cũng là anh hùng cao thủ trên giang hồ, chúng ta
là tôn tử làm sao có thể để cho bọn họ bị mất mặt được chứ?”
Vu đại nhân nọ nghe hắn nói vậy, thâm tâm không khỏi khinh bĩ: “Hừ! Hai người
các ngươi chỉ như chó cậy oai chủ, bình thường dựa vào danh tiếng gia gia của
mình, bên ngoài diễu võ dương oai, khi dễ không biết bao nhiêu người rồi, hôm
nay bị người khác trừng phạt một chút, đã muốn dồn người ta vào chổ chết, đạo
lý cái con mẹ gì đây chứ!”
Mặc dù nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn phải khách sáo: “Dù sao các ngươi cũng
không phải là quan nhân, các ngươi cũng không cần phải truy đuổi hắn nữa, nếu
nhị vị muốn tìm hắn báo cừu, trước tiên hãy quay về bẩm báo với gia gia của
các vị, chỉ cần nhị vị hữu lý, tin rằng gia gia của các vị sẽ xuất đầu lộ
diện, thay mặt cho nhị vị tìm hắn đòi lại công đạo!”
Yến Quý nghe vậy liền phản ứng: “Như vậy sao có thể được chứ, lần trước gia
gia nghe nói chúng ta đắc tội với lão ‘Thánh thủ” Hà Phi, đã hung hăng giáo
huấn chúng ta một trận, nếu như hôm nay…”
Yến Bảo vội ngắt lời đệ đệ của mình: “Vu đại nhân, ngài lần này sẽ hồi kinh
[trở về kinh thành] phải không?”
Vu Vấn Kinh cười nói: “Đúng vậy, chỉ còn mấy tháng nữa sẽ cử hành đại hội võ
lâm, ta lần này trở về có thể hổ trợ cho bọn họ một chút, tránh phải nghe thúc
thúc trách ta chỉ biết lo du ngoạn bên ngoài, không màng tới chính sự.”
Ba người vừa nói chuyện vừa ly khai khỏi sơn lâm, chẳng mấy chốc đã đi đến một
đại đạo [đường lớn].
Lại nói vị thiếu niên từ nãy giờ ẩn nấp trên đại thụ, thấy ba người bọn họ đã
ly khai liền nhảy xuống đất, thấp giọng tự hỏi: “Võ lâm đại hội? Võ lâm đại
hội là cái gì? Phải chăng lúc đó thiên hạ hào kiệt đều sẽ đến luận võ, không
biết ở đó có gặp lại được sư phụ và nghĩa phụ bọn họ không ah. Ta phải đến đó
thử xem.”
Thâm tâm vừa nghĩ, thân ảnh đã thoáng động hướng về phía đông ly khai sơn lâm.
Nghe lời tự nhủ của hắn, chắc các bạn đã có thể biết vị thiếu niên này chẳng
phải ai khác mà chính là nhân vật chính của chúng ta, Phương Kiếm Minh.
Từ lúc Bạch Y Di rời đi, hắn cứ đi quanh vô vọng, không biết tìm nghĩa phụ ở
nơi nào, sau khi đi được hai trăm dặm đường, hắn lại đuổi theo hướng mà Bạch Y
Di rời khỏi, bất tri bất giác lại tiến vào huyện thành kia, trên người một
chút bạc vụn để dùng cũng không có, đột nhiên linh cơ của hắn chớp động, nghĩ
đến lai lịch sư môn của nghĩa phụ, liền tìm đến một tiệm cầm đồ xem thử.
Hắn quả thật không muốn phải như vậy, bất quá lúc này hắn thật sự cần ngân
lượng để chi tiêu, đành phải dùng đến hạ sách này, may mắn lão bản Cao Kiện
này cũng là người trong giang hồ, mặc dù biết lời hắn nói không phải sự thật
nhưng cũng không có bức ép, chỉ thầm phái người theo dõi điều tra, đồng thời
truyền tin tức về tổng đàn Ma đao môn.
Phương Kiếm Minh ngày đi đêm nghĩ, chẳng mấy chốc đã trải qua ba ngày, lần này
hắn đi tới Quý Châu vào lúc chính ngọ, trông thấy cảnh sắc mỹ lệ ở đây, liền
dạo chơi du ngoạn, mặc dù lúc này trời đã vào thu, nhưng vẫn có một vài đóa
hoa đang nở ra khoe sắc, triền núi xa xa to lớn tựa như đâm thẳng lên trời,
khắp nơi đều là hoa cỏ xanh tươi, dù đứng dưới con đường này vẫn có thể nhìn
thấy một vài tiều phu đang đốn củi ở trên đó, tạo nên một bức tranh phong cảnh
hữu tình ah.
Phương Kiếm Minh gặp phải cảnh vật như thế này, thâm tâm cảm thấy hứng thú,
hắn nhàn nhã du ngoạn, hết ngó bên Đông lại nhìn bên Tây, đột nhiên một thanh
âm truyền tới phá mất cảm hứng của hắn, chỉ nghe thanh âm nọ đang hô vang “Kim
đao uy vũ… kim đao uy vũ…”
Đây chẳng phải là tiếng hô của các tiêu cục đang trên đường áp tải hàng hóa
hay sao. Bình thường mà nói thì tiêu cục đều tránh va chạm với sơn tặc đạo phỉ
hay lục lâm hảo hán để mà thuận lợi áp tiêu, tránh mọi phiền phức có thể, thật
không ngờ đoàn người này vừa đi lại vừa hô to dụ dỗ bọn đạo phỉ tới đánh cướp
ah, đám người này quả là có khí phách, không thèm để bọn cường đạo thổ phỉ độc
hành hay đám sơn tặc vào trong mắt.
Phương Kiếm Minh đi tới mười bước, vòng qua chân núi liền thấy một đội nhân mã
không rõ lai lịch đang tiến tới, dẫn đầu là một thanh niên đại hán, khí thế
hơn người, niên kỷ chỉ ngoài hai mươi, một thân trang phục võ sĩ khôi ngô, đầu
đội một chiếc mão võ sư, thần thái thể hiện khí phách hiên ngang, bên hông có
mang một thanh đại đao sắc bén.
Sau lưng hắn có bảy tám hán tử đoán rằng là tiêu sư hộ vệ, trong số đó nổi bật
một đại hán đang uy vũ hô to: “Kim đao uy vũ… Kim đao uy vũ…” Phía xa cách họ
hai thước là ba cỗ xe đựng vật phẩm, mỗi xe có năm hộ vệ áp tải, còn lại sau
cùng đoàn người là sáu nam tử tiêu sư, thân cưỡi kỵ mã, vai mang đại đao, niên
kỷ đều đã trên ba mươi.
Phương Kiếm Minh thấy bọn họ đông người hầu như chen hết cả con đường, đành
phải lánh sang một bên nhường lại, khi đoàn người còn cách hắn năm trượng,
bỗng nghe cách năm trượng về bên trái sơn lâm có một thân ảnh nhảy ra, đồng
thời mang theo tiếng cười lớn: “Hắc hắc, rừng này là do ta trồng, đường này là
do ta mở, các ngươi muốn đi qua thì phải đưa mãi lộ ra đây, nếu không đừng
trách bổn đại gia phải hành ác tích đức. [^_^]”
Chỉ thấy thân ảnh vừa hiện là một thiếu niên vai mang cung tiễn, nhìn cây cung
đó cũng thật kỳ lạ, nói nó chế tác bằng sắt cũng không phải mà được chế tác từ
ngọc cũng không đúng, không biết là làm từ vật gì. Thiếu niên đạo tặc vừa nhảy
ra đã chỉ tay vào người thanh niên dẫn đầu đoàn tiêu sư mà hét lớn: “Các ngươi
nhanh chóng buông bỏ tiêu xa lại đây cho lão tử, rồi đứng sang một bên để lão
tử xem có đồ vật nào đáng giá không, còn lại sẽ trả cho các ngươi, nếu trái
lệnh thì… Hừ Hừ!”.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 109: Thiếu Niên Đạo Tặc (Hạ)