- Trò hay sắp bắt đầu rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng thấy được bản lĩnh thật sự của thằng nhóc kia…
Giọng điệu của Tư Đồ Lôi Minh bình tĩnh đến đáng sợ, lôi điện trong mắt kia càng ngày càng sáng.
- Ha ha, tôi cũng muốn mở to mắt nhìn thật kỹ!
Ánh mắt Mộ Dung Trường Thiên càng ngày càng nóng bỏng, giọng nói lộ ra hưng phấn và chờ mong.
Bỗng dưng, một chút hàn quang xé rách bóng tối hắc ám, ‘ba’ một tiếng rơi xuống đất bên cạnh hai người.
Mộ Dung Trường Thiên kinh sợ toát mồ hôi lạnh, gã chỉ dùng một mắt cũng thấy được rõ ràng, xoay tít trên mặt đất chính là một viên đạn của súng bắn tỉa!
Hai người hiểu ra, lần này chỉ là cảnh cáo.
- Ha ha, xem ra chủ nhân nơi này không chào đón chúng ta, đi thôi.
Tư Đồ Lôi Minh cố nén căm phẫn trong lòng, cố gắng không để lộ ra tình cảm dao động trên mặt, có chút tiếc nuối hít một hơi, cùng với Mộ Dung Trường Thiên không cam lòng cuốn bụi mà đi.
- Khi nào thì động thủ?
Chỗ tối ở góc đường, Lạc Phong thuận miệng hỏi.
- Gấp cái gì, phải đầu thai là bọn chúng không phải chúng ta, chờ chúng đánh đủ rồi, chúng ta mới nên ra sân.
Thường Nhạc không chút để ý đáp trả, cà lơ phất phơ dùng đầu lưỡi và môi thao túng một cây tăm, còn thật sự có chút phong thái của Tiểu Mã Ca.
Hai đứa nhóc không tim không phổi vui vẻ nói cười, trên đường lại sớm đã đằng đằng sát khí, gió tanh mưa máu. Hai bên vốn đều có hơn một trăm người, bây giờ có thể đứng cũng không đủ một trăm người, những người khác đều rên rỉ nằm trên mặt đất.
Cuộc ẩu đả vẫn tiếp tục, rất rõ ràng là người của hai bang không đánh đến ngươi sống ta chết tuyệt sẽ không bỏ qua.
Đường cái vắng lặng, cơn gió lạnh như băng hỗn loạn xen lẫn mùi máu tanh.Người nằm trong vũng máu vô lực giãy dụa, đèn đường màu đỏ tiên diễm chói mắt chiếu xuống, phá lệ đánh vào thị giác, đủ để khiến người có trái tim không tốt choáng váng buồn nôn.
Màn máu tanh này, tứ chi tàn đoạn dần dần đập v ào mi mắt, máu huyết chỗ đen chỗ trắng tạo thành hình khối trên mặt đất, giống như hoa hồng nở rộ trong đêm, đẹp đẽ mà duy mỹ, giống như ánh mắt màu xanh yêu cơ quỷ mị mờ ám, trong âm u tản mát ra sức hấp dẫn độc đáo tiêu cực.
Con ngươi Thường Nhạc tách ra tia sáng kỳ dị rực rỡ, thích thú say mê đối với tất cả, ánh sáng màu tím trong mắt càng lúc càng nồng đặc, cả người đều tản mát ra hơi thở tà ác hắc ám.
Lạc Phong ở bên cạnh lòng đánh cái đột, cho dù cậu ta và Thường Nhạc từ lúc mặc tã đã cùng nhau lớn lên, nhưng cậu ta cũng chưa bao giờ hoàn toàn hiểu được Thường Nhạc!
Tiếng kêu, tiếng khớp xương vỡ vụn, tiếng ngã xuống đất không ngừng truyền đến.
- Hay cho một tên mãnh tướng!
Thường Nhạc thầm khen một tiếng, ánh mắt gian tà vẫn lưu luyến trên người thiếu niên cường tráng mặc đồ đỏ bên kia.
Thiếu niên kia mày rậm mắt to, mũi cao miệng rộng, ước chừng cao tầm 1m9, dáng vóc không kém so với vận động viên bóng rổ là mấy, từng khối cơ bắp lộ ra bên ngoài bộ đồ thể thao màu đỏ, có vẻ mười phần khí phách. Người này không dùng bất kỳ loại vũ khí nào, rõ ràng là thần lực trời sinh, chỉ biết một chút công phu đấm đá bình thường, nhưng lại như ở chỗ không người, những chỗ đi qua đều có rất nhiều kẻ địch ngã xuống! Vô số ống tuýp thiết côn gõ vào người gã, thật giống như gãi ngứa cho gã.
Thường Nhạc quay đầu nhìn Lạc Phong, giống như soi mói thế ngoại cao nhân nói:
- Tớ thích bạn nhỏ này, nếu như vứt cho ông nội cậu ma luyện một phen, một thời gian nữa tất sẽ trở thành sát thần một đời, ha ha!
Một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi lại gọi thiếu niên mười bảy mười tám tuổi là bạ nhỏ nghe ra có chút buồn cười, nhưng Lạc Phong lại hồn nhiên không thèm để ý điểm này, lạnh nhạt nói:
- Người đó chính là Huyết Hổ, hội Lão Hổ có thể có địa vị như hôm nay, tất cả đều là dựa vào nắm đấm của thằng nhóc đó!
Nói xong, Lạc Phong dừng ánh mắt trên người thiếu niên mặc áo đen bên kia. Người mặc áo đen kia nhìn có vẻ yếu ớt, dáng người có chút đơn bạc, tuấn lãng đeo một bộ kính đen trên mặt, thoạt nhìn thực có chút hương vị nhã nhặn nho nhã. Nhưng ánh mắt hùng hồn khí thế và lạnh băng lại khiến bất cứ kẻ nào cũng không dám coi thường!
Thiếu niên áo đen kia nhìn qua không biết có công phu gì, trong lúc tiến lùi đều có hai gã Đại Hán tráng kiện làm thủ hộ. Mà thiếu niên áo đen dù trong lúc lùi xuống cũng vẫn chỉ huy đám thủ hạ chiến đấu, khiến sức chiến đấu vốn yếu kém của Hắc Thủ đường trở nên khó phân cao thấp với hội Lão Hổ.
- Hắc Y Tả Thủ, quả nhiên danh bất hư truyền!
Lạc Phong có chút tỉnh táo khen ngợi một câu.
Thường Nhạc lại không nghe được câu này, đứng lên, ngẩng đầu sải bước về khu vực đánh nhau.
Lạc Phong bám sát theo, có chút hưng phấn hỏi:
- Động thủ?
- Cũng xấp xỉ rồi, đã lâu không đánh hội đồng, thật đúng là có chút chờ mẹ nó mong!
Thường Nhạc nhẹ nhàng gật đầu, hắn cảm giác mình kiếp trước nhất định là hảo hán Lục Lâm, nếu không sao có thể thô tục như vậy.
- Tớ cũng đã lâu chưa hoạt động rồi, khà khà…
Lạc Phong bẻ bẻ cổ, phát ra tiếng va chạm rắc rắc không ngớt của khớp xương.
Thường Nhạc nghiêng đầu, khóe miệng mỉm cười tà mị:
- Muốn đánh cuộc không, xem xem ai đả thương được nhiều người hơn?
- Được, cược cái gì nào?
- Tớ thua, lần sau sẽ giúp cậu gánh tiếng xấu! Nếu cậu thua, ngày mai giúp tớ chụp lén cảnh tắm của cái cô đại học sư phạm MM nhìn thấy lần trước, thế nào?
- Sao tớ nghe thế nào cũng thấy là mình chịu thiệt thế?
Lạc Phong hơi hơi nhíu mày,
- Từ nhỏ đến lớn, cho tớ bây giờ đều là cậu phạm tội tớ chịu tiếng xấu thay, lúc nào thì tớ tự phạm sai lầm thế?
- Vậy nếu cậu thua ngày mai đi đánh tan ‘Tĩnh quốc thần xí’ Đông Kinh thì sao?
Thường Nhạc cười tà nói.
- Được, ai sợ ai!
- Vậy được, cứ như vậy mà làm. 1… 2… 3… Bắt đầu!
Còn chưa dứt lời, Thường Nhạc đã như mũi tên bắn ra.
- Tiểu tử thối, lại chơi xấu!
Lạc Phong chửi nhỏ một tiếng, nhưng cuối cùng là xuất phát sau mà đến trước đuổi theo.
Trên đường còn lại mười mấy phần tử xã hội đen còn chưa biết, bọn họ sớm đã là con mồi không có bất cứ năng lực phản kháng nàp. Hai vị sát tinh từ trên trời rơi xuống này thật quá khủng bố, thủ pháp giống như ‘miểu sát’ trong trò chơi, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng đã không hiểu ra sao mà ngã xuống.
Mấy phút đồng hồ sau, trên con đường vắng vẻ chỉ còn lại bốn người, xung quanh là không khí căng thẳng làm người ta không thở nổi.
Bốn mươi tên lưu manh vài phút trước còn sinh long hoạt hổ lúc này đều ngã trên mặt đất, cả người vô lực rên rỉ.
Đánh bị thương mà không giết, còn khó hơn là giết!
Con ngươi của Huyết Hổ và Tả Thủ không hẹn mà cùng mãnh liệt co rút lại, vẻ mặt hơi khó có thể tin, bọn chúng nghĩ như nào cũng không nghĩ tới, đột nhiên xuất hiện hai đứa nít ranh, quật ngã tất cả thủ hạ dưới tay bọn chúng.
- A, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau. Huyết Hổ, không ngờ chúng ta liều sống liều chết, lại là may áo cưới cho người khác…
Tả Thủ hít một hơi, trên mặt mang theo nụ cười khổ buồn bã.
Thường Như giống như căn bản không nghe thấy gì hết, ngón tay bấm bấm, như là đếm cái gì đó:
- 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7… 23. Củ cuối thật, kẻ điên, hôm nay coi như cậu rất may mắn, cả hai đều là 23 người, hòa nhau!
- Chưa chắc, đáp án còn chưa công bố đâu!
Lần này Lạc Phong đã có kinh nghiệm, vừa nói vừa lấy thế sét đánh không kịp bịt tai lao thẳng về phía Tả Thủ… Trong nháy mắt, Tả Thủ xuất ra vũ khí cuối cùng, dưới ánh đèn đường tia sáng kim loại của Desert Eagle (một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén chủ yếu được chế tạo ở Israel bởi nhà máy IMI) bỗng nhiên xuất hiện, họng súng tối đen nhắm ngay vào Lạc Phong…
Thường Nhạc cũng động thủ cùng lúc, mục tiêu của hắn là Huyết Hổ!
Trong mắt Huyết Hổ bộc phát ra chiến ý trước nay chưa từng có, cả người đều bốc cháy, tất cả tiềm năm đều hoàn toàn bị kích phát, trong khoảng không khi gã bước xung quanh vài bước, một đạo lốc xoáy màu đỏ nhạt xuất hiện… Ngay sau đó, Huyết Hồ dốc toàn lực chém ra, như sao băng rơi xuống vụt bay về phía Thường Nhạc!
Không hề thay đổi phương hướng, Thường Nhạc giống như tìm chết đón lấy. Thân thể có chút gầy ốm đã nhìn không thấy thật thể được bao phủ trong quầng sáng màu đen quỷ dị đáng sợ, sau đó là một bàn tay nhanh như cắt mang theo dòng khí màu tím đen… Lúc này, trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên.
Phanh một tiếng nổ, Huyết Hổ ngã trên mặt đất, khuôn mặt không thể tin nổi, trong mắt chỉ có thể dùng từ khiếp sợ đến tột đỉnh để hình dung. Cho tới bây giờ đều là gã đánh ngã người khác, lúc này đây, cánh tay gã lại bị cái tên oắt con kia cắt nát!
Thường Nhạc mắt nhìn xuống Huyết Hổ, thân thể gầy ốm tạo thành một cái bóng kéo thật dài trên đường, trên mặt vẫn là nụ cười như có như không, hơi thở hắc ám lạnh lẽo lại âm u như tử thần tràn ngập cả con đường.
Huyết Hổ hung hãn không sợ chết lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi, loại cảm giác sợ hãi này từ chỗ đen tối nhất trong đáy lòng từ từ bò lên, nhát mắt đã lan tràn đến bách hài. Trong nháy mắt này, gã thận chí không dám nhìn ánh mắt như ma như quỷ của Thường Nhạc!
Lấy cương khắc cương, lấy sát để dừng sát!
Thường Nhạc dúm môi, nhẹ nhàng thổi túm tóc dài trên trán che khuất ánh mắt mình, cực kỳ hài lòng đối với chiến quả trước mắt và biểu hiện trong chiến đấu của mình biểu hiện ra vẻ anh dũng không sợ, cơ trí quả cảm, hung tàn độc ác cùng với cực kỳ tàn ác và tố chất tốt đẹp, không kìm nổi mà hung hăng ca ngợi bản thân ở trong lòng.