Tái Thuyết Thiếu Niên (lại Nói Về Thiếu Niên )


Người đăng: Reapered

Không lâu sau khi họ bỏ đi, một nhân ảnh từ trong đất trồi lên, vọt lên không
trung như một con chim lớn, rồi lại từ từ đáp lên mặt đất. Người này đã ở đây
đợi rất lâu, đó là một hán tử ngoại hình giống như người Mông Cổ, tóc hơi loăn
xoăn, tướng mạo khôi ngô, xương bả vai của hắn to hơn người bình thường vài
phân, thập phần hữu lực.

Hắn yên lặng đứng ở đó, dường như đang đợi người nào đó. Một lát sau, hai nhân
ảnh như thiểm điện từ xa vọt lại. Sau khi nhìn kỹ người vừa tới, hắn cúi mình
thi lễ, dùng một giọng trung nguyên ngọng nghịu nói: “Thuộc hạ tham kiến công
chúa điện hạ!”

Người tới chính là hai người Ngoã Thích trong Yên Vũ lầu. Hắc sa nữ tử cười
hỏi:”Tháp Thiệu Bố, có phát hiện gì không?”

Tháp Thiệu Bố vẫn cúi người, không dám nhìn đối phương, đáp: “Phi Long Tử đánh
thắng Ma giáo sứ giả, Ma môn phái tới một thánh mẫu, hai hộ pháp, định giết
người, nhưng lại gặp Độc Cô Cửu Thiên và một lão đầu có tên là Thượng Quan Vô
Thác ra tay tương trợ. Ma môn không địch lại liền tháo chạy, Phi Long Tử đã
được Độc Cô Cửu Thiên mời tới Ma giáo tổng đàn, không biết có mục đích gì. Sau
khi bọn họ đi, có ba người xuất hiện, hình như là người của trung nguyên cửu
đại môn phái gồm chưởng môn Thiếu Lâm, Võ Đang, còn có một lão đầu của Đường
Môn Tứ Xuyên!”

Hắc sa nữ tử nghe xong, cười lạnh: “Độc Cô Cửu Thiên là con sói có đầy dã tâm,
hắn muốn mua chuộc Phi Long Tử, hừ, cứ như vậy, thế lực của ma giáo sẽ đại
tăng, không có lợi đối với bản tộc tiến công vào trung nguyên, Tháp Đại Khâm,
Tháp Thiệu Bố…”

Hai người họ liền quỳ xuống, hô lớn: “Có thuộc hạ!”

Hắc sa nữ tử nói: “Hai ngươi hãy tới Ma giáo tổng đàn, không cần biết dùng
cách gì, nhất định phải ngăn cản Phi Long Tử gia nhập vào Ma giáo, rõ chưa?”
Hai người đồng thành hô “dạ”. Tháp Đại Khâm có chút do dự, hỏi rằng: “Vậy…”
Hắc sa nữ tử lạnh hừ: “Tháp Đại Khâm, người còn không tin tưởng vào võ công
của bản công chúa sao?” Tháp Đại Khâm vội nói: “Thuộc hạ không dám!”. Hai
người đi ngay, chớp mắt đã biến mất, hắc sa nữ tử lặng lẽ đứng ở nơi đó, không
biết là trong lòng nàng ta đang nghĩ gì, đột nhiên thân hình rung động, chỉ để
lại chút lưu ảnh, nàng ta đã ở ngoài mấy trăm trượng.

Mặt trăng âm thầm lộ ra sau đám mây đen, toả sáng trên mặt đất, lặng im như
nước, hôm nay là Trùng Dương tháng chín, lẽ nào mặt trăng không hề nhớ người
nhà sao? Một đạo hư ảnh đột nhiên lay động trên không trung, dần dần biến
thành một hình người rõ ràng. Hắn đứng trên bãi cỏ, người tới là một hán tử
cao lớn. Từ khuôn mặt của hắn, không ai có thể biết hắn thật sự bao nhiêu
tuổi, lưng hắn đeo một thanh đao rất lớn.

“Người Ngoã Thích? Tấn công Minh triều? Xem ra con dân đại Minh triều lại gặp
tai hoạ rồi!” Hắn nói khe khẽ.

Một tháng sau tết Trùng dương, cũng là ngày 9 tháng 10, trong võ lâm có một
lời đồn rằng: “Cao thủ sáu mươi năm trước của địa bảng Phi Long Tử tái xuất
giang hồ, tại Bí Ma Nhai ở Ma giáo tổng đàn cùng tỷ võ với thiên hạ đệ nhất
cao thủ Độc Cô Cửu Thiên. Hai người đã đánh nhau trên núi cả một ngày trời.
Ngày hôm sau, Độc Cô Cửu Thiên đi xuống và nói với bát đại trưởng lão ở dưới
núi: “Danh hiệu đệ nhất cao thủ, ta Độc Cô Cửu Thiên hổ thẹn không dám nhận,
từ nay trở đi, không còn có danh hiệu đệ nhất cao thủ này nữa.Một vị trưởng
lão có hỏi về nguyên nhân và kết quả của cuộc tỷ võ, Độc Cô Cửu Thiên cười một
cách thần bí đáp: “không phân thắng bại, trong võ lâm, việc núi này đã cao còn
có núi khác cao hơn là chuyện rất bình thường, từ cổ tới kim căn bản không hề
có cái gọi là thiên hạ đệ nhất cao thủ!”

Sau khi nói xong, liền buông một câu nói rồi cũng không cần biết các vị trưởng
lão kinh hãi đến mức nào, cứ thế mà đi.

Câu đó chính là: “Phi Long Tử tiền bối sau này chính là tán nhân của Ma giáo!”
Hai chữ “Tán Nhân” vừa thốt ra, các vị trưởng lão đều ngẩn người ra, cả ngày
trời không có phản ứng gì. Ma giáo phát ra thông cáo với võ lâm, thân phận Tán
nhân cũng bắt đầu thu hút sự chú ý của người trong giang hồ, thực lực của Ma
giáo lại đại tăng, làm cho thiên hạ phải chấn kinh.

Minh triều chính thống năm thứ 11 (1446), đương nhiệm hữu thị lang kiêm đô ngự
sử, “Tuần Phủ”(quan chính quyền địa phương cao nhất, có chức quyền trên ba ty,
ty đô chỉ huy sứ, ty bộ chính sử, ty án sát sử) Vu Khiêm lên kinh đi gặp Minh
Anh Tông Chu Kỳ Trấn, vì việc của đại thái giám Vương Chấn hống hách lộng
quyền, kết bè kéo cánh, mua quan bán tước, giết người không e dè ai cả, còn
đích thân thay Chu Kỳ Trấn phê duyệt tấu chương, quyền lực vô cùng lớn. Vu
Khiêm trên triều dâng một bản tấu kể tội Vương Chấn, đồng thường đề cử Tham
chính vương thay thế chức vụ của bản thân. Anh Tông nghe xong thì nói: “Vương
công công là người rất mực trung thành, không hề có bất cứ ý đồ nào với trẫm
cả, Vu khanh gia đừng nói nữa!” Sau đó thì tuyên bố bãi triều.

Sau khi bãi triều, Anh Tông nói việc này cho Vương Chấn nghe, hắn nghe xong
đại nộ: “Cái lão già này lâu rồi không được thăng tiến, trong lòng bất mãn mà,
hắn rõ ràng là chê bai chức quan mà hoàng thượng cho hắn là quá nhỏ, thực là
có ý đồ không tốt, người này tuyệt đối không nên giữ, kính mong hoàng thượng
làm chủ cho nô tài, cũng là vì nghĩ cho giang sơn đại Minh!” Anh Tông tin lời
sàm tấu của Vương Chấn, ngay đêm đó đem Vu Khiêm xuống Tam pháp ty, phán xử tử
hình. Sau hạ ngục ba tháng, Anh Tông tuy là hôn quân vô năng, nhưng cũng biết
rằng Vu Khiêm là trụ cột của triều đình, lúc giết Vu Khiêm cũng vô cùng do dự.
Lúc đó ở Sơn Tây, nhân dân nghe tin Vu Khiêm bị tội, liền cùng nhau dâng tấu
giữ lại mạng sống của Vu Khiêm, để tránh cho nhân dân phẫn nộ, hắn đành phải
phóng thích Vu Khiêm, giáng xuống làm Thiếu Khanh đại lý tự. Sau đó, Chu
vương, Tấn vương và các vị vương gia nói đỡ cho Vu Khiêm, Vu khiêm mới được
phục hồi nguyên chức, nhưng cũng từ đó, Anh Tông vô cùng lạnh nhạt với Vu
Khiêm.

Người trong võ lâm nghe thấy chuyện này thì đều thầm chửi Anh Tông hôn quân vô
dụng, Vương Chấn chuyên quyền. Vương Chấn phái “đề kỵ” của Đông xưởng đi khắp
nơi chóc nã những kẻ dám chống lại hắn, đồng thời lại có cẩm y vệ tuần tra
khắp chốn trong giang hồ. Các hảo hán trong võ lâm chạy đông chạy tây, lúc đó
dọc một dải Thái Hành sơn cho tới Sơn Tây, đều có vô số lục lâm hào kiệt giết
tham quan, cứu dân nghèo. Những kẻ lục lâm này không hề giống nhau. Những lão
bách tính bị bức hại, bị triều đình tróc nã, thì được gọi là “mã tặc”, hoặc là
“hưởng mã”, còn những người trong võ lâm bình thường được gọi là hảo hán lục
lâm, lập trường không giống nhau nên cách xưng hô cũng khác.

Thực ra vào thời cổ đại ở Trung Quốc, mỗi một triều đại đều có người tạo phản,
những người này hoặc là do bị triều đình bức tới nỗi không thể sinh tồn được,
hoặc do tham ăn mà không chịu làm, hoặc là giết người vong mạng mà tạo thành.
Mỗi một đời hoàng đế đều vì chuyện này mà đau đầu. Trong số những người này
cũng không thiếu võ lâm cao thủ, quan phủ muốn bắt họ cũng không dễ dàng. Vào
thời kỳ của Anh Tông đương nhiên không thể thiếu loại người này.

Vương Chấn từ khi hãm hại được Vu Khiêm, chưa tới một tháng, đã tám lần bị
thích sát, bình quân bốn ngày một lần, Vương Chấn không cần tự tay động thủ,
bên cạnh hắn luôn có hộ vệ và những cao thủ đại nội ẩn thân có thể giải quyết
thay hắn. Cho dù là như vậy, Vương Chấn cũng phải một vài phen kinh hãi, những
chấn động trong cung này ít nhiều cũng bị truyền ra ngoài.

Lúc này, tại phương bắc, bộ tộc Ngoã Thích dần dần lớn mạnh, biên phòng cũng
bất an. Ngoã Thích là một bộ tộc ở Mông Cổ. Triều Nguyên sau khi diệt vong,
một bộ phận người Mông Cổ đã trở về thảo nguyên và vùng đông bắc. Trải qua
nhiều lần bị Chu Nguyên Chương đánh bại, nội bộ phát sinh hỗn loạn, dần dần
tan rã thành ba bộ phận nhỏ là Thát Đát, Ngoã Thích và Ngột Lương Cáp. Đầu đời
Minh, ba bộ phận đó lần lượt thần phục Minh triều, mỗi năm đều triều cống,
hiến ngựa cho nhà Minh.

Đầu những năm Vĩnh Lạc, thủ lĩnh Ngoã Thích Mã Cáp Mộc được Minh triều phong
làm Thuận Ninh vương. Ngoã Thích và trung nguyên không ngừng qua lại, sau thời
Vĩnh Lạc, trong số ba bộ tộc đó, chỉ có Ngoã Thích càng ngày càng lớn mạnh.
Trong những năm Tuyên Đức, Ngoã Thích dần dần khống chế Thát Đát. Vào những
năm Chính Thống đầu tiên, lại chinh phục luôn Ngột Lương Cáp, thống nhất ba bộ
tộc của Mông Cổ.

Thực lực của Ngoã Thích càng ngày càng mạnh hơn, mà Minh triều thì quốc chính
càng ngày càng đi xuống, hoạn quan chuyên quyền, biên phòng lỏng lẻo, dã tâm
của Ngoã Thích cũng càng ngày càng lớn. Từ khi thống nhất Mông Cổ, họ luôn
muốn khôi phục thiên hạ của đại Nguyên, thống nhất toàn quốc, nên mỗi phái đi
càng nhiều sứ giả hơn, yêu cầu với Minh triều cũng ngày càng quá đáng hơn, lại
không ngừng quấy nhiễu, trở thành mối đe doạ lớn từ phương bắc của nhà Minh.
Vương Chấn ngầm cấu kết với thủ lĩnh của Ngoã Thích, hắn đã được hối lộ rất
nhiều, âm thầm cung cấp một lượng cung tên lớn cho bọn họ, điều này đã làm cho
thực lực của Ngoã Thích lớn mạnh thêm, việc tấn công nhà Minh chỉ là sớm muộn.

Vào mùa thu năm thứ mười ba Chính Thống đại Minh, trong một sơn cốc dưới một
vách núi ở Quý Châu.

Sáng sớm, chim lượn trên cao, nước chảy róc rách, nơi đây vô cùng yên tĩnh,
trong sơn cốc đó có một hồ nước nóng rất đẹp. Nước hồ bốc lên từng làn khói
trắng, lúc này có một thiếu niên đang khua khoắng, như một con cá lớn đang bơi
trong hồ, tư thế đẹp đẽ. Trên bãi cỏ cách hồ đó khá xa có một nữ tử xinh đẹp
đang ngồi xếp bằng.

Nàng ta mặc một chiếc váy màu hồng sậm, lẽ ra đã làm nổi bật nét phong tình
tuyệt đại của nàng ta, nhưng sắc mặt nàng lạnh lùng, đôi môi mím chặt, vai đeo
một thanh bảo kiếm, không hề động đậy ngồi ở đó, có lẽ là đang nhắm mắt vận
khí. Thiếu niên đang tắm trong hồ bơi đi bơi lại mấy vòng, đến bên bờ hồ, lên
tiếng gọi con vật đuôi dài trông như con sóc đang lộn mèo trên bãi cỏ: “A Mao,
lại đây, xuống đây, chúng ta cùng nhau tắm!”

Con vật đó hai mắt trợn trừng, trong mũi phát ra một tiếng hừ nhỏ, quay đầu
đi, không thèm để ý tới thiếu niên, thiếu niên nhìn thấy bộ dạng hoạt kê của
nó, liền cười lớn: “Kỳ Lân thử, kỳ lân thử, ngươi còn không xuống, ta sẽ lên
bờ bắt ngươi xuống đó!” nói xong hai tay té nước, làm nước bắn tung toé về
hướng kỳ lân thử. Kỳ lân thử lại hừ một tiếng, nhảy tránh đi xa tới sáu
trượng, không ngờ thân pháp của nó lại lợi hại như vậy, quả thật như đã mọc
thêm đôi cánh. Bọt nước tự nhiên không thể làm ướt nó, rớt hết xuống cỏ.

Thiếu niên đó nhìn thấy nó tránh được, cười hắc hắc, từ trong nước nhảy lên,
chỉ mặc độc chiếc quần ngắn, lộ ra thân trên và thân dưới, trước ngực còn đeo
một miếng ngọc bội trông chẳng giống như ngọc bội. Kỳ lân thử thấy thiếu niên
lên bờ, không dám ở đó lâu, làm mặt xấu với đối phương, tứ chi như bay, chớp
mắt đã chạy mất mười mấy trượng. Thiếu niên hét lớn: “A Mao, người còn chạy đi
đâu?” rồi lăng không đuổi theo. Kỳ lân thử quay đầu lại thấy thiếu niên đã
đuổi tới sau mình năm trượng, sợ quá kêu chi chi, nhìn thấy một động nhỏ dưới
thạch bích trước mặt, nó liền chui vào. Thiếu niên tới nơi thò tay vào bắt nó.
Kỳ lân thử mở miệng cắn vào cánh tay thiếu niên. Thiếu niên lập tức rụt tay
lại, cười mắng rằng: “Đã biết là ngươi sẽ giở trò này mà, được rồi, được rồi,
ra đây đi, ta sẽ không bắt ngươi đâu, mau ra đây lấy củi với ta, mấy hôm nay
càng ngày càng lạnh, chúng ta chuẩn bị qua mùa đông thôi!” Nói xong thì quay
người đi về hướng để quần áo trên bãi cỏ.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=21#ixzz3OCShlcaz


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #103