Thường Nhạc trong đầu vọng lên hàng loạt từ ngữ, hàng trăm ngàn câu thơ, vô số những câu nõi bất hủ để hình dung vẻ đẹp thiếu nữ đua nhau thoáng hiện trong đầu nhưng cũng không tìm ra từ nào thoả đáng để miêu tả hai cô gái này.
Chỉ một điểm có thể khẳng định, từ khí chất và dáng người, dung mạo của hai mỹ nữ này có thể thấy được các cô chính là tứ đại mỹ nhân trong truyền thuyết của học viện Kiêu Tử Hoa Nhã Thi và Hoa Nhã Ca.
Hai chị em này trong biển người đẹp có vẻ nổi trội, chiều cao của cả hai đều trên dưới 1m73 nói không chừng còn có thể hơn nữa. Sau khi nhìn rõ dáng người hai nàng bạn sẽ cảm thấy cái gọi là Miss Asia hay là Asian Next top model chỉ đáng làm trò cười, căn bản không thể so sánh với hoa tỷ muội.
Nếu như cặp hoa tỷ muội bỗng cùng lúc tươi cười với ngươi thì phỏng chừng tác dụng có hơn mười viên Viagra… Thường Nhạc cảm thấy tuyến thượng thận bị kích kích trong khoảng thời gian ngắn đã hội tụ thành một ngọn núi lửa, nếu không để ý sẽ bùng nổ mãnh liệt.
Thường Nhạc nhìn Hoa Nhã Ca bên phải khẽ liếc mắt một cái, không chỉ có hắn mà bất luận là người con trai nào nhìn thấy cô cũng không khỏi cảm thán – cô gái này quả nhiên được tạo thành từ nước.
Đôi mắt to ngập nước, những lời này có thể chính là tồn tại vì dung mạo của Hoa Nhã Ca. Đôi mắt to lộ ra vẻ thanh tú bướng bỉnh khác người, khuôn mặt tinh xảo như bức hoạ cuộn tròn trong không trung bỗng nhiên nảy sinh ra một tiên tử.
Càng đáng quý hơn nữa là thân hình của cô, hoàn toàn cốt cảm, truyền thuyết thường nói đến vẻ mềm nhược không xương chính là ý này, bình thường một cô gái như vậy đã là tương đối đầy đặn, nhưng Hoa Nhã Ca lại phá vỡ quy luật thông thường này, thân hình mảnh mai thon dài này mềm mại này lại làm nên một cách hiểu khác cho truyền thuyết.
Nói Hoa Nhã Ca là thuỷ tố rõ nhất là do làn da của nàng, làn da không phải trắng tinh khiết như tuyết mà là một loại như tràn đầy hơi nước, chỉ cần đụng nhẹ thì da thịt mềm mại kia có thể trào nước, làm cho người ta hận không thể cắn một miếng.
Trong lòng đã phán quyết tù chung thân đối với cô nàng, Thường Nhạc đã quyết định vĩnh viễn cất giữ cô làm bảo vật, tiếp đó hắn lại dùng ánh mắt nghệ thuật thẩm mỹ quét đến Hoa Nhã Thi ở bên trái.
Không thể không thừa nhận Hoa Nhã Thi không hổ danh với danh hiệu như “Băng sơn mỹ nhân” hay “Băng tuyết nữ thần”. Vừa liếc mắt ánh mắt của Thường Nhạc đã như đóng băng.
Nếu như nói Nam Cung Huân Y và Lam Tử là tiêu chuẩn mỹ nhân cổ điển. Thạch Tán Y và Vũ Thì Tình là dẫn đầu trào lưu mỹ nữ hiện đại thì Hoa Nhã Thi có thể coi là kết hợp tổng thể của vẻ đẹp hiện đại và cổ điển, vẻ tao nhữ từ trên người toả ra làm người ta say mê, khí độ không gì sánh kịp kia làm cho người ta có chút tự cảm thấy xấu hổ.
Không chỉ có ánh mắt, vẻ mặt, ngay cả da thịt mềm mại đều toát vẻ lạnh lùng.
Ngoại trừ tướng mạo bên ngoài hơi giống nhau, Hoa Nhã Thi và cô em Hoa Nhã Ca thực ra không có bất kỳ điểm nào giống nữa, không chỉ là khí chất khác nhau mà còn là quan điểm thẩm mỹ, nhân sinh quan, giá trị quan và hàng loạt những khác biệt. Điều này làm người ta không khỏi cảm thán là hai chị em sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy.
Dần dần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại không tới hai thước. Tiếp qua hai giây bọn họ đã lướt qua nhau, từng sinh mệnh của mỗi người đều thoáng qua trong khoảnh khắc không ngờ như vậy.
Nhưng lúc ở cách xa nhau một thước, cả ba đều có chút ngây ngốc.
Ánh mắt Hoa Nhã Ca hiện lên chút ánh sáng kì dị như con nai con đi lạc, cô chưa từng nghĩ tới bẩn thân mình lại cách hắn gần đến vậy, điều này làm cô vô cùng sợ hãi. Nhìn gương mặt tươi cười của Thường Nhạc đầu Hoa Nhã Ca như bị vật nặng nện cho một nện, trong đầu nổi lên ý muốn gần gũi.
Điều làm Hoa Nhã Ca cực kỳ bi thương chính là ánh mắt Thường Nhạc hoàn toàn đặt ở trên người cô chị Hoa Nhã Thi.
Một Hoa hoa công tử kiệt xuất nhất định phải tự biết mình, nếu không biết sức ảnh hưởng của mình với nữ giới thì chỉ nên từ bỏ nghề nghiệp Playboy có tiền đồ này mà thôi. Mặt khác trực giác nhạy bén của Thường Nhạc đã cho hắn thấy tình cảm thẹn thùng mờ ám của Hoa Nhã Ca đối với mình, vì vậy hắn tính cứ tạm thời lạnh nhạt với cô nàng này đã, đợi cho đối phương bị lạnh nhạt đến mức không chịu đựng nổi ắt sẽ chủ động xuất kích. Thường Nhạc lúc này có thể rất vênh váo khoe maẽ nói: “Đã có thành ý như vậy thì chúng ta cứ bắt đầu đi thôi…”
Mặt khác Thường Nhạc lúc này chính lại đang bị cuốn hút bởi Hoa Nhã Thi.
Trong nháy mắt này, Thường Nhạc thậm chí đã có quyết định ngoại trừ Nam Cung Huân Y ra thì Hoa Nhã Thi chính là người đầu tiên trong danh sách tiến cử làm vợ.
Hoa Nhã Thi cũng lạnh lùng liếc nhìn Thường Nhạc, đây là lần đầu tiên cô chính thức nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Hoa Nhã Thi không nhiều phản ứng lắm, nhưng phản ứng của Thường Nhạc lại rất mạnh.
Trong chớp nhoáng này Thường Nhạc rõ ràng nhận thấy mình thoáng chút đau lòng, hắn không thể xác định được đây là loại cảm giác gì, chi có điều trái tim không ngừng đập dồn dập. Hắn cảm nhận được ánh sáng kỳ lạ trong mắt Hoa Nhã Thi, không phải u buồn như Lam Tử, không u oán như Nam Cung Huân Y mà là một loại sầu bi đúng như Thường Nhạc vẫn oán niệm.
Thời điểm ánh mắt Hoa Nhã Thi chiếu vào Thường Nhạc, lần đầu hắn có một ý tưởng hoang đường, nếu quả thật có kiếp trước kiếp sau thì chắc hẳn kiếp trước hắn đã nợ cô gái này một lời hứa.
Ai cũng biết khi Thường Nhạc đã thấy cô gái nào vừa mắt thì hắn sẽ không ngây thộn như vậy dù có ý tứ gì hay không, hắn sẽ lập tức hành động. Kết quả là… hắn bỗng chặn trước mặt Hoa Nhã Thi.
Gặp gái không tán, trời tru đất diệt.
Hoa tỷ muội đều dừng bước, Hoa Nhã Thi cũng không lấy làm kinh ngạc, chỉ thản nhiên liếc nhìn Thường Nhạc, ánh mắt lộ vẻ miệt thị và khinh thường dường như trong mắt không hề có hắn, đồng thời, ngay chỗ cô vừa nhấc mắt, tất thảy mọi thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm và thất sắc.
Bạn có thể tưởng tượng một vẻ đẹp tao nhã, lạnh lùng, ánh nhìn tuyệt mỹ giao thoa của vẻ đẹp cổ điển và hiện đại động lòng người biết bao, chỉ có thể làm người ta không kìm nổi mà vờ vịt cảm thán một câu: Sao lại có đôi măt mê hồn đến vậy… Tuy nhiên, ánh mắt này thực ra lại lộ vẻ khinh biỉ.
Nằm ngoài dự kiến của mọi người, thậm chí ngay cả Lạc Phong và Nam Cung Huân Y cũng cảm thấy bất ngờ, Thường Nhạc cũng không thấy tức giận, cũng không tỏ vẻ gì trước ánh nhìn không thiện ý kia mà trái lại còn có chút say mê.
Tại thời khắc này, trong lòng Thường Nhạc tự hỏi, lại không ngờ mình thậm chí còn nguyện vì nàng mà làm những việc để người khác thấy coi thường, chẳng lẽ đây là tiếng sét ái tình đó sao? Thường Nhạc lòng tự hỏi lòng.
- Tôi…
Thường Nhạc rốt cục lên tiếng, gương mặt tuấn tú bỗng trở nên ngại ngùng, một vẻ xấu hổ thuần khiết, ấp úng:
- Tôi…thực ra tôi cũng không biết mình muốn làm gì…
Hai tiếng “Bịch bịch” vang lên, hai tên mặc áo đen cùng ngã lăn trên mặt đất.
Vỗ bụi đứng dậy, người áo đen A kinh ngạc khó tin, thanh âm mơ hồ:
- Tao nói…chuyện này… Trước kia mày đã từng gặp tiểu thiếu gia như vậy chưa?
- Chưa từng, tao dám đánh cuộc, chưa từng thấy thiếu gia thẹn thùng như vậy bao giờ.
Người áo đen B quả quyết hạ giọng, trên mặt cũng tỏ vẻ khiếp sợ, rất nhanh lại nhớ ra điều gì đó nét mặt lại tươi cười lầm bẩm:
- Cao, thực sự là cao, tao hiểu rồi…
- Mày hiểu cái gì, mẹ đừng có thừa nước đục thả câu, nói mau đi.
Người áo đen A thúc giục.
- Tố chất, tiểu thiếu gia nói bao nhiên lần rồi, nhất định phải có tố chất! Mày xem chút đức hạnh của mình kia, huh..
Người áo đen B hiếm khi vênh váo vậy, dương dương tự đắc giáo huấn rồi lại nhỏ giọng.
- Biết thế nào là “diễn kỹ” không? Đây chính là kỹ thuật diễn của tiểu thiếu gia, làm ra vẻ thuần khiết để đối phương hạ thấp phòng bị. Mày chưa xem phim thần tượng bao giờ sao? Bây giờ rất nhiều cô nàng thích các anh chàng vừa nói chuyện đã đỏ mặt ngại ngùng.
- Ô, đã hiểu.
Người áo đen A gật gật đầu, vẻ mặt có chút bừng tỉnh đại ngộ, thiếu chút nữa đã mọc cách thăng thiên thành tiên, không kìm nổi dùng ánh mắt lửa nóng rình Thường Nhạc ở phía xa tán dương:
- Kỹ thuật của tiểu thiếu gia quả là cao minh, tao đã bảo tiểu thiếu gia của chúng ta không phải phàm nhân mà, tư tưởng của người mãi là vượt thời đại đó, người thường chúng ta sao mà đuổi kịp được.
Người áo đen B ngơ ngẩn tán đồng, vội vàng lấy ra một quyển sổ ghi ghi chép chép, miệng lầm bầm:
- Ttuyệt kỹ tán gái chiêu thứ 37: Nguỵ giả ngại ngùng. Bà nó chứ, lần sau nghỉ phép mình phải đi thử tí xem có tác dụng không…