Tuế Nguyệt Vô Tình


Người đăng: Reapered

Kỳ lân thử cảm nhận nguy cơ đã trôi qua, liền chạy ra ngoài nhìn quanh một
vòng, chợt nó thấy một thiếu niên nhân y phục dân dã, liền lộn nhào lao tới.

“Hống!”

Kêu lên một tiếng mừng rỡ. Thiếu niên nhìn thấy nó chạy nhảy chỉ còn biết thở
dài vui mừng cảm khái.

Bỗng nghe một tiếng kiều thanh vang lên, xoay người nhìn về hướng thanh âm vừa
phát ra, chỉ thấy một thân ảnh nữ tử mỹ lệ đang khoanh chân ngồi trên bãi cỏ.

“Keng”.

Bảo kiếm trên vai rời khỏi vỏ như một tia chớp, xuất một chiêu kiếm pháp lanh
lẹ.

Thiếu niên không khỏi rùng mình sợ hãi, mặc dù khoảng cách giữa hai người lúc
này cũng lên đến hai mươi trượng nhưng cũng không ngăn nổi một cổ hàn khí xâm
nhập tới, trong lòng cả kinh: “A!, xem ra Huyền Âm kiếm pháp của nàng ta đã
luyện thành rồi, chúng ta xuất môn ra ngoài nghĩ rằng cũng không lâu lắm, thật
không ngờ cũng đã mấy mùa thu trôi qua rồi, tuế nguyệt vô tình ah. Không biết
sư phụ và nghĩa phụ bọn họ bây giờ thế nào rồi!”.

Chỉ thấy nữ tử kia tay cầm bảo kiếm, thân ảnh từ trên không phát ra một đạo
kiếm quang như quang trụ khổng lồ phá không bổ xuống, mang theo một cổ hàn khí
âm trầm, khiến cho không khí sáu trượng vuông xung quanh nhất thời bị đông
cứng lại.

Một tầng bạch khí nhanh chóng ngưng kết, bạch sắc nữ tử lại một kiếm xuất ra.
“Oanh” một tiếng như lôi điện vang lên, kiếm khí tung hoành thiên địa, kiếm
quang khí thế bài sơn đảo hải từ thân thể nàng phát ra bốn phương tám hướng,
những nơi nào bị kiếm quang lướt qua đều làm đất bay đá chạy tán loạn, mang
theo những khối băng nhỏ màu trắng.

Tại không trung hàn khí dày đặc, nữ tử nọ chớp động thân hình hai cái đã phi
tới cạnh thiếu niên, kiều âm lạnh lùng phát ra: “Phương tiểu quỷ, Huyền Âm
kiếm pháp của ta chung quy đã đạt thập thành công lực [cao nhất], xem ra lần
này chúng ta phá mở thạch bích càng có nhiều hy vọng rồi!”.

Mặc dù nữ tử vẫn mang vẻ mặt băng lãnh, nhưng ánh mắt vẫn không dấu được nét
vui sướng về thành tựu kiếm pháp của mình. Người ngoài nghe thấy kiều thanh
băng lãnh sẽ không thể nhận ra được nét phấn khích của nàng, bất quá thiếu
niên lại quen thuộc với cá tính đó của nàng, nghe xong liền mỉm cười chúc
mừng: “Cung hỷ Y Di tỷ kiếm pháp đại thành, lần này chúng ta có thể thuận lợi
ra ngoài rồi!”

Bạch sắc nữ tử khi nghe xong lời chúc mừng, sắc mặt xuất hiện một tia tiếu ý,
kiều thanh băng lãnh nói: “Võ công của ngươi gần đây tu luyện đến đâu rồi?”

Thiếu niên cười nói: ““Hô hô! Ba thức cuối cùng của Thiên Thiền đao pháp luyện
vẫn chưa thành thục, bất quá Thiếu Lâm long trảo thủ đã đạt tới cảnh giới lô
hỏa thuần thanh rồi, bộ quyền pháp Mộng Tiêu Diêu mà ta sáng tạo ra cũng không
biết uy lực của nó như thế nào, chi bằng bây giờ chúng ta tỷ thí một lần, thứ
nhất có thể biết được uy lực của Mộng Tiêu Diêu quyền như thế nào, thứ hai để
xem Huyền Âm kiếm pháp thập thành của tỷ rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, nhất
cử lưỡng tiện, được chứ Y Di tỷ?.”

Bạch sắc nữ tử nghe hắn nói xong trong tâm cảm thấy chấn động, mấy năm nay
nàng cùng hắn ở chung trong sơn cốc, quan hệ cổ quái khó thể diễn đạt, thiếu
niên thấy nàng lớn tuổi hơn hắn nên mỗi lần gặp nàng hắn đều xưng hô “Y Di
tỷ”, bất kể nàng có đồng ý hay không, lâu dần thành thói quen, nàng cũng không
có cự tuyệt, thủy chung băng tâm của nàng vẫn không dao động, mỗi lần gặp hắn
đều kêu là “Phương tiểu quỷ”, hắn đều mừng rỡ vui vẻ.

Hàng ngày buổi sáng nàng đều chuyên cần luyện kiếm pháp, ban đêm tu luyện nội
công tâm pháp của bổn môn, đến hôm nay công lực không biết đã tăng tiến bao
nhiêu lần. Tính cách của nàng thủy chung vẫn băng lãnh, thiếu niên nhân nhiều
lần nhiệt tình tìm nàng muốn nói chuyện, cuối cùng cũng chỉ là tiếp nhận lấy
lãnh diện của nàng.

Nàng mỗi ngày đều tu luyện nên thấy hắn hiếm khi chịu luyện công, mỗi ngày chỉ
thấy hắn ngủ nhiều [chắc thằng này luyện thụy công ^_^], khi nào tỉnh dậy mới
chịu luyện trảo pháp và quyền pháp, trảo pháp dù sao cũng xuất phát từ Thiếu
Lâm bắc đẩu, uy lực không cần phải nói, chỉ có điều bộ quyền pháp của hắn thì
thật là không ra bộ dáng gì.

Nhìn thân hình hắn lảo đảo xiên trái ngã phải, quyền đầu cơ hồ phát ra hỗn
loạn, tuy quyền phong đều thập phần có lực, nhưng nếu có người trong võ lâm
nào xem bộ quyền pháp này cũng nghĩ rằng hắn chắc đang mơ ngủ mà đánh đấm loạn
xạ, chẳng ra chiêu thức gì cả, toàn thân lộ ra hàng trăm sơ hở, chỉ cần là
người biết võ công đều có thể một cước cho hắn nằm đếm gián [^_^].Thế nhưng
hắn lại thật sự thích bộ quyền này, liền đặt cho nó một cái mỹ danh là Mộng
Tiêu Diêu.

Nghe nói hắn đã luyện xong mười bốn thức Thiên Thiền đao pháp, còn có ba thức
cuối vẫn chưa lĩnh hội được. Mỗi ngày sáng sớm nàng đều luyện kiếm, còn hắn
vẫn luyện võ ở bên bờ hồ, đến tận bây giờ vẫn chưa chứng kiến hắn phát xuất
Thiên Thiền đao pháp, cũng chẳng thấy hắn luyện bộ đao pháp này, tên tiểu quỷ
này thật sự làm cho người ta nhìn không thấu mà, đôi khi hắn rất thông minh,
lại có khi làm người ta tưởng hắn cứ như kẻ điên, nói chuyện điên điên khùng
khùng, thật sự không thể tiếp thụ nổi.

Có lần nàng không nhịn được hỏi hắn học bộ đao pháp đó từ đâu, hắn chỉ cười
hắc hắc nói: “Ta chính là lĩnh ngộ từ trong giấc mộng đó, Thiên Thiền đao pháp
uy lực quá bá đạo, ta trong mộng khổ luyện cũng không biết là nhanh hơn bao
nhiêu lần so với lúc tỉnh đâu đó.!”

Nàng nghe hắn nói xong không khỏi ngây người, ngọc diện [mặt ngọc] ngẩn ra,
nhớ lại hình như hắn có một quyển bí kíp cái gì “Đại thụy thần công”, nàng
cũng chỉ còn cách tin theo lời nói hàm hồ của hắn. Chỉ trách nghĩa phụ Đao
Thần của hắn như thế nào lại không ngăn trở hắn luyện tập ba cái võ công tâm
pháp cổ quái này.Mấy năm trở lại đây nàng cũng không có một lần đối chứng võ
công với hắn, đối với mức độ võ công ‘thâm hậu’ của hắn cũng chỉ hiểu rõ trong
mấy năm chung sống ở đây.

Sau khi nghe thấy thiếu niên mở lời muốn ấn chứng võ công, bạch sắc nữ tử nói:
“Phương tiểu quỷ, ngươi đã thấy sự lợi hại của Huyền Âm kiếm pháp, nếu ta dùng
bộ kiếm pháp này so chiêu với ngươi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu có
gì xảy ra chẳng phải Đao thần tiền bối sẽ tìm ta tính sổ hay sao? Quên đi,
chúng ta không thể so tài lúc này, ba ngày nữa ta sẽ tới thử xem có thể phá vỡ
được thạch động hay không?”.

Nữ tử không thèm chào từ biệt thiếu niên, dứt lời liền trực tiếp hướng tới
thạch bích trong sơn động, eo thon chuyển động vài lượt, chớp mắt thân ảnh đã
biến mất tại động khẩu.

Thiếu niên thấy nàng đi rồi, khẽ huýt một tiếng, kỳ lân thử trong một bụi tùng
đàng xa đứng lên, tứ chi chạy nhanh tới, hắn giơ tay nắm lấy kỳ lân thử, đối
mặt nói: “Tiểu tử, tới đây với ta!”.

Thiếu niên nói xong, để cho kỳ lân thử đứng trên đầu vai hắn, một người một
thử đi qua một khối cự thạch, tiến đến thảo tùng xanh tươi, những thảo tùng
tươi tốt này mọc lên so với một đại hán to lớn còn muốn cao hơn đến ba phần.

Thiếu niên xuyên qua thảo tùng, tiến về gian tiểu mộc ốc [nhà gỗ nhỏ] của hắn,
vào trong lấy một sợi dây dài.

Bên phải tiểu ốc cách hai mươi trượng là một mảnh rừng đầy hoa quả, trên cây
nào cũng trĩu quả thật động lòng người, thiếu niên bắt đầu kiếm những bó củi
trong rừng, còn kỳ lân thử đã leo lên một ngọn cây.

“Chi Chi” kêu loạn vài tiếng, song nhãn tựa như đôi hỏa nhãn kim tinh, nó tựa
hồ nhắc thiếu niên những nơi kiếm được nhiều củi hơn.

Thiếu niên lấy một bó củi lớn nhất, dùng dây túm lại rồi đặt trên đầu vai của
hắn, sắc mặt hài lòng mỉm cười rời khỏi khu rừng nhỏ, tiến tới tiểu ốc đặt bó
củi xuống bên trái, sau đó chạy tới vườn cây, phi thân nhảy lên, kỳ lân thử ở
phía sau hắn cũng phóng theo, một người một thú tận tình hưởng thụ mỹ vị hoa
quả thiên nhiên.

Sau một hồi nhấm nháp, bỗng thấy xa xa có một thân ảnh chậm rãi đi tới, nhìn
kỹ mới thấy đó chính là bạch sắc nữ tử khi nãy, chỉ thấy nàng tay không tiến
đến, bảo kiếm chắc là đã để lại ở trong sơn động.

Thiếu niên cười hỏi: “Y Di tỷ, ta muốn hỏi tỷ một chuyện, nhưng tỷ không được
nổi giận với ta ah!”.

Nữ tử nọ nghe vậy liền phi thân lên cành cây chỉ to bằng ngón cái, thân ảnh
đứng trên đầu ngọn vẫn không làm cành cây ngay cả một rung động cũng không có,
ngọc thủ khẽ hái lấy một quả, thổi sạch rồi đưa đến đôi môi anh đào, cái miệng
nhỏ nhắn vừa hưởng thụ vừa hỏi: “Tại sao ta phải nổi giận với ngươi chứ hả?
Ngươi nghĩ ta là người lãnh mạc vô tình [lạnh lùng] như vậy sao? Hừ, Phương
tiểu quỷ, chỉ cần ngươi không hỏi sự việc của Ma Môn chúng ta, nếu biết gì ta
đều sẽ có câu trả lời cho ngươi.”

Thiếu niên cười nói: “Hì hì! Thật ra cũng không phải là điều gì lớn lao, cái
ta muốn hỏi chỉ là nếu như sau này chúng ta rời khỏi đây, tỷ có bắt ta trở lại
Ma Môn hay không?”

Nữ tử nọ nghe vậy chỉ thản nhiên nói, sắc mặt bất biến [bình tĩnh, ko thay
đổi]: “Hiện giờ kiếm pháp của ta đã đại thành, cũng xem như là được một hảo
sự, tâm tình ta hiện giờ rất tốt, nếu ngươi không muốn, ta cũng sẽ không ép
buộc ngươi đến Ma Môn, hơn nữa nghĩa phụ của ngươi lại là Đao Thần danh chấn
thiên hạ, nếu làm quá thì chẳng khác gì chúng ta sẽ tự chuốc thêm phiền phức
vào người. Lần trước nếu không phải ta nhất thời xúc động cũng sẽ không dẫn
tới hậu quả bị giam ở nơi này vài năm.”

Thiếu niên mỉm cười: “Vậy cũng tốt ah, nếu không ở trong sơn động này, ta và Y
Di tỷ tình cảm cũng sẽ không tốt như bây giờ, nói không chừng lúc này tỷ vẫn
còn truy đuổi ta ah!”.

Ách!

Ngôn từ vừa xuất có vẻ mờ ám, bất quá hai người bọn họ đều không có phản ứng
gì, điều này chỉ trách bọn họ xuất thân đều không giống như người thường. Một
người thì từ nhỏ lớn lên ở Thiếu Lâm tự, sau này lại ở cùng với lão quang côn
Đao Thần hai năm thì hiểu quái thế nào được ý tứ tình cảm ẩn sâu trong một câu
nói chứ. Còn lại người kia thì tại Ma Môn toàn bộ thời gian đều ra sức khổ
lyện võ nghệ, đối với nhân tình thế thái chỉ tóm gọn trong hai chữ “băng
lãnh”, đối với lời nói của hắn cũng không để ý tới hàm nghĩa có gì không ổn.
[Ai, ta thích mẫu người con gái như vậy ah, dễ làm ăn ^_^]

Nữ tử nọ yên lặng tiếp tục thưởng thức bảy tám trái quả, sau đó chuyển thân
nhảy xuống đất, xoay người tiến về động phủ của mình.

Thiếu niên cũng đã ăn no, phi thân nhảy xuống trực tiếp tiến về tiểu ốc, cũng
không làm phiền kỳ lân thử đang hưởng thụ mỹ vị của nó. Hắn đi vào tiểu ốc,
tiến đến sàng ngủ trải đầy lá cây ở trên, thư thái nhắm mắt đi vào cõi mộng,
chỉ lát sau đã nghe tiếng ngáy đều đều của hắn vang lên.

Đọc đến đây chắc các bạn đều biết thiếu niên này chính là Phương Kiếm Minh, sở
hữu bí kíp “Đại Thụy thần công” độc nhất vô nhị, còn bạch sắc nữ tử trong sơn
động kia đích thị là Thánh cô của Ma Môn. [ta cũng vừa mới biết nè ^_^, dịch
chương này mà mới đọc được có hai chương đầu tiên >.


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #104