Có Người Mai Phục


Người đăng: Reapered

Sáu người nghe thấy tiếng nói này đều lộ vẻ ngạc nhiên, lần lượt quay người
lại: “Giáo chủ, người tới rồi!” Độc Cô Cửu Thiên đứng lên khỏi thảm cỏ, hắn
cũng đã điều tức xong nội lực, xua xua tay nói: “Nhỏ tiếng thôi, hai vị tiền
bối đang liệu thương cho Viên sứ giả, chúng ta đừng nên làm phiền.”

Sáu người bọn họ đều không biết giáo chủ đã tới từ lúc nào, càng không biết
lão đầu kia ở đâu ra. Cơ HIểu Thất đột nhiên biến sắc mặt, chỉ lão đầu lắp bắp
nói: “Lão…lão đầu đó, không …không phải là…” Vương Phục Hổ bước tới, cười khổ
nói: “Bát đệ, hai chúng ta đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn, vị tiền bối
này là cao thủ từ sáu mươi năm trước, thật nực cười là chúng ta còn coi ông ấy
là lão gạt tiền…” Lúc đó, hắn mới thuật lại những việc xảy ra lúc nãy. Sáu
người nghe xong thì mặt biến sắc, đều trách bọn họ quá sơ ý, nếu như giáo chủ
và mấy vị trưởng lão tới quan chiến, chẳng phải là sẽ không có rắc rồi gì rồi
sao?

Một lúc sau, lão đầu mở mắt ra, bước lại, tươi cười nói: “Xong rồi, xong rồi,
Huyền Âm thần công của yêu nữ đó đã luyện tới mức này, không thể xem thường
được. Lão cờ bạc ta không ở lại nữa, còn một ván bạc đang đợi ta nữa, cáo từ!”
Nói xong, thân hình rung động chớp mắt đã đi xa tới mấy chục trượng, khinh
công quả thực quỷ dị vô cùng.

“Phi Long Tử. đừng có quên, ngươi còn nợ lão cờ bạc này một bữa rượu đó!” Lời
này vừa dứt, bóng người cũng biến mất hút luôn.

Mọi người thấy hắn nói đi là đi, ai cũng không ngăn được, cũng không yêu cầu
được báo đáp, sự phóng khoáng đó đúng là phong thái của một hiệp sĩ phong
trần, một vị cao nhân tiền bối. Phi Long Tử thu hồi song chưởng, đứng dậy nói:
“Huyền Âm thân công âm hàn này thật lợi hại, chẳng trách yêu nữ đó có thể ngồi
vào vị trí thánh mẫu của Bạch Liên giáo, có thể bức lão phu vào hiểm cảnh,
suýt nữa thì trúng độc thủ của ả.”

Độc Cô Cửu Thiên nhìn Phi Long Tử, đột nhiên lên tiếng: “Phi Long Tử tiền bối,
người đã thắng rồi.”

Phi Long Tử gật gật đầu, không hề có chút biểu lộ vui mừng nào. Sáu người
Trương Chinh thì đầu hơi cúi, sắc mặt buồn rầu, Độc Cô Cửu Thiên cười ha ha:
“Tiền bối quả nhiên là võ công cao cường, tục ngữ nói: “quân tử nhất ngôn, tứ
mã nan truy. Chúng ta là những người giữ tín nghĩa nhất trong võ lâm này,
Trương thúc bọn họ đã bại, không biết tiền bối có yêu cầu gì, xin cứ nói!”

Phi Long Tử cúi đầu nghĩ ngợi, đột nhiên nghĩ ra một người: “Lão phu sở dĩ có
thể dựa vào Cáp Mô Khiêu mới luyện thành để đánh thắng sáu vị, là do đã được
một đứa bé chỉ điểm, không có sự nhắc nhở của nó, trận chiến hôm nay, thắng
bại cũng khó mà dự liệu. Hay là như vậy đi, sáu người các ngươi đi tìm đứa bé
đó, làm cho nó một việc! Còn các ngươi có đồng ý hay không, đó là chuyện của
các ngươi, không còn liên quan gì đến lão phu nữa.”

Sáu người mặt mày nhăn nhó, Trương Chinh nói: “không biết đứa bé đó là ai?”

Phi Long Tử đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị: “Hắn tên là Phương Kiếm Minh! Là
nghĩa tử của Đao Thần.”

Mọi người chưa bao giờ nghe nói tới Phương Kiếm Minh, nhưng còn Đao Thần thì
Trương Chinh có nghe nói. Độc Cô Cửu Thiên ấn tượng với Đao Thần vẫn còn như
mới, năm xưa khi Đao Thần và sư phụ Độc Cô Động Thiên của hắn tỷ võ, hắn mới
khoảng ba mươi tuổi. Hắn đã tận mắt nhìn thấy trận chiến đó, có thể nói là
kinh thiên động địa, hai người đánh với nhau hàng ngàn chiêu, không phân thắng
bại, cuối cùng Độc Cô Động Thiên nói ngừng tay, hai người mới dừng lại. Mấy
chục năm rồi, cảnh tượng ngày hôm đó vẫn in trong tâm trí hắn, Độc Cô Cửu
Thiên nào có thể quên được.

Độc Cô Cửu Thiên luôn rất chăm chỉ khắc khổ luyện thần công, chính là để có
một ngày có thể phân cao thấp với các vị lão tiền bối như vậy, thậm chí hắn
còn muốn vượt qua họ, đạt đến cảnh giới vô thượng mà mọi người trong võ lâm
đều hướng tới.

Hắn nói: “Đao Thần tiền bối vẫn còn sống trên thế gian này chứ?”

Phi Long Tử cười nói: “lão phu còn chưa chết, hắn dám chết sao? Lão phu còn
phải tìm hắn tỷ võ mà, nhưng mà hắn cũng không còn trẻ nữa, hắn và lão bất tử
Thiên Đô Thánh Nhân sống dai như vậy, đúng là làm cho người khác phải ghen
tỵ.”

Độc Cô Cửu Thiên cúi đầu trầm tư giây lát: “Tiền bối, bổn giáo chủ có một
thỉnh cầu, không biết có thể đáp ứng không?”

Lời này vừa thốt ra, không biết bao nhiêu người trong giang hồ đều phải kinh
ngạc, đường đường là giáo chủ của thiên hạ đệ nhất giáo Ma giáo mà lại nói với
người khác những lời này. Thân phận của người đó chỉ có thể dùng hai chữ để
hình dung, đó là “siêu nhiên”. Phi Long Tử nghe xong hơi ngẩn người ra: “ngươi
nói đi! Lão phu sẽ xem xét.” Độc Cô Cửu Thiên cười nói: “Tiền bối thần công
cái thế, bổn giáo chủ muốn mời tiền bối tới bổn giáo tổng đàn một chuyến, nhân
tiện để vãn bối lãnh giáo cao chiêu của tiền bối, mong tiền bối đừng từ chối.”
Phi Long Tử nghe xong thì không biết hắn có dụng ý gì, suy nghĩ một lúc rồi
sảng khoái trả lời: “Được!” Độc Cô Cửu Thiên tỏ ra rất vui mừng, hắn mời Phi
Long Tử tới ma giáo, dụng ý chính không phải là để tỷ võ với Phi Long Tử mà có
mục đích sâu xa khác.

Lúc đó, Phi Long Tử, Độc Cô Cửu Thiên đi trước, theo sau là thập nhị sứ giả
của Ma giáo. Trương Chinh dìu Viên Tử Ngọc, một đoàn mười bốn người từ từ đi
xa dần, biến mất nơi chân trời.

Khoảng một khắc sau đó, dưới ánh trăng bàng bạc, ba người phi thân nhảy ra từ
trong một bụi cỏ ở đằng xa. Họ đáp xuống nơi mà trận đấu vừa diễn ra, trong số
họ có một hoà thượng, một đạo sĩ và một lão già. Lão già này vừa tiếp đất thì
đã hét lớn: “Đúng thật là quá lợi hại, trận đấu hay như vậy mà chúng ta được
xem từ đầu tới cuối, thú vị, thú vị! Những người đó, mẹ kiếp, đều là tuyệt đại
cao thủ, không thể dây vào.” Hoà thượng nghe xong chắp tay nói: “A di đà phật,
Đường lão thí chủ, năm xưa thiên bảng, địa bảng thực không phải là hư danh, ai
dà…nếu như gia sư vẫn còn sống, Thiếu Lâm tự mấy năm nay đâu đến nỗi thế này!”

Lão già nghe xong, nói: “Những chuyện thương tâm đó nhắc tới làm gì! Đúng rồi,
Phi Hồng chân nhân, ngươi không phải đã tỷ võ với Độc Cô Cửu Thiên sao? Ngươi
thấy võ công của hắn thế nào so với mười năm trước?” Đạo sĩ đáp: “Vô Lượng
thiên tôn, bần đạo hôm nay được thấy, mới biết Độc Cô Cửu Thiên năm xưa khi tỷ
võ vẫn còn giấu nghề không ít, tuy ngày đó ta cũng không dốc toàn lực, nhưng
Tiểu Thiên La thần công của hắn nay lại tăng tiến, sự chênh lệch giữa ta và
hắn lại càng lớn hơn, trong lớp người như chúng ta, e rằng chỉ có Đại Phương
chưởng môn mới có thể đánh ngang với hắn!” Hoà thượng nghe xong thì khiêm tốn
đáp: “Đâu có, đâu có, lão nạp chỉ e rằng cũng không phải là đối thủ của hắn. A
di đà phật, hại vị, lần này Độc Cô Cửu Thiên mời Phi Long Tử tới Ma giáo có
dụng ý gì chắc mọi người đều rõ, hai vị có suy nghĩ gì?”

Lão giả cười đáp: “Đường mỗ còn có thể nghĩ gì? Tất cả mọi sự đều do Thiếu Lâm
Võ Đang đứng đầu mà, Đường môn đệ tử sẽ dốc hết sức tương trợ.”

Lão đạo sĩ trầm ngâm giây lát rồi nói: “Trước mắt, trong võ lâm chỉ có sóng
ngầm, tạm thời sẽ không có phong ba gì lớn, Phi Long Tử cũng không chắc chắn
sẽ đồng ý thỉnh cầu của Độc Cô Cửu Thiên. Hơn nữa, Đại Phương thiền sư, không
phải ngài có một tiểu đồ tôn sao? Tên là cái gì mà Phương Kiếm Minh đó, có
phải là người ở chung với Đao Thần không? Nếu có thể, Đao Thần sẽ tái xuất
giang hồ, thiên hạ này ngoài mấy vị lão tiền bồi ra, ai mà có thể là đối thủ
của hắn.”

Đại Phương nghe xong, cười khổ: “Phi Hồng chân nhân, là ông không biết rồi,
Thiếu Lâm tự chúng ta hai năm nay cũng đã phái không ít đệ tử xuống núi tìm
tung tích của Minh nhi và Đao Thần, nhưng không hề có manh mối gì. Lúc này
Thiếu Lâm Tự còn có giao thiệp với thiếu niên kỳ dị bên cạnh Vu đại nhân, thực
khiến người ta lo lắng, danh tiếng của Thiếu Lâm tự đúng là càng ngày càng tệ
rồi, a di đà phật.”

Lão giả nghe xong, đáp: “Được rồi, được rồi, ta thấy chúng ta nên về khách
điếm ăn cơm hôi, ở đây cũng không nghĩ ra được cách gì đâu.” Nói xong, ba
người triển khai thân pháp, phi người đi mất.

Nguồn: http://4vn.eu/forum/showthread.php?19407-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong-249&page;=21#ixzz3OCSd9q33


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #102