Chương 37: Chính Là Trắng Trợn Như Vậy


Một tiếng còi của trọng tài chính vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.

Liên đội lớp 11 tiên phong phát bóng, không thể ko thừa nhận, đám thiếu niên của liên đội lớp 11 này kỹ thuật cá nhân không tệ, hơn một năm phối hợp cũng không phải là uổng công, toàn bộ quá trình tiến công như nước chảy mây trôi, toàn bộ áo trắng vũ động trên sân đấu, cảnh đẹp ý vui vô cùng.

Đương nhiên, liên đội lớp 11 có thể tự nhiên như thế, một nguyên nhân tiêu sái khác chính là liên đội lớp 10 vừa lên đã bị đánh cho trở tay không kịp, toàn bộ thực lực cũng không bằng lớp 11, dưới sự bối rối, càng khiến các cầu thủ lớp 11 có cơ hội đùa bỡn.

- Mọi người đừng hoảng hốt, số 7, cậu quay về phòng ngự, ngăn người kia lại!

Thiếu niên số 9 không chút hoang mang chỉ huy, kéo toàn bộ đội hình về phần sau của sân. Cậu ta biết rõ tình huống trước mắt chỉ dựa vào vài người có kỹ thuật cá nhân là không làm nên đại sự được, chi bằng toàn bộ co rút về phía sau phòng thủ, chờ đến cơ hội phản kích.

Trận đấu càng đấu càng khôi hài, Hoàng Dật Nhiên ở ngoài sân đều cười đến nhe cả răng. Toàn bộ trận đấu đơn giản đã thành cuộc diễn tập tiến công của liên đội lớp 11, phần lớn người của liên đội lớp 10 đều rút vào trong vùng cấm, toàn bộ nhờ chiến thuật biển người để chắn bóng.

Tiếc rằng đám thiếu niên lớp 10 thiếu khuyết phối hợp cẩn thận mấy cũng có lúc sai sót, rốt cuộc bị liên đội lớp 11 sĩ khí dâng trào nắm được cơ hội, áo trắng số 8 và số 6 biểu diễn 2 trong 1, sau đó là số 8 đưa bóng vào khung thành của liên đội lớp 10!

Trên khán đài, học sinh lớp 10 phát ra tiếng thở dài và hư thanh, mà học sinh lớp 11 ở trên khán đài lại không ngừng nhảy nhót, phát ra tiếng hoan hô rung trời.

- Lão Hổ ngốc, hình như quần chúng đang chào đón chúng ta vào sân?

Đây là âm thanh của Thường Nhạc.

- Thiếu gia, chuyện này… hình như đây là âm thanh sau khi bóng vào lưới, chẳng lẽ chúng ta thua một bàn rồi?

- Củ cuối thật, không thể nói gì dễ nghe sao?

- Vậy tôi không nói nữa, che miệng ngu…

Âm thanh sợ hãi của Huyết Hổ truyền đến.

Một bộ phim xã hội đen từ xưa có một lời thoại như này: Mày xem mày đi, quần đùi, dép lên, vừa nhìn đã thấy không giống xã hội đen tí nào…

Thường Nhạc đi vào sân bóng chính là như vậy.

Áo may ô màu trắng, quần đùi biển màu đỏ, đi dép lê, Thường Nhạc nện bước bát gia, trong ánh mắt không tin nổi của toàn bộ các cầu thủ và khán giả đi vào sân bóng. Nếu người bình thường giả bộ như vậy thì có thể hiểu được, nhưng Nhân Vương mới của học viện Kiêu Tử lại ăn mặc như vậy, khí thế quý tộc ở đâu, ở chỗ nào? Điều này quả thực đã đả kích không ít thiếu nữ có tâm hồn yếu ớt.

Thường Nhạc không để ý đến ánh mắt của người khác, đối với hắn mà nói, hoành tráng chưa bao giờ cần phải vin cớ, giả bộ cũng không chưa bao giờ cần lý do.

Huyết Hổ mặc tây phục Dior màu đen đi bên trái thường nhạc, bao vây theo một màu đen, ánh mắt linh hoạt, sắc bén nhìn xung quanh.

Bên phải là Big Ben vênh váo tự đắc, thỉnh thoảng lại nhìn trái nhìn phải giống như đang kiểm duyệt bộ đội. Bộ dáng kiêu ngạo kia lại đưa tới một trận khinh bỉ của nam sinh, lại đưa tới từng đợt vui sướng ngạc nhiên thán phục của nữ sinh.

Xì một tiếng, Lâm Quai Quai mỉm cười, Thường Nhạc luôn cho cô những bất ngờ không thể tưởng tượng nổi.

Cô gái ở dạ hội thì ngơ ngác nhìn Thường nhạc, vẻ mặt càng ngày càng mê hoặc.

- Chị, người kia thật thú vị…

Trên khán đài, thiếu nữ từng ngồi trong xe thể thao Lotus cười nói.

- Lấy lòng mọi người thôi, có cái gì hay đâu!

Cô gái tao nhã lạnh lùng nói.

- Không nên nói như vậy nha, người ta cảm thấy hắn rất có cá tính, luôn giữ vững chính mình, nam sinh như vậy hiện tại rất khó tìm thấy đó!

Thiếu nữ bĩu môi trề ra cái miệng nhỏ nhắn.

- Ôi, nói không lại em, nha đầu, em phạm vào cuồng bệnh rồi.

Cô gái tao nhã bất đắc dĩ cười nói.

- Đáng ghét, chị lại chê cười em rồi, người ta không để ý đến chị nữa…

Lúc này học sinh lớp 10 trên khán đài đột nhiên phát ra tiếng hoan hô mãnh liệt, không dễ dàng nha, liên đội lớp 10 rốt cuộc cũng cướp được bóng rồi. Chỉ thấy thiếu niên áo đen số 10 ở phía sau sân tiếp nhận bóng, hoàn toàn không có ý định truyền bóng cho người khác, trực tiếp trình diễn màn ngàn dặm đơn cưỡi!

Động tác dẫn bóng của thiếu niên số 10 vô cùng thành thạo, quả bóng cao su giống như một bộ phận trong cơ thể thiến niên số 10, ngoan ngoãn lăn lộn dưới chân cậu ta. Cước pháp hoa lệ, tốc độ mau lẹ, sức bật siêu cường, tất cả ưu điểm dường như tập trung cả trên người thiếu niên số 10, thoải mái vượt qua ba gã đội viên của liên đội lớp 11, chưa từng có từ trước đến nay mà lao vào vùng cấm của đối phương.

- Thiếu gia, thằng nhóc này lợi hại!

Huyết Hổ không kìm được khen một tiếng.

- Ừ, cũng được.

Thường Nhạc khẽ gật đầu, cẩn thận nhìn chăm chú vào áo đen số 10, lẩm bẩm một mình:

- Ai, nhóc này cũng đủ ‘độc’, hoàn toàn là chủ nghĩa anh hùng cá nhân nha… tuy nhiên… mình thích… hí hí!

Lại vượt qua hai gã đội viên lớp 11, thiếu niên áo đen số 10 ở khoảng cách ngoài 30m đột nhiên sút xa!

Lực bóng này vô cùng lớn, còn có đường cong xinh đẹp, hơn nữa còn là công hiệu của hành động bất ngờ - tất cả người xem đều ngừng thở!

Đáng tiếc chính là, thủ môn của liên đội lớp 11 không tệ, nhảy lên thật cao cản bóng ra ngoài…

Một trận những tiếng thở dài buồn bã truyền đi khắp sân bóng, học sinh lớp 10 trên khán đài đều mặt mày nhăn nhó, mắng mỏ thủ môn lớp 11 kia gặp may.

Thường Nhạc không hề chú ý trận đấu, thân hình nhẹ run lên, ngẩng đầu nhìn người ngồi trên khán đài phía Nam, người mặc áo xanh đang ngồi bên cạnh Lãnh Mạc. Ở khoảng cách xa, ánh mắt hai người dây dưa trong không khí, vô hình kịch liệt đụng chạm, hai người đều chấn động trong lòng.

Người áo xanh kia cười nhạt một tiếng, xoay đầu hướng về phía khác.

Thường Nhạc cũng mỉm cười bất cần đời, thú vị, rất thú vị, thằng ranh con Lãnh Mạc kia không hổ là nhân vật xưng bá sơ trung, bên người lại có cao nhân như vậy!

Sau khi gặp qua Lãnh Mạc và người áo xanh, rồi lại so sánh với Mộ Dung Trường Thiên và Sở Phi Dương, cảm thấy bọn chúng thật sự không còn xuất chúng như vậy nữa. Lúc này, Thường Nhạc còn không ý thức được, bản thân đã trở thành nhân vật chói mắt nhất trong sân…

Bạn có thể tưởng tượng, một đại hán áo đen và một con chó dữ vây quanh thiếu niên áo may ô quần đùi đi dép lê vạn phần quyến rũ, muốn không nhìn đều khó… Nếu lúc này Thường Nhạc cõng theo một cái bao tải, cao giọng thét to vài câu “Thu mua chai nước có ga 1 máo 1 chiếc”, đơn giản như vậy đã có thể tạo thành tiếng vang chấn động kim cổ!

- Xem ra Mộ Dung Trường Thiên cũng không có gì đặc biệt, tam đại ngực lớn tứ đại mỹ nhân, gã cũng chưa cua được ai…

Thường Nhạc nhìn lướt qua Mộ Dung Trường Thiên trên khán đài, không kiêng nể gì chỉ vào mỹ nữ quyến rũ nói:

- Lão Hổ ngốc, anh cảm thấy cô nàng kia thế nào?

Huyết Hổ cũng không kiêng nể gì, từ xa nhìn chằm chằm mỹ nữ quyến rũ hồi lâu, rất chuyên nghiệp soi mói:

- Cũng được, tuy nhiên vẫn còn kém xa Nam Cung tiểu thư!

Tuy người trên khán đài không nghe được hai người này đang nói cái gì, nhưng nhìn hai người Thường Nhạc kiêu ngạo vô cùng chỉ trỏ vào mỹ nữ của Mộ Dung Trường Thiên, trên mặt còn có nụ cười quỷ dị mà người nào cũng có thể nhìn ra được, những người nhìn thấy đều chấn kinh. Cho dù tất cả đều là một trong PB6, nhưng cũng không cần lộ liễu khiêu khích Mộ Dung Trường Thiên như vậy chứ?

Một vài người khá thông minh lại cảm thấy lẫn lộn, Thường Nhạc vì sao lại không hề sợ hãi như vậy, khi dễ Hoàng Dật Nhiên còn chưa đủ, lại còn khiêu chiến cả lão đại của học viện Kiêu Tử - Mộ Dung Trường Thiên, gây thù với nhiều người rất có lợi cho hắn sao?

Chỉ có Sở Phi Dương cười khi nhìn thấy cảnh tượng này, kẻ ngốc cũng nhìn ra được, đây là kết quả gã thích thấy nhất.

Mộ Dung Trường Thiên mặt tím tím xanh xanh nổi cả gân lên, trong mắt lộ ra chút tàn khốc, hận không thể ngay lập tức lao xuống chỗ Thường Nhạc. Nhưng lại nghĩ tới cảnh cáo của Tư Đồ Lôi Minh, Mộ Dung Trường Thiên vẫn cố nhịn, chuyện nhỏ không nhịn được sẽ bị loạn đại mưu.

Mỹ nữ quyến rũ bên cạnh lại mất hứng, mình công nhiên bị người ta chỉ trỏ như vậy, tôn nghiêm ở đâu, ở chỗ nào? Nũng nịu dựa vào cánh tay Mộ Dung Trường Thương, ghé vào lỗ tai gã nói cái gì đó, không cần nghĩ cũng có thể khẳng định không phải là lời gì hay ho.

Không ngờ Mộ Dung Trường Thiên đang trong tình trạng tâm tình khó chịu đến cực độ, lật tay cho mỹ nữ quyến rũ một bạt tai, mỹ nữ quyến rũ dường như không ngờ Mộ Dung Trường Thiên lại đánh mình trước mặt mọi người, khóc sướt mướt che mặt rời khỏi khán đài.

Sở Phi Dương và Lý Lăng Tiêu thấy cảnh tượng này thì không ngừng cười thầm, Mộ Dung Trường Thiên à Mộ Dung Trường Thiên, người ta mới chỉ tùy tiện với phụ nữ của mày một chút mà mày đã biến thành như vậy? Lại còn đem cả tức giận của mình phát tiết trên người phụ nữ của mình, mày rốt cuộc đang sợ cái gì chứ?

- Thằng nhóc Mộ Dung này thay đổi tính khí rồi sao? Không ngờ như vậy mà vẫn chịu được?

Thường Nhạc có chút kinh ngạc, đảo mắt, dường như hiểu ra cái gì, phối hợp thở dài:

- Có thể chịu đựng cũng vô dụng, đánh phụ nữ thì càng vô dụng… Hừ, lão Hổ ngốc, anh cảm thấy bản thiếu gia lúc này đi an ủi tâm hồn bị tổn thương của mỹ nữ kia thì thế nào?

- Không hay!

Huyết Hổ không hề nghĩ ngợi đáp.

Thường Nhạc ngẩn ngơ hỏi:

- Vì sao?

Thiếu Gia Phong Lưu - Chương #37