Thiếu Niên Xuất Sơn


Người đăng: Reapered

Phương Kiếm Minh nghiêng đầu thì đã nhìn thấy khe hở đó, trong lòng vui mừng
lắm, lại tăng thêm ba phần sức nữa, “rắc rắc”, khe hở lại lớn thêm một chút.
Phương Kiếm Minh dùng hết sức lực toàn thân thêm một lần nữa. Khe hở đó lớn
thêm được năm xích rồi không lớn thêm nữa. Một chùm ánh sáng chói chang xuyên
vào trong thạch ốc, Phương Kiếm Minh vừa nới lỏng cánh tay thì cái khe đó lại
nhanh chóng bị bít lại, làm cho Phương Kiếm Minh không dám rụt tay lại.

Bạch Y Di không biết điều này liền nói: “Phương tiểu quỷ, người còn ở chỗ
thạch bích đó làm gì? Đi đi!”

Phương Kiếm Minh cười hắc hắc: “Cái cơ quan này thực xảo trá vô cùng, không
phải là ta không muốn đi, mà là nó không muốn để ta đi. Ta vừa rời tay ra thì
nó lập tức đóng lại, làm sao ta đi được?” Bạch Y Di nghe xong, đang không biết
phải làm thế nào, thì Phương Kiếm Minh lại cười: “Các ngươi ra trước đi, ta sẽ
ra ngay thôi!”

Bạch Y Di nói : “Ngươi muốn dựa vào khinh công của ngươi để thoát ra sao?”

Phương Kiếm Minh cười khổ: “Bây giờ chỉ có cách đó, còn có cách gì khác đâu,
mau ra đi, ta không còn sức nữa rồi, sao cái nón này lại nặng như vậy?” Bạch Y
Di và kỳ lân thử nhảy ra ngoài từ khe hở đó. Phương Kiếm Minh nhìn thấy họ đã
ra ngoài, cắn chặt răng, một đạo hắc quang vụt qua đôi mắt hắn, hắn hét lớn
một tiếng, hai chân nhảy lên thạch bích, như tên rời khỏi cung bắn ra bên
ngoài. “Rắc, rắc” thạch môn đóng lại nhanh chóng, hư ảnh của Phương Kiếm Minh
còn lưu lại nơi thạch ốc, nhưng chân thân của hắn trong cái giây phút mà thạch
môn đóng lại đã vọt ra ngoài, nhảy lên cao trên không. Hắn liếc mắt thấy bên
dưới, bốn phương đều là đại thụ, trên mặt đất toàn là cỏ dại, thì ra bên ngoài
là một khu rừng.

Sau khi tiếp đất, hắn quay lại thì không còn nhìn thấy cửa đó đâu nữa. Trên
mặt đất chỉ còn thảm cỏ dại, ai mà biết được ở dưới mặt đất đó có ẩn chứa một
động phủ. Nếu mà họ biết được, nhất định sẽ muốn vào, trừ khi tìm được cơ quan
để mở cửa hoặc phá thủng nó mới có thể vào. Nhưng thạch bích đó dày tới năm
xích, làm sao mà phá được?

Bạch Y Di nhìn thấy hắn đã ra ngoài mà không bị thương tích gì, sắc mặt không
hiểu tại sao lại có phần ảm đạm, đột nhiên lạnh lùng nói: “Phương tiểu quỷ,
bây giờ chúng ta đã ra ngoài, mấy năm thoáng chốc như thoi đưa, chúng ta đã
sống chung với nhau một thời gian, cũng coi là có duyên. Bây giờ ta phải trở
về tổng đàn của bổn môn, ngươi hãy tự bảo trọng, sau này chúng ta là bạn hay
là địch hãy để cho ông trời quyết định!” Nói xong, phi thân đi như thiểm điện.
Phương Kiếm Minh nhìn thấy nàng ta vừa ra khỏi đã vội đi ngay, trong lòng
không hiểu tại sao lại thấy trống rỗng, gọi với theo :”Y Di tỷ, tỷ, tỷ đừng có
đi, tỷ đừng có đi…”Bạch Y Di đâu thể nghe lời của hắn, nàng ta ta đã biến mất
sau rừng cây, nhưng mùi hương vẫn còn phảng phất.

Bóng dáng của Bạch Y Di đã in sâu trong lòng hắn, cả đời này hắn cũng không
thể quên được nàng. Sự ra đi của Bạch Y Di làm hắn buồn bã vô cùng, khoé mắt
bất giác ươn ướt, thất thần. Kỳ thực Phương Kiếm Minh cũng không hiểu tình cảm
của chính mình. Từ nhỏ hắn đã không có cha mẹ, ở Thiếu Lâm tự lại cùng các hoà
thượng niệm kinh, tập võ, sau đó lại ở cùng một lão già như Đao Thần, nên chưa
từng cảm nhận được sự quan tâm từ người khác giới. Bạch Y Di tuy lạnh lùng,
nhưng đối với hắn cũng không lạnh không nóng. Từ khi bị rơi từ vách núi xuống,
hắn luôn coi Bạch Y Di như tỷ tỷ, luôn muốn được sự quan tâm của nàng, mỗi lần
nàng ta nở một nụ cười hiếm hoi hoặc nhìn hắn với ánh mắt quan tâm, hắn đều
thấy ấm lòng.

Có thể nói, cứ tự nhiên như vậy, Phương Kiếm Minh cũng không biết Bạch Y Di có
thân phận gì trong tim hắn. Hắn chưa từng gặp mẫu thân, cũng không có tỷ tỷ,
nhưng hắn có thể cảm nhận được hắn có một thứ tình cảm gần giống như tỷ tỷ
hoặc mẫu thân đối với Bạch Y Di. Đồng thời hắn cũng dần dần trưởng thành, tâm
lý cũng càng ngày càng khác đi, trong thâm tâm hắn cũng đã ẩn chứa một khát
vọng của tình yêu nam nữ, nhìn thấy Bạch Y Di, hắn cũng tự nhiên so sánh nàng
với những người phụ nữ khác mà hắn đã gặp, hắn đâu biết rằng, làm như vậy
chính là hắn đã phát sinh tình cảm nam nữ với Bạch Y Di. Tuy mối tình này có
phần không sâu sắc, và cũng ẩn tàng rất kín, nên hắn cũng không rõ, nhưng có
một ngày hắn sẽ phát hiện ra, sẽ nếm mùi thế nào là nỗi khổ tương tư. Trên thế
gian này, có rất nhiều loại tình cảm, trong đó tình cảm mãnh liệt nhất, khổ
đau nhất, chính là tình yêu. Tình yêu một khi đã đến, ai cũng không thể tránh
được, đã sa lầy thì không thể rút chân lên!

Phương Kiếm Minh thương cảm trong giây lát, rồi lặng lẽ đi theo kỳ lân thử ra
khỏi khu rừng.

Phía đông Quý Châu có một huyện thành. Huyện thành này là nơi tụ tập nhân khẩu
từ một trăm dặm quanh đây. Trong huyện thành có một tiệm cầm đồ, một thiếu
niên đem tay nải đeo trên vai trái của mình đặt lên quầy, nói với lão đầu đối
diện: “Lão bá, làm phiền ông hãy gọi trưởng quầy của các người tới đây một
chút, cứ nói là có người muốn nói chuyện làm ăn lớn với ông ta!”

Lão đầu đối diện đầy vẻ hồ nghi nhìn hắn: “Có chuyện gì thì nói với ta được
rồi, không cần làm phiền chưởng quâỳ đâu.”

Thiếu niên đột nhiên vươn người ra phía trước, thì thầm nói với lão đầu: “Ma
Đao môn, lão bá đã nghe nói tới Ma Đao môn chưa?” Nói xong, tươi cười nhìn lão
đầu, lão đầu nghe xong thì mặt biến sắc, khe khẽ nói: “Các hạ là ai?”

Thiếu niên cười cười, không hề trả lời lão đầu, mà nói rằng: “Bảo trưởng quỹ
của ngươi ra đây nói chuyện!” Nói xong, ngồi xuống chiếc ghế đằng sau lưng,
một con vật trông như con sóc nhảy lên đùi của hắn và ngồi lên đó, cảm thấy vô
cùng thư thái. Thiếu niên vuốt cái đuôi dài mượt như nhung của nó. Lão đầu đó
nhìn thấy vẻ mặt thiếu niên khó có thể thăm dò, không biết là thần thánh
phương nào, người ta đã nói muốn gặp trưởng quầy, lại còn nói ra ba chữ “Ma
đao môn”, hắn cũng không dám chần chừ, nói với thiếu niên rằng: “Xin hãy đợi
một chút” rồi ra hậu viện sau cửa tiệm đi gọi trưởng quỹ.

Thiếu niên đợi ở cửa tiệm, một lát sau chỉ thấy lão đầu đó bước ra một mình,
liền nói: “Trưởng quầy của chúng tôi mời các hạ vào bên trong nói chuyện.”
Thiếu niên cũng không chần chừ, nhấc tay nải lên, đi theo lão đầu bước vòng
qua quầy, vào trong nội viện. Con vật kia lúc đó cũng nhảy lên vai hắn đứng.
Tới trước một căn phòng lớn, lão đầu đưa tay ra mời, thiếu niên sải bước vào
trong. Hắn vừa vào bên trong thì cửa liền đóng lại.

Bên trong có một người đàn ông trung niên râu dài, mặc đồ xanh, hai mắt hữu
thần, thái dương hơi rung động, nội công không phải là nhỏ. Hắn nhìn thấy
thiếu niên bước vào, liền đưa tay mời ngồi, sau đó tự mình rót một ly trà thơm
cho thiếu niên. Thiếu niên lúc đó đột nhiên cảm thấy hơi ngài ngại, liền nói:
“Trưởng quầy, để ta tự làm được rồi!”, hắn gọi con vật trông giống con sóc
xuống rồi bưng trà lên uống.

Đợi thiếu niên uống xong trà, trưởng quỹ liền hỏi: “Dám hỏi thiếu hiệp tên họ
là chi? Không biết có chuyện làm ăn gì muốn nói với tại hạ, tại hạ họ Cao tên
là Kiện.”

Thiếu niên cười nói: “Tại hạ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, không đáng nói
tới, tại hạ có chút đồ, thiết nghĩ trưởng quầy sẽ thích!” Nói xong, đặt tay
nải xuống, mở dây thừng ra, Cao Kiện nhìn thấy vật trong tay nải thì rất kinh
ngạc: “Cái này…Cái này…Thiếu hiệp có ý …” Thiếu niên mỉm cười nói: “Tại hạ
muốn mời trưởng quầy giúp đỡ ta bán món đồ này, tại hạ không hiểu lắm về mặt
này, e là sẽ bị lừa, tại hạ nghe nói người của Ma Đao môn trượng nghĩa hào
sảng, vì vậy mới đặc biệt đến nhờ, ngân lượng thu được quý môn ba tại hạ bảy,
không biết ý của Cao đại thúc thế nào?”

Cao Kiện nghe xong trong lòng kinh hãi, thầm nói: “Thiếu niên này ra tay hào
phóng, thứ trong tay nải này là một bảo vật hiếm có trên thế gian, vô cùng quý
giá, chắc chắn là không phải là con số nhỏ. Ta thấy bộ dạng hắn không giống
như con nhà giàu có, kỳ lạ thật, hắn lại làm sao biết Ma Đao môn chúng ta
được?”

Bên ngoài thì sảng khoái nói: “Vị thiếu hiệp này đã biết đến Ma Đao môn, thiết
nghĩ cũng là bằng hữu, đồ của bằng hữu chúng ta sao tiện lấy, thiếu hiệp chắc
là đang bí tiền, hay là như vậy đi, thiếu hiệp nếu như tin tưởng tại hạ, tại
hạ sẽ tạm thời để món đồ này ở trong tiệm, thiếu hiệp muốn bao nhiêu ngân
lượng thì cứ nói, thiếu hiệp thân mang theo thứ quý báu như vậy, cũng không
tiện đi đường, không biết thiếu hiệp nghĩ thế nào?”

Thiếu niên cười ha ha nói: “Nếu Cao đại thúc đã nói vậy, ta cũng không khách
sáo nữa. Còn về bạc, ta…” Cao Kiện nhìn thấy hắn không biết là mình cần bao
nhiêu, trong lòng thầm cười, nhưng không biểu hiện ra sắc mặt, nhẹ nhàng nói:
“Tại hạ sẽ đưa trước cho thiếu hiệp mười bạn lượng bạc, nếu như không đủ, lúc
nào thiếu hiệp cũng có thể đến lấy thêm.” Thiếu niên vốn muốn nói cần năm sáu
ngàn lạng, nhưng vừa nghe đối phương vừa mở miệng đã ra mười vạn lạng, mặt
biến sắc, vội nói: “Đủ rồi, đủ rồi, tại hạ còn sợ là nhiều quá đó, mang theo
người không tiện.”

Cao Kiện cười đáp: “Vậy là quyết định như thế nhé, tôi sẽ bảo thuộc hạ chuẩn
bị cho thiếu hiệp, thiếu hiệp đợi một lát.” Nói xong thì bảo hạ nhân đi chuẩn
bị ngân lượng cho thiếu niên. Bọn họ tiếp tục nói chuyện vài câu nữa, Cao Kiện
đó cũng không hỏi tên tuổi và tại sao lại biết đến Ma Đao môn nữa, thiếu niên
cũng không giải thích, tiết kiệm được không ít lời.

Thiếu niên đợi một hổi lâu, không bao lâu sau, chỉ thấy một hạ nhân gõ cửa đi
vào, tay cầm một xấp ngân phiếu. Cao Kiện cầm lấy, đợi sau khi hắn đi ra mới
đưa ngân phiếu cho thiếu niên, cười nói: “Thiếu hiệp, chỗ này là ngân phiếu
mười vạn lạng, thiếu hiệp đếm đi.” Thiếu niên cầm lấy ngân phiếu, không thèm
nhìn đút luôn vào trong người, ôm quyền nói với đối phương: “Cao đại thúc, tại
hạ cảm ơn vạn phần, nếu tại hạ còn không nói tên tuổi cho đại thúc, vậy thì
không phải rồi, nhưng mà tại hạ đích thực chỉ là một vô danh tiểu tốt, nói ra
sợ Cao đại thúc chưa từng nghe nói. Tại hạ Phương Kiếm Minh!” Cao Kiện nghe
xong suy nghĩ một hồi, đích thực chưa từng nghe qua, nhưng cũng ghi nhớ thật
kỹ cái tên này, cười nói: “Thiếu hiệp chắc là vừa mới xuất sơn, theo tại hạ
thấy, thiếu hiệp nhất định sẽ có ngày nổi danh thiên hạ, uy chấn giang hồ.
Đúng rồi, thiếu hiệp làm sao biết được chuyện của Ma Đao môn vậy? Ta rất muốn
biết!”

Thiếu niên cười thì thầm: “Tại hạ là nghe một vị võ lâm tiền bối nói đó.”

Cao Kiện hỏi: “Ai?”

Thiếu niên đáp: “Phi Long Tử”

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=22#ixzz3OCSswEZc


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #106