Người đăng: Reapered
Thanh niên anh tuấn nghe hắn nói xong, không khỏi bật cười chế giễu: “Ha ha,
“Nhạn Bắc song tà” bọn ngươi quả là có ý tứ ah, đánh không lại ta, giờ mời
được cao thủ rồi, lại muốn tìm tới ông nội ngươi lĩnh giáo vài chiêu nữa sao?”
“Hừ! Ai nói Vu đại nhân là trợ thủ cho chúng ta, ta nói cho ngươi biết, Vu đại
nhân hôm nay chính là muốn bắt ngươi về quy án. Thật không nghĩ đến cái loại
đạo tặc như ngươi cũng thật có đảm lược ah, dám đắc tội với không ít đại thần
trong triều. Vu đại nhân lần này đến bắt ngươi, chúng ta chỉ là đề phòng có
quỹ kế, ở đây trợ trận cho người mà thôi”
Thiếu niên anh tuấn [Giang Dương đại đạo] nghe Nhạn Quý nói vậy, song nhãn cẩn
thận đánh giá lại vị quan nhân ở giữa kia, chỉ thấy hắn thân hình cân đối,
cũng không phải cao lớn gì cho lắm, mày rậm mắt to, biểu thị sự cương nghị
chính trực của hắn, không phải là kẻ xấu, hữu thủ của hắn đang cầm một cây
trường tiên [cây roi], cũng không biết là làm từ chất liệu gì, nếu để ý sẽ
thấy ngón giữa trên hữu thủ của hắn to dày hơn bình thường.
Trong khi vị thanh niên tuấn tú đang quan sát đối phương thì vị quan nhân nọ
cũng đang thầm đánh giá về đối thủ của mình, kẻ mà hắn được lệnh phải truy bắt
bằng mọi giá.
“Các hạ chính là Giang Dương đại đạo đại danh đỉnh đỉnh trong giới hắc đạo vài
năm trở lại đây?”
“Không sai, chính là tại hạ, thứ cho tại hạ kiến thức nông cạn, không biết vị
quan gia ngài là ai? Ngài đến đây là vì tại hạ sao?” Thanh niên anh tuấn hỏi
lại.
Quan nhân nọ nghe vậy liền nói: “Ngươi không nghe huynh đệ bọn họ nói rồi đó
sao, ta họ Vu. Chỉ trách ngươi mấy năm gần đây hô phong hoán vũ [hô mưa gọi
gió] khắp nơi, khiến cho thúc thúc của ta phải phiền não, ta lần này tuân lệnh
của người tới bắt ngươi về quy án, nếu thông minh thì hãy mau mau thúc thủ
chịu trói, bằng không chỉ sợ lát nữa ngươi phải nếm mùi đau khổ thôi.”
Thiếu niên anh tuấn nghe vậy bật cười: “Ha ha! Ngươi nói ngươi họ Vu sao, vậy
cho ta hỏi, một trong đương kim tứ đại Phó thống lĩnh Cẩm Y vệ, “Kinh thần
tiên” Vu Đông Hải với ngươi có quan hệ gì?”.
Quan nhân nọ mỉm cười: “Người đó chính là thúc thúc của ta, lần này người muốn
ta truy bắt ngươi về quy án. Nói cho ngươi biết cũng không sao, hiện nay 'danh
tiếng' của ngươi đã truyền tới tận kinh thành, vì đề phòng ngươi gây án ảnh
hưởng tới trị an ở kinh đô, thúc thúc muốn ta tới truy bắt ngươi trước. Khởi
hành không lâu thì ta gặp được Nhạn thị huynh đệ, theo dấu chỉ dẫn của bọn họ,
cuối cùng hôm nay ta cũng tìm được ngươi!”.
Thanh niên anh tuấn cười nói: “Hắc hắc, ngươi tìm được ta thì có tác dụng gì?
Chẳng lẻ ngươi nghĩ rằng với sức ba người các ngươi mà có thể bắt được ta
sao?”
Quan nhân nọ thản nhiên: “Hừ! Ta cũng không có thập phần chắc chắn sẽ bắt được
ngươi, bất quá là quan nhân, ta không thể vô công mà hồi báo [không bỏ chút
sức lực quay về bẩm báo], chỉ cần có thể đả thương thì quan binh sẽ có cơ hội
bắt được ngươi.”
Thanh niên anh tuấn mỉm cười: “Hão, có ý tứ, vậy hãy lại đây, hôm nay chúng ta
tỷ thí một trận cho thống khoái, để xem mèo nào cắn mỉu nào.”
Nói xong hắn cởi đấu lạp ở trên đầu xuống cầm trong tay, nhìn về vị quan nhân
đối diện, mặc dù mở lời muốn động thủ nhưng thân ảnh vẫn lưu tại chỗ đó, bộ
dáng như cuộc tỷ thí này chẳng liên quan gì tới hắn, tựa hồ không để đối
phương ở trong mắt.
Quan nhân nọ thấy tên hắc đạo này tỏ ý khinh thường mình, thâm tâm giận dữ,
khởi thân tiến đến, trường tiên trong tay xuất ra: “Hảo, hắc đạo, không hiểu
ngươi tung hoành trong giang hồ được mấy năm mà dám trước mặt ta lại ngông
cuồng như thế!”
Một tiên này của họ Vu đánh ra quả không tầm thường, kình phong kèm theo
trường tiên vang lên, hướng tới thanh niên anh tuấn, chỉ trong chớp mắt, kình
phong cách ba tấc đã đánh tới trước người. Thanh niên nhân thâm tâm chấn động,
trước giờ hắn đều thấy đám quan quân này bình thường chỉ lo hưởng thụ, trước
mặt dân chúng thì tỏ ra hống hách tác oai tác quái, đến khi gặp chuyện thì có
mấy tên chịu ra sức cho triều đình, không nghĩ tới cái tên trước mặt này lại
khác thường như thế, chỉ mới xuất chiêu đầu đã lợi hại như vậy.
Không còn thời gian suy nghĩ, thanh niên nọ vội dùng thân pháp “Yến tử phiên
thân”, chuyển thân xoay người lướt qua. Vu Vấn Kinh thấy hắn né tránh, liền
vận chuyển công lực khiến trường tiên như một thiết thương uy mãnh đâm thẳng
vào huyệt “Đại hoành” bên hông đối phương, một thế đâm tới này lực đạo uy
mãnh, chính xác phi thường, quả thật không hổ danh là cháu của “Kinh thần
tiên” ah.
“Hảo công phu!”
Chỉ thấy thanh niên anh tuấn hữu thủ vẩy lên, ngũ chỉ [năm ngón tay] như năm
lưỡi đao, nhân lúc trường tiên chiêu xuất chưa trọn vẹn, đánh thẳng lên thân
cản lại.
“Oanh”
Một chưởng phách trúng thân trường tiên đang đánh tới, khiến trường tiên bị
chấn động văng ra ba thước.
Bỗng nghe Vu Vấn Kinh cười lớn: “Ha ha, xem ra bản lĩnh của ngươi chỉ có thế!”
Vừa dứt lời, hữu thủ chớp động, trường tiên như con quái xà một lần nữa công
kích vào hông của thanh niên, chỉ thấy lần này chiêu xuất không nhanh như lôi
điện, nhưng bên trong còn hàm ẩn kỳ chiêu, khiến cho đối phương không thể
không đề phòng.
Diễn đạt thì chậm nhưng diễn biến lúc này lại rất nhanh, thanh niên anh tuấn
sắc mặt đại biến, mắt thấy trường tiên đã chạm đến y phục, chỉ còn một chút sẽ
gây ra thương tổn trầm trọng, liền vận khởi toàn bộ công lực, thi triển “Thối
tị tam xá”, thân ảnh lập tức lui ngoài một trượng.
Vu Vấn Kinh khi phát hiện ra điều bất diệu [không ổn], thì trường tiên đã
không kịp thu chiêu, chỉ có thể tiến tới cách thanh niên anh tuấn nọ ba thước,
không thể gây ra một chút sát thương nào cho đối thủ.
“Keng”
Chỉ thấy lúc thanh niên anh tuấn hai chân chạm đất thì hữu thủ của hắn đã rút
thanh kiếm ở trên vai ra khỏi vỏ, xoay kiếm thủ thế chỉ vào Vu Vấn Kinh cười
nói: “Ha ha, hảo tiểu tử, thật không ngờ đến ngươi cũng có bản lĩnh ha, lão tử
thiếu chút nữa đã phải ôm hận rồi, lại đây, chúng ta tỷ thí lần nữa xem sao!”.
Dứt lời liền phi thân tiến lên, hữu thủ xuất động, kiếm quang từ hai phân làm
bốn, từ bốn phân làm tám, tám mũi kiếm tạo thành hình bán nguyệt đồng thời đâm
tới Vu Vấn Kinh,, kiếm khí vang lên chấn động hồn phách, thật khó mà nhận ra
kiếm ảnh nào là thật, kiếm nào là giả.
Vu Vấn Kinh thâm tâm chấn động, thầm nghĩ: “Tiểu tử này quả nhiên là cao thủ,
phải cẩn trọng mới được, nếu lần này để thua hắn thì thật là mất mặt ah.”
Trường tiên run lên, biến hóa như giao long xuất động, xoay tròn một, ngăn cản
tám đạo kiếm ảnh đang đâm tới.
“Đinh đang đinh đang…”
Một loạt thanh âm giao nhau giữa tiên và kiếm vang lên, không biết trường tiên
này làm từ vật gì mà đến ngay cả một bảo kiếm của thanh niên anh tuấn vẫn
không làm nó hao tổn nữa phân.
Sau khi ngạnh tiếp với nhau một chiêu, thân ảnh hai người tại không trung lăng
không lui lại, hai chân vừa chạm đất đã lại tiến tới, hữu thủ chớp động liên
tục xuất chiêu, thân ảnh hai người đan xen qua lại nhanh như thiểm điện, tiên
ảnh phủ kín đầy trời, kiếm ảnh tung bay khắp đại địa. Ngay cả huynh đệ “Nhạn
bắc song tà” đứng ở một bên quan chiến cũng không thể nhìn rõ chiêu thức của
bọn họ xuất ra, bất quá tại hiện trường vẫn còn vị thiếu niên đang nấp ở đại
thụ kế bên là có thể nhìn rõ quang cảnh cuộc đấu bên dưới.
“Choang choang choang…”
Âm thanh binh khí va chạm vang vọng bên tai, thân ảnh hai người đã thay đổi vị
trí, thanh niên anh tuấn xoay người nhảy lên trên cao, một kiếm toàn lực chém
tới đầu vai đối phương, kiếm khí rít lên kinh hoàn, va chạm vào búi tóc của Vu
Vấn Kinh khiến da đầu của hắn tê dại.
“Hây”
Vu Vấn Kinh hét lớn một tiếng thị uy, thân ảnh nhanh chóng đảo chuyển hai vòng
né tránh, trường tiên trong tay đánh văng bảo kiếm của thanh niên anh tuấn,
đầu nhọn trường tiên thuận thế đâm thẳng tới bả vai đối thủ. Thanh niên anh
tuấn đang tại không trung, không thể mượn lực né tránh, chỉ đành dùng tả thủ
xuất một chiêu “Long hạc trảo thủ”, ngũ chỉ cong lại đón đỡ lấy trường tiên.
“Hừ! Để xem tay của ngươi cứng hay tiên của ta cứng.” Vu Vấn Kinh thấy vậy
liền vận thêm ba thành lực đạo vào trường tiên.
Khi trảo thủ gần chạm vào trường tiên, thanh niên anh tuấn vội vận toàn bộ nội
lực lên tả thủ, cương ngạnh tiếp lấy một tiên của đối phương, đồng thời bảo
kiếm từ hữu thủ nhanh chóng đâm tới, phân làm hai đường uy hiếp song thủ của
đối phương. Vu Vấn Kinh thấy hắn mạo hiểm xuất kỳ chiêu như vậy, tả thủ vội
vàng vươn tới, một chiêu “Không thủ nhập bạch nhận” xuất ra mang theo nội lực
uy mãnh chặt ngang thân bảo kiếm.
“Hắc hắc! Hảo, lần này để xem tay ngươi bén hay bảo kiếm của ta bén hơn”.
“Oanh”
Va chạm xảy ra khiến thân kiếm rung lên bần bật, thân ảnh hai người lui lại
ngoài mấy trượng.
Vu Vấn Kinh hai chân chạm đất, trường tiên trong tay xuất chiêu thủ thế: “Hắc
hắc, tiểu tử, nhìn lại bên hông của ngươi xem”
Thanh niên anh tuấn cúi đầu nhìn theo hướng hắn vừa nói, chỉ thấy bên hông y
phục xuất hiện ba cái lỗ nhỏ, đây chẳng phải là dấu viết lưu lại của mũi tiên
hay sao.
“Hừ!, hắc hắc, Vu đại nhân, ngươi cũng nên tự mình xem kỹ lại trước ngực đi
ha.”
Vu Vấn Kinh nghe vậy thầm kêu bất ổn, thâm tâm mang theo nghi vấn xem lại
trước ngực của mình, chỉ thấy bên ngực phải xuất hiện bảy cái lỗ nhỏ, vừa nhìn
đã biết là vết tích do bảo kiếm của đối phương công phá mà tạo thành. Chỉ nhìn
như thế cũng có thể suy luận được công phu cao thấp của mỗi người.
Vu Vấn Kinh cười lớn: “Ha ha! Quả không hổ danh ‘Giang Dương đại đạo’, tại hạ
cam bái hạ phong, tài không bằng người, xem ra chuyến đi lần này đã uổng phí
công sức rồi, hôm nay ta không thể bắt ngươi, đành phải hồi phủ thỉnh tội với
thúc thúc của ta vậy!”
Nguyên lai vừa rồi tỉ thí, Vu Vấn Kinh đã thầm dồn nội lực lên trường tiên
đánh văng tả thủ của thanh niên anh tuấn, sau đó thuận thế thu hồi tiên ảnh,
xoay cổ tay xuất chiêu chặn đứng bảo kiếm của thanh niên đang uy hiếp hắn. Một
tiếng va chạm vang lên, Vu Vấn Kinh lại thừa thế bảo kiếm của thanh niên chưa
kịp rút về phòng thủ, một chiêu “Tiên đả tam thiên” xuất nhanh như thiểm điện,
công kích tới bên hông đối thủ, vốn tưởng giành được lợi thế, nào ngờ tên
thanh niên anh tuấn này cũng không phải tầm thường, bảo kiếm thần không biết
quỷ không hay đã ở trước ngực của hắn gây ra vết tích. Nếu thanh niên anh tuấn
nọ đâm sâu thêm ba phân, thì cái tiểu mệnh của hắn cũng khó giữ, cho dù có giữ
được cũng chỉ sợ phải bị trọng thương, lưu huyết tại đương trường.
Vu Vấn Kinh tuy thâm tâm nghĩ như vậy, nhưng nào hay rằng đối phương dùng một
chiêu kiếm vừa rồi cũng không biết là có tác dụng to lớn đến như thế, lúc đó
mặc dù bảo kiếm của thanh niên anh tuấn đã công phá được y phục, nhưng trường
tiên của Vu Vấn Kinh cũng sắp chạm tới bên ngoài da của hắn, mặc dù một kiếm
hắn xuất ra cao hơn một bậc, nhưng cũng là đã đã tận lực rồi, không thể tiến
thêm nữa phân nào nữa, nếu không sẽ dẫn đến tình trạng lưỡng bại câu thương.
Cũng may hai người bọn họ đều là cao thủ hành tẩu trên giang hồ nhiều năm,
kinh nghiệm ứng chiến phong phú, thêm vào nội công thâm hậu, hai bên đều là kẻ
tám lạng người nữa cân. Mặc dù thanh niên kiếm pháp cực kỳ quỷ dị, kiếm chiêu
chân chân giả giả, thật khó mà phân biệt, thế nhưng trường tiên của Vu Vấn
Kinh cũng không phải tầm thường, tiên pháp nhanh như thiểm điện, dù gì hắn
cũng là được chân truyền của “Kinh thần tiên” Vu Đông Hải, nên nhớ trên giang
hồ người dùng trường tiên làm vũ khí rất hiếm, mà vị Vu Đông Hải này có thể
nói là đương kim cao thủ dùng tiên pháp số một số hai trên chốn võ lâm trong
mấy chục năm qua.
Vu Vấn Kinh được sự chỉ điểm nơi thúc thúc của mình, tiên pháp của hắn sao có
thể tầm thường được chứ.
Một người mấy năm gần đây hô phong hoán vũ trong giới hắc đạo trên giang hồ,
còn người kia là quan nhân danh gia đệ tử, giao thủ vài chiêu liền sinh ra cảm
giác mến mộ, được đối chiêu với cao thủ cũng là một sự may mắn. Mặc dù bọn họ
lập trường bất đồng, một là quan nhân, một là đạo tặc, thế nhưng bọn họ không
vì vậy mà phải thề không đội trời chung, dù sao cũng là người trong võ lâm,
thân tại giang hồ, sao có thể bị mấy cái thế tục ràng buộc.
Khi nghe xong lời của Vu Vấn Kinh, thanh niên anh tuấn liền tra kiếm vào vỏ,
ngửa mặt nhìn trời cười to sảng khoái: “Ha ha, Vu Đại Nhân, tiên pháp của ngài
quả là cao thâm mạc trắc, tại hạ nghĩ trong nhất thời chúng ta khó có thể phân
biệt được cao thấp, tại hạ mặc dù may mắn lưu lại vết kiếm trước ngực của
ngài, thế nhưng trường tiên của ngài cũng đã lưu lại vết tích bên hông của tại
hạ, vậy thì tại hạ sao có thể dám mở miệng nói là mình đã chiến thắng đây. Ha
ha!”
“Nhạn bắc song tà” nghe thấy lời đối thoại của bọn họ, thâm tâm phát hỏa,
không hiểu sao Vu đại nhân lại khách sáo với tên đạo tặc này như vậy, dù gì
cũng là quan nhân triều đình, sao có thể nhún nhường trước đạo tặc được chứ?
Thiếu niên đang ở trên đại thụ nhìn thấy, lòng không khỏi cười thầm, đoán rằng
màn náo nhiệt này chắc sẽ lại tiếp tục nhiệt náo hơn đây, thì bỗng nghe ngoài
bìa rừng có tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại thì thấy một thân ảnh phì bàn
nữ tử [nữ tử mập mạp] đang triển khai khinh công từ đầu kia tiến vào, thanh âm
vang lên không ngừng: “Đinh đại ca… Đinh đại ca, ta cuối cùng cũng tìm được
huynh rồi!”.
Thanh niên anh tuấn đang ngửa mặt cười lớn, chợt nghe thấy thanh âm của nữ tử
liền sắc mặt đại biến, khuôn mặt nhăn nhó cứ như là vừa bị đại thạch ngàn cân
va trúng, nhất thời trở nên bối rối, hoảng sợ ôm quyền cáo từ: “Vu đại nhân,
tại hạ còn có việc quan trọng cần làm, thứ cho không thể phụng bồi, xin cáo
từ!” Lời nói chưa dứt đã phi thân lên cao, song thối [hai chân] vận lực bỏ
chạy, mủi chân trái điểm nhẹ lên cành cây mượn lực, nhanh chóng phi ra ngoài
mấy trượng, lúc này thân ảnh của phì bàn nữ tử cũng đã đến chỗ mà bọn họ vừa
giao thủ.
Vừa nhìn thấy bóng lưng của thanh niên anh tuấn đang tháo chạy ở đằng xa, nữ
tử nọ hoảng gấp hét lớn, thân ảnh liền chớp động đuổi theo: “Đinh đại ca, Đinh
đại ca, chờ muội với, người ta vất vả lắm mới trốn khỏi nhà đi đến đây tìm
huynh, sao huynh chưa nói một lời đã bỏ đi vậy, muội muốn cùng huynh du ngoạn
giang hồ ah, chờ muội với…”
“Nhạn bắc song tà” nghe thấy lời nói của phì bàn cô nương này, nghĩ rằng quan
hệ giữa hai người bọn họ chắc không phải tầm thường, lão đại Yến Bảo liền tiến
lên ngăn nữ tử lại, mở lời hỏi: “Đứng lại, ngươi là người phương nào? Cùng với
tên hắc đạo kia có quan hệ gì? Lão tử… Ai dô…”
Yến bảo vừa nói vừa xuất động hữu thủ tính nắm giữ cánh tay của phì bàn cô
nương, tưởng chừng đã chế trụ được nàng, nào hay võ công của phì bàn nữ tử này
cũng không hề đơn giản, thân hình to lớn chuyển động, thoáng chốc đã thoát
khỏi trảo thủ của hắn, tiến tới một quyền đánh thẳng trước mặt, Yến Bảo nhất
thời không đề phòng, mắt trái nở hoa, choáng váng la hoảng lên.
Lão nhị Yến Quý thấy đại ca gặp ám toán, liền bạt xuất đại đao tiến lên: “Đại
ca, huynh không sao chứ? Mẹ nó, con phì trư này [heo mập], mi làm gì vậy hử?”
Vừa nói hắn vừa phi thân nhảy lên, một đao xuất ra cản phì bàn nử tử tiến tới.
“Xoẹt”
Đao quang mang theo kình lực không nhỏ, khởi xuất một thức “Lực phách Hoa Sơn”
nhằm vào đỉnh đầu của nữ tử chém xuống.
Phì bàn nữ tử song nhãn tóe lửa, giận dữ: “Hai con cá chết này dám hành hung
bổn nãi nãi [bà bà] của các ngươi, ai cản đường ta, bổn nãi nãi sẽ đập hắn
thành cái đầu heo.”
Hữu thủ của nàng ta liền chặn đứng cổ tay cầm đại đao của Yến Quý, nhưng hắn
sao có thể để cho nàng chế trụ dễ dàng như vậy chứ, chỉ thấy tay hắn khẽ
chuyển động, đại đao liền hướng sang hữu thủ của nữ tử nọ, phì bàn cô nương
cũng không kém, song chưởng thu về, một thức “Phách không chưởng” xuất ra
khiến thân hình Yến Quý chấn động, đao quang khẽ dừng lại, phì bàn cô nương
chiếm được tiên cơ liền chuyển thân nhảy đến bên cạnh, trảo thủ xuất ra nắm
chặt cổ tay hắn.
Lúc này lão đại Yến Bảo mang theo con mắt đang nở hoa tiến lên, song chưởng
xuất ra đánh vào đầu vai của nử tữ nọ.
Phì bàn cô nương vội thối lui một bước, thuận tiện đem Yến Quý đẩy về phía Yến
Bảo. Nói thì chậm mà diễn biến xảy ra lại rất nhanh, Yến Bảo thấy đệ đệ của
mình văng tới, liền dùng tả thủ tiếp lấy đầu vai của hắn, đảo chuyển một vòng
giảm bớt phản lực lưu lại, rồi để hắn ra sau lưng mình, khiến Yến Quý không tự
chủ được phải thối lui liên tục về sau. Tiếp đó Yến Bảo phát cuồng tiến lên,
song chưởng xuất ra tuyệt chiêu mà gia gia đã dạy cho hắn, thường ngày hành ác
tích đức [^_^] hắn cũng chưa từng phải dùng đến, không ngờ hôm nay lại có chỗ
hữu dụng.
“Bùng”
Song chưởng của Nhạn Bảo và phì bàn cô nương va chạm vào nhau, khiến thân hình
cả hai đều chấn động, Nhạn Bảo tức giận mắng: “Con mẹ nó, lão tử tưởng rằng
ngươi còn có chỗ nào lợi hại, bất quá cũng chỉ là như vậy mà thôi. Hừ.”
Phì bàn cô nương cười lạnh, xoay người nhảy lên một đại thụ, ngọc chỉ [ngón
tay] chỉ vào đối phương mắng: “Hai tên 'xú ngư tử' ' [con cá chết] và 'độc
nhãn trư' kia, hôm nay bổn nãi nãi còn có việc, không rãnh chơi đùa với các
ngươi, nếu muốn đánh tiếp thì sau nãy ta sẽ lại phụng bồi [hầu tiếp], bổn nãi
nãi đã nhớ kỹ các ngươi rồi, lần sau gặp lại ta sẽ khiến cho hai tên vương bát
đản các ngươi không chỉ có con mắt mà toàn bộ khuôn mặt các ngươi đều nở hoa.”
[đản: chỉ sự nhục mạ, khinh thị]
Yến Bảo nghe thấy nhắc đến nỗi nhục của mình vừa nãy, không nhịn toàn lực đánh
ra một thức “Phách không chưởng”, mở miệng mắng: “Ahhh… Con phì nương kia, lão
tử vừa nãy sơ ý nên mới bị ngươi ám toán. Con mẹ ngươi nếu là người thì xuống
đây, lần này lão tử sẽ hảo hảo giáo huấn lại ngươi.”
“Ầm”
Chưởng phong đánh tới đại thụ gây ra chấn động, lá rơi xào xạt, phì bàn cô
nương trước đó đã chuyển thân đứng trên một đại thụ khác, hữu thủ khẽ phất
xuất ra ám khí lẫn vào đám lá đang rơi xuống, nhanh chóng lao tới Yến Bảo.
Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=22#ixzz3OCT7LpnT