Chương 456: Ôm Mĩ Nữ Đi Ngoài Đường Cái ...


Lâm Thiển Tuyết bị Phương Dật Thiên ôm vào lồng ngực, mặc dù trong lòng không muốn nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn như một chú nai mà thôi, nàng cũng từng có ý định vùng thoát khỏi lồng ngực của hắn, nhưng qua vài lần dẫy dụa đều không có kết quả gì, chỉ tốn công vô ích.

Hai cánh tay của Phương Dật Thiên cứng rắn như hai chiếc gọng kìm bằng sắt, gắt gao ôm lấy thân thể nàng, làm cho nàng một chút cũng không thể động đậy.

Trên đường đi, có rất nhiều người nhìn bọn họ với ánh mắt không hiểu và vô cùng kinh ngạc, Lâm Thiển Tuyết là lần đầu tiên bị một người nam nhân ôm trong lòng mà lại tự do không kiêng nể gì tại nơi công cộng đi đi lại lại, làm cho nàng hổ thẹn không thôi, khuôn mặt cũng vì vậy mà đỏ bừng lên, trong lòng lại nổi lên tức giận với tên hỗ đản nhưng cũng cực kỳ bá đạo này.

Có chuyện gì mà không thể cùng nhau thương lượng chứ, tại sao lại cứ hùng hùng hổ hổ trực tiếp ôm mình quay trở về, cho dù là cướp tân nương thì cũng không có bộ dạng như thế này a!

Nào ngờ, Đúng là Phương Dật Thiên thực tình không biết những suy nghĩ của nàng, hắn thấy đã nói hết những lời dễ nghe rồi mà nàng vẫn như vậy nên mới nghĩ ra hạ sách này, đúng cái gọi là không thể dùng mềm thì phải cứng rắn, con bà nó, dù sao trong mắt ngươi lão tử cũng là tên hỗn đản, đã vậy lão từ bày khuôn mặt này ra ôm ngươi trở về, chẳng phải sao? Một khi đã bị coi là hỗn đản thì hắn sẽ làm một tên cực kỳ hỗn đản, đây mới là phong cách từ trước đến nay của hắn.

Ôm tâm lý lợn chết không sợ nước sôi, Phương Dật Thiên suy nghĩ, ôm một đạ mĩ nhân như vậy thì cũng không phải là chuyện xấu, vô cùng thoải mái a, không cần phải nói, thời điểm Lâm Thiển Tuyết dãy dụa thân thể làm cho hắn có cơ hội cảm nhận được vòng eo của nàng thật sự là mềm mại, mười phần co giãn, ách, không chỉ vậy, nàng còn đem bộ ngực sữa cọ cọ vào ngực mình, quả thực là hai trái núi đôi cao ngất, lại mềm mại a, từ đó có thể thấy được thủ pháp mát xa ngực mà mình đã làm cho nàng thật sự là có hiệu quả rất lớn a.

Vừa thẹn lại vừa giận, nếu như Lâm Thiển Tuyết có thông tâm thuật, biết được những suy nghĩ ở trong đầu Phương Dật Thiên giờ phút này thì nàng có liều chết cũng phải thoát ra khỏi lồng ngực Phương Dật Thiên, không thể để hắn tiếp tục như vậy, nàng thật không thể tưởng tượng được tên hỗn đản vô sỉ này đã ôm nàng rồi mà còn có những suy nghĩ ác ý, dâm đãng lên cơ thể mêm mại của nàng.

“ Phương Dật Thiên, ngươi, ngươi quá đáng quá rồi đó, ngươi mau buông ta xuống, ngươi tên hỗn đản này….” Lâm Thiển Tuyết hai mắt trợn lớn lên, hầm hừ tức giận nói.

“ Tiểu Tuyết, kỳ thật ngươi không nên lớn tiếng như vậy nha, ngươi làm vậy chẳng may khiến cho các bà các cô chú ý tới, mẹ nó, thường ngày các bà thường khen ta ngoan ngoãn ngay cả bạn gái cũng không đi kiếm, cái này là khen ngược a, rõ ràng là chê ta kém cỏi, bây giờ mà để các bà thấy được tình cảnh này, chắc chắn sẽ nghĩ ngươi là bạn gái của ta a”. Phương Dật Thiên cười, thản nhiên như không có việc gì vậy.

Lâm Thiển Tuyết thầm giật mình, khuôn mặt không khỏi lại đỏ lên, độ dày da mặt của tên này nàng đã sớm lĩnh giáo qua, nhưng nàng không có nghĩ rằng hắn lại vô sỉ đến mức như vậy, nàng cảm thấy bất đắc dĩ lại vô cùng bất lực, không biết kiếp trước mình đã làm sai điều gì, mà bây giờ lại gặp phải một tên hỗn đản đến như vậy.

Thật đúng là vô cùng khéo léo, Phương Dật Thiên vừa mới nói xong, thì ngay phía trước mặt đã xuất hiện một bác gái đang đi tới hướng này, bác gái vừa nhìn thấy Phương Dật Thiên trong lòng đang ôm một nữ hài tử như hoa như ngọc, vô cùng xinh đẹp, so với một số nữ minh tinh trên TV thì còn thanh thuần hơn vài phần, liền lập tức cảm thấy nao nao, rồi sau đó cười nói : “ yêu, Tiểu Phương, là ngươi đó sao? ”

“ Vương đại thẩm, người đi ra ngoài mua đồ ăn đó sao? Ha hả, không có gì đâu, nàng đi lại không tiện, nên ta bồng nàng đi một lát ” Phương Dật Thiên khuôn mặt tự nhiên như không nói.

“ Ai nha, Tiểu Phương, nàng là bạn gái của ngươi sao? Bộ dáng nhìn trông vô cùng xinh đẹp nha, ngươi quả là phúc khí rất tốt a, có thể tìm được một cô nương xinh đẹp như vậy làm bạn gái” Vương đại thẩm cười nói.

“ Không có gì, không có gì, nàng đúng là rất xinh đẹp, nhưng tính tình thì lại chưa thực sự tốt, thôi, hiện tại ta đang bận, không nói nữa, ta đi trước ” Phương Dật Thiên nói xong lập tức đi ngay không quay đầu lại.

Vương đại thẩm quay đầu nhìn lại Phương Dật Thiên đang đi càng ngày càng xa, yên lặng lắc đầu thở dài nói, thật đúng là ôm mĩ nữ đi ngoài đường cái như Hổ nhân.

Lâm Thiển Tuyết từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, nàng rống giận nói : “ Phương Dật Thiên, ngươi, ngươi thật là khinh người quá đáng ! Không ngờ dám nói ta là bạn gái của ngươi, đã vậy lại còn nói tính tình của ta không được tốt nữa ”

“ Hiểu lầm, là hiểu lầm, là Vương đại thẩm hiểu lầm ngươi là bạn gái của ta, mà ta giải thích cũng không rõ ràng lắm, nhưng mấy bác gái này thì cũng chẳng vừa gì, ngươi nghĩ thử coi, nếu ta nói ngươi không phải là bạn gái của ta, như vậy ngươi chẳng khác nào một khuê nữ lại bị ta ôm như vậy trên đường, thử hỏi, có trời mới biết được các nàng sẽ nghĩ về ngươi như thế nào a ” Phương Dật Thiên nói.

Lâm Thiển Tuyết trong lòng rất tức giận, nhưng nhất thời nàng không nghĩ ra lời gì để phản bác, trong lòng cố gắng áp chế hờn dỗi, trừng đôi mắt đẹp chưa đầy sát cơ nhìn Phương Dật Thiên, hận không thể dùng chính ánh mắt này mà đem Phương Dật Thiên tận diệt.

“ Đừng có nhìn ta với ánh mắt oán khí ngút trời như vậy chứ, cho dù ngươi có nhìn thế nào thì trên thân thể ta cũng không thiếu đi dù chỉ một miếng thịt, ách, nếu ngươi là đang thưởng thức dáng vẻ nam tính của ta thì ta cũng không phản đối đâu nha ” Phương Dật Thiên nói một cách chậm chạp, cuối cùng cũng nói xong, rồi sau đó nói thêm : “ Trên mặt ngươi nước mắt còn chưa có khô, nếu mà để cho Quả Nhi cùng Uyển Nhi nhìn thấy bộ dạng của ngươi bây giờ không chừng cón nghĩ là ta ăn hiếp ngươi đấy, ai, thôi để ta giúp ngươi lau đi vậy, hỏng rồi, hai tay ta đang bế ngươi như vậy thì không thể tách ra mà lau giùm ngươi a, bất quá cũng không sao, không thể dùng tay thì ta có thể dùng miệng lau giúp ngươi vậy ”

“ Cái gì??? Ngươi muốn dùng miệng giúp ta lau nước mắt…hỗn đản…ngươi dám….” Lâm Thiển Tuyết bất chợt như thấy sấm giữa trời quang, tựa hồ nhừ bị sét đánh, tên hỗn đản này lại có thể có ý nghĩ dùng miệng để giúp nàng “ lau khô ” nước mắt trên mặt sao?

Lão thiên à, chỉ cần nghĩ lại thôi Lâm Thiển Tuyết cũng không nhịn được mà có ý nghĩ đâm đầu tự tử cho xong hết mọi chuyện đi, gia hỏa này quả là đã vô sỉ đến vô địch rồi, những lời như vậy mà hắn cũng có thể nói ra được, mà lại còn đường đường hoàng hoàng, vậy mới cực kỳ là vô sỉ a.

“ Nếu ngươi không muốn ta dùng miệng lau cho thì tự mình lau sạch nước mắt đi a, nếu không ta nhìn bộ dáng sở sở động lòng người như vậy của ngươi lỡ không nhịn được mà cắn một miếng thì ta không chịu đâu nha, ai, rơi lệ mà cũng xinh đẹp động lòng người như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có mình ngươi a” Phương Dật Thiên khẽ thở dài nói.

Lâm Thiển Tuyết nghe hắn nói vậy có chút sửng sốt, lại nhìn thấy vẻ mặt của Phương Dật Thiên, trong nội tâm của nàng nổi lên cảm giác không nhịn được mà muốn bật cười lên, chẳng qua nàng không muốn bị Phương Dật Thiên thấy bộ dạng đang khóc mà lại cười của nàng, những phẫn hận cùng ủy khuất trong lòng nàng theo vậy cũng vơi đi hơn phân nửa.

Nàng thật sự rất sợ tên hỗn đản Phương Dật Thiên không biết xấu hổ mà thật sự dùng miệng lau khô nước mắt trên mặt nàng, nàng đành phải lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt mình, mà động tác đó quả thật cực kỳ đáng yêu, hơn nữa trên mặt nàng giờ phút này cũng có chút hơi hồng hồng, thâm chí tản ra hương thơm nhàn nhạt, thật đúng là muốn người ta cầm lòng không được mà cắn một cái.

Sau khi lau xong, Lâm Thiển Tuyết mới chậm rãi cảm nhận được cái ôm vô cùng kiên định và ấm áp của Phương Dật Thiên, bị tên hỗn đản này ôm, tuy nàng rất ngượng ngùng, nhưng trong lòng nàng rõ ràng cảm nhận được cõi lòng mình hoàn toàn có thể thả lỏng, cũng là ấm áp cực kỳ.

Rồi sau đó Lâm Thiển Tuyết bất chợt phát giác rằng mình như thế nào cũng không thể nào mà hận tên hỗn đản này được, ngược lại, cơ thể mềm mại của nàng cũng theo đó mà dần dần nóng lên, tiểu phúc không biết khi nào đã cảm giác được có một dòng nước ấm đang dần dần khởi động, hởi thở cũng theo đó mà trở lên dồn dập, ngực cũng bất giác mà phập phồng, cả người dường như trở lên vô lực.

Cảm giác đó vô cùng kỳ quái nhưng cũng rất tuyệt vời, cảm giác này trước đây nàng chưa từng cảm nhận được, tim đập như hươu chạy mà lại thẹn thùng vạn phần, nàng cứ như vậy để Phương Dật Thiên ôm nàng đi vào trong phòng trọ của hắn.

Trong phòng, Tô Uyển Nhi cùng Lâm Quả Nhi hai đại tiểu la lị nhìn Phương Dật Thiên cực kỳ bưu hãn đang ôm Lâm Thiển Tuyết mười phần thẹn thùng đi vào, hai người miệng mở lớn ra, đặc biệt là Lâm Quả Nhi, kinh ngạc đến nỗi mắt trợn trừng, tròng mắt thiếu chút nữa mà rớt ra ngoài.

Trười ơi, chị họ của mình từ khi nào lại trở lên ôn nhu động lòng người như vậy chứ ? Cư nhiên để sắc lang thúc thúc ôm trong lòng như vậy? Lâm Quả Nhi trong lòng hàng ngàn hàng vạn lần không thể tin, kinh ngạc không hiểu.

Thiếp Thân Đặc Công - Chương #456