Thạch Thất.


Người đăng: qweasspoil3@

Lúc Vấn Thiên tỉnh lại thì trời đã tối, phát hiện mình đang ở một cái động
xung quanh tối om mù mịt nhìn ra ngoài cửa động thấy hai con mắt rực đỏ trong
bóng tối tạo ra một hình ảnh rùng rợn, Vấn Thiên cảm thấy cả người lạnh buốt
tưởng mình đang nằm mơ, lấy tay véo vào đùi một cái cho thức tỉnh nhưng lại có
cảm giác đau buốt, lúc này hắn mới biết mình không phải nằm mơ, những gì thấy
trước mắt là sự thật, vậy mình đang ở đâu, còn đôi mắt quỷ dị kia chắc là của
Hỏa Mao Sư Vương đang nằm ngoài kia canh cửa động, mà tại sao nó đem ta vào
đây,... hắn bắt đầu suy nghĩ miên man, những nghi vấn xuất hiện càng lúc càng
nhiều. Một lúc lâu sau hắn làm ra một quyết định có thể làm thay đổi hoàn toàn
cuộc đời hắn đó đi sâu vào trong hang động.

Đợi cho hai mắt của mình thích ứng với bóng đêm, Vấn Thiên đứng dạy bắt đầu từ
từ bước vào sâu bên trong. Đi một hồi lâu vào sâu trong hang động, đập vào mắt
hắn là một cảnh tượng tuyệt đẹp, những thạch nhũ phát sáng màu xanh lam như
những viên kim cương lấp lánh, tiến vào sâu nữa là một cái hồ trên có một lỗ
thông với bên ngoài làm cho ánh trắng chiếu trên mặt nước nhìn rất thơ mộng mà
lúc này hắn không có cảm hứng mà ngắm cảnh mà đang tìm cách thoát ra khỏi chỗ
này, hắn vẫn còn là trai tân hai đời làm sao có thể chết chỗ này được chứ.

Vấn Thiên bắt đầu tìm kiếm xung quanh xem có chỗ nào trèo lên chui qua lỗ
thông để ra ngoài không, nhưng hắn tìm đủ mọi cách vẫn không thể có cách nào
leo lên tới đó được.

Vấn Thiên đang nhìn chằm chằm vào mặt hồ trong veo mà thẩn thờ suy tư đột
nhiên bừng tỉnh: “tại sao ta không thử lặn xuống hồ nay xem sao, hồ này thông
với con sông ở bên động thì sao?” Vấn Thiên vui mừng lẩm bẩm nói.

Vấn Thiên xuống hồ và bắt đầu bơi, hắn bơi nhẹ nhàng để không gây ra tiếng
động lớn để tránh làm kinh động đến ma thú nếu có dưới hồ. Đang bơi từ từ nhẹ
nhàng hắn thấy một vệt sáng từ xa truyền tới .Khi bơi gần tới vệt sáng này, ở
nơi trung tâm ánh sáng thấy một bóng người trong suốt. Bên dưới đáy hồ thấy
được huỳnh quang lóe sáng, ánh sáng thật chói mắt, có lẽ cần phải tới gần hơn
để xem. Hắn bèn bơi lên bờ để lấy khí, tính toán thời gian nhanh nhất để bơi
tới chỗ phát ra ánh sáng để tìm hiểu xem chỗ đó có thể thoát ra ngoài được
không.

Vấn Thiên hít dài một hơi sau đó lặn xuống hồ, hắn cố trợn mắt nhìn xuống,
thấy một cái lỗ nhỏ, xuống dần cái lỗ nhỏ càng phát sáng hơn. Nơi ánh sáng
phát ra là một động khẩu, ngoại trừ ánh sáng phát ra thì hắn không còn nhìn
thấy được cái gì nữa. Vấn Thiên vẫn cố dùng tay trái thăm dò, hắn quyết tâm
tìm hiểu tới cùng. Dưới sự hoạt động của bàn tay, hắn cảm giác được đây là
tiểu động khá sâu.

Cũng không thể xác định được bên trong có nguy hiểm hay không, hiện tại Vấn
Thiên có hai con đường lựa chọn : mạo hiểm xông vào có thể thoát ra được nơi
này, hay từ bỏ và chết ở nơi này. Vấn Thiên từ bỏ là chuyện không có khả năng,
không nghĩ ngợi gì nữa hắn chắc chắn sẽ chọn con đường mạo hiểm.

Vấn Thiên không hề do dự, bản tính hiếu thắng quyết không từ bỏ, không chịu
thua số phận. Ý niệm đã quyết, hắn đã khắc sâu trong đầu nhất quyết phải tìm
hiểu cho đến cùng.

Hắn lại ngoi lên mặt nước hít một cái thật sâu, sau đó Vấn Thiên lặn xuống
nước. Lần này Vấn Thiên xem xét động khẩu rất cẩn thận. Cửa động rất nhỏ ước
trừng một người chui lọt, Vấn Thiên chỉ là đứa bé nên chui vào rất nhẹ nhàng.
Mới chui vào cửa động lập tức rớt xuống động. Một tiếng “ Bốt” vang lên Vấn
Thiên đã rơi trên mặt đất. Cố nhịn cơn đau ở cổ, hắn thầm nghĩ nguy hiểm thật,
nếu nó cao hơn mấy mét thì bây giờ đã không còn đứng được như thế này mà đã
tan xương nát thịt rồi.

Vấn Thiên xoa xoa chỗ đau, đầu hướng bốn phía quan sát. Đây là một gian thạch
thất hình lập phương, kích thước không gian không lớn không nhỏ. Ở trung tâm
thạch thất có một thạch kỷ. Vấn Thiên chăm chú nhìn thạch kỷ có một tòa thạch
giá, trên đó có bày nhiều bộ sách khác nhau.

Mấy pho tượng bên phải có những hình dạng quỷ dị, ghê rợn, bất quá không giống
chính là mặt trước có bày những bình gốm to nhỏ khác nhau.

Thạch thất ở giữa có chứa một chiếc hộp bên trong chứa những hạt châu lấp lánh
có ánh sáng màu vàng. Từ trong thạch thất nơi Vấn Thiên đến tận ngoài động đều
được chiếu sáng bởi những hạt châu này. Cuối cùng khi Vấn Thiên tiến đến lỗ
nhỏ nhìn lại, chỉ cảm thấy thạch thất rất cao và nhọn. Thì ra mật thất đã có
nhiều tổn hại, có lẽ do thời gian nên bị nước hồ ăn mòn, Vấn Thiên dùng sức
đẩy mạnh vách thạch thất. Thạch thất vẫn đứng yên không chuyển động, chỉ có
một tiếng động nhẹ.

Điều mà Vấn Thiên không hiểu chính là tại sao nước trên hồ lại không thể chảy
xuống đây. Có điều nữa là ở đây một lúc không nhìn ra đây là chỗ nào, thực là
tức chết ta. Thạch thất kỳ quái này tràn ngập kỳ bí, Vấn Thiên không biết vào
đây là phúc hay là họa nữa?

Tìm hiểu thêm một lúc nữa không phát hiện điều gì không nhịn được liền chửi “
Mẹ nó, số ta nhọ vậy, tưởng kiếm được đường ra ai dè gặp nơi quỷ quái này.”

Lời vừa dứt đột nhiên có một phiến đá bên cạnh mở ra, thì ra trong này liền có
một mật thất. Không đúng, tại sao lại con một mật thất dưới hồ chứ? Dưới cái
hồ đã có một không gian không hề bị nước vào đã là chuyện lạ, lại có thêm một
mật thất nữa thì .... Cũng là cái tiểu hồ nhưng thật sự có quá nhiều điều làm
người ta kinh ngạc.

“Ha ha!!”

Trong lúc Vấn Thiên kinh ngạc thì đột nhiên có một tiếng cười to.

Vấn Thiên hoảng sợ, hắn không nghĩ rằng trong mật thất lại có người, hắn quay
người nhùn vào bên trong thì thấy một người mặc quần áo rách nát quá mức, mặt
mũi thì dơ bẩn, tóc tai thì xám trắng, râu tóc trông y như một lão già, hai
mắt thì tràn ngập tà ác. Trước ngực có một dấu ấn quỷ dị màu đỏ, điều khiến
Vấn Thiên sợ hãi là xung quanh lão đầu này toàn là hài cốt trắng xóa.

Nhìn thấy cảnh tượng này Vấn Thiên không kịp suy nghĩ nhiều lập tức nhanh
chóng rời khỏi chỗ này.

“ Tiểu tử, quay lại đây cho ta” lão quỷ nhìn Vấn Thiên quát lớn.

Nghe thấy tiếng quát Vấn Thiên run sợ vội vàng nói: “ Tiền bối, vãn bối chỉ vô
tình đến đây, thật sự không có ý quấy rầy tiến bối, vãn bối xin cáo từ.” dứt
lời Vấn Thiên tiếp tục rời đi.

“ Tiểu quỷ, còn muốn chạy, mau quay lại đây.” Lão quỷ cười lớn ha hả, bàn tay
vung lên, Vấn Thiên cảm thấy sau lưng có một lực lượng cường đại kéo mình lại,
hai chân không tự chủ được nhấc lên, cả người bay vọt về phía sau.

“ A!!” Vấn Thiên kinh hãi hét lên một tiếng, hắn thật sự rất hoảng sợ.

“ Á!!” một tiếng thét vang lên Vấn Thiên đã bị lão quỷ chụp lấy.

“ Tiền bối, vãn bối chỉ vô tình quấy rầy...” Vấn Thiên khẩn khoản cầu xin tha
thứ.


Thiết Lập Đế Chế IONIA - Chương #8