Chương 56: Không Tìm Được Lý Do Để Kiên ...


Như những gì hắc y nhân nói, hoa tỷ muội đều không nghĩ tới Thường Nhạc luôn luôn rầm rĩ trong ấn tượng không ngờ lại có thể như vậy, mức độ dã man của chuyện này giống với bệnh liệt dương đều khiến người ta mở rộng tầm mắt, hơn nữa một khắc này biểu hiện ra ngoài vô cùng ngại ngùng căn bản không giống đang ngụy trang, khiến chị em Hoa Nhã Thi đều không kìm lòng được mà ngẩn ngơ.

Đặc biệt là cô bé đơn thuần Hoa Nhã Ca, một giây này cô cảm thấy tim mình thình thịch đập dồn dập. Không ngờ đến kẻ hống hách kiêu ngạo ngông cuồng, lại đa tài đa nghệ này không ngờ cũng có một mặt ngượng ngùng như vậy. Trực tiếp đốt lên thiên tính phụ nữ, cô hận không thể đem Thường Nhạc ôm vào trong ngực mình để che chở.

Tại thời khắc này Hoa Nhã Ca vừa gặp đã yêu Thường Nhạc, cô cảm thấy đây chính là người đàn ông mà cô chờ đợi. Nhưng sự thật bi ai nhất thế gian này chính là, người đàn ông cô vừa gặp đã yêu lại vừa gặp đã yêu chị gái mình, đây quả thực là chuyện còn bi thảm hơn cả ‘dông tố’!

Ánh mắt Hoa Nhã Ca phai nhạt xuống, cô cảm thấy mình bị ông trời từ bỏ, cảm thấy tính mạng của mình đã không còn ý nghĩa. Thậm chí là từ nay về sau, khái niệm về tình yêu và cuộc sống của cô hỏng mất.

- Nếu không có chuyện gì, vậy mời tránh ra được không?

Hoa Nhã Thi không lạnh không nhạt nói, cô đột nhiên cảm thấy tên này cũng không đáng ghét như vậy, không ngờ lại không tự chủ mà cười nói.

Mọi người đều biết, nụ cười của băng sơn mỹ nhân tuyệt đối còn đáng giá hơn nụ cười của mỹ nhân bình thường nhiều, nụ cười này gần như khiến đất trời biến sắc, đồng thời cũng khiến Thường Nhạc thay đổi sắc mặt.

Vẻ ngại ngùng trên mặt Thường Nhạc đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt bằng bất cứ giá nào, vượt lên nói:

- Học tỷ, tôi cảm thấy rất cần thiết phải thảo luận mấy vấn đề sâu sắc với chị.

Chữ ‘học tỷ’ rất có lễ phép này lại khiến ấn tượng của Hoa Nhã Thi về Thường Nhạc chuyển biến tốt đẹp, không khỏi hiếu kỳ nói:

- Vấn đề gì?

- Đầu tiên, xin cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, chúng ta hiện tại tính là bạn bè chưa?

Lúc nói lời này, Thường Nhạc đã hoàn toàn khôi phục phong độ vốn có, mơ hồ còn có một chút không có hảo ý.

Vấn đề này khiến Hoa Nhã Thi hơi ngẩn ra, cũng không nên quá mức không biết điều, thản nhiên đáp:

- Mọi người đều là bạn cùng trường, vậy coi như là bạn đi.

- Vậy rất đơn giản.

Thường Nhạc gật gật đầu, vẻ mặt và giọng điệu trở nên rất quỷ dị, như là đang nói chuyện làm ăn, lại giống như đang kể về một câu chuyện không liên quan đến mình,

- Kế hoạch của tôi là như vậy, trước tiên sẽ để chị làm bạn của tôi, sau đó là bạn tốt, cuối cùng trở thành bạn gái? Chị cảm thấy đề nghị này thế nào?

Hoa Nhã Ca há to miệng, sau đó dường như ý thức được thái độ của mình bất nhã, lại đưa bàn tay nhỏ bé ra bưng kín miệng mình.

Hoa Nhã Thi thì lại nghiêm túc liếc mắt nhìn Thường Nhạc một cái, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ thương hại, dùng âm thanh có phần thông cảm nói:

- Tôi nghĩ là dùng từ ‘biến thái’ để hình dung còn không đủ, trong các nhà quyền quý từ trước đều giờ không thiếu những đứa trẻ dị dạng đần độn, nhưng cậu hẳn là đứa đần độn nhất. Có phải cậu cho rằng toàn bộ người trên trái đất này đều quanh vòng quanh mình không?

- Ô, phải không? Vấn đề này tôi thật sự chưa cẩn thận nghĩ tới.

Thường Nhạc không ngờ rất là nghiêm túc mà trầm tư một chút. Đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên nụ cười tà khí, ghé mặt sát vào Hoa Nhã Thi, dùng tiếng nói trầm thấp nói:

- Em nghĩ như nào là chuyện của em, tôi cua em là chuyện của tôi, đúng không? Trách nhiệm của tôi chỉ là khiến em yêu tôi thôi!

Trách nhiệm của tôi chỉ là khiến em yêu tôi thôi.

Sau này không biết lời này được truyền đi như nào, trở thành một trong những câu tán gái chảnh nhất được Ủy ban Hoa hoa công tử toàn cầu công nhận.

Hoa Nhã Ca hoàn toàn ngẩn người tại chỗ, trong mắt hiện lên đầy đau thương và u oán, còn có thật sâu là sự mất mát. Ông trời cho cô một vạn giả thiết, cô cũng không ngờ được ý trung nhân của mình sẽ ngay trước mặt mình cua chị, đây chính là chuyện mang tính châm chọc bi ai nhất năm nay.

Trên khuôn mặt hoàn mỹ của Hoa Nhã Thi cũng có vẻ kinh ngạc, tuy người theo đuổi cô có thể xếp thành vài hàng dài, nhưng loại người lần đầu tiên nhìn thấy cô đã lộ liễu cua mình như này đến nay cũng chỉ có một mình Thường Nhạc. Hơn nữa người này biến hóa khó lường, vừa rồi còn là một nam sinh ngại ngùng, đột nhiên lại trở nên kiêu ngạo ngông cuồng mà lớn lối.

Có lẽ bởi vì tò mò, có lẽ bởi vì muốn đả kích nhuệ khí của người này, hai mắt Hoa Nhã Thi nhìn thẳng Thường Nhạc, không ngờ lại mỉm cười nói:

- Có thể cho tôi một lý do không?

Thường Nhạc gãi gãi bộ tóc hơi dài của mình, cũng lộ ra nụ cười mỉm:

- Vậy em có thể cũng cho tôi một cái lý do để tôi hiểu được tại sao mình phải cho em lý do, hơn nữa lý do em nói những lời này là gì?

Khẩu lệnh lời nói giống nhau này không làm khó được Hoa Nhã Thi, nét mặt ôn tồn của cô vô cùng bình tĩnh:

- Bởi vì tôi muốn biết.

Thường Nhạc dùng biểu cảm nghiêm túc trước nay chưa từng có để nhìn Hoa Nhã Thi, nghiêng đầu sang chỗ khác rồi đột nhiên quay đầu lại, một bộ dạng ‘hiểu lòng tôi chỉ có em’, dùng giọng điệu kinh điển khi Lương Triều Vĩ dạy bảo Trương Học Hữu nói ra ba chữ:

- Tôi thích em!

Hoa Nhã Thi có chút buồn cười, lại có loại rung động không hiểu nổi, dựa vào phẩm chất tốt bụng có qua có lại, cô trả lại gấp đôi, trực tiếp trả lại cho Thường Nhạc sáu chữ:

- Tôi và anh, không thể nào!

Nói xong liền kéo Hoa Nhã Ca bước đi.

- Nói cho tôi biết, em không thích cái gì của tôi? Tôi sửa!

Thường Nhạc nhìn bóng lưng của giai nhân lớn tiếng nói, nói xong lời này bản thân hắn cũng ngây ngẩn cả người, chính mình không ngờ lại có thể nói ra lời nói yếu kém như vậy, vừa gặp đã yêu thật sự khủng bố như vậy sao?

Hoa Nhã Thi đột nhiên quay đầu, dùng một loại ánh mắt kỳ dị xa xa nhìn Thường Nhạc, trong nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh âm động lòng người truyền đến:

- Nói cho tôi, anh rốt cuộc thích cái gì của tôi? Tôi sửa!

Câu trả lời này quả thực rất ác độc, Thường Nhạc vốn có vô số loại phương pháp hóa giải, tỷ như ‘Tôi thích em mặc quần áo học sinh’, chẳng lẽ Hoa Nhã Thi lại dám không mặc quần áo đến trường? Nhưng Thường Nhạc không làm như vậy, ngơ ngác nhìn hoa tỷ muội lên xe, chiếc xe thể thao Lotus màu lam nhạt lấy một loại thái độ tao nhã biến mất khỏi tầm mắt Thường Nhạc.

- Loại Lotus Anh mới nhất năm nay, chẳng lẽ chị em này là con gái của địa chủ sao?

Thường Nhạc nhìn chiếc xe thể thao Lotus biến mất, xúc động thật lâu.

- Bản thiếu gia hôm nay suy cho cùng là làm sao vậy, không kỹ thuật a?

Vừa đi Thường Nhạc vừa lầu bầu, lông mày nhíu chặt.

- Sao lại xúc động như vậy chứ? Còn phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy? Chết tiệt!

Càng nghĩ càng buồn bực, Thường Nhạc quả thực muốn hỏng mất. Từ trước đến nay gặp qua nhiều mỹ nữ làm hắn động tâm như vậy, mỗi lần đều có thể dễ như trở bàn tay, cho dù quá trình phức tạp cũng sẽ không bị động như lần này. Biểu hiện ngày hôm nay quả thật không giống với phong cách vốn có của mình! Xem ra cái gọi là vừa gặp đã yêu này có lực sát thương thật lớn, ngay cả loại người tiêu sái như hắn đều bị rơi vào vũng bùn!

Làm thế nào để thu phục Hoa Nhã Thi đây, cưỡng gian? No, đối với bất cứ phụ nữ nào cũng dùng chiêu số sức mạnh nguyên thủy là cưỡng gian, thì không thú vị cho lắm. Thường Nhạc đột nhiên lộ ra nụ cười đầy thâm ý, càng là chuyện có tính khiêu chiến thì hắn càng cảm thấy thú vị, hắn nhất định sẽ nắm được tim của cô!

- Nhã Ca, chờ chút…

Một âm thanh trong trẻo động lòng người truyền đến. Thường Nhạc có thể nghe ra, đây là mỹ nhân MC Vũ Thì Tình.

Hai ngày nay quả thật là gặp số đào hoa hả? Tùy tiện đi một chút cũng có thể gặp nhiều mỹ nữ như vậy? Thường nhạc tự hỏi mình, nhưng vẻ mặt lại không biến hóa nhiều lắm, thậm chí có chút bất đắc dĩ, xem ra hắn vẫn còn đang đắm chìm trong độc tố còn sót lại của việc vừa thấy đã yêu ban nãy.

Giống như có chuyện gì vội vã muốn thương lượng với Hoa Nhã Ca, Vũ Thì Tình có chút lo lắng đuổi về phía bãi đỗ xe. Bộ ngực hào hùng của cô khi chạy làm cho người ta lo lắng thay không cô có đột nhiên vì nặng quá mà té ngã không…

Phát hiện ra chiếc xe thể thao Lotus đã mất tăm mất tích, thần sắc Vũ Thì Tình không khỏi ảm đạm. Xung quanh đôi mắt đẹp, toàn bộ tầm mắt không khỏi đọng lại, thân hình cũng xơ cứng nguyên tại chỗ. Ngay chính phía trước cô, một người đàn ông không muốn gặp nhất từ từ đi tới.

Vũ Thì Tình cảm thấy một loại áp lực, trong lòng lại dâng lên một loại chờ mong, lúc này cô có chút mê man, thậm chí không biết mình nên đối mặt hay tránh né. Nhưng cô lại không kìm nổi thầm đoán trong lòng, lần này Thường Nhạc sẽ đối đãi với cô như nào? Là giống một bạo quân mà vô lý mãnh liệt, hay lại đột nhiên nho nhã như một thân sĩ?

Nghĩ tới nghĩ lui, Vũ Thì Tình không tìm thấy đáp án. Trên thực tế, đáp án căn bản ngoài dự liệu của cô.

Dù như nào Vũ Thì Tình cũng không thể nghĩ đến, Thường Nhạc không ngờ lại như không nhìn thấy cô, không chớp mắt liền đi qua.

Nếu không phải cảnh tượng này rõ ràng chính xác xảy ra, Vũ Thì Tình thậm chí sẽ không tin đây chính là sự thật, sắc lang này không lâu lúc trước còn tuyên bố phải cua mình, sao đột nhiên lại đổi tính? Nam sinh theo đuổi Vũ Thì Tình ở học viện Kiêu Tử này cũng có thể xếp thành hàng dài, có người ra vẻ thâm trầm, có người lại lãng mạn, có người giả bộ đơn thuần, có người lại rõ ràng dùng tiền đập…

Gần như những chiến thuật tán gái mà người bình thường tưởng tượng ra được, Vũ Thì Tình đều đã từng chứng kiến, nhưng lúc này cô mê mẩn rồi, Thường Nhạc lúc này căn bản không phải là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, cũng không phải cố ý vắng vẻ cô, cô nhận thấy hắn nhất định có tâm sự.

Mặc dù không có chứng cớ để chứng minh suy đoán của cô là chính xác, nhưng phụ nữ trước nay đều tin vào trực giác của mình, cô đột nhiên cảm thấy Thường Nhạc bị người ta đả thương.

Trong nháy mắt xoay người mà đi, Vũ Thì Tình cố lấy dũng khí để liếc mắt nhìn người nam sinh kỳ quái này, trong lúc bất chợt cô hơi mê man. Ánh mắt bất đắc dĩ mà thương cảm kia của Thường Nhạc làm cô mơ hồ cảm thấy bất an, lại cố tình giống như miếng nam châm mà hấp dẫn tầm mắt của mình.

- Thường Nhạc!

Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, cả hai người đều giật mình.

Thường Nhạc trong cơn thất thần kịp phản ứng lại, không biết vừa rồi hắn đang nổi lên dạng âm mưu quỷ kế gì, bỗng nhiên quay đầu nhìn Vũ Thì Tình.

Mà khi Vũ Thì Tình nói ra hai chữ này lập tức hối hận, chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại quay người gọi Thường Nhạc, hơn nữa cô cũng không biết, mình gọi hắn rốt cuộc là có chuyện gì?

Thiếu Gia Phong Lưu - Chương #56