Người đăng: Reapered
Người đeo mặt nạ bạc cười: "Phi Long Tử, mấy chục năm trước, lão phu sớm đã
nghe danh của ngươi, chỉ là chưa được gặp mặt. Ngươi và ta cùng được xếp vào
hàng cao thủ ở địa bảng, lão phu còn xếp dưới ngươi, ngươi còn nhớ lão phu
không?"
Phi Long Tử cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên biến sắc mặt: "Ngươi là Quyền Cương Ma
Quân Chu Tiếu Bạch?"
Người mang mặt nạ bạc cười ha hả: "Không sai, lão phu chính là Chu Tiếu Bạch.
Nào, để lão phu giới thiệu với ngươi. . .", nói rồi chỉ vào hắc sa nữ tử. "Vị
này là thánh mẫu đại nhân chí cao vô thượng của Ma môn chúng ta." Rồi lại chỉ
vào nam tử đeo mặt nạ đen: "Đây là Dư Nhất Bình Dư lão đệ, là Địa võng hộ pháp
của Ma môn chúng ta, còn tại hạ chính là Thiên la hộ pháp của Ma môn, Phi
huynh nếu có hứng thú, Ma môn rất hoan nghênh Phi huynh gia nhập, chức vị đại
hộ pháp sẽ để cho Phi huynh đảm đương, chúng ta sẽ cùng hiệp lực để Ma môn
xưng bá võ lâm!"
Phi Long Tử nghe xong, cười lớn: "Cái gì mà Ma môn? Lẽ nào các ngươi muốn
tranh cao thấp với Ma giáo sao?"
Thánh mẫu đại nhân cười lạnh: "Ma giáo thì có là gì, cửu đại môn phái chúng ta
cũng chẳng coi ra gì, chúng ta còn có thể làm cho thiên hạ đệ nhất bang Cái
Bang thần phục nữa kìa!"
Phi Long Tử nghe đến đây liền nhớ đến một môn phái đã tồn tại nhiều năm về
trước: "Lão phu độc lai độc vãng, không muốn bị trói buộc, tại sao lại phải
gia nhập Ma môn các ngươi? Lão phu còn đang muốn tìm người tỷ võ đây!"
Chu Tiếu Bạch cười một cách thâm hiểm: "Phi Long Tử, ngươi tưởng lão phu không
nhận ra sao? Chân lực của ngươi bây giờ còn không bằng ba phần lúc bình
thường, rõ ràng không đánh lại chúng ta, lão phu khuyên ngươi đừng có cứng đầu
tiếp tục đấu nữa."
Phi Long Tử đang định mở miệng, thì nghe thấy Trư đàn sứ giả Chu Hữu Tiếu của
Ma giáo tức giận nói: "Tại hạ với ngươi có cùng một họ, tên cũng cùng có một
chữ Tiếu. Đại Minh triều này cũng là thiên hạ của Minh triều, ngươi tại sao
lại phải gia nhập Ma môn chứ? Muốn tạo phản sao? Hiện nay trong vòng năm dặm
đều có hơn trăm đệ tử Ma giáo, chỉ cần ta phát ra tín hiệu, bọn họ lập tức sẽ
tới ngay, ba người các ngươi thực sự nghĩ rằng chúng ta là đồ ngốc sao?"
Chu Tiếu Bạch nghe xong cười lớn: "Chữ Chu của ngươi đích thực là đầu heo mà
(chữ Chu đọc giống chữ Trư ), đâu có thể sánh với họ Chu của ta, Ma giáo các
người gần đây có bao nhiêu người, lão phu đã kiểm tra kỹ lưỡng rồi, nói cho
các ngươi biết, đệ tử Ma môn chúng ta cũng đang ẩn thân ở Gia Hưng thành này,
chỉ cần ta phát ra tín vật, người của Ma giáo ra một người giết một người, xem
Ma giáo các ngươi có máu chảy thành sông không?"
Chu Hữu Tiếu tức tới nỗi mặt trắng bệch: "Lần trước giáo chủ chúng ta thân tới
Vân Nam tìm cao thủ Ma môn, các ngươi lại trốn tránh, không dám ra gặp giáo
chủ chúng ta, thực là bỉ ổi vô sỉ vô cùng, còn dám vọng tưởng xưng bá võ lâm
sao?"
Chu Tiếu Bạch cười khẩy: "Cái này thì ngươi không biết rồi, lần trước bản giáo
xảy ra chút sự cố, chỉ có thể tạm thời lánh mặt người của Ma giáo các ngươi,
cái này gọi là kẻ thức thời mới là tuấn kiệt."
Chu Hữu Tiếu nhổ nước bọt: "Vớ vẩn, rõ ràng là các ngươi không có gan!"
Hổ đàn sứ giả Vương Phục Hổ nói: "Thập nhị đệ, không cần phải lắm lời với hắn,
hôm nay bọn chúng quyết không tha cho chúng ta đâu, chi bằng đánh với bọn
chúng một trận, cho dù tử chiến cũng không đưa tay chịu trói."
Nói rồi, đứng phắt dậy, thì ra hắn đã giúp cho Trương Chinh bên cạnh hắn điều
tức xong nội lực. Lúc này năm người khác cũng đứng dậy theo, bọn họ cũng đã
giúp năm người kia điều tức xong. Phi Long Tử đột nhiên mỉm cười: "Không cần
đâu, giáo chủ của các ngươi tới rồi!" Các sứ giả đều rất ngạc nhiên. Lúc bọn
họ tới đây tỷ võ, tuy giáo chủ và mấy vị trưởng lão đều có ý tới xem, nhưng
sau khi suy nghĩ đều không đi nữa, giáo chủ cũng không tiện đến. Vậy là họ
luôn nghĩ rằng giáo chủ nhất định sẽ không đích thân tới đây.
Phi Long Tử vừa nói dứt lời, chỉ nghe thấy thánh mẫu đại nhân lạnh hừ một
tiếng, nói: "Động thủ." Sau đó liền phi thân vọt lên, hướng thẳng tới phía của
Phi Long Tử, hai người kia cũng tung người lên theo, hướng thẳng về phía các
vị sứ giả. Một tiếng thét từ đằng xa vọng lại: "Tặc tử Ma môn, dám làm hại
huynh đệ Ma giáo ta?" Giáo chủ Ma giáo Độc Cô Cửu Thiên đã tới nơi. Một nhân
ảnh cao lớn từ phía xa bay tới như thiểm điện.
Độc Cô Cửu Thiên tuy là thân hình nhanh như chớp, nhưng ở xa tới hơn trăm
trượng cũng không kịp ngăn cản ba siêu cấp cao thủ của Ma môn độc ác hạ thủ.
Chu Tiếu Bạch vận công lực toàn thân, một quyền đánh ra, quyền phong quét qua
hơn hai trượng, Vương Phục Hổ và Chu Hữu Tiếu đều đang bị công kích. Vương
Phục Hổ hét lớn một tiếng đẩy mạnh Chu Hữu Tiếu ra, chân bấm xuống đất, song
chưởng sẵn sàng xông lên. Chu Hữu Tiếu thấy vậy, kinh hãi hét: "Tam ca, huynh
việc gì phải khổ như vậy?" Chu Tiếu Bạch dùng quyền như bài sơn đảo hải chấn
vỡ chưởng lực của Vương Phục Hổ, Vương Phụ Hổ liền phun ra máu tươi. Nội lực
của Chu Tiếu Bạch mạnh mẽ phát ra, đang định giết chết Vương Phục Hổ, nào ngờ
chỉ nghe thấy một tiếng cười vang lên: "Hay lắm, một tiền bối như ngươi chỉ
biết ăn hiếp đám hậu sinh vãn bối, ngươi đã như vậy, lão cờ bạc ta thấy rất
ngứa mắt, ta phải ra mặt thay cho tiểu tử này mới được, dạy cho ngươi một bài
học!" Theo tiếng nói này, một thứ gì đó như thiểm điện đánh vào đại huyệt trên
lưng hắn đúng lúc đó, làm cho Chu Tiếu Bạch không kịp giết chết Vương Phục Hổ,
hắn quờ tay túm lấy vật đó, nắm chặt trong tay, xoay người lại, trầm giọng
hỏi: "Các hạ là ai? Tại sao phải xen vào chuyện này?"
Chỉ thấy một lão đầu giống như từ dưới đất chui lên, nhảy ra từ một mộ phần,
cười hỉ hả, bộ dạng hoạt kê. Vương Phục Hổ nhìn người này liền không tin vào
mắt mình, chỉ ông ta nói: "Ông. . . ông không phải là. . . lão đầu ở Thiên
Thiên đỗ phường đó sao?"
Lão đầu cười nói: "không sai, không sai, lão đầu đó chính là lão cờ bạc ta,
lão cờ bạc chính là lão đầu, thế thì có gì là kỳ lạ?"
Lúc này Địa võng hộ pháp Dư Nhất Bình song chưởng đánh ra, chấn bay Mã đàn sứ
giả Mã Bất Hồi và Thố đàn sứ giả Viên Tử Ngọc, sau đó liền quay lại đánh một
quyền vừa nhanh vừa mạnh vào bàn tính sắt của Kê đàn sứ giả Cơ Hiểu Thất, Cơ
Hiểu Thất khẽ hừ một tiếng, phun ra ngụm máu tươi, lại cười lớn: "Dư hộ pháp,
ngươi hãy nếm thử sự lợi hại của Toán châu của lão tử!" Bàn tính sắt vỡ tung,
mấy chục hạt châu nhằm thẳng Dư Nhất Bình mà bắn tới. Dư Nhất Bình cười lạnh,
nói: "Chỉ là trò trẻ con, chẳng bõ dính răng." Song chưởng đẩy tới, ám vận nội
gia chân lực, hất các hạt châu sang một bên, nào ngờ những hạt châu đó vô cùng
cổ quái, chạy một vòng, rồi lại từ bốn phương tám hướng xông thẳng tới Dư Nhất
Bình. Dư Nhất Bình rất ngạc nhiên khi thấy những hạt châu này cứ công kích
hắn, rồi đột nhiên hắn hét lớn: "Thì ra là vậy!" rồi xoay người, tay trái một
chưởng, tay phải một chưởng, tạo thành quyền phong cường kình đánh từ trên
xuống. Mấy chục hạt châu giống như gặp mưa to gió lớn, chạy loạn không có
phương hướng, tự đập vào nhau và vỡ tung. Dư Nhất Bình cười lạnh. Đúng vào lúc
hắn muốn xuất thủ đánh chết đối phương, thì một chưởng lực như núi từ đằng sau
đánh tới. Độc Cô Cửu Thiên phẫn nộ hét lớn: "Lần trước lão già nhà người lén
vào tổng đàn Ma giáo, làm bị thương đệ tử trong giáo của ta, bổn giáo chủ vẫn
còn chưa tìm ngươi tính sổ. Hôm nay bổn giáo chủ muốn xem xem địa võng hộ pháp
Ma môn ngươi có bản lĩnh gì?" Độc Cô Cửu Thiên đã kịp thời tới nơi.
Dư Nhất Bình xoay người lại đánh ra một chưởng, hai chưởng lực siêu cường gặp
nhau trên không, chỉ nghe thấy một tiếng "ầm" rất lớn, bùn đất, cỏ dại bay
toán loạn. Dưới sức mạnh của chưởng lực, vài mộ phần đã bị san thành bình địa.
Hai người lại xoay người, song chưởng áp chặt vào nhau, tỷ thí nội lực, vô
cùng hung hiểm.
Phi Long Tử lúc này bị thánh mẫu đại nhân Ma môn dùng lợi kiếm tràn đầy hàn
khí bức tới, hoàn cảnh nguy hiểm. Kiếm pháp của thánh mẫu thực sự siêu cường,
vừa nhanh vừa độc, nội lực của cô ta lại mang theo hàn khí. Mỗi một kiếm đâm
ra, Phi Long Tử đều không thể không rét run lên. Toàn thân như muốn đóng băng,
cảm giác khó chịu vô cùng. Thánh mẫu này sử ra chính là Huyền Âm kiếm pháp mà
đời đời những người nắm quyền ở Ma môn đều phải học. Bộ nội công tâm pháp đi k
sắcm với bộ kiếm pháp này là Huyền âm thần công, lúc phát ra sẽ đem lại cho
người ta cảm giác băng giá lạnh lẽo vô cùng. Khi luyện tới cảnh giới cao nhất
có thể đóng băng người khác, nếu đâm trúng đối phương một kiếm, vết thương đó
sẽ đóng băng, khí lạnh sẽ từ vết thương xâm nhập vào trong thể nội, làm cho
người đó sống không bằng chết.
Thánh mẫu đương nhiên vẫn chưa luyện tới cảnh giới cao nhất, nhưng cho dù như
vậy, Phi Long Tử trong tình trạng quá nửa công lực đã bị tiêu hao cũng bị bức
tới phải tránh né, không dám đối đầu với cô ta, y phục trên người đã bị kiếm
quang làm rách không ít. May mà Phi Long Tử dựa vào thân pháp cao minh của
mình, độcy t ngày được mười mấy chiêu, thấy kiếm sắp đâm tới, cũng không còn
chỗ nào có thể trốn, đang định liều cái mạng già, thì đột nhiên có người cười
hỉ hả nói: "Phi Long Tử, lão cờ bạc sẽ cứu ngươi, lần sau ngươi phải mời ta
uống rượu đó!" Theo tiếng nói, ba ám khí nhanh chóng đánh tan kiếm quang của
thánh mẫu. Thánh mẫu khẽ rung tay, kiếm quang phát ra bốn phía, muốn đánh vỡ
ám khí, nào ngờ trong ám khí có tàng ẩn nội gia chân lực vô thượng của lão cờ
bạc, nên khó có thể làm nó tổn hại mà chỉ chấn bay sang một bên. Phi Long Tử
thừa cơ tung người nhảy xa ngoài bảy tám trượng, cười nói: "Ta còn tưởng là
ai, hoá ra là lão cờ bạc nhà ngươi, hôm nay ngươi ra tay tương trợ, lão tử sẽ
ghi nhớ, lần sau nhất định mời ngươi uống cho đã đời." Thánh mẫu nhìn ba ám
khí rơi trên thảm cỏ, đó chính là ba quân bài ma tước, trên đó có ghi nhất
vạn, nhị vạn, tam vạn, xếp trên thảm cỏ một cách tuần tự.
Lão cờ bạc lúc đó xuất thủ rất nhanh, sờ chỗ nào trên người cũng có thể lấy ra
một quân bài ma tước, ném liên tiếp về hướng Chu Tiếu Bạch, làm cho Chu Tiếu
Bạch quay như chong chóng. Trong quân bài ma tước có nội gia chân lực vô
thượng của lão cờ bạc. Nếu đánh trúng người, cho dù là thiết bố sam, kim trung
trảo, thập tam thái bảo hoành luyện ngạnh công cũng có thể xuyên qua. Chu Tiếu
Bạch tuy có cang khí trong người, cũng không dám tự mình nếm thử. Lúc nãy hắn
đã bắt một quân ma tước, bây giờ trong lòng bàn tay vẫn còn đau âm ỉ, thì đã
biết nội lực của đối phương cao hơn bản thân. Lão cờ bạc sau khi đánh ra mười
ba quân ma tước, thì nhìn thấy Phi Long Tử gặp nguy hiểm, liền đánh ba quân về
phía hắn để giải nguy, sau đó dừng tay tươi cười nhìn Chu Tiếu Bạch. Chu Tiếu
Bạch chạy đông chạy tây, làm gì còn thời gian để lấy mạng của các sứ giả nữa.
Hắn cúi đầu nhìn những quân ma tước trên cỏ, chỉ thấy từ đông sang tây, các
quân bài xếp lần lượt từ nhất đồng đến cửu đồng, sau đó là đông nam tây bắc
phong, cộng lại đúng bằng mười ba quân ma tước. Hắn nhìn quân bài mà hắn đã
bắt được, chỉ thấy ghi chữ "phát tài", tức giận tới nỗi hai mắt trợn trừng.
Những người có tuyệt kỹ như vậy trong võ lâm có thể có mấy ai? Hắn đã biết
người này là ai, thấp giọng nói: "Thiên bảng thì hay lắm sao? Đỗ tiên phan
thiên Thượng Quan Vô Thác, hôm nay ngươi đã đắc tội với Ma môn rồi, lần sau Ma
môn sẽ không tha cho lão cờ bạc nhà ngươi đâu!" Hú dài một tiếng rồi phi thân
lên, lộn ba vòng trên không thì đã vượt xa tới ngoài mười mấy trượng. Tiếng hú
này của hắn chính là tín hiệu, thánh mẫu lạnh hừ một tiếng, cười khẩy với Phi
Long Tử: "Phi Long Tử, điều kiện của chúng ta, ngươi có thể suy nghĩ!" Tung
người nhảy lên, vung kiếm, kiếm khí phân làm hai, như thiểm điện đánh thẳng
tới Mã Bất Hồi và Viên Tử Ngọc, đồng thời quay người bỏ đi mất. Lúc nãy, Viên
Tử Ngọc và Mã Bất Hồi gượng đỡ một chưởng của Dư Nhất Bình, đã bị nội thương,
kiếm khí đó vô cùng nhanh, lại đem theo hàn khí, Viên Tử Ngọc sắc mặt đại
biến, tức giận hét: "Ma môn tiểu nhân, vô sỉ." Trường kiếm bên hông rút ra như
thiểm điện, tiếp lấy hai đạo kiếm khí kia, nhưng lại thổ ra một ngụm máu tươi,
thân hình lảo đảo muốn ngã. Mã Bất Hồi thấy vậy, kinh hãi nói: "Tứ tỷ!", rồi
nhảy tới đỡ Viên Tử Ngọc. Thập nhị sứ giả ma giáo tuy không phải huynh đệ tỷ
muội ruột, nhưng đã sống cùng với nhau nhiều năm nên tình cảm thân thiết hơn
cả ruột làt. Viên Tử Ngọc đỡ cho Mã Bất Hồi một kiếm, nội lực của cô ta vốn đã
không bằng thánh mẫu, một phần của kiếm khí lại xâm nhập vào cơ thể, sức sống
dường như đã không còn. Mã Bất Hồi đỡ lấy Viên Tử Ngọc, thấy sắc mặt cô ta tái
mét, hai mắt khép hờ, ngẩng đầu lên trời thét lớn: "Tiền bối, cứu một mạng
người còn hơn xây bảy tầng tháp phù đồ, người hãy cứu giúp tứ tỷ của ta đi,
tại hạ sẽ làm trâu làm ngựa cho người, nghe lời người sai khiến!" Mọi người
thấy Viên Tử Ngọc đã bị thương nặng, đều nóng lòng muốn tới trước, cầu xin lão
đầu ra tay tương cứu.
Chính vào lúc Viên Tử Ngọc đang bị trọng thương, Độc Cô Cửu Thiên bạo thét:
"Dám làm hại huynh đệ trong Ma giáo của ta, bổn giáo chủ sẽ bắt ngươi phải đền
mạng." Hai mắt hắn trợn trừng, phát ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo, Tiểu Thiên
La thần công trong thể nội đã toàn lực phát ra, tóc tự dựng ngược lên cho dù
không hề có gió, vô cùng uy mãnh, chỉ nhìn thấy người đối diện là Địa võng hộ
pháp Dư Nhất Bình thổ ra một ngụm máu tươi, thu về song chưởng, hắn phi người
lên cao, cười một cách cuồng ngạo: "Độc Cô Cửu Thiên, ngươi quả nhiên không hổ
là giáo chủ Ma giáo, lão phu không phải là đối thủ của ngươi, ha ha. . ." cùng
với tràng cười dài đó, hắn theo thánh mẫu phía trước trong nháy mắt đã biến
mất nơi chân trời, còn nhanh hơn lúc hắn xuất hiện.
Lão cờ bạc thấy bọn họ cầu cứu, lắc đầu thở dài: "Nội lực của lão cờ bạc cao
thì cao thật, nhưng mà không thể phá giải Huyền Âm thần công của yêu nữ đó,
trừ phi tìm được một cao thủ nội gia thuộc tính hoả, nếu không. . . A, đúng
rồi, ha ha. . .", đột nhiên hắn cười lớn rồi chỉ vào Phi Long Tử: "Phi Long
Tử, mau lại đây, ngươi không phải là có Hoả Diễm Thủ đao sao? Ngươi có thể cứu
cô ta đấy, nhanh, nhanh lên, nếu còn chậm trễ, tiểu cô nương này sẽ chết mất!"
Phi Long Tử tới gần rồi cười khổ đáp: "lão cờ bạc, nội lực của ta chẳng còn
bao nhiêu, làm sao mà cứu?"
Lão đầu quay đầu nhìn mấy người khác, nói: "Các ngươi sao lại tỷ võ với hắn ở
đây vậy? Có cần hắn ra tay giúp không?"
Mọi người nhất thời đều không dám quyết định, đột nhiên nghe thấy tiếng Độc Cô
Cửu Thiên đáp: "Các người còn do dự cái gì? Viên sứ giả đã sắp mất mạng rồi,
còn tính toán việc tỷ võ thắng bại làm gì? Thượng Quan tiền bối, Phi Long Tử
tiền bối, cảm phiền hai vị." Nói xong, hắn ngồi xếp bằng điều tức, trị nội
thương đã bị trong lúc đọ nội công với Dư Nhất Bình.
Có lời nói này của Độc Cô Cửu Thiên, không còn ai do dự nữa, lão đầu liền bảo
Phi Long Tử truyền nội lực cho Viên Tử Ngọc, còn bản thân hắn ở đằng sau
truyền nội lực cho Phi Long Tử. Như vậy, Phi Long Tử không còn lo lắng nội lực
của hắn không đủ nữa. Mấy vị sứ giả thấy vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng
trong lòng lại không ngớt khổ não. Bọn họ thập nhị sứ giả và Phi Long Tử tỷ
võ, đã đánh rất mạnh tay, nay lại phải nhờ Phi Long Tử cứu một người trong số
họ, đúng là tạo hoá trêu ngươi, thực sự khó mà dự liệu được. Lúc này trời đã
tối hẳn, bọn họ đều là cao thủ trong võ lâm, nên không cần ánh sáng vẫn có thể
nhìn thấy tình hình xung quanh. Vành trăng khuyết trên bầu trời tuy không thật
tỏ, nhưng cũng đã cho họ không ít ánh sáng. Khoảng thời gian nửa nén hương,
sáu người vì tỷ võ với Phi Long Tử mà bị trong thương đã điều tức và khôi phục
lại nội công, lần lượt đứng dậy. Trương Chinh nhìn thấy Phi Long Tử đang liệu
thương cho Viên Tử Ngọc, mà sau lưng Phi Long Tử lại là một lão đầu không quen
biết, trong lòng thấy rất lạ. Sáu người bọn họ lúc đó chỉ chuyên tâm điều tức,
không hề biết gì về thế giới bên ngoài bởi họ vẫn chưa đạt tới cảnh giới nhất
tâm lưỡng dụng. Do đó không hề nhìn thấy những chuyện đã xảy ra lúc nãy.
Trương Chinh đang định mở miệng nói thì nghe thấy đằng sau có tiếng cười:
"Trương thúc, không ngờ là ta phải không?"
Nguồn: http:// 4vn. eu/forum/showthread. php? 1940 7-Thieu-Lam-Bat-Tuyet-
Chuong- 249&page;= 2 1#ixzz 3OCSXoTyo