Chương 16: Cô Bé Quai Quai Cực Phẩm Ngọt ...


Lễ đường xã hoa của cao trung Học viện Kiêu Tử có chút kinh người, khí thế kia đủ để rất nhiều trường đại học nổi tiếng trong nước ba phần xấu hổ. 6 giờ 40, thời điểm Thường Nhạc và Huyết Hổ đi tới, lễ đường đã lộn xộn một mảnh, các thiếu nam thiếu nữ trong ngày đầu tiên của năm mới đều đang châu đầu kề tai bàn về những chuyện mới mẻ phát sinh vào kỳ nghỉ hè vừa qua.

Thường Nhạc nhìn đám người đông nghìn nghịt, nội nó chứ, ít nhất phải hơn hai nghìn người, xem ra những người ở đây phải hơn 80% học sinh của cả trường. Thường Nhạc hiện tại không rướn cổ lên ngó nghiêng mỹ nữ xung quanh như đám tân sinh kia, trong mắt hắn, những người này đều là kẻ yếu, chỉ nhìn chứ không làm được gì, cao thủ thật sự hoành tráng thì phải chiếm dụng tất cả các mỹ nữ được nhìn vào mắt.

Thường Nhạc nhanh chóng nhíu mày, xem ra mình đã tách rời tổ chức rồi. Buổi chiều hắn không đi tham gia buổi họp lớp kia, ngay cả phòng học của mình đều chưa thấy, nói gì đến việc tìm được chỗ ngồi của lớp mình trong lễ đường này.

Tục ngữ nói người cao to chưa chắc đã tốt, Huyết Hổ tuy thoạt nhìn cứng đầu cứng cổ, nhưng trên thực tế chưa hẳn đã như vậy. Trong tín điều nhân sinh của Huyết Hổ, làm một tiểu đệ cấp thần tượng phải biết được tâm tư của lão Đại, cho nên gã rất nhanh đã nhìn thấy ý đồ của Thường Nhạc, một tay tóm lấy một kẻ đáng thương vừa đi qua, hung tợn hỏi:

- Tiểu tử, lớp 10 - 4 ngồi ở đâu?

- Thầy… thầy giáo, em… em cũng không biết.

Người nọ ngập ngừng trả lời, trong mắt có chút sợ hãi. Trong mắt người này, độ tuổi của Huyết Hổ cùng với dáng người cao gần hai thước kia, không cần nghĩ cũng có thể khẳng định là giáo viên thể dục mới tới, hoặc chính là huấn luyện viên của đội bóng rổ trường học.

Chỉ có điều thầy giáo này cũng quá kiêu ngạo rồi, không ngờ còn ôm một con chó trong lòng.

- Thầy, thầy, thầy, thầy cái mẹ mày! Ông là tân sinh lớp 10 - 4!

Huyết Hổ tức giận quát, một phát nhấc cổ người nọ lên.

- A?

Tên đáng thương kia sợ đến choáng váng, loại mãnh nam như Huyết Hổ này mà là tân sinh lớp 10? Lắc lắc đầu, người nọ có chút nghi ngờ tối qua mình xem úp rổ quá độ rồi, lại nhìn đến ánh mắt ăn thịt người của Huyết hổ, vội vàng nói:

- Lão… lão đại, tôi thật sự không biết, những người mặc đồ có đường kẻ vàng ở bên kia đều là nhân viên đón tiếp tân sinh, ngài hỏi bọn họ…

- Móa, sao không nói sớm!

Huyết Hổ ném nhóc con kia xuống, bắt đầu đấm đá để mở đường.

Thường Nhạc rất hài lòng đi phía sau Huyết Hổ, hắn cảm thấy mình quá sáng suốt, gọi Huyết Hổ đến đi học cùng chính là quyết định vô cùng anh minh. Tỷ như lúc này, có Huyết Hổ mở đường, toàn bộ lễ đường chật chội trở nên rộng thênh thang, những kẻ cản đường đều bị ném sang một bên. Những người này thậm chí còn chưa hiểu gì đã bị đột ngột ném bay sang một bên, sau khi phục hồi lại tinh thần mới không ngừng hùng hổ rủa xả.

Hai người họ rất nhanh chóng tìm được tổ chức của mình, toàn bộ lớp 4 cao nhất có khoảng 70 người, dưới chính sách gậy gộc của Huyết Hổ, hai người được ngồi xuống một vị trí rất gần phía trước. Lúc này, từ phía sau truyền đến giọng nữ rụt rè:

- Bạn học, xin hỏi bạn có phải là Thường Nhạc không?

Giọng cô bé này vô cùng êm tai, có loại sức mạnh xuyên vào sâu trong tâm linh người nghe, âm thanh này lại mang theo vẻ thẹn thùng ngây thơ tuyệt tích. Thường Nhạc tinh tế phẩm vị âm thanh tuyệt vời này, nhẹ nhàng quay đầu lại, trong khắc đó lòng hắn thầm cầu nguyện để cô gái này ngàn vạn lần đừng có bộ dáng quá mức trừu tượng, quá mức xin lỗi người nhìn.

Trong nháy mắt khi ngoái đầu lại, Thường Nhạc vốn rất giữ phong độ, nhưng đáng tiếc thay, Big Ben quỳ rạp trên mặt đất đã vô tình bán rẻ hắn. Đồ chó hư Big Ben vừa nhìn thấy mỹ nữ thì hai mắt lập tức tỏa sáng, không ngừng ngoắt ngoắt cái đuôi, miệng phát ra âm thanh ôn nhu nức nở, còn rất bựa mà lăn lộn trên mặt đất với ý đồ thu hút ánh mắt của mỹ nữ.

Thường Nhạc không hề có chút tinh thần nhân đạo ‘thương cẩu tiếc ngọc’ của chủ nhân, trực tiếp một cước đá bay Big Ben đến dưới chân Huyết Hổ.

- Sao cậu biết tớ?

Lúc Thường Nhạc nói lời này, khóe môi còn nhếch lên cười.

Cô bé trước mắt này cả tướng mạo lẫn thân hình đều có thể dùng Tiểu Xảo để hình dung, lúc này cô mặc áo sơ mi trắng váy ngắn màu lam đậm – đồng phục của học viện Kiêu Tử, vị trí kia không cao ngất nhưng lại hình thành nên tỉ lệ thân thể mềm mại lại vô cùng lả lướt, còn có loại sinh lực sống động của thiếu nữ. Đồng phục hấp dẫn khiến người ta phạm tội như vậy, khó trách Thường Nhạc phải mỉm cười.

Khuôn mặt với khí chất Tiểu Xảo kia, nghiêm chỉnh mà nói thì có thể đạt 85 điểm, nhưng đôi môi đảo điên lại làm thay đổi suy nghĩ ban đầu của Thường Nhạc, khiến hắn ‘trái lương tâm’ cho cô nàng 90 điểm. Nói như vậy, môi của mỹ nữ hoặc là gợi cảm hoặc là nóng bỏng hoặc rất có khí phách, nhưng cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô bé trước mắt này lại rất khó có thể dùng ngôn từ để hình dung. Có thể lớn mật đoán trước một câu, ngay cả Thường Nhạc ý chí sắt đá như vậy cũng rất khó từ chối yêu cầu của cô nàng.

Cô bé không dám nhìn ánh mắt của Thường Nhạc, hơi hơi cúi đầu, khóe mắt bỏ qua Big Ben đang khoe khoang quyến rũ không ngừng vẫy đuôi mong đợi, nhỏ giọng nói:

- Họp lớp buổi chiều chỉ có một mình cậu không đi, tớ thấy cậu ngồi ở chỗ của lớp 10 - 4 chúng ta nên tới hỏi một chút…

- Ồ, hóa ra là như vậy.

Thường Nhạc tùy ý trả lời một câu, dùng ánh mắt càng thêm phần không kiêng nể gì đánh giá cô bé này, sau đó hỏi:

- Có chuyện gì không? Đúng rồi, nói cho tớ biết tên của cậu!

- Tớ tên Lâm Quai Quai, là Ủy viên học tập của lớp 10 - 4…

Mặt cô bé xẹt qua mấy tia ửng hồng, giọng điệu yếu ớt như tiếng muỗi kêu:

- Vốn nên là lớp trưởng tới tìm cậu, nhưng bạn ấy đột nhiên không thoải mái nên giáo viên bảo tớ đến hỏi cậu…

Thường Nhạc nghiềm ngẫm nhìn Lâm Quai Quai, dường như rất thích nhìn bộ dáng mặt đỏ của cô, lại giống như đang lắng nghe âm thanh động lòng người, ngắt lời nói:

- Vậy cuối cùng là có chuyện gì? Chẳng lẽ bởi vì tớ không đi tham gia họp lớp, mà cậu sẽ lập tức thực thi tử hìnhi cướp đoạt quyền lợi chính trị cả đời của tớ?

Lâm Quai Quai không kìm nổi xì cười một tiếng, đồng phục hấp dẫn chọc người, hơn nữa còn nở nụ cười tươi ngọt ngào khiến cả đám các anh chàng lợn con bên cạnh nước miếng bay tứ tung, đều đưa tay ngăn lại thứ đồ chơi ở giữa hai chân đang cứng lên.

- Là thế này, dạ hội đón tân sinh có một nửa chương trình là do học sinh cũ biểu diễn, nửa khác là do tân sinh thể hiện. Chiều hôm nay các bạn khác trong lớp chúng ta có người đã báo danh rồi, bởi vì cậu chưa tới nên tớ đến hỏi cậu xem có tiết mục gì muốn biểu diễn không. Nếu như có, hiện tại tớ có thể giúp cậu báo lên trên…

Lần này Lâm Quai Quai cuối cùng đã không còn thẹn thùng nữa, một hơi nói hết cả đoạn.

- Tìm tớ nói chuyện này?

Thường Nhạc giật mình, đảo mắt hỏi:

- Cậu thấy bộ dáng của tớ, cảm thấy tớ giống loại người đa tài đa nghệ sao?

Không ngờ Lâm Quai Quai lại nghiêm chỉnh gật cái đầu nhỏ, nghiêm túc nói:

- Rất giống!

Huyết Hổ ngồi bên cạnh không nín được cười, cúi đầu, dùng âm thanh đủ cho Thường Nhạc nghe thấy thở dài:

- Thiếu gia, xem ra vị mỹ nữ này hiểu rất rõ cậu! Tôi đã sớm nói rồi, cậu khiêm tốn thế nào đều vô dụng thôi, khí chất tao nhã và bề ngoài phi phàm sớm đã sâu sắc bán rẻ cậu rồi!

Thay đổi lớn nhất trong ba năm này của Huyết Hổ, chính là học được cách vuốt mông ngựa, gã cho rằng làm tiểu đệ cấp thần tượng nhất định phải làm cho lão đại vui vẻ mới được. Còn một điều gã và Tả Thủ đều nhận thức được chính là, việc gì cũng phải thuận theo ý Thường Nhạc, bởi vì hễ là người vi phạm ý nguyện của Nhạc thiếu gia, kết cục đều rất thảm.

Big Ben ở dưới chân Huyết Hổ cũng làm ra bộ dáng diễu võ dương oai, là bằng chứng rõ ràng và trực tiếp nhất cho thành ngữ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

Hung ác trừng mắt liếc nhìn Huyết hổ một cái, Thường Nhạc quay đầu nhìn Lâm Quai Quai, mỉm cười nói:

- Thật xin lỗi, khiến cậu tốn sức đi một chuyến rồi, tớ thật sự không có tài nghệ gì có thể mang lên sân khấu biểu diễn.

Và giống tưởng tượng y như đúc, Lâm Quai Quai thất vọng ‘Ồ’ một tiếng, sau đó hơi cong cái miệng nhỏ nhắn lên, thần thái đó có thể làm không biết bao nhiêu đàn ông say lòng, Thường Nhạc rất hưởng thụ mà nhìn cảnh tượng này. Cực phẩm a…. hắn quyết định, sau này sẽ đem Lâm Quai Quai này về cất giữ để thưởng thức!

Những cô gái được Thường Nhạc để mắt tới chia làm hai loại, một loại là ‘đồ dùng một lần’ một loại khác là ‘đồ sưu tầm. Đương nhiên, Lâm Quai Quai trước mắt này là đối tượng đáng giá sưu tầm.

Ngay trong nháy mắt Lâm Quai Quai sắp quay người, Thường Nhạc giữ tay cô lại, cười tà nói:

- Đừng đi, ngồi bên cạnh tớ!

Lâm Quai Quai vừa thẹn vừa sợ, không ngờ trước mặt bao nhiêu người lại bị nam sinh kéo tay, đây là điều trước giờ cô chưa từng nghĩ qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời ửng đỏ, không biết làm sao mà đứng ngây ra tại chỗ.

Có mấy sứ giả hộ hoa cùng lớp vốn định gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng hung tợn cùng ánh mắt cực nóng như chiến thần kia, thì lập tức dẹp ngay ý nghĩ anh hùng cứu mỹ nhân. Huyết Hổ bỗng nhiên xách cổ áo nam sinh bên cạnh lên, lạnh lùng nói:

- Nhóc con, cút ra chỗ khác!

Nam sinh kia tức mà không dám nói gì, thức thời ngồi xuống hàng sau. Huyết Hổ nghênh ngang ngồi ở vị trí thứ ba gần lối đi, Thường Nhạc ngồi ở vị trí thứ hai, mà Lâm Quai Quai bị mạnh mẽ lôi kéo ngồi xuống vị trí đầu tiên. Khiến Lâm Quai Quai vừa thẹn vừa căng thẳng chính là, Thường Nhạc lại kéo lấy tay cô, không hề có ý sẽ buông ra.

Cô theo bản năng muốn cầu cứu giáo viên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ung dung và vẻ mặt chẳng hề để ý của Thường Nhạc, cô mơ hồ dự cảm mọi vùng vẫy của mình đều là phí công, đáy lòng không ngờ lại dâng lên ý nghĩ nhẫn nhục chịu đựng. Đồng thời, trong lòng có lại có vị ngọt ngào khó hiểu, bởi vì từ sau lần đầu tiên nhìn thấy nam sinh anh tuấn lại tà dị tới cực điểm này, trái tim nhỏ bé của cô không ngừng nhảy lên bùm bùm, ngay cả nói chuyện cũng đỏ mặt.

Thường Nhạc dùng ánh mắt không coi ai ra gì nhìn Lâm Quai Quai, đột nhiên dịu dnàg nói:

- Quai Quai.

- Hả…

Lâm Quai Quai đáp lại một tiếng, đột nhiên cả mặt đỏ lên, trong mắt có vẻ kinh hoảng trước nay chưa từng có, lòng âm thầm kinh hô: “Mình rốt cuộc là bị làm sao, sao có thể như vậy, người này sao có thể thân thiết gọi người ta như vậy? Mình lại còn trả lời hắn, xấu hổ chết mất… Chẳng lẽ mình lại là nữ sinh tùy tiện như vậy sao?

Còn may, Thường Nhạc không có ý tiến thêm một bước xâm phạm, hỏi:

- Cậu là Ủy viên học tập, thành tích hẳn là không tệ lắm phải không?

Lâm Quai Quay ngẩn ngơ, không biết trả lời như nào mới tốt.

- Nhìn vẻ mặt này của cậu là biết cậu rất lợi hại rồi. Nhìn ra được cậu rất khiêm tốn, ngại ngùng tự biên tự diễn. Sau này bài tập của tớ, cậu giúp tớ làm, lúc đi thi để tớ chép bài cậu, cứ quyết định như vậy nhé, ok?

Thường Nhạc phối hợp nói, căn bản không cho Lâm Quai Quai cơ hội thở, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Quai Quai, Thường Nhạc cười nói:

- Đừng nhìn tớ như vậy, đây là vinh hạnh của cậu, nếu không phải đã đồng ý với cha tớ sau này hối cải làm lại, ngay cả chép bài tớ cũng lười chép!

Lời vừa nói dứt, Lâm Quai Quai hoàn toàn ngây người, trong mắt dâng lên một tầng sương mù, nam sinh này rốt cuộc là hạng người gì? Bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa? Cũng không đúng, từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cô đã mãnh liệt cảm giác được khí độ rất khác biệt người thường, chẳng lẽ trực giác cũng biết lừa gạt người sao?

Lúc này Thường Nhạc ngồi thẳng người, hai chân bắt chéo, một bàn tay ôm Big Ben đặt trên đùi, tay kia thì kéo bàn tay nhỏ bé của Lâm Quai Quai đùa bỡn trên đầu gối mình. Có tiện nghi không chiếm là khốn kiếp, Big Ben con chó trung tình thánh hiển nhiên hiểu được đạo lý này, không ngờ rất dâm đãng lè lưỡi đụng vào mu bàn tay Lâm Quai Quai, cái đuôi còn không ngừng lắc lư.

Thường Nhạc giả vờ không thấy được những gì Big Ben làm, nhìn mấy kẻ ồn ào đứng thẳng phía trước, hơi hơi nhíu mày, không chút để ý nói:

- Lão Hổ ngốc, mấy tên kia cản tầm mắt của bản thiếu gia.

- Đã biết!

Huyết Hổ lên tiếng, khuôn mặt kích động, không nói hai lời liền lấy một lon coca còn chưa mở đập tới, tốc độ và lực đạo đều vô cùng khủng bố, mấy tên ở hàng trước không chút trì hoãn kêu thảm một tiếng, sau đó ngửa mặt lên trời ngã xuống đất. Ngay sau đó, phía trước truyền đến một trận kinh hô.

Thiếu Gia Phong Lưu - Chương #16