Rời Thiếu Lâm


Người đăng: Reapered

Ban đêm, trong thiện phòng.

Trên một cái giường, Phương Kiếm Minh đang trong cơn ngủ say.

Đột nhiên, một bóng ảnh tiến vào từ cửa sổ, hiện ra bóng đầu của một hòa
thượng. Chỉ thấy sau đó người này đi về hướng Phương Kiếm Minh, đột nhiên chân
dưới đá một cái, nhẹ giọng rầy la: "Mùi vị thế nào, chịu tỉnh lại chưa, hại
đích thân lão tử phải ra tay."

Nhìn thấy Phương Kiếm Minh giống như trước đây vẫn còn đang ngủ, không kiềm
chế được mà phải rầy la. Nhưng cũng phải công nhận Phương Kiếm Minh là một
nhân tài, lúc lắc thân người Phương Kiếm Minh, giữa đôi môi của Phương Kiếm
Minh lải nhải mấy câu, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh dậy. Hói đầu hòa thượng cười
nói: "Tiểu tử này đúng là hết nói nổi, ở trong võ lâm là sớm bị làm thịt rồi.
Sư tổ bá thật sự có mắt nhìn người. Bất quá không để tâm tới những gì ta nói."

Tức thì lúc lắc Phương Kiếm Minh mạnh hơn, Phương Kiếm Minh hoảng sợ lên
tiếng, tỉnh khỏi giấc mộng. Hai mắt lờ mờ mở ra, nhìn thấy hiện diện trước mặt
có một hói đầu hòa thượng, sắc mặt bối rối, chỉ hạ giọng nói: "Giác điên sư
huynh, tại sao là người? Đệ đang ngủ, sao không đánh thức đệ. Nếu sư phụ ở bên
kia vách phát hiện, người lại giảng giải với đệ nữa."

Đích thị là người cùng Đường Ảnh đấu võ ban ngày, và hoàn toàn chiến thắng -
Giác điên. Giác điên hành sự, lời nói, có điểm kỳ lạ cổ quái. Trong Thiếu Lâm
Tự ngoài tiểu tự này và một số ít người, phần đông không thích hắn bởi hồ ngôn
loạn ngữ. Nguyên chất Phương Kiếm Minh cũng có khuynh hướng cổ quái, nhưng
không phải là lớn lao, nên không có bị người căm ghét. Hắn cùng với Giác điên
đích thực là một đôi bạn tốt. Những người thiên tài thật sự nên phải đôi chút
cổ quái, người bình thường thì lại luôn theo quy củ, nhưng không phát hiện ở
họ có một trường hợp gì đặc biệt.

Giác điên vui vẻ mỉm cười, ngồi xuống đầu giường, đẩy phương Kiếm Minh vào
trong, nói: "Tiểu tổ tôn của tôi, ngươi ngủ giống như chết, nếu ta không lên
tiếng, cho ngươi một đao, thì chẳng phải sớm chết rồi." Phương Kiếm Minh 'a a'
cười nói: "tốt lắm nha, sư huynh, được thế đệ có thể ngủ cả ngày lẫn đêm, cần
phải cám ơn người đã thành toàn cho." Giác điên hai mắt vòng quay, nói: "So
với ta ngươi còn khó đối phó hơn tiểu quỷ đầu. Ta hỏi ngươi, hôm nay chưởng
môn sư bá tổ đã nói gì với ngươi?"

Phương Kiếm Minh nói: "Không có gì, người chỉ muốn đệ và sư phụ đi ra ngoài
học tập và trao dồi kinh nghiệm, không có đại sự gì."

Giác điên nói: "Chuyện này mà không phải là đại sự? Ta cũng muốn ra ngoài
chơi, nhưng sư phụ và sư tổ không chấp thuận.."

Phương Kiếm Minh nói: "được lắm đấy sư huynh, người đã lén đi ra ngoài nhiều
lần rồi, tuy có thể qua mắt được người khác nhưng không qua mắt được đệ."

Giác điên mỉm cười nói: "Như thế mới nói, nơi này tối ngày luôn niệm kinh ta
thật sự là chịu ko nổi, chắc ta phát điên mất.

Phương Kiếm Minh nói: "đệ thấy sư huynh bắt đầu là đã một người "phong nhân",
nếu lỡ điên lên, không biết chừng có thể sẽ trở thành một người bình thường."

Phương kiếm Minh thật sự là không thua lời nào, cũng không biết có phải hắn
huệ căn thâm hậu hay không, chỉ luôn thấy hắn nói không ngừng. Giác Điên nhẹ
rung lên thâm trầm, hồi lâu mới lên tiếng: "Tiểu sư đệ, ta luôn nghĩ ngươi
thật sự quá thích hợp xuất gia làm hòa thượng. Trong Thiếu Lâm Tự, không có ai
dám đàn áp ta, còn ngươi, thường luôn khiến ta hết cách. Ô, nếu hai ta có thể
thay đổi thân phận, thật rất là tốt."

Phương Kiếm Minh 'a a' một cái ló đầu ra ngoài thêm chút nữa, cũng không biết
nói gì hơn.

Đổi đề tài, Phương Kiếm Minh nói: "Sư huynh, bây giờ đã quá trễ, người kiếm đệ
không phải chỉ để nói cái này cái kia chớ."

Giác Điên nói: "Ta muốn ngươi khi gặp mặt sư bá tổ, nói giúp ta vài lời tốt,
cũng để cho ta cùng ra ngoài học tập thêm kinh nghiệm."

Phương Kiếm Minh đột nhiên ngồi dậy, hiện ra một y phục nhọ bé, làn gia thanh
khiết, Giác điên nhìn thấy, nghĩ: Trẻ con đúng là trẻ con, gia thịt mềm giống
như một nữ nhân. Phương Kiếm Minh nói: "Không được rồi, sư tổ bá đã đoán ra
người sáng sớm đã đến đây kiếm đệ. Người nói nếu huynh nhờ đệ giúp huynh về
chuyện nầy, người nhắn để nói về chuyện này thực sự không thể để huynh đi."

Giác Điên nghe thế, một chút hi vọng cũng tan biến. Trong lòng không không cầm
được chợt buồn thiu, Phương Kiếm Minh nhìn thấy sự thất vọng trên gương mặt
của đối phương, an ủi nói: "Sư huynh, nếu thật sự muốn đi, đệ sẽ khẩn cẩn sư
phụ hơn nữa, đệ sẽ không đi mà nhường chỗ lại cho huynh. Đệ đối với việc ra
ngoài không có một chút nào hứng thú."

Giác Điên nghe lời nói đó, trong lòng cảm động, nói: "Hay lắm, tiểu sư đệ,
ngươi có lòng ấy, sư huynh cảm kích bất tận. Ngươi thực tốt, ta sẽ không quên,
nếu một ngày nào đó ngươi gặp khó khăn gì, ngươi chỉ cần nói một lời, dù cho
lên trời xuống đất, ta cũng không màng."

Phương Kiếm Minh mặc dù thông minh, nhưng tuổi tác thì thật sự quá nhỏ, không
biết hết ý trong lời nói của đối phương.

Phương Kiếm Minh kì lạ nói: "Ôi, sư huynh, người nói như thế có ngĩa là sao?"

Giác Điên nói: "Ta không có ý xuất gia."

Phương Kiếm Minh nói: "Người có thể đi nói với sư phụ đều đó nhất định người
sẽ đồng ý."

Giác Điên thở ra một một hơi, nói: "vô dụng, khi ta lên 10 tuổi, chưởng môn sư
bá tổ để ý, khi ta đến 18 sẽ thật sự cạo đầu."

Phương Kiếm Minh 'ai da' một tiếng, nói: "Vậy là không đầy một tháng, sư huynh
sẽ chân chính xuất gia làm hoà thượng."

Giác điên nói: " Phải đấy, bất tri bất giác, ta sống tại Thiếu Lâm tử cũng đã
gần 18 năm, thật sự rất hoài niệm khi còn nhỏ chưởng môn sư bá tổ rất tốt với
ta."

Phương Kiếm Minh nói: " Phải rồi, thời gian khi để vào thiếu Lâm tự, lần đầu
vô cửa có nhìn thấy sư huynh đại triển thần uy, bức ba vị sư huynh liên tiếp
thôi lui,thật rất lợi hại"

Giác Điên kỳ lạ nói: "Không phải rồi, cái năm ngươi đi vào Thiếu Lâm Tự, tài
bao nhiêu, chỉ là một đứa bé, ngươi nhận thức được ta?"

Phương Kiếm Minh gãi gãi đầu, cười nói:"đệ mà không biết à, cái năm chưởng môn
sư tổ bá đem đệ vào Thiếu Lâm Tự, trong khi đó đệ đang ngủ, đột nhiên nghe
tiếng nhiều người la lên, nhìn thấy sư huynh đang mỗi chiêu mỗi đẩy lui 'Giác
Nhiên' sư huynh, tình hình khi ấy đệ vẫn còn ghi nhớ trong ốc, hình dạng của
sư huynh khi đó đến nay không có gì thay đổi."

Giác điên nghe xong, 'a a' cười một cái. Làm sao hắn không biết Phương Kiếm
Minh khi còn bé, có khả năng nhìn thấy sự tình và ghi nhớ, thật sự là một
người thông mình, khi còn bé đã hiện lên khí chất bất bình phàm.

Hai người nói chuyện sau đó một lúc, Giác điên cáo từ. Cũng là từ cửa sổ đi
ra.

Sáng hôm sau, Phương Kiếm Minh đang trong cơn mộng, cũng bị sư phụ kêu dậy.

Sau khi sửa soạn xong, tùy tiện kiếm gì đó ăn, lấy luôn bao phục, rồi ra ngoài
Thiếu Lâm Tự đợi.

Phương Kiếm Minh giờ đây được 8 tuổi, lần đầu tiên đi ra xa khỏi nhà, trong
tâm tính của một đứa trẻ, trên gương mặt không kiềm chế được hiện lên nét mặt
vui mừng, chỉ thấy mọi người cùng nhau lên tiếng 'tốt'. Sau khi nghe thấy lời
nói của những tăng nhân của Thiếu Lâm, trong đầu luôn hiện nét vui vẻ, rất là
vui vẻ.

Ở ngoài cửa có tổng cộng 7 người, ngoại trừ sư đồ Phương Kiếm Minh, còn có 5
vị hòa thượng trong tay đang cầm binh khí, Phương Kiếm Minh biết rằng họ là
những cao tăng của đạt Ma viện, cùng thế hệ với sư phụ, hắn phải gọi họ bằng
sư thúc hoặc sư bá.

7 người đã chờ để hồi hộp, chỉ thấy đi ra một mình chưởng môn Đại Phương. Bên
cạnh cùng đi một vị lão nhân bạch mi trên đầu đội một cái mũ, đi theo phía sau
của bạch mi lão nhân có một vị thiếu niên mặt mày sáng sủa, trên đầu cũng đội
một cái mũ. Trên vai phía sau có một vật được vải bao hến xung quanh, hình
dạng là một cây đao. Phương Kiếm Minh nhìn thấy bí mật la lên.

Lần này Đại Phương đi ra khỏi cửa với hai người, đại phương hai tay kết thành
chữ thập, nói: "Hai vị thong thả, lão nạp không tiễn, a di đà phật, trên đường
mọi người bảo trọng."

Bạch Mi lão nhân, xoay mình bước đi.

Theo sau ông ta là vị thiếu niên đó.

Sư đồ Phương Kiếm Minh cùng với 5 vị cao tăng Thiếu Lâm nhanh chóng đến nơi,
sợ bị hai người này để lại phía sau, hai người này đi quá chừng nhanh nhẹn.

Phương Kiếm Minh lần này đi ra khỏi thiếu Lâm Tự, không một ai ngờ, trong
Thiếu Lâm Tự hắn là nhỏ tuổi nhất lúc đó chỉ mới lên tám, lúc bấy giờ chỉ có
hắn là một tiểu hài nhi còn người khác thì đã là những thiếu niên 16 tuổi.


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #10