Chương 7: Loại Cảm Giác Của Đêm Đầu Tiên ...


- Nếu mày đã nghe nói về Nhạc thiếu gia của chúng tao, thì phải biết quy củ của cậu ấy!

Hắc Thán lỗ mũi hướng lên trời, một bộ dáng ‘ông là thiên hạ đệ nhất, thế gian duy ngã vô địch’, hai khóe mắt dường như khinh thường mà quét qua tên thiếu niên cao bồi sắc mặt âm vụ ở đối diện một cái, gã cảm thấy đời này mình chưa từng uy phong như vậy.

- Anh Hắc Thán, đây không phải là cố ý làm khó em sao…

Thiếu niên cao bồi khó xử đáp, mắt tràn đầu ưu sầu.

Cao bồi thiếu niên này trong giới xã hội đen thành phố C coi như cũng có chút danh tiếng, tục xưng ‘Mật thám’ trong đầu cất giấu không ít bí mật. Với năng lực của gã, có thể cho tên côn đồ Hắc Thán diện mạo xấu xí trước mặt chết một trăm lần, nhưng hắn không dám!

Không biết bắt đầu từ lúc nào, xã hội đen thành phố C đột nhiên xuất hiện một người tên là Nhạc thiếu gia. Người này cực kỳ không nói phép tắc giang hồ, chuyên môn đen ăn đen, phần tử xã hội đen bình thường đều tìm người bình thường để thu phí bảo hộ, Nhạc thiếu gia này cố tình bắt người của xã hội đen giao phí bảo hộ cho hắn… Kẻ điên như vậy thật sự đưa đến nỗi căm giận chung của cả giang hồ, Nhạc thiếu gia này luôn có thủ đoạn lôi đình, làm việc vô cùng tàn nhẫn, trong một đêm như gió thu quét lá rụng giải quyết toàn bộ những kẻ không phục.

Càng khiến người không thể tưởng tượng nổi chính là, hai nhà xã hội đen bang Đầu Búa và Thanh Phong đường chẳng hề quan tâm vấn đề này, giống như ngầm đồng ý sự tồn tại của người này.

Đại danh của Nhạc thiếu gia rất nhanh đã truyền khắp giới xã hội đen thành phố C, ngay cả người ngoại đạo trong thành phố cũng nghe nói về vị sát tinh này. Người hiểu chuyện đều đoán ra thân phận thật của Nhạc thiếu gia, nhưng lại tìm không thấy dấu vết nào, tin tức hữu dụng duy nhất chính là, Nhạc thiếu gia không bang không phái, cũng không biết hắn rốt cuộc có bao nhiêu đàn em, hắn luôn thích gọi một tên tiểu tốt đến để truyền lời.

- Nhạc thiếu gia cho dù có phái một con chó xuất hiện, mày cũng phải hầu hạ con chó đó như ông lớn!

Đây là một câu nói lưu hành trên đường trong năm nay.

Trong khoảng thời gian ngắn, đám tiểu lưu manh hoành tráng như thái giám truyền thánh chỉ trong thời cổ đại, vô số người coi đây là quang vinh. Có một vài người thậm chí còn giả mạo làm tiểu đệ của Nhạc thiếu gia đi khắp nơi giả danh lừa bịp, đáng tiếc chính là, đồ giả mạo đó còn chưa mò được ưu đãi đã bị người thần bí từ trên trời rơi xuống đánh cho chết khiếp, thế nên cuối cùng chẳng còn ai dám giả mạo nữa!

Hắc Thán khinh thường phụ một câu chửi:

- Con mẹ mày ít lươn lẹo thôi, dù sao lời của bố cũng nói xong rồi, tự mày xem mà làm!

Nói xong Hắc Thán quay người rời đi, thiếu niên cao bồi trong lòng luống cuống, gã tin tức linh thông nên hiểu rõ hơn ai hết về thủ đoạn của Nhạc thiếu gia, càng rõ ràng người làm trái lại chỉ thị của Nhạc thiếu gia sẽ có kết cục gì. Ba bước làm hai đuổi theo, giọng điệu mềm như Tôn Tử nói:

- Anh Hắc Thán, đừng như vậy, em nói còn chưa được sao?

Hắc Thán diễu võ dương oai xoay người, căn bản không thèm nhìn thiếu niên cao bồi mà nhìn không khí nói:

- Có cái rắm gì thì mau thả ra!

Thiếu niên cao bồi sắc mặt sợ hãi, ngập ngừng nói:

- Đêm nay mười một giờ, Hắc Thủ đường và hội Lão Hổ đàm phán, hình như là tranh đoạt địa bàn phố Phong Lân ở khu Tây, em đoán chừng lúc đó có tám phần là sẽ sống mái với nhau…

- Móa, coi như thằng nhóc mày biết điều!

Mặt Hắc Thán xẹt qua nụ cười mỉm, nhanh chóng đi thẳng về phía trước, đi chưa được mấy bước, quay đầu lại thả một câu:

- Nhạc thiếu gia đã thông báo, chỉ cần tin tức của mày chính xác, chúng tao sẽ đảm bảo an toàn cho mày, mày bỏ tim vào lại trong bụng đi!

Nhạc thiếu gia muốn gây rắc rối cho ai, thì không có ai dám che chở cho người đó. Nhạc thiếu gia làm cái lồng cho ai, thì không có ai dám động đến kẻ đó!

Thiếu niên cao bồi thở phào một hơi dài, cuối cùng cũng có thể yên tâm trở lại.

Ở bờ sông trong công viên, Lạc Phong đang không có việc gì làm ngồi trên ghế dài hút thuốc. Lạc Phong bây giờ đã gần 15 tuổi nhìn đã có vẻ vô cùng cao lớn, hai đầu lông mày khôn khéo giỏi giang có sự di truyền của Lão Lạc, nhưng lại có vẻ ngọc thụ lâm phong của riêng mình, tuổi trẻ khiến bao nhiêu xuân tâm của những thiếu nữ vô tri nhộn nhạo. Đáng tiếc chính là cậu ta không có được vẻ phong lưu – hay là nói hạ lưu như Thường Nhạc, vì vậy đến bây giờ vẫn độc thân.

- Anh Phong …

Hắc Thán duy trì khoảng cách nhất định đứng bên cạnh Lạc Phong, cẩn thận nhìn động tĩnh xung quanh, cung kính thuật lại một lần sự việc từ đầu chí cuối.

Hắc Thán mơ hồ biết được, thủ hạ của Nhạc thiếu gia đều là một đám tiểu lưu manh thân thế đau khổ hung hãn không sợ chết. Cũng chỉ bao hồm Hắc Thiết gã ở bên trong đám người kia mới biết được, ‘anh Phong’ này chính là người phát ngôn của Nhạc thiếu gia, ngay cả bọn chúng đều chưa từng thấy qua diện mạo thật sự của Nhạc thiếu gia.

Lạc Phong cẩn thận nghe, chẳng nói một lời, tuổi còn nhỏ nhưng đã biểu hiện ra một loại khí độ cực kỳ không tầm thường, có thể khiến thủ hạ vẻ vẻ mà phục tùng.

Thật lâu sau, Hắc Thán nghẹn đỏ mặt, lấy hết dũng khí hỏi:

- Anh Phong, Hắc Thán có chút không rõ… dưới tay Nhạc thiếu gia không phải có một đám cao thủ thần bí sao, đám người đó tin tức gì không thăm dò được, vì sao còn phải để đám tiểu tốt chúng em hành động?

- Chuyện gì cũng để cao thủ hành động, vậy còn cần chúng mày làm gì?

Lạc Phong hỏi lại một câu, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, chậm rãi nói:

- Nhạc thiếu gia không nuôi dưỡng người ăn không ngồi rồi, đám nhóc chúng mày không rèn luyện một chút tương lai sao có thể thượng vị, chẳng lẽ mày muốn cả đời làm lưu manh?

Hắc Thán lộ ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, dường như nhìn thấy hy vọng của cuộc đời. Kính ngưỡng đối với vị Nhạc thiếu gia thần bí kia càng như nước sông cuồn cuồn liên miên không dứt, thuận tiện hung hăng nịnh bợ Lạc Phong vài câu.

- Không còn chuyện của mày nữa, lui đi.

Lạc Phong nhẹ nhàng phất phất tay.

Đợi cho Hắc Thán đi xa rồi, Lạc Phong đứng lên, thì thầm trong miệng:

- Tiểu tử thối, lại không biết đi tiêu dao ở đâu, hại tôi một mình sống chết sắp xếp khắp nơi, mệnh của tôi rõ là khổ…

‘Tiểu tử thối’ trong miệng Lạc Phong đương nhiên là chỉ Thường Nhạc, bạn cùng lứa tuổi cũng chỉ có Lạc Phong dám xưng hô như vậy với Thường Nhạc, bởi vì bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hơn nữa Lạc Phong còn là con nuôi của Thường Thiếu Long. Có cao cấp thư đồng kiêm tiểu quản gia Lạc Phong, Thường Nhạc liền mừng rỡ đi tiêu dao! Ngoại trừ việc tán gái, bất cứ việc gì khác đều là hắn đề xuất kế hoạch, sau đó để cho đứa nhỏ số khổ Lạc Phong đi thực thi.

Vậy, hiện tại rốt cuộc Thường Nhạc đang làm gì?- Đừng, A Nhạc!

Nam Cung Huân Y xấu hổ đỏ mặt, miệng phát ra tiếng cầu khẩn vừa có chút hoảng sợ lại có chút chờ mong.

Cô sớm biết ngày này sẽ tới, chỉ có điều không nghĩ ngày này lại đến nhanh như vậy.

Thường Nhạc giàu kinh nghiệm mà cởi quần dài của Nam Cung Huân Y ra, hai bàn tay tội ác đang đưa về phía phần trên thân thể giai nhân tìm hiểu áo lót đáng yêu, mặt còn treo lên nụ cười vô cùng tà ác, nhẹ giọng hỏi:

- Sao thế, bà xã nhỏ, chẳng lẽ em nỡ lòng nào cự tuyệt ông xã nhỏ sao?

- Không phải… nhưng… anh đừng như vậy mà… người ta sợ…

Nam Cung Huân Y nói năng có phần lộn xộn, cô vẫn luôn muốn chờ đến hôn lễ của mình mới dâng hiến tất cả bản thân cho Thường Nhac. Nhưng cô cũng biết, Thường Nhạc tuyệt đối không có kiên nhẫn để chờ đến ngày đó, điều này làm nội tâm Nam Cung Huân Y rất mâu thuẫn.

Thường Nhạc dứt khoát không cho Nam Cung Huân Y có cơ hội nói chuyện, trực tiếp chặn cái miệng nhỏ nhắn của giai nhân lại, đầu lưỡi không ngừng lật qua lật lại, say mê mút vào ‘nước miếng ngọt ngào’ kia. Nam Cung Huân Y nghênh đón hé miệng, để Thường Nhạc tùy ý xâm phạm, toàn bộ thân thể mềm mại dần dần mềm xuống.

Trong tiếng thở dốc dồn dập của giai nhân, Thường Nhạc dời trận địa, há miệng một đường đi xuống dọc theo cái cổ trắng như sứ của Nam Cung Huân Y… Đập vào mắt chính là một chiếc áo lótdễ thương màu trắng, phía trên có mấy đóa hoa màu tím, tràn đầy tính trẻ con và hương vị của thiếu nữ, Thường Nhạc để một bàn tay sau lưng tiểu mỹ nhân sờ soạng một hồi, trận tuyến phòng ngự cuối cùng nửa thân trên của Nam Cung Huân Y hoàn toàn hỏng mất.

Một đôi đại bạch thỏ đầy đặn hơn so với tuổi của thiếu nữ rất nhiều trong phút chốc bắn ra ngoài, bộ ngực sung mãn đồ sộ xinh đẹp mang hơi thở thanh xuân lộ ra trước ngực. Hai đỉnh Thần Nữ cao vút được khảm nụ hoa mềm mại, kiều diễm ướt át làm người ta thống khoái.

Vẻ kiêu ngạo trên mặt Nam Cung Huân Y hoàn toàn biết mất, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ đỏ bừng, trong mắt lại tràn đầy khổ sở và đáng thương. Tay chân vóc người như tác phẩm nghệ thuật kia hiện tại đều không có sức để giãy dụa, giống như con sơn dương ngon miệng đang đợi bị làm thịt, tuyệt vọng mà không thể vùng vẫy giãy chết.

Thương Nhạc không nói câu nào, nheo mắt lại nhìn chằm chằm đại bạch thỏ đang không ngừng rung động kia, tà khí trong con mắt lại dần dần dấy lên hai ngọn lửa mãnh liệt, đôi tay trộm cắp rốt cuộc không kìm nổi bị hấp dẫn, không có chút hàm lượng kỹ thuật nào bắt đầu xoa bóp!

Dần dần, Thường Nhạc càng ngày càng trở nên kinh nghiệm, bắt đầu tay miệng đều dùng… Kết quả của việc làm như vậy là, chiếc quần lót nhỏ màu trắng cuối cùng trên người Nam Cung Huân Y cũng bị Thường Nhạc kéo xuống.

Nam Cung Huân Y chỉ có thể nhu nhược phát ra tiếng cầu khẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn không thể che dấu gò má hồng động tình, cô bé ngây thơ thuần khiết này giờ phút này bị tiểu ác ma Thường Nhạc dẫn vào trận lốc xoáy lõa lồ mà tràn ngập dịu dàng, không tiếp tiếp tục tự kiềm chế được nữa.

Huân Y, cho dù em là nữ thần, anh cũng phải kéo em xuống tầng thấp nhất của Địa ngục, cùng nhau sa đọa. Thứ Nhạc thiếu gia muốn, cho tới giờ chưa từng không có được, em được làm người phụ nữ đầu tiên của anh, đây là vinh quang vô thượng của em!

Thường Nhạc cũng không nhịn được nữa, dựa vào kiến thức trên lý thuyết nhiều năm nay của hắn, hắn sẽ cực kỳ nhanh tìm ra ‘môn lộ’!

- A Nhạc, đau!

Nam Cung Huân Y nhéo mạnh phía lưng A Nhạc, nước mắt không ngừng tuôn ra trên mặt.

Bộ dạng hoa lê đới vũ này càng kích phát thú tính của Thường Nhạc, nhưng hắn rất duy trì phong độ khí phách của một người đàn ông, vừa ‘hoãn hành quân’ vừa dịu dàng nói bên tai giai nhân:

- Nhịn một chút là được rồi, kỳ thật anh cũng đau lắm, Huân Y, để chúng ta cùng nhau đối mặt với tất cả ‘đau đớn’ đi!

Tích tắc tích tắc, đây không chỉ là âm thanh vẫn luôn đong đưa mà còn là một loại ‘giao hưởng’.

Hai người ôm chặt nhau ở một chỗ, lăn trượt ở một góc chiếc giường lớn. Chính giữa ra giường trắng như tuyết, có vài chỗ màu đỏ sẫm nhìn mà giật mình, như hoa hồng điêu linh, lại như thuốc phiện trong đêm khuya mờ ám động lòng người.

Nam Cung Huân Y mười bốn tuổi vào hôm nay cuối cùng đã thành toàn Thường Nhạc, biến tiểu sắc lang này thành đàn ông thực sự. Khóe mắt rưng rưng nước mắt nhìn vết máu nở rộ như cánh hoa hồng tiên diễm như màn đêm mị hoặc trên giường, Nam Cung Huân Y cũng không có chút hối hận nào, chỉ cúi đầu nỉ non gọi tên Thường Nhạc.

Mặt Thường Nhạc hiện lên vẻ tươi cười trước nay chưa từng có, hắn cảm thấy hắn đã là người đàn ông thật sự. Nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa mái tóc đen của giai nhân trong lòng, dịu dàng nói:

- Bà xã nhỏ, em hận anh không?

Nam Cung Huân Y ghé vào lòng Thường nhạc, nhẹ nhàng lắc đầu, miệng mơ hồ nỉ non không rõ cái gì đó, giọt nước mắt nhỏ trên mặt lại làm người khác thấy đau nhức băn khoăn.

- Lắc đầu là không hận nữa rồi? Vậy còn không mau chóng gọi ông xã?

Lòng Thường Nhạc cảm thấy, Nam Cung Huân Y lúc này nếu như gọi một tiếng ông xã, nhất định có thể khiến người ta phiêu phiêu dục tiên.

- Đáng ghét!

Nam Cung Huân Y hờn dỗi dùng bàn tay trắng như phấn đập vào ngực Thường Nhạc.

- Ô ô ô…

Thường Nhạc quái dị làm ra vẻ mặt ủy khuất, ngay sau đó ngược lại ngã vào lòng Nam Cung Huân Y, miệng phán ra thanh âm nhân thần cộng phẫn:

- Huân Y à, lần đầu tiên của a Nhạc đều cho em rồi, sau này em phải chịu trách nhiệm!

Chiếm được tiện nghi còn có thể nói ra lời này khiến Nam Cung Huân Y ngẩn ngơ, rốt cục không kìm được xì cười một tiếng.

Cô lại không biết nụ cười mang theo lệ quang này khiến bao nhiêu người si mê, có một loại hấp dẫn phá thành mảnh nhỏ không trọn vẹn, giống như mỹ thần Venus. Thường Nhạc nhất thời nhìn đến si ngốc, thầm than Nam Cung Huân Y không hổ chính là mỹ nữ được mình lựa chọn để tạm biệt đêm đầu tiên, rất tự kỷ mà tự ca ngợi trong lòng rằng mình anh minh thần võ, thân thể rất tự nhiên lại có phản ứng.

Đột nhiên, một hồi tiếng đập cửa dồn dập không kiêng nể gì vang lên!

Đôi vợ chồng nhỏ trợn tròn mắt, bối rối mặc quần áo, vội vàng kéo chăn để che ‘chứng cớ phạm tội’ trên giường.

Thạch Tán Y chống nạnh đứng ở cửa, nhìn hai người quần áo không chỉnh tề, trừng mắt nhìn Thường Nhạc chất vấn:

- Tiểu sắc lang, có phải lại bắt nạt Huân Y rồi không?

Gần đây mỗi cuối tuần Nam Cung Huân Y trên cơ bản đều theo chân Thường Nhạc, hiện tại Thường gia, Đông Phương gia và Nam Cung gia cũng đã ngầm thừa nhận sự tồn tại của đôi vợ chồng nhỏ này rồi, nhưng Thạch Tán Y vẫn có chút khó có thể chấp nhận chuyện đôi bạn tình nhỏ quá sớm đã phát sinh quan hệ mập mờ gì.

Thạch Tán Y tuổi gần hai mươi ăn mặc như thiếu nữ sống động, hết sức mê người, áo phông trắng ngắn bó sát, hai viên cầu trướng phình lên, kiêu ngạo lồi ra hình dáng đẫy đà. Vòng tay chống lại để lộ ra eo nhỏ, cái rốn dưới bụng nhỏ kia gợi cảm không nói nên lời. Quần bò bó sát từ thắt lưng giúp đỡ tôn lên đôi chân dài cân xứng đến cực điểm, liếc mắt nhìn qua, cả người lộ ra một loại khí độ khiến đàn ông bình thường nhịn không được mà phun máu mũi nóng bỏng!

Trong lòng Thường Nhạc có một ý tưởng không lành mạnh, nếu giờ khắc này có thể diễn cảnh một rồng hai phượng, vậy thì thật là chết cũng không hối tiếc.

Đáng tiếc là ý nghĩ này vừa mới sinh ra đã tan theo đôi tay đang duỗi tới của Thạch Tán Y,

- Tiểu tử thối, có phải vẫn không chịu thừa nhận không?

- Không có nha, cô nhỏ à, oan quá, oan quá, cô làm bề trên cũng không thể tùy tiện nói xấu người tốt nha!

Thường Nhạc liên tục kêu thảm, trong lòng thề sẽ có một ngày hung hãn thuần phục bà cô nhỏ này dưới chân mình… Nhưng hiện tại, ừ, nhịn đã, quân tử báo thù mười năm không muộn!

Trong mắt Nam Cung Huân Y tràn đầy thương tiếc, muốn đi qua cứu Thường Nhạc, nhưng hai chân vừa chuyển động đã cảm thấy một trận đau nhức, không ngừng xấu hổ, chỉ có thể dịu dàng cầu khẩn:

- Cô nhỏ à, A Nhạc không bắt nạt Huân Y, cô đừng nhéo anh ấy nữa…

- Phải không?

Thạch Tán Y vừa định buông tay, đột nhiên thấy được nước mắt trên mặt Nam Cung Huân Y, tay không khỏi tăng thêm vài phần lực đạo, thân thiết dò hỏi:

- Huân Y, sao cháu lại khóc? Có phải tiểu sắc lang này uy hiếp đe dọa cháu không, nói cho cô biết, cô nhỏ phân xử cho cháu!

Thường Nhạc tức khắc tâm muốn chết cũng đều có, sức tưởng tượng của bà cô nhỏ này thật đúng là đủ phong phú. Thường Nhạc bất đắc dĩ chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết để tỏ vẻ kháng nghi, kỳ thật với công lực hiện tại của hắn, căn bản không cảm thấy đau đớn, nhìn qua càng giống như là đang hưởng thụ sự tàn phá của Thạch Tán Y.

Khuôn mặt nhỏ của Nam Cung Huân Y đỏ lên, nói quanh co nửa ngày mới nói nổi một câu nói dối chẳng mấy cao minh:

- Không đâu, cô nhỏ, A Nhạc thật sự không bắt nạt Huân Y… Vừa rồi A Nhạc kể chuyện cho Huân Y nghe, rất là cảm động, là tại Huân Y vô dụng, nghe nghe rồi khóc…

Người không bao giờ nói dối luôn làm người khác tin tưởng mà không hề nghi ngờ, tâm Thạch Tán Y cũng mềm xuống, cuối cùng buông Thường Nhạc ra, chạy qua ôm Nam Cung Huân Y, đau lòng nói:

- Huân Y của chúng ta thuần khiết thiện lương như tiểu thiên sứ, nghe kể chuyện cũng có thể rơi lệ, cô nhỏ nhất định sẽ không để ai ức hiếp cháu…

Thời khắc này, Thường Nhạc chỉ cảm thấy một dòng nước ấm róc rách chảy qua, viên băng cứng kia giống như trái tim dần dần bị hòa tan, Nam Cung Huân Y được thăng cấp làm mối tình đầu vĩnh hằng trong suy nghĩ của hắn, cho dù có vứt bỏ toàn bộ phụ nữ trên thế giới, cũng sẽ không rời khỏi cô!

Thạch Tán Y lại không biết giữa hai người có bí mật nhỏ, có chút đùa cợt nhìn Thường Nhạc:

- Tiểu sắc lang, gần đây cũng lớn lên nhiều rồi, học được kể chuyện để lừa gạt nữ sinh!

- Ha ha, cảm ơn khen ngợi!

Thường Nhạc lộ ra nụ cười không biết xấu hổ.

- Ôi, mãi mãi đều là bộ dạng không đứng đắn này, chừng nào thì cháu mới có thể trưởng thành!

Thạch Tán Y than thở một câu, đột nhiên hỏi:

- Nghe kẻ điên nhỏ nói công phu của cháu bây giờ rất lợi hại, vừa rồi vì sao không tránh?

- Tại sao phải tránh?

Thường Nhạc cười hỏi lại, nhìn vẻ mặt không hiểu của Thạch Tán Y và ngẩn người của Nam Cung Huân Y, không chút để ý tiếp tục nói:

- Trên thế giới này, chỉ có cô nhỏ mới có tư cách nhéo tai A Nhạc, A Nhạc vĩnh viễn sẽ không tránh!

Nghe nói như thế, trái tim Thạch Tán Y không ngờ lại rung động, vẻ mặt hoảng hốt, trong mắt lóe ra mơ màng khiến người ta mê say. Trong nhát mắt, cô loáng thoáng nhận thấy, chú bé con nghịch ngợm trong trí nhớ mình, trong lúc vô tình đã dần dần trưởng thành.

Mà Nam Cung Huân Y thì nhìn nhìn Thường Nhạc, lại nhìn Thạch Tán Y, trong mắt đột nhiên có chút mê muội, một nam một nữ này là người thân a. Mê muội rất nhanh biến mất, trong lòng cô, Thường Nhạc bất kể làm gì đều là đúng, cô vĩnh viễn sẽ luôn lặng yên.

Thiếu Gia Phong Lưu - Chương #7