Ám Tàng Cơ Quan


Người đăng: Reapered

Sáng sớm ngày thứ ba, Phương Kiếm Minh tại hồ nước bơi lội thống khoái, sau
khi lên bờ mặc y phục, hắn lại hưởng thụ mỹ vị hoa quả trong rừng cây. Sau khi
hưởng thụ xong, hắn trên vai vác Thiên Thiền đao, thắt lưng giắt Lam Triều
tiêu, đầu vai mang kỳ lân thử tiến về động phủ, lúc bước vào hắn đã thấy Bạch
Y Di đang đứng trước thạch bích chuẩn bị động thủ khai phá.

Đột nhiên hắn nhớ lại một việc: “Y Di, tỷ chờ ta một lát!”, nói xong hắn liền
phi thân vào mật thất, một hồi lâu mới thấy hắn từ trong mật thất đi ra, trên
vai vác hai cái bao y phục, Bạch Y Di cũng không có truy vấn hắn, chỉ nhẹ
nhàng nói: “Phương tiểu quỷ, đợi lát nữa ta phá mở thạch bích, nếu có gì bất
ổn thì ngươi giúp ta một tay, chúng ta lần này nhất định phải phá vỡ thạch
bích thoát ra ngoài!”.

Phương Kiếm Minh gật đầu bằng lòng: “Hảo!”, hữu thủ nắm chuôi đao Thiên Thiền,
song nhãn nhìn chăm chú Bạch Y Di, tựa như chỉ cần thấy nàng có điều bất ổn,
hắn sẽ không tiếc thân mình ra tay tương trợ.

Bạch Y Di quay về thạch bích đối diện, song chưởng ấn vào, hít một hơi thật
sâu ngưng tụ công lực, chân lực chậm rãi từ lòng bàn tay xuất ra, mới đầu vẫn
chưa có gì chuyển biến, nhưng chỉ chốc lát sau, trên đầu nàng xuất hiện một
vầng bạch khí bay lên ngưng tụ vòng quanh đỉnh đầu rồi dần dần tiêu tán, thạch
bích vẫn lặng im không suy chuyển.

Thời gian trôi qua chừng một nén hương [nén nhang], Bạch Y Di lãnh diện [mặt
lạnh] lướt qua một tia ửng hồng, yêu kiều quát một tiếng:

“Khai!” [Mở ra]. Thân ảnh toàn lực đẩy tới thạch bích đối diện.

“Két”

Đột nhiên trước mặt vang lên tiếng động nhỏ, thạch bích cuối cùng cũng đã di
động, Bạch Y Di trong tâm phấn chấn, một chưởng toàn lực lại đẩy tới.

“Oanh”

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, thạch bích bị lay động dữ dội hơn, Bạch Y Di
lại yêu kiều quát lên một tiếng, toàn lực phát ra thêm một chưởng, thạch bích
bị chấn động lắc lư. Sau khi toàn lực phát ra hơn mười chưởng kinh thiên động
địa, ngọc diện [mặt ngọc] của Bạch Y Di mồ hôi ứa ra, đồi ngực nhấp nhô lên
xuống [chẹp chẹp @_@].

Phương Kiếm Minh sợ nàng có điều bất ổn, vội vàng tiến lên hổ trợ: “Y Di,để ta
thử xem, tỷ nghỉ ngơi tí đi!”.

Bạch Y Di phi thân lùi lại một trượng, chỉ thấy Phương Kiếm Minh lúc này tinh
thần tập trung, song nhãn [hai mắt] xuất ra một tia khí kình hắc sắc, chăm chú
nhìn về thạch bích đang bị chấn động, Thiên Thiền đao xuất vỏ nhanh như thiểm
điện, một chiêu toàn lực phát ra, chỉ thấy Thiên Thiền đao quang mang chợt
lóe, đao khí như nộ hải ba đào dũng mãnh đập vào thạch bích.

“Keng”.

Thanh âm va chạm vang vọng tứ phương, xem ra lần này Thiên Thiền đao sắc bén
đã có thể tìm được đối thủ xứng tầm.

“Oanh.”

Đá vụn văng ra khắp nơi, một thạch động xuất hiện trong tầm mắt hai người bọn
họ, cường đại chân khí phát ra từ hai người đánh văng những tảng đá vụn xuống
đất, thạch bích vững chắc sau bao năm cuối cùng cũng đã bị phá vỡ, hai người
không khỏi nhìn nhau cảm khái. Ánh mắt của Phương Kiếm Minh bao hàm đơn thuần
nét vui mừng kích động, còn tia nhìn của Bạch Y Di ngoài sự mừng rỡ còn ẩn
chứa nhiều tâm sự phức tạp bên trong, chỉ tiếc Phương Kiếm Minh hắn nhìn không
ra mà thôi.

Phương Kiếm Minh tra Thiên Thiền đao vào vỏ, vui vẻ nói: “Y Di, chúng ta tiến
vào thôi!”

Hai người sóng vai tiến vào bên trong thạch động vừa mới mở, chỉ thấy bên
trong thiên hôn địa ám, ánh sáng mờ ảo không nhìn thấy rõ cảnh vật, cũng may
bọn họ đều là võ lâm cao thủ, trong bóng đêm cũng có thể thấy rõ vài trượng,
đối với cảnh vật mờ ảo ở trong động cũng không là vấn đề gì to lớn. Hai người
thẳng tiến tới trước, chỉ thấy thạch động cách năm trượng đều có một du đăng
[ngọn đèn dầu], đi được một hồi, Phương Kiếm Minh dưới chân dậm phải một vật,
hắn nhìn xuống chân mình, hóa ra vật đó là một thiết tiễn [mũi tên sắt], đi
được ba trượng, hai người phát hiện trên mặt đất rãi đầy hơn trăm thiết tiễn,
đoán rằng những thiết tiễn này phát ra chính là lúc tiểu thư Lôi gia xông vào
đụng phải cơ quan ở trong này.

Tiến thêm mười trượng đã không còn nhìn thấy thiết tiễn nữa, nhưng trên mặt
đất lại bắt gặp những cây thiết thương đỉnh đầu lấp lánh ánh lam nhạt, vừa
nhìn có thể biết rõ chúng đều được tẩm kịch độc. Bọn họ thi triển khinh công,
cẩn thận vượt qua những thiết thương, tiến tới thạch môn trước mặt, Bạch Y Di
thấy bên trái thạch môn có tay cầm, liền bước lên một bước, ngọc thủ đưa tới
định nắm lấy.

“Cẩn thận!” Phương Kiếm Minh thấy tay nàng hạ xuống, vẻ mặt thất sắc, vội vàng
nhắc nhở.

“Chíu chíu!”.

Đột nhiên trên đỉnh đầu bọn họ vang lên một loạt tiếng động, tựa như có vật gì
đang bay tới rất nhanh, Kiếm Minh và Bạch Y Di tâm niệm chợt lóe, thân ảnh như
tia chớp nhanh chóng xoay người rời xa bốn bước.

“Đinh đang đinh đang…”

Hơn mười âm thanh vang vọng trên nền đất, nguyên lai tại chổ của bọn họ vừa
đứng đã xuất hiện những đạo ám khí dài chừng một xích, điểm đầu của chúng cũng
đều được tẩm kịch độc đen bóng. Hai người trong tâm chấn động, Bạch Y Di nói:
“Cơ quan trong này chẳng phải đã bị phá hủy rồi sao, như thế nào ám khí vẫn
còn xuất hiện?”

Phương Kiếm Minh nghe nàng hỏi liền đưa tay chỉ vào bên phải thạch môn, bên
trên cổng cũng có một tay cầm: “Y Di, tỷ cầm sai rồi!” hữu thủ của hắn đưa đến
nắm tay cầm.

“Rẹt”

Thạch môn mở ra, Phương Kiếm Minh cùng Bạch Y Di lướt qua tiến vào, lúc này
thạch môn đột nhiên đóng lại, Phương Kiếm Minh thấy vậy cười nói: “Y Di, vừa
rồi thật là nguy hiểm ah, lúc tỷ đưa tay nắm lấy tay cầm bên trái của thạch
môn, ta cũng không biết nó có phải là cơ quan ẩn tàng hay không, bất quá nhờ
ta đứng ở bên phải thấy trên đó cũng có một tay cầm, nên thuận tiện nhắc nhở
tỷ cẩn thận một chút, thật may chúng ta thân thủ không tồi, nếu không chắc đã
phải ôm hận ở nơi đây rồi ah.”

Bạch Y Di lãnh thanh nói: “Hừ, thạch động này là do ai tạo ra mà khắp nơi đều
ẩn chứa cơ quan như vậy!”.

Phương Kiếm Minh cười nói: “Làm sao biết được là ai tạo ra đây chứ, Phương lão
tiền bối cũng không có đề cập tới điều này, chắc là phu thê bọn họ cũng không
rõ lắm, từ xưa đến nay biết bao nhiêu đế vương vì muốn bảo tồn gia sản khi gần
đất xa trời mà tạo ra cơ quan động phủ cho riêng mình, nơi này chắc là một
trong số đó.”

Hai người vừa nói vừa đi tới một thạch phòng rộng rãi bên trong, trong này
chứa rất nhiều ám khí, có phi hoàng, lại thêm tụ tiễn, ngoài ra còn có thiết
lê tử, tất cả đều đã tẩm kịch độc, điểm đầu ánh lên màu lam nhạt. Phương Kiếm
Minh nhìn những ám khí đó, không nhịn được nở nụ cười cổ quái, hắn biết tất cả
những thứ này đều là kiệt tác của tiểu thư Lôi gia.

Bạch Y Di thấy hắn cười mờ ám liền hỏi: “Ngươi phát hiện được điều gì rồi? Nơi
nay có thông lộ ra bên ngoài hay không?”.

Phương Kiếm Minh ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy trên bức tường bên trái có một
đầu lạp [cái nón tre], còn bên phải lại để một ngọn du đăng [ngọn đèn dầu],
đối diện với bọn họ là một thạch bích, xem ra nơi này đã là điểm cuối cùng
rồi.

Hắn cẩn thận xem xét ngọn du đăng và đầu lạp, thầm đoán rằng lối ra chắc phải
có liên quan đến hai kiện đồ vật này, không biết chúng có phải là chốt mở ra
thông lộ hay không, nếu lần này đoán sai, chắc là sẽ không dễ dàng thoát hiểm
như lúc nãy đâu ah.

Bạch Y Di thấy hắn vẫn đang suy nghĩ, nàng cũng chăm chú nhìn về ngọn du đăng
và đầu lạp. Không biết trải qua bao lâu, đột nhiên Bạch Y Di mở lời: “Ah! Ta
biết rồi, Phương tiểu quỹ, ngươi nhìn xem ngọn du đăng này đi, chú ý một tí sẽ
nhận ra nó chính là cơ quan ở nơi này ah.”

Nàng vừa nói vừa vươn ngọc thủ đến ngọn du đăng. Phương Kiếm Minh thấy vậy
ngăn lại: “Y Di, tỷ chờ một chút, nếu nó không phải là cơ quan mà chỉ mang đến
cho chúng ta một trận phi tiễn thì thật là đại nạn lâm đầu ah.”

Bạch Y Di phản bác: “Để ta thử xem!”. Ngọc thủ của nàng vừa tiếp xúc với ngọn
du đăng, cả hai người đều lắng tai nghe ngóng, nhưng cũng không phát hiện bất
kỳ động tĩnh gì, không thấy ám khí mà cũng chẳng thấy thạch môn mở ra.

“Ha ha”

Phương Kiếm Minh cười lớn, phi thân nhảy về bên trái, vươn tay nắm lấy đấu
lạp, muốn đem nó xuống, nào ngờ nó vẫn dính trên thạch bích, xoay tròn một
vòng, ở giữa phun ra một chùm cương châm nhỏ như lông trâu mang theo kịch độc.

Phương Kiếm Minh cũng không có nghĩ tới điều này, thân ảnh vội né tránh, cương
châm lướt sát qua bên tay trái của hắn, khi hắn định quay đầu lại, chợt phía
sau có tiếng xé gió vang lên, vội vàng thi triển “Kỳ lân bát biến” tuyệt đỉnh
khinh công, lúc này thân ảnh hắn phân ra tám bóng người tháo chạy, chùm cương
châm vẫn đuổi theo sát hắn một cách kì lạ, tựa như có mối thù không đội trời
chung với hắn.

Bạch Y Di nhìn thấy Phương Kiếm Minh gặp nạn, ngọc dung thất sắc [sắc mặt biến
đổi], quan tâm hỏi: “Phương tiểu quỷ, chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi vẫn ổn chứ?”

“Keng”.

Bảo kiếm trên tay nàng khẽ xuất, còn kỳ lân thử lúc này song nhãn nhìn chằm
chằm về đám cương châm, tựa như vừa lĩnh hội được việc gì.

Phương Kiếm Minh thấy Bạch Y Di muốn tiến tới giúp hăn, vội vàng nói: “Y Di,
tỷ không nên tới đây, ta vẫn còn ứng phó được.”

“Xoẹt”.

“Kỳ lân bát biến” mặc dù đã thi triển cực hạn nhưng vẫn không thể giúp hắn dứt
bỏ chùm cương châm đang đuổi sát theo sau.

Hắn trong tâm thầm nghĩ đám cương châm này có điều cổ quái, chỉ nghe thấy kỳ
lân thử tại một bên kêu loạn “Chi chi”, tứ chi khoanh lại ngồi xem náo nhiệt,
tựa dáng như một lão tăng nhập định.

“Ách!”, nguyên lai là như thế, ám khí này thật lợi hại ah!” Phương Kiếm Minh
thấy động tác của kỳ lân thử, lập tức lĩnh ngộ, thân hình đứng lại, tĩnh như
xử nữ, ngay cả hô hấp cũng nén lại, đám cương châm cổ quái lúc này tựa như bị
mất phương hướng, không tìm được mục tiêu, lập tức rơi trên mặt đất “Đinh đinh
đinh…”

Bạch Y Di thấy hắn tự nhiên bất động, tưởng rằng nội lực của hắn bị đình trệ,
đang tính tiến tới giải cứu, không ngờ đến cương châm tự nhiên đình chỉ truy
kích rơi đầy trên mặt đất, trong tâm cảm thấy ký quái. Phương Kiếm Minh thấy
tai nạn đã qua liền thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Nguy hiểm thật, nguy
hiểm thật, nếu không có A Mao nhắc nhở, ta còn không thể nhận rõ sự hí lộng
trong đó ah.”

Thấy Bạch Y Di đang nhìn mình chờ đợi giải thích, hắn liền nói: “Đám cương
châm này thật sự là ám khí lợi hại, chúng nó dựa theo âm phong [tiếng gió] mà
truy tìm, dựa theo phong lực mà truy kích, nếu địch nhân càng loạn động thì nó
càng truy đuổi gắt gao, con người trong tình huống này làm sao đủ tỉnh táo để
nhận ra đạo lý đó chứ? Càng tránh né lại càng bị truy đuổi, đến cuối cùng
chẳng phải bị kiệt lực mà vong mạng hay sao. Ai, người nào chế ra được ám khí
này quả là tuyệt thế kì tài ah!”

Sau khi nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn qua đấu lạp: “Hôm nay ngươi hý lộng ta
thật thảm ah!”, phi thân nhảy tới, dùng công phu “bích hổ công” bám trên thạch
bích, tay phải lay động đấu lạp, sắc mặt hiện vẻ mừng rỡ: “Nguyên lai lại là
như thế!”.

Vận khởi chân khí tại đan điền, năm ngón tay chế trụ đấu lạp, chỉ nghe thấy
một tràng thanh âm “Rắc, rẹt…” vang lên, một đạo thanh quang [ánh sáng] xuất
hiện trong thạch động, Bạch Y Di hướng mắt nhìn tới, thạch bích đối diện đã mở
ra một tiểu môn cao hơn nửa thước, bề rộng cũng hơn năm thước.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=22#ixzz3OCSq6IE2


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #105