Chương 18: Thiếu Nữ Thiên Tài


Đàn dương cầm cổ điển ánh ra hào quang hoa lệ.

Cô gái trước đàn piano đã tạo thành một cái bóng kéo dài xuống sân khấu.

Nhân vật đại diện cho trang phục nữ Givenchy là Audrey Hepbum, cao quý thanh lịch, đơn giản mà không mất đi vẻ tao nhã. Nhưng trang phục trắng Givenchy được mặc trên người cô gái đứng trước đàn piano này, lại giống như đã tìm được người đại diện tốt nhất, ngoài khí chất thanh lịch cao quý được biểu hiện ra ngoài, bên trong còn có hơi thở nồng đậm nghệ thuật.

Cô gái mặc quần trắng bồng bềnh, đàn piano phong cách cổ xưa thanh lịch, một loại cô đơn, một loại thương cảm, hướng cảm giác tịch mịch đến toàn bộ thế giới. Khuôn mặt hoàn mỹ văn tĩnh, ưu thương đến làm vỡ tan lòng người, khiến bất kỳ kẻ nào không kìm được đều cảm thán cô là cô gái u buồn nhất thế giới.

- Bờ Adilina.

Cô gái quần trắng từ từ ngồi xuống, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền ra từ microphone.

Những nốt nhạc động lòng người thoát ra từ ngón tay thon dài kia, từ những phím đàn đen trắng truyền đến toàn bộ hội trưởng, bốn bề một mảnh yên tĩnh. Hai ngàn người nghe, không chút tạp âm, chỉ có những tiếng hít thở rất nhỏ.

Tâm cảnh mọi người đều là bình thản yên lặng, đưa họ rời xa trần thế ồn ào náo động và lộn xộn.

Cô gái quần trắng tập trung toàn bộ tinh thần để chơi đàn, hoàn toàn quên đi sự tồn tại của thời gian và không gian.

Giờ khắc này, dường như toàn bộ thế giới đang ngưng mắt nhìn cô.

Giờ khắc này, cô chính là công chúa trong suy nghĩ của toàn bộ người trên thế giới, công chúa u buồn duy nhất.

Âm nhạc là khúc hát của thiên sứ.

Toàn bộ hội trường tràn ngập tiếng đàn biến ảo khôn lường mà thuần khiết kia, những âm luật hà khắc tinh thông này, giờ khắc này đều nhắm mắt lại yên lặng cảm nhận âm thanh. Không giống với những thính giả bình thường có thể cảm nhận được, bọn họ càng có thể cảm nhận được kỳ tích trong lĩnh vực âm nhạc rung động lòng người kia, những đám người vốn thích soi mói cũng chân thành tán thưởng biểu hiện hoàn mỹ của cô.

Khúc nhạc kết thúc, cô gái quần trắng dưới ánh mắt không tha của mọi người đi vào hậu trường. Lúc này mọi người mới hồi phục tinh thần, tiếng vỗ tay như sấm vang dội cả hội trường.

Sau đó, toàn bộ hội trường là những tiếng xôn xao to nhỏ, tất cả mọi người đều đang xì xào bàn tán.

Lam Quai Quai mắt đầy ắp lệ, lòng cô nữ sinh đơn thuần hoàn toàn bị chinh phục bởi tiếng đàn của cô gái áo trắng, có chút hoảng hốt thì thào lẩm bẩm:

- Cô ấy chính là thiếu nữ thiên tài âm nhạc kiệt xuất của đất nước Lam Tử ư, quá đẹp, tiếng đàn quá đẹp, ánh mắt quá đẹp…

Thường Nhạc một cước đạp bay Big Ben đang nhìn chằm chằm Lâm Quai Quai, nghiêng đầu lạnh lùng nói:

- Vậy cũng gọi là thiếu nữ thiên tài ư? Biểu diễn nhạc khúc của người khác, đặc sắc hơn nữa thì cũng chỉ là chế tác mà thôi, hoàn toàn không được tính là bậc thầy nghệ thuật…

- Ai nói chị Lam Tử chỉ biết trình diễn nhạc khúc của người khác? Chị ấy cũng tự mình phổ nhạc mà!

Lâm Quai Quai cong lên cái môi nhỏ, nổi giận đùng đùng nhìn Thường Nhạc, dường như quên mất thủ đoạn âm lãnh vừa rồi của Thường Nhạc.

- Ồ, vậy sao?

Khóe miệng Thường Nhạc kéo ra một nụ cười, hắn thích nhất vẻ mặt của Lâm Quai Quai khi bĩu môi.

- Đương nhiên rồi, huống chi diễn tấu nhạc khúc của người khác thì sao chứ? Cùng là một nhạc khúc, người biểu diễn khác nhau, hoàn toàn có cảm nhận không giống nhau. Clayderman chơi nhạc không phải cũng toàn là những nhạc khúc của người khác cải biên lại sao, sao lại được xưng là ‘hoàng tử piano thế giới hiện đại’ chứ!

Lâm Quai Quai thoạt nhìn là fan của cô gái quần trắng kia, tức giận nói. Cái miệng nhỏ vểnh lên cao, không ngờ lại lớn mật thoát khỏi ma trảo của Thường Nhạc, giận dỗi nói:

- Có bản lĩnh thì cậu chơi một bản tốt hơn chị ấy xem!

Nghe nói như vậy, Huyết Hổ ở một bên giật mình, dùng ánh mắt thương hại vụng trộm quét mắt nhìn Lâm Quai Quai một cái, trong lòng cân nhắc một vấn đề vô cùng nghiêm túc: Thiếu gia sẽ tiền dâm hậu sát cô gái này, hay là tiền sát hậu dâm?

Big Ben dâm đãng giờ phút này cũng là thấy gió thuận đà, để tránh bị vạ lây, nó chui xuống dưới chân Huyết Hổ, rất thức thời giữ vững khoảng cách với Lâm Quai Quai, làm ra một cảnh ‘tôi không biết cô’.

Mặt Thường Nhạc vẫn thủy chung treo một nụ cười như có như không, lại kéo tay Lâm Quai Quai, từ từ nói:

- Cậu nói cũng có lý, làm một người chế tác xuất sắc dần dần cũng biến thành bậc thầy, có thời gian tớ cũng đi làm một nhà chế tác cho vui.

Lâm Quai Quai lúc này mới hồi phục tinh thần, tim như con nai đi loạn, chính cô cũng không nghĩ tới vừa rồi mình lại có dũng khí nói ra những lời kia, bây giờ nghĩ lại mà không ngừng phát run. Khi Thường Nhạc lại mỉm cười nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, cô đột nhiên cảm thấy một trận ấm áp, một loại nghi hoặc khác cũng toát ra từ trong mắt, nghi hoặc này chính là cô không biết rõ ý tứ trong lời nói vừa rồi của Thường Nhạc.

Huyết Hổ sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Thường Nhạc thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, liều lĩnh hỏi:

- Thiếu gia, tôi không hiểu nổi, tên của cô nàng kia sao lại kỳ quái như vậy, cái gì mà rổ với chả sọt, thế giới này có họ Lam sao?

- Yô!

Thường Nhạc vô cùng đồng tình nhìn Huyết Hổ, tên ngốc này thỉnh thoảng lại hỏi được vấn đề khiến người ta khó trả lời, dưới ánh mắt chăm chú tò mò của Huyết Hổ, Thường Nhạc chậm rãi nói:

- Người họ Lam rất nhiều, triều Minh có vị Tướng quân tên là Lam Ngọc, người này là con rể Chu Nguyên Chương, tuy nhiên sau này lại bị giết. Trước kia ở Hongkong có một diễn viên tên là Lam Khiết Anh, chính là người đóng Xuân Tam Thập Nương (Yên nhền nhện, sư tỉ của Bạch Tinh Tinh) trong ‘Đại Thoại Tây Du’. Rất nhiều năm trước ở Đài Loan còn có một diễn viên phim xxx, tên là Lam Tâm Mi, có lẽ anh sẽ rất có hứng thú…

- Thiếu gia quả thật quá thông thái rồi, kính ngưỡng của tôi đối với cậu như nước sông cuồn cuộn…

Để đủ tư cách làm một tiểu đệ cấp thần tượng, Huyết Hổ rất đúng lúc vuốt mông ngựa.

- Dừng lại, anh hỏi vấn đề học sinh tiểu học đều có thể trả lời được, anh tiếp tục khen thì chẳng khác nào hạ nhục IQ của tôi!

Thường Nhạc lạnh lùng liếc Huyết Hổ một cái, lại nhìn Lâm Quai Quai đang ngẩn người, cười nói:

- Hiện tại tâm tình tôi không tệ lắm, nói cho anh biết một chuyện học sinh không biết. Lam Tử, mẹ cô ta Lý Nhược Tuyết là Giáo sư Học viện Âm Nhạc thủ đô, cha Lam Vân Tường là Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn âm nhạc Thiên Vang, xếp hạng thứ năm mươi bảy trong số một trăm đại phú hào trong nước. Cô nàng này là con gái một, anh nếu như dẫm phải cứt chó mà cua được cô ta, vậy anh có thể bớt được năm mươi năm phấn đấu….

Huyết Hổ vừa nghe vừa liên tục gật đầu, gã biết, Thường Nhạc trước khi đến học viện Kiêu Tử đã cho người điều tra tư liệu về những nhân vật quan trọng trong trường. Chỉ là không ngờ trí nhớ của Nhạc thiếu gia lại khoa trương như vậy, buổi chiều chỉ tiện mắt liếc qua những tài liệu đó một lần thì đã nhớ kỹ đến như vậy.

Lâm Quai Quai quả thực có chút ngây người, cô càng ngày càng không hiểu được người đàn ông đang cưỡng ép cầm tay mình, hắn rốt cuộc là nghĩ những gì, hắn rốt cuộc là muốn làm gì?

Buổi biểu diễn vẫn tiếp tục, học sinh các cấp đều có tiết mục riêng của mình, ngay cả tân sinh cũng không chịu thua kém. Đừng cho rằng hậu nhân của nhà hào môn quyền quý thì đều là những người ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp, kỳ thật người có thực tài ít nhất cũng chiếm một nửa, chỗ đó bao gồm con cháu được lớn lên trong những gia đình có bối cảnh có học vấn, từ nhỏ đã có danh sư chỉ điểm, tinh thông cầm kỳ thi hoạ hoặc một hai loại tài nghệ khác, đó thật sự không phải chuyện gì mới mẻ.

Đương nhiên, trình độ của những người này so với Lam Tử một giờ trước dùng tài nghệ trấn áp toàn trường là có sự chênh lệch rất lớn, hoặc là nói căn bản là chuyện không thể so sánh.

Tình huống khá xấu hổ xuất hiện, bạn học lớp 10 - 4 biểu diễn đàn ác-cooc-đê-ông vừa lên sân khấu diễn tấu không lâu, một khúc ‘Tôi có một con lừa nhỏ’ còn chưa tấu xong đã nhận được hư thanh của đám người đứng ngoài xem. Kỳ thật trình độ của bạn học đáng thương này không phải quá kém cỏi, đổi lại là trường trung học khác, nói không chừng còn có thể câu dẫn được vài thiếu nữ vô tri. Đáng tiếc chính là học viện Kiêu Tử cường nhân như mây, loại người có trình độ như cậu ta cũng dám lên sân khấu, liền giống như đội bóng đá nam Trung Quốc biểu diễn trước mặt đội của Brazil, không thể nghi ngờ rằng sẽ gặp công kích mãnh liệt đến độ nào.

Sau lần này lớp 10 - 4 muốn không nổi tiếng cũng khó, trong khoảng thời gian ngắn đã bị bầu thành lớp học nát nhất trong mười lớp của khối 10, cứ như vậy sẽ làm cho người của lớp 10 - 4 sau này sẽ không ngóc đầu lên nổi trước các học sinh lớp khác.

Khuôn mặt nhỏ của Lâm Quai Quai dần tái nhợt, thân hình nhỏ xinh khẽ run lên.

Thường Nhạc cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của Lâm Quai Quai càng ngày càng lạnh, cúi đầu nhìn cô một cái, không nói gì.

Huyết Hổ thì có chút tức giận, năn nỉ nhìn Thường Nhạc, sau khi bị Thường Nhạc hoàn toàn bỏ qua thì buồn bực cúi đầu, một mình nhỏ giọng ồm ồm thầm thì:

- Một chút ý thức tập thể cũng không cho, còn cả ngày dạy bảo mình làm lưu manh cũng phải có tố chất…

- Anh nói cái gì?

Thường Nhạc trừng mặt nhìn Huyết Hổ, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng màu tím, nụ cười trên mặt quả thực vô cùng thuần khiết và thiện lương.

Đời này của Huyết Hổ sợ nhất chính là loại vẻ mặt này của Thường Nhạc. Dưới tình huống bình thường, thời điểm Thường Nhạc dùng loại vẻ mặt này, giọng điệu này nhìn chằm chằm một người, người kia có chín phần khả năng sẽ chết, có một phần khả năng sẽ sống không bằng chết!

- A, không, không có gì!

Huyết Hổ sợ hãi cúi đầu, dáng vẻ cuồng nhiệt bệ vệ kia hoàn toàn biết mất không còn sót chút nào, biến thành một bộ dáng con ngoan thành thật nhận sai.

- Tôi nghe thấy cả rồi.

Thường Nhạc tiếp tục cười, vỗ vỗ bả vai Huyết Hổ:

- Anh nói không sai, làm một lưu manh có tố chất hiện đại hóa công nghệ cao, chúng ta hẳn phải cống hiến một chút vì tập thể lớp, tôi quyết định để anh lên sân khấu biểu diễn!

- Thiếu gia, không phải chứ, ngài đừng chơi nhau như vậy chứ, tôi đây cái gì cũng không biết nha!

Huyết Hổ tâm muốn chết đều đã có.

Mắt Thường Nhạc chợt lóe lên tia sáng kỳ dị trêu cợt, vô cùng chậm rãi nói:

- Anh chỉ cần cởi áo ra, đi lên bước kiểu dáng của con mèo, khiến cơ ngực của anh nhảy lên, ngoáy mông lợi hại một chút, khẳng định còn mê người hơn người mẫu nam nổi tiếng thế giới, nói không chừng sẽ có tiểu phú bà coi trọng anh. Sau này anh có thể làm tên công tử bột, không cần phải đi đánh đánh giết giết nữa.

- Ai yô, thiếu gia, cậu giết tôi đi cho xong!

Huyết Hổ âm thanh nghẹn ngào.

- Giết anh? Loại người có tư cách như tôi sẽ làm những chuyện máu tanh như vậy sao, hay là anh lên đó biểu diễn võ thuật?

- Cái này hay!

Huyết Hổ mãnh liệt ngẩng đầu, nhưng ngay sau đó khuôn mặt lại lộ vẻ u sầu nói:

- Nhưng công phu thực chiến của tôi coi như còn được, biểu diễn thì lại có chút khó coi đấy, hơn nữa tôi sợ mình không cẩn thận sẽ hủy cả sân khấu mất…

Thường Nhạc rất không nói nên lời nhìn tên ngốc này, cảm thấy trêu chọc cũng đủ rồi, âm thanh đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo:

- Cái gì cũng không được, xem ra anh cũng chỉ có thể làm lưu manh. Về sau phải quản tốt cái miệng của mình cho tôi, tiếp tục nói nhảm nữa… cẩn thận tôi sẽ đem anh đi trước hoạn sau sát!

Huyết Hổ như trút được gánh nặng xoa xoa trán, vội vàng gật đầu nói:

- Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ nghe theo chỉ bảo của thiếu gia!

- Nói cho các bạn học một tin tức tốt, học tỷ Lam Tử của chúng ta sẽ vì mọi người mà trình diễn thêm một nhạc khúc do chính cô sáng tác, nhạc khúc tên gọi “Chúng ta là ai”…

Người MC thanh lịch thoát tục lớp 11 kia có chút tuyệt hảo nói, người xem dưới sân khấu lập tức sôi trào.

Đám người đang nhốn nháo rất nhanh trở nên yên tĩnh, tiếng đàn piano động lòng người lại tiếp tục thẩm thấu vào trong tâm linh mỗi người.

Có một loại người trời sinh đã có khả năng thay đổi cảm xúc của người khác, tỷ như Lam Tử.

Lâm Quai Quai lại một lần nữa rơi nước mắt, trong giây lát nghĩ đến bàn tay chợt nhẹ đi, sau khi lấy lại tinh thần liền phát hiện Thường Nhạc không ngờ đã biến mất trong hư không rồi.

Nhìn qua chỗ ngồi yên lặng của Thường Nhạc, Big Ben và Huyết Hổ cũng ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn Lâm Quai Quai, hai người đều nói không ra lời.

Thiếu Gia Phong Lưu - Chương #18