Nội Chiến


Người đăng: nguyenphong124

Cao Mãnh vẫn giọng không biểu tình, nhưng nhưng mang đầy sát cơ khiến người
khác ngạt thở.

Tên tinh binh im lặng cúi xuống, từ vũng bùn nhặt cái bát lên cái bát đã bị mẻ
một góc to, dùng tay áo lau rồi đưa tới trước mặt Cao Mãnh . Cao Mãnh nhận
lấy rồi thu đao lùi lại không buồn để ý tới tên tinh binh nữa quay người bước
đi. Vẻ mặt bình tĩnh tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, thế nhưng trên người
hắn, vết kiếm thương máu vẫn chảy ròng ròng.

Tên tinh binh nghiêm túc, ngưng giọng hỏi :

“Ngươi tên gì?”

"Cao Mãnh ."

Cao Mãnh cũng không quay đầu lại trả lời, hắn trịnh trọng cầm cái bát đưa vào
tay A Viên

Tên tinh binh lớn tiếng

“ Ta là Lữ Mạnh, ta bội phục ngươi, ngươi quả là một trang nam tử ."

"Thế à."

Cao Mãnh cười nhạt thân mình hơi lảo đảo, A Viên vội đỡ lấy kêu :

“ Mãnh ca, anh sao rồi?”
Lúc này mọi người mới cùng tiến lên hỏi thăm xem xét vết thương của Cao Mãnh

Tên tinh binh quay nhìn 4 phía nói như thét vang dội cả quân doanh:

“Lang trung (*), lang trung chết đi đâu rồi? Mau cút lại đây cho ta”.
( *) Thời này ở trong quân doanh ,khi quân lính bị thương thì người chữa trị
thường là lang trung hoặc vu sư .Theo đó lang trung là chữa bệnh theo theo y
học trung quốc đã được du nhập vào nước ta thời kì đô hộ, còn vu sư tương
đương với bà đồng thầy bói ngày nay tuy nhiên họ cũng rất am hiểu y thuật và
được mời vào trong quân giúp trị thương )

Hai người đứng cách lều chỉ huy của Lê Chân không xa, trong lều 2 thân ảnh nhỏ
nhắn chăm chăm nhìn 2 người tử đấu, đến khi hai người ngưng đấu mới thở hắt ra
một hơi dài.

Một thanh âm yêu kiều vang lên :

“ Thu nhi mau đem cho ta hòm thuốc.”

Đại doanh của Trưng Nhị Vương.

Lê Chân bị chọc giận đến mặt tái mét, tức giận nói:

“Nhị Vương làm vậy không ổn chút nào.”

Trưng Nhị lãnh đạm nói:
Lê Chân đừng có phản đối, ta đã để lại cho ngươi 1/10 lương thảo là tốt lắm
rồi, không phải ta đem quân tới cứu thì toàn quân của ngươi đã bị tiêu diệt
lại còn muốn giữ quân lương làm gì ?

Soạt

Đại tướng dưới trướng Trưng Nhị đã rút kiếm ra một nửa, đằng đằng sát khí, chỉ
cần có lệnh là chém Lê Chân tại chỗ . Lê Chân tái mặt không dám mở lời nữa.

"Thiều Hoa không được vô lễ"

Trưng Nhị lớn tiếng quát. Thiều Hoa vội tra kiếm vào vỏ.
Không muốn nói tiếp đề tài này Lê Chân đành tìm cách thoái lui.
“Nhị Vương nếu đã không còn gì ta xin phép cáo lui”

Nhi Vương mặt phấn xinh đẹp đanh lại :
“Nếu đã như vậy bản Vương không tiễn”
đợi Lê Chân đi rồi Nhị Vương mới quay lại nói :

“ Thiều Hoa mang theo 1000 tinh binh đến doanh trại Lê Chân thu lấy lương thảo
. Ả ta chắc chắn sẽ không chịu giao ra, hừ như vậy hãy giết ngay tại chỗ rồi
thu lấy binh mã của ả”
“Mạt tướng tuân lệnh”
Thiều Hoa dõng dạc nhận lệnh trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ cứng rắn lãnh
khốc . Nàng đã nghe ra ẩn ý trong lời Trưng vương


Thiết Huyết Đại Việt - Chương #6