Bạch Mã Công Tử (thượng Và Hạ)


Người đăng: Reapered

Cao Kiện ngẩn người, đang muốn mở lời hỏi thì thấy thiếu niên đã hướng tới hắn
ôm quyền cáo từ: “Tại hạ hiện có việc quan trọng cần làm, không dám làm phiền
Cao đại thúc thêm nữa, xin cho phép tại hạ lên đường trước.”

Cao Kiện sau khi nghe được ba chữ “phi long tử” từ thiếu niên, thâm tâm muốn
lưu giữ hắn lại, nhưng thấy thái độ của thiếu niên nhất quyết hữu lễ như vậy,
biết rằng không thể thuyết phục hắn, vội vàng khởi thân tiễn thiếu niên đáo
xuất.

Sau khi từ biệt, thiếu niên tiến về cửa đông thành, còn Cao Kiện đã đi vào nội
phòng, gọi một đại hán khôi ngô lại, phân phó theo dõi vị thiếu niên kia,
tuyệt đối vạn lần không được lộ sơ hở làm kinh động, Cao Kiện nhìn vị thiếu
niên này thì đã biết hắn lai lịch thật không tầm thường ah, nếu xảy ra điều
bất trắc thì thật là chẳng phải mang phiền toái vào người hay sao.

Sau khi đại hán lĩnh mệnh rời đi, Cao Kiện đi tới án thư, cầm bút viết vài
dòng trên bạch chỉ [giấy trắng], sau đó cầm lấy bạch chỉ đi vào mật thất, bên
trong có nuôi hơn mười con phi điểu truyền thư.

Hắn cuộn bạch chỉ lại kẹp vào chân phi điểu, tiến ra bên ngoài thả phi điểu
bay đi, phi điểu được thả ra tại không trung kêu lên một tiếng hưng phấn, hai
cánh phiến động bay về phương trời xa, trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy
thân ảnh.

Lại nói đến thiếu niên lúc này đang đi trên đại lộ [đường lớn] phía đông
thành, trong người hắn mang hai tấm ngân phiếu trị giá mười vạn lượng khiến
hắn cảm thấy phấn khích, cái này không phải là số lượng nhỏ ah, một gia đình
dân dã cũng không dám mơ tới, mười vạn lượng trong tay hắn cũng có thể cho một
nhà ba người cả đời hưởng thụ sung sướng ah. Lần đầu tiên mang trong người
ngân lượng to lớn như vậy, trách sao thâm tâm hắn không cảm thấy hưng phấn
chứ.

Huyện thành này có ba con đường lớn, mà đường nào cũng rộng rãi thoáng đãng,
hắn sau khi đi qua hai con đường thì muốn tìm một tửu điếm dùng cơm, chợt nghe
phía trước có người lớn tiếng hô hoán.

“Ah! Mọi người mau nhìn xem, kia chẳng phải là Bạch Mã công tử nổi danh trong
võ lâm lục công tử hay sao, mọi người nhìn xem ah…”

Khách bộ hành đang đi trên đường nghe thấy có vị võ lâm lục công tử, một người
không nhịn được phấn khích hô to: “Ah ha! Thật sao? Bạch Mã công tử đã đến đây
sao, nghe danh đã lâu mà chưa từng gặp mặt ah[^_^], ta phải đến tựu kiến y mới
được.” Nhất thời một đám người phía trước bước nhanh tới, lẫn bên trong thoáng
thấy có vài võ lâm nhân sĩ.

Thiếu niên cũng đã nghe qua danh tiếng của võ lâm lục công tử trên giang hồ,
hắn cũng quen biết với một người trong số đó, chính là Phù Vân công tử Trần
Cẩm Lam, hiện giờ lại xuất hiện vị Bạch Mã công tử ở nơi này, hắn không nén
nổi lòng hiếu kì, theo sau đám đông tiến tới.

Chỉ lát sau, trước cửa một tửu điếm đã tập trung một lượng lớn khách nhân, đối
diện với bọn họ là một con tuấn mã toàn thân trắng sáng, bạch mã này thập phần
cao lớn, mã đầu dương lên, song nhãn mở to nhìn quanh thị uy. Bao vây nó là
năm đại hán mặc thân y, vai mang đại đao, một người trong số đó đang muốn nắm
lấy cương ngựa chế trụ nó, bất quá bạch mã hí lên một tiếng, hai vó câu tung
lên, dọa đối phương thối lui về sau mấy bước.

Chợt nghe một người cười hỏi: “Không biết năm vị bằng hữu bao vây bạch mã của
tại hạ rốt cuộc là có ý gì?”

Ánh mắt của mọi người đều hướng về âm thanh vừa phát, nhất thời không ít kẻ cả
kinh hô lên: “Ây da, đó là Bạch Mã công tử ah!”. Những người khác chưa từng
gặp thì hỏi lại: “Người đó đích thực là Bạch Mã công tử sao? Quả là khôi ngô
tuấn tú ah.”

Thiếu niên cũng nhìn về hướng người vừa nói, chỉ thấy tại đại môn của tửu điếm
có một bạch y nam tử đi ra, trên tay cầm một cái hạp tử [cái hộp]. Người này
thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi, thân hình cao lớn, y sam thượng hạng [y phục đắt
tiền], tóc được búi cao, trên đó có một bạch đái [dây búi tóc ] quấn quanh,
hai dây của bạch đái rũ xuống bên tai, lưng mang bảo kiếm thanh phong dài ba
thước, tiêu sái nhẹ nhàng như hành vân lưu thủy, quả không hổ với hai chữ
“công tử” ah. [Tra từ của đoạn này xong muốn nhũn hết cả não >.


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #107