Người đăng: qweasspoil3@
Mỹ nữ này đích xác rất thánh khiết, thánh khiết như là nữ thần cao cao tại
thượng. Bất luận kẻ nào thấy mặt nàng cũng đều chỉ biết quý trọng và tán
thưởng, thậm chí quỳ bái. Vấn Thiên cũng không ngoại lệ. Chỉ là, muốn trách
thì trách nàng không nên đem tấm thân hoàn mỹ trần như nhộng kia phô bày ra
trước mặt một nam nhân tâm trí thành thục như vậy.
Hơn nữa, càng bi kịch hơn chính là, nam nhân này còn tưởng tượng nàng thành
một kiệt tác nghệ thuật.
Lần này, trong lòng Vấn Thiên cũng không có bất luận ý tưởng hèn mọn gì, có
chăng chỉ là hiếu kỳ. Hắn muốn biết rõ ràng đến tột cùng là có chuyện gì xảy
ra.
Hắn nhẹ nhàng từng chút một đặt tay lên mặt mỹ nữ, thử thăm dò sờ soạng mấy
cái, cảm giác rất chân thực. Ngoại trừ không có độ ấm, còn lại không khác gì
người thật. Kìm lòng không được, Vấn Thiên vươn hai tay, nhẹ nhàng nắm lấy đôi
môi mềm mại đỏ tươi mê người kia, khẽ khàng mở ra, nhất thời thấy được hai
hàng răng ngà nhỏ nhắn đều đặn, lại nhẹ nhàng tách hàm răng ngà, không ngờ còn
thấy được chiếc lưỡi thơm tho, phơn phớt hồng nhuận, bóng loáng.
“ Ta kháo… Kỹ thuật này thật tốt quá đi!”
Vấn Thiên than một tiếng, sợ hãi đến cực điểm, ngay sau đó liền bắt đầu công
tác thăm dò nghệ thuật thần thánh và cao thượng.
Đôi gò bồng đảo nhô cao với hai hạt đậu đỏ tươi say lòng người, chiếc eo thon
mảnh khảnh hai bàn tay có thể ôm vừa, kiều đồn phong mãn vểnh cao, co giãn và
tràn đầy xúc cảm… Tất cả đều trở thành đối tượng để Vấn Thiên tỉ mỉ nghiên
cứu.
Tuy rằng trong lòng tự nhủ chỉ là nghiên cứu thôi, nhưng bất tri bất giác,
tiểu đệ đệ của hắn lại trở nên phẫn nộ dị thường, dựng thẳng đứng lên. Lúc bấy
giờ, tên hèn mọn bỉ ổi này mới phải thu hồi bàn tay tội ác trở lại.
Vấn Thiên quỳ gối thật sâu dưới váy nữ thần không có sinh mệnh này.
“ Một thiếu nữ phong hoa tuyệt đại như vậy, vì sao lại chỉ là vật chết? Nếu
như là người sống thật thì tốt biết bao a!”
Vấn Thiên vô cùng phiền muộn nói, trong lòng ngoại trừ tiếc nuối cũng chỉ có
tiếc nuối mà thôi.
Một siêu cấp mỹ nữ trần trụi hiển hiện trước mặt mình như vậy, lại chỉ là một
người không có sinh mệnh, một con rối không có tư tưởng, cho dù là bất cứ
người nào cũng đều không cam lòng, đều cảm thấy đáng tiếc, bất bình cùng phiền
muộn.
Một siêu cấp mỹ nữ trần trụi hiển hiện trước mặt mình như vậy, lại chỉ là một
người không có sinh mệnh, một con rối không có tư tưởng, cho dù là bất cứ
người nào cũng đều không cam lòng, đều cảm thấy đáng tiếc, bất bình cùng phiền
muộn.
Cố gắng đè nén cảm giác tiếc nuối, cho đến lúc này, Vấn Thiên mới bắt đầu cẩn
thận quan sát căn phòng duy nhất trong không gian rộng lớn này.
Nguồn sáng duy nhất của không gian có được là nhờ một hạt châu nhỏ bằng hạt
đào màu trắng sữa đang tỏa ra quang mang nhàn nhạt lở lửng phía trên đầu của
mỹ nữ. Xung quanh thân thể mỹ nữ, có một vài mẩu vải màu trắng bị rách lả tả
giống như là y phục để lâu nên nát vụn vậy.
Không có tiên đan linh dược trong truyền thuyết, không có thần binh lợi khí,
càng không có thần công bí tích gì.
Vấn Thiên nhẹ nhàng cúi người nhặt đám vải rách trên mặt đất, nhẹ nhàng tung
lên. Đám vải rách nhất thời hóa thành bụi, thổi một hơi liền bay phiêu lãng
trong không khí. Lẽ nào đây vốn là y phục nàng mặc chỉ là do niên đại đã lâu
lắm mới trở nên mục nát như vậy?
“ Ồ!”
Đúng lúc này, Vấn Thiên bỗng nhiên phát hiện phía dưới đám vải rách không ngờ
có một vết khắc, hiện lên rất rõ ràng trong nền đất đá cứng rắn, bút tích như
họa, nông sâu đều đặn, dường như có ai dùng dao khắc vào, không chút kẽ hở,
đường cong trôi chảy đến cực điểm.
Sau khi nhẹ nhàng lau sạch mặt đất, một hàng chữ đẹp đẽ thanh thoát hiện ra
trước mắt Vấn Thiên.
“ Ta một thân một mình, dốc lòng tu đạo mất mấy ngàn năm, đến khi sắp đạt vượt
qua cấp bậc Huyền Đế đỉnh phong đạt tới cấp bậc Huyền Thoại thì bị dâm tặc
Phong Lưu Quỷ Sắc phá rối, ta đã cùng hắn đánh nhau mấy trăm năm cuối cùng ta
đã đẩy hắn đến một không gian khác và đã lấy đi chiếc nhẫn không gian thần vật
của hắn. Nhưng sau trận chiến mấy trăm năm thân thể ta bị thương nặng, nên đã
thiết lập Huyền Đế kết giới trong chiếc nhẫn để chữa thương, ngưng tụ nguyên
thần bất diệt, đợi người hữu duyên, hái Thiên Huyền châu trên đỉnh đầu của ta,
đưa vào miệng ta, nguyện từ nay về sau chân trời góc biển, trọn đời làm bạn.”
Thấy đoạn văn tự ngắn gọn này, Vấn Thiên nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối,
khiếp sợ há to miệng!
“ Nàng chẳng lẽ là … Người thật? Tu đạo mấy ngàn năm… Huyền Đế kết giới…Lẽ nào
ta chính là người hữu duyên?”
Vấn Thiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hạt châu màu trắng sữa đang tỏa ra quang
mang nhàn nhạt trên đỉnh đầu:
“ Đây là Thiên Huyền châu sao? Thiên Huyền châu là cái gì? Lẽ nào thứ này có
thể khiến nàng sống lại?
Vấn Thiên nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ vẫn không nhúc nhích trước mắt, lại nhìn
Thiên Huyền châu trên đỉnh đầu của mỹ nữ, hô hấp vậy mà không hiểu sao lại
nhanh hơn mấy lần. Nhất là nghĩ đến câu "Chân trời góc biển, từ nay về sau
trọn đời làm bạn" kia, khiến Vấn Thiên vô cùng phấn chấn, đồng thời cũng có
chút bối rối.
Mỹ nữ ai không thích? Nhất là nữ nhân hoàn mỹ không chút tỳ vết nào như vậy.
Nếu như ai dám nói không thích, hoàn toàn là nói láo.
Tuy nhiên, Vấn Thiên cho dù bối rối, cũng chỉ là bối rối một chút mà thôi. Trơ
mắt nhìn một siêu cấp mỹ nữ chết mà không cứu, không phải quá khốn nạn rồi
sao? Có mỹ nữ mà không hưởng, sẽ bị trời phạt đó! Huống hồ mỹ nữ này đã tu
luyện mấy ngàn năm, hẳn là một nhân vật rất trâu bò rồi!
Nghĩ tới đây, Vấn Thiên mặc kệ đoạn văn tự trên mặt đất kia là thật hay giả,
bờ mông uốn éo, hai chân đạp một cái liền nhảy bật lên, rất nhẹ nhàng lấy hạt
chậu màu trắng sữa trên đỉnh đầu mỹ nữ xuống.
Khi cầm hạt châu trên tay, Vấn Thiên bỗng nhiên cảm thấy cỗ tinh thần lực kỳ
dị trong đan điền kia không ngờ vận chuyển nhanh hơn, như là hưng phấn đến cực
điểm. Điều này khiến cho Vấn Thiên càng thêm hoảng sợ, nhất là khi nghĩ đến
năng lực thôn phệ của kỳ dị của nó, sợ đến mức thiếu chút nữa hất văng hạt
châu ra. Đây chính là vật cứu mạng người đó a. Nếu như bị chính mình thôn phệ
thì quả là bi kịch rồi.
Mạnh mẽ đè nén cảm giác kích động của đan điền, Vấn Thiên nhanh như thiểm điện
mở rộng cái miệng anh đào của mỹ nữ, trực tiếp nhét hạt châu vào.
Khi hạt châu vừa tiến vào trong miệng mỹ nữ, một màn kỳ dị liền xuất hiện. Chỉ
thấy thân thể mỹ nữ không ngờ trở nên run rẩy kịch liệt, từ trên người nàng
phát ra từng đạo quang mang màu trắng. Chỉ một lát sau, toàn bộ cơ thể nàng
liền bị những lỗ hổng màu trắng vây quanh. Ban đầu Vấn Thiên còn có thể nhìn
thấy thân ảnh mỹ nữ, nhưng khi những quang mang màu trắng trở nên càng ngày
càng mãnh liệt, càng lúc càng chói mắt, thân ảnh của mỹ nữ phảng phất như là
biến mất, rốt cuộc không nhìn thấy đâu nữa.
“ Đã sống lại rồi sao?”
Quang mang chói mắt khiến Vấn Thiên phải nhắm chặt mắt lại, nhìn một màn thần
kỳ này thầm nghĩ trong lòng.
Khoảng hơn mười phút trôi qua, ánh sáng trắng chói mắt dần dần yếu bớt, dần
dần trở nên nhu hòa. Nhưng mà, Vấn Thiên lại ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn.
“ Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại biến mất rồi?”
Ngay khi Vấn Thiên kinh ngạc vạn phần, quang mang màu trắng kia dường như hóa
thành một tia khói xanh, chậm rãi bay lượn tới trước mặt Vấn Thiên, quay xung
quanh thân thể hắn, sau khi vòng vo vài vòng, liền nhanh như thiểm điện chui
vào mi tâm Vấn Thiên . Thoáng chốc trong lúc đó, toàn bộ huyệt động bỗng biến
thành một mảng đen kịt.