Chương 17: Cứ Như Vậy Bị Dắt Mũi


- Thiếu gia, ngài thật sáng suốt, há há…

Huyết Hổ hưng phấn khen một câu, chỉ thấy tay gã cầm theo một cái túi nhựa màu đen, bên trong toàn bột là cocacola, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến!

Toàn bộ học sinh ngồi ở xung quanh lớp 10 - 4 đều choáng váng, cũng chỉ bọn họ mới có thể nhìn rõ độc thủ vừa rồi của Huyết Hổ. Lai lịch của những người này cũng không nhỏ, cũng đủ lông bông, nhưng vẫn bị vẻ kiêu ngạo của Huyết Hổ làm cho kinh hãi. May mắn chính là vừa rồi mình không anh hùng cứu mỹ nhân mà trêu chọc vào tên sát tinh này.

Lâm Quai Quai hoàn toàn ngu luôn, toàn bộ suy nghĩ trở nên rối loạn. Giờ phút này, cô căn bản không kịp tự hỏi Thường Nhạc là hạng người gì, cô chỉ mơ hồ cảm thấy nam sinh này… à không… người đàn ông này sẽ liên tục không ngừng làm cô rung động.

Lâm Quai Quai ngơ ngác nhìn Thường Nhạc ngồi bên cạnh như không có chuyện gì, giống như tất cả những chuyện vừa xảy ra hoàn toàn không liên quan đến hắn. Nhưng cô mẫn cảm nhận thấy hơi thở cực kỳ âm u lạnh lẽo lặng lẽ phóng xuất ra từ trên người Thường Nhạc.

Có mấy học sinh lớp cao hơn ở hành lang bên phải cũng nhìn thấy Huyết Hổ ra tay, là kẻ lõi đời trong học viện Kiêu Tử, bọn họ rung động tới trên cả tột đỉnh. Trong ấn tượng của bọn họ, người dám gây chuyện tại hội trường trường học, chỉ có Tư Đồ Lôi Minh năm kia đã tốt nghiệp.

Nghe nói năm đó, Tư Đồ Lôi Minh vừa mới vào lớp 10 đã trước mặt hiệu trưởng mà hành hung lão đại bang phái của học viện Kiêu Tử năm đó, sau đó thi triển thủ đoạn lôi đình, trong thời gian một tuần ngắn ngủi trở thành đại ca mới của học viện Kiêu Tử. Chuyện này được toàn bộ học sinh của học viện truyền đi rất rộng, trở thành truyền thuyết không già.

Mấy thằng xui xẻo ở hàng trước sau khi bị nện cho ngã xuống, mấy tên đui mù khác quay đầu lại, nổi giận đùng đùng nhìn xung quanh, dường như muốn tìm ra thủ phạm gây chuyện, ánh mắt kia giống như hận không thể ăn thịt người.

Big Ben rất nhạy cảm cảm nhận được thái độ thù địch này, đứng thẳng lên, đằng đằng sát khí nhìn mấy người kia, chuẩn bị muốn xông lên.

- Móa nó, đây là ép người có văn hóa như mình nói lời thô tục, lại cản tầm mắt của mình!

Thường Nhạc nhẹ nhàng giữ lại Big Ben sắp nhảy lên, cúi đầu vuốt vuốt ngón tay Lâm Quai Quai.

Trái tim Lâm Quai Quai không khỏi nhảy loạn lên, không biết là vì Thường Nhạc đùa bỡn tay ngọc của cô, hay là bởi vì câu nói bình thản kia của Thường Nhạc.

- Đã hiểu!

Huyết Hổ ngồi bất động, hai tay cùng lúc hành động, hai lon coca bay thẳng ra đằng trước, phía trước lại có hai thằng xui xẻo hét thảm rồi ngã xuống. Lần này chứng cớ vô cùng xác thực, đám người phía trước nổi giận rồi, ngay lập tức bảy tám người xông tới.

Không cần Thường Nhạc lên tiếng, Huyết Hổ nhe răng độc ác đứng lên, gã đã chờ giờ khắc này lâu lắm rồi. Ngay trong nháy mắt này, mọi người xung quanh đều trợn mắt, Huyết Hổ ngồi thoạt nhìn cũng không thấy rõ ràng, nhưng vừa đứng lên thì lại thành hạc giữa bầy gà, chỉ bằng dáng người kia đã hù ngã khối người, càng miễn bàn đến loại sát khí mãnh liệt do đánh đánh giết giết thời gian dài tạo nên.

Dạ hội sắp bắt đầu, hội trường vốn yên tĩnh lại lâm vào trạng thái sôi sục, rất nhiều người ở các hàng phía sau đứng lên, rướn cổ xem kịch vui.

Bảy tám người kia chần chờ nửa giây, đều nghĩ nhiều người như vậy đánh một người không có lý do gì mà phải chịu thiệt. Trên thực tế, bọn chúng còn chưa đụng được tới góc áo của Huyết Hổ thì đã bị nắm tay thô to của Huyết Hổ vượt qua vô cùng có tình, có tình này không phải tình yêu đơn thuần mà là kiểu quan hệ tiếp xúc cơ thể mập mờ, một đám máu mũi bay tứ tung rồi ngã xuống.

- Thiếu gia, chưa đủ ghiền!

Huyết Hổ ủy khuất oán giận nói. Nhìn cũng không buồn nhìn những kẻ đáng thương dưới đất kia, nghênh ngang về chỗ ngồi xuống. Vừa rồi gã cũng chỉ dùng hai phần lực đạo, bằng không những cửa hàng bán quan tài xung quanh phát tài lớn rồi.

Chủ tớ hai người Thường Nhạc rất bình tĩnh, người xung quanh thì lại không cách nào có thể bình tĩnh, việc này rốt cục đã kinh động đến bảo an và vài vị giáo viên, đoàn người hùng hổ đã đi tới, chuẩn bị ném học sinh gây rối ra ngoài.

Quăng một ánh mắt thăm dò về phía Thường Nhạc, bắt gặp Thường Nhạc nhắm mắt dưỡng thần, Huyết hổ đều cười tới lệch đi, cười hì hì đứng lên. Vài bảo an kia nhìn thấy Huyết Hổ không giống là học sinh, tưởng lầm cơ hội lập công kiếm tiền đã tới, tất cả hung tợn đánh tới.

Huyết Hổ chính là chờ bọn họ động thủ trước, cười lớn một tiếng, toàn bộ hội trường không ngừng rung chấn, thân hình cao lớn thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Mấy tên bảo an kia tuy nói là thuộc là có tài, nhưng vẫn bị Huyết Hổ coi như món đồ chơi, một tay ném ra ngoài.

Rất nhiều người đều sợ đến choáng váng, kinh hoàng nhìn Huyết Hổ.

Người cao to này không phải là nhìn qua không nói đạo lý, mà rõ ràng là không nói đạo lý!

- Cậu là ai, tiếp tục quấy rối tôi sẽ báo cảnh sát!

Một giáo viên ngoài mạnh trong yếu quát.

Huyết Hổ do dự một chút, quay đầu nhìn sắc mặt Thường Nhạc, sau đó đi tới ném bay mấy giáo viên đó ra ngoài.

Toàn bộ hội trường nổ tung, rốt cuộc là ai có thể hoành tráng đến nước này. Rất nhiều người bắt đầu châu đầu ghé tai vào, tìm hiểu danh tính lai lịch của hai đại ca hoành tráng này cấp thần tượng này.

Lúc này một lãnh đạo nhà trường mang theo một đại đội bảo an đến, nhưng thời điểm đi đến trước mặt hai người, đã xảy ra một chuyện khiến người ta không biết nên khóc hay cười.

- Lại là em?

Vị lãnh đạo kia ngây ra, khuôn mặt kinh ngạc, người này rõ ràng là thầy giáo Tổng giám thị ở cổng trưởng lúc sáng.

- A, thầy Tổng giám thị, lại gặp mặt rồi, thật đúng là duyên phận….!

Thường Nhạc đứng lên, mặt mang theo nụ cười như có như không.

Thầy tổng giám thị lúc này tâm muốn chết đều đã có, trước mắt bao nhiêu người, ông ta chỉ đành ra vẻ uy nghiêm, sau đó cúi mặt hỏi:

- Làm sao đây, có người nói các em cố ý gây chuyện?

- Phía trước có vài bạn học khát nước, bạn học cao to này có lòng tốt ném coca cho bọn họ, bọn họ không bắt được. A… thầy nói xem, thể chất của thanh niên bao giờ sao lại kém như vậy chứ? Thầy xem, bọn em đều ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích, bọn họ còn thế nào cũng phải đi lên tìm phiền toái…

Thường Nhạc miêu tả sinh động y như thật, lại nhìn một chút các giáo viên và bảo an trên mặt đất, tiếp tục chuyện cũ biên lại:

- Về phần mấy vị giáo viên này nha, bọn họ thế nào cũng phải nói bạn học cao to này là lưu manh, không nói hai lời liền động thủ… Ôi, đều tại em không quản lý tốt ông anh họ này, anh ấy vừa từ bộ lạc an thịt người ở châu Phi quay lại, tính tình không tốt lắm, em vốn định để anh ấy nhận tái giáo dục, bao giờ nhìn lại không phải rất thành công, thật là ngại quá, Aha ha…

- Vậy sao?

Thầy Tổng giám thị giả bộ nghi ngờ hỏi một câu, làm bộ không thấy bộ dáng hùng hổ của Big Ben, lập tức đi xuống cầu thang, còn thuận tiện quẳng một câu nói:

- Nếu là như vậy, chờ dạ hội kết thúc tôi sẽ cẩn thận điều tra, hiện tại các học sinh thành thật ngồi xuống, đừng tiếp tục làm loạn, nếu không đừng trách bị điểm kém.

Nói xong liền như chạy đi đầu thai nhanh chóng nâng người bị thương dậy rồi rời đi, hoàn toàn không để ý một mảnh hư thanh ở bên cạnh.

Huyết Hổ ngồi trên ghế, đầu gục vào đầu gối, thân hình không ngừng run lên, xem ra là không nhịn được mà cười như điên.

Thường Nhạc sắc mặt bình tĩnh ngồi xuống, nhìn nhìn Vacheron Tourdel ‘lle trên cổ tay, giọng điệu thản như như đang lầm bầm:

- Một phút nữa là dạ hội bắt đầu, hôm nay chơi đến đây thôi, ngày mai tiếp tục.

Lâm Quai Quai ngây ngốc nhìn, người đàn ông trước mắt đảo điên ảo tưởng về toàn bộ thế giới tốt đẹp của cô. Không biết vì sao, cô cảm thấy bi thương khôn kể, trong lòng lại không hiểu được vì sao mà cảm thấy mất mát.

Lúc này, Thường Nhạc lại nắm chặt tay cô, ngay tại thời khắc này, Lâm Quai Quai thậm chí còn kích động rơi lệ. Bởi vì, cô vừa vui vừa buồn phát hiện ra, loại mất mát trong nội tâm cô đã biến mất chính vào lúc đó, ngay lúc Thường Nhạc cầm bàn tay nhỏ của cô… Có lẽ, cô đã định trước là sẽ cùng sa đọa với hắn.

Thường Nhạc mặt không chút cảm xúc ngồi xuống, vừa chán đến chết nhìn lên sân khấu biểu diễn, vừa không sợ người khác làm phiền mà đùa bỡn bàn tay nhỏ bé của Lâm Quai Quai… Một loại khí thế bí hiểm từ bốn phương tám hướng lan tràn, hơi thở âm lãnh kia hòa thành một thể với bốn phía u ám. Hắn chính là chủ nhân hắc ám, đang hưởng thụ sự lạnh lẽo âm u sợ hãi chán ghét của người thường.

Big Ben co rút người đứng lên, lén lút chạy tới gục bên chân Thường Nhạc, dường như rất khó chống lại hơi thở âm lãnh trên người chủ nhân.

Hàng sau của hội trường, có rất nhiều ánh mắt đều đang nhìn Thường Nhạc. Duy nhất khác biệt, đó chính là những ánh mắt đó đại biểu cho ý nghĩa sâu xa.

Có bạn học đeo kính mắt đoán chừng là xem quá nhiều hoạt hình, rất tang thương cảm khái nói:

- Chẳng lẽ thời khắc giang sơn đổi chủ đã đến rồi?

- Có lẽ vậy.

Một người tướng mạo cực kỳ xấu xí tiếp lời, cũng rất ra vẻ thâm trầm hít sâu một hơi,

- Từ sau khi Mộ Dung Trường Thiên tiếp nhận ‘Long Nha’, toàn bộ Long Nha đã không còn hùng phong của năm đó nữa. Thật sự hoài niệm Tư Đồ Lôi Minh và đám thuộc hạ tinh anh đã tạo ra thời đại hoàng kim!

- Đúng vậy, Hắc Ảnh tuy cũng rất mạnh, Sở Phi Dương cũng có phong phạm của đại tướng, nhưng lại thiếu đi một loại Vương khí, ôi!

Kính mắt nam tiếp tục buồn bã thở dài.

- Giang sơn luôn có nhân tài mới xuất hiện, Vương giả mới không phải ra đời rồi sao?

Bạn học xấu xí cười cười, đột nhiên quay đầu nhìn kính mắt nam hỏi:

- Nói đi cũng phải nói lại, nhưng chuyện đó liên quan cái rắm gì với chúng ta? Tiểu Cường, thương lượng đi, tớ dùng Võ Đằng Lan trân quý kia đổi lấy MadokaOzawa, độc nhất vô nhị đấy!

- Như vậy á, làm khó tớ rồi… lại thêm một đĩa Phạn Đảo Ái, thế nào?

(MadokaOzawa, Phạn Đảo Ái: diễn viên, MC của Nhật)

- Củ chuối thật, thằng ranh này độc ác thật, quyết định vậy đi!

Thời điểm hai vị áo rồng ở đây nói chuyện, toàn bộ hội trường đã trở nên yên tĩnh.

Một cô gái quần trắng bước liên tục, đi lên sân khấu, giống như bạch y tiên tử theo gió mà đến, thân hình dần dần trở nên rõ ràng.

Thiếu Gia Phong Lưu - Chương #17