Chương 42: Xấu Hổ Trong Nhà Vệ Sinh!


Phương Dật Thiên liếc mắt nhìn, thấy cánh tay mình trực tiếp áp trọn hai ngọn núi cao ngất mềm mại của Liễu Ngọc, hơn nữa, chúng còn đang bị tay hắn đè ép đến biến hình. (DG:nói gọn lại là bóp ^.^ đấy mà, NB: Hắc hắc, lão Huyết chỉ nghĩ bậy là nhanh)

Hắn trong lòng hít một ngụm lãnh khí, thầm nghĩ khó trách sao cánh tay lại thấy mềm mại như vậy, nguyên lai là ….

Có lẽ tình huống như vậy hắn trải qua cũng khá nhiều lần, nên xử lý cũng không có chút hoang mang, mặt không đỏ tim không run đỡ thân thể Liễu Ngọc đứng thẳng ổn định rồi buông tay, nắm lấy cánh tay Liễu Ngọc, thân thiết hỏi:

- Ngọc tỷ, không có việc gì chứ?

- Không, không có việc gì, không có việc gì, ôi, làm chị sợ muốn chết!

Liễu Ngọc khẽ thở ra, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lên ngực mình, có lẽ chuyện vừa rồi làm nàng quá hốt hoảng, bởi vậy cũng không để ý đến cánh tay Phương Dật Thiên tiếp xúc thân mật với bộ ngực của mình.

- Không sao là tốt rồi, có lẽ, sàn nhà chỗ này bị trơn, đi lại cẩn thận một chút.

Phương Dật Thiên cười cười, dặn nói.

Liễu Ngọc gật gật đầu, nói:

- Cảm, cảm ơn em, đúng rồi, em ra phòng khách nghỉ ngơi đi, chị thu dọn một lúc là xong.

Chiếm tiện nghi Liễu Ngọc, nhưng nàng lại nói cảm ơn, điều này làm Phương Dật Thiên có chút ngượng ngùng, hắn cười nói:

- Ân, vậy…em ra ngoài phòng khách chơi cùng Thi Thi.

Liễu Ngọc mỉm cười gật đầu, men rượu say làm mặt nàng ửng hồng, trông như trái đào chín, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái!

Liễu Thi Thi ở phòng khách đang chơi búp bê, nhìn thấy Phương Dật Thiên đi tới ngọt ngào cười, nói:

- Phương ca ca, ăn no rồi ạ?

- Ăn no rồi, anh đang suy nghĩ ngày mai mua quà gì tặng em cho tốt đây.

Phương Dật Thiên ngồi bên cạnh Liễu Thi Thi, nghiêng đầu suy nghĩ, sau chuyển về hướng Liễu Thi Thi hỏi:

- Thi Thi, nói cho Phương ca ca nghe, em thích cái gì đi.

- Phương ca ca tặng em cái gì em đều sẽ thích.

Cô bé ngây thơ nói.

- Thật không, anh nghĩ chút…Đúng rồi, lần trước không phải nói em muốn đi xe đạp sao? Ca ca tặng em một chiếc xe đạp màu phấn hồng, thế nào?

Phương Dật Thiên cười nói.

Liễu Thi Thi nghe vậy đôi mắt đen sáng rực lên, cao hứng cười hỏi:

- Thật ạ?

- Đương nhiên là thật.

Phương Dật Thiên không nhịn được nhéo cặp má bầu bĩnh, lại hỏi:

- Đúng rồi, Thi Thi, nhà vệ sinh chỗ nào vậy?

Vừa rồi uống không ít rượu, Phương Dật Thiên thật sự có điểm quá mót, liền hỏi.

Liễu Thi Thi giơ cánh tay nhỏ bé chỉ, nói:

- Là ở kia, đi ra là thấy ngay.

- Um, được rồi.

Phương Dật Thiên nói xong liền hướng nhà vệ sinh đi đến, đến nơi thấy đèn đang sáng, bất quá cửa cũng chỉ khép hờ, hắn nghĩ thầm Liễu Ngọc hẳn là còn trong bếp dọn dẹp, trong nhà vệ sinh chắc là không có người.

Do vậy cứ thế đẩy cửa định vào ---

-Là, là Dật Thiên sao...... từ từ, chị, chị đi ra......

Liễu Ngọc vậy mà lại ở bên trong, nàng vội vàng kéo quần lên, sau đó khép lại cánh cửa vừa bị Phương Dật Thiên đẩy ra, ngữ khí gấp gáp cùng thẹn thùng nói.

Giây phút đó, đại não Phương Dật Thiên như thiếu dưỡng khí, hoàn toàn ngừng hết mọi phản ứng, hắn vạn lần không ngờ Liễu Ngọc đang trong nhà vệ sinh, mà hắn lại còn đẩy cửa ra, dù Liễu Ngọc nhanh tay khép lại, nhưng là, chỉ trong nháy mắt đó một mảng tuyết trắng bóng loáng cũng mãi mãi lưu lại trong đầu hắn! (NB: Bình thường người ta nhìn thẳng, sao chú này thấy nhanh thế nhỉ?)

Một mảng trắng bóng…thấp thoáng, còn có rừng rậm…( DG: Chảy máu cam mất thôi.)

Trời ạ, hắn thấy không thể tha thứ cho bản thân!

“Két!” một tiếng, cửa phòng vệ sinh mở, Liễu Ngọc đi ra, lúc này hai má nàng so với lúc uống rượu còn hồng hơn, đã nhuộm màu ửng đỏ, mị nhãn liếc thấy biểu tình xấu hổ nhìn Phương Dật Thiên, ngập ngừng nói:

- Nhà vệ sinh, cửa bị hỏng, còn, còn chưa sửa được…Chị, chị nghĩ em đang ở phòng khách…

- Em, em cũng vậy nghĩ chị còn trong phòng bếp…Khụ khụ, cửa nhà vệ sinh bị hỏng sao? Ách, mai rảnh em sẽ sửa giúp.

Phương Dật Thiên hiện giờ chỉ hận không có khe nứt nào để chui xuống.

- Thật à? Vậy, vậy thật sự cám ơn… Chị ra trước.

Liễu Ngọc cười cười, cố gắng làm ra vẻ thản nhiên nhưng vẫn không che được tia ngượng ngùng cùng xấu hổ trong ánh mắt .

Liễu Ngọc xoay người đi rồi Phương Dật Thiên vào nhà vệ sinh, hắn hít một hơi thật sâu, hận không thể cho mình hai cái bạt tai.

Xấu hổ, thật sự con mịa nó xấu hổ! Không nói đến vừa rồi Liễu Ngọc trượt ngã đã giơ tay ra đụng trúng bộ ngực, chỉ cần nói đến lúc nãy người ta đang trong nhà vệ sinh hắn lại đẩy cửa xông vào, hơn nữa, còn nhìn thấy thứ không nên nhìn, càng suy càng xấu hổ?

Giải quyết nỗi buồn xong rửa tay, hít thở sâu, vẻ mặt thản nhiên tiêu sái trở lại phòng khách, trên bàn phòng khách đã đặt một cái bánh sinh nhật, trên bánh sinh nhật có cắm bảy cây nến, hiển nhiên Liễu Thi Thi đã bảy tuổi.

- Phương ca ca, anh tới rồi, chờ anh đến châm nến đây.

Liễu Thi Thi vỗ bàn tay bé nhỏ nói.

Phương Dật Thiên cười, lấy bật lửa tuần tự châm bẩy cây nến, khóe mắt thoáng nhìn, Liễu Ngọc ngồi bên cạnh thần thái vẫn có chút mất tự nhiên, khuôn mặt trái xoan vẫn như cũ đỏ lên, rõ ràng chuyện vừa rồi trong nhà vệ sinh còn chưa có tan biến đi hết.

Sau khi thắp xong nến Phương Dật Thiên cười nói:

- Kế tiếp chúng ta cùng hát bài chúc mừng sinh nhật!

Nói xong, hắn bắt nhịp bài hát chúc mừng sinh nhật bằng thanh âm có chút khàn khàn, dưới sự dẫn dắt của hắn, hai mẹ con Liễu Ngọc cùng Thi Thi cũng vui vẻ hát theo.

- Thi Thi, ước đi.

Liễu Ngọc nhìn ánh nến chập chờn trên gương mặt khả ái của nữ nhi, ánh mắt tràn ngập từ ái nói.

- Vâng!

Liễu Thi Thi nói xong liền chắp hai tay, chăm chú ước, sau đó chu miệng không ngừng thổi nến, thổi tắt cả bảy ngọn nến, vui vẻ nói:

- Được rồi, chúng ta ăn bánh ngọt được chưa?

Sau đó Liễu Ngọc cắt bánh, Phương Dật Thiên lúc trước đã ăn rất no, bởi vậy cũng chưa ăn bánh, đa số thời gian là cùng Thi Thi chơi đùa.

Một lát sau Phương Dật Thiên nhìn đồng hồ thấy đã muộn, cũng nghĩ chuẩn bị rời đi, liền đứng dậy, nói với Thi Thi:

- Thi Thi, Phương ca ca phải về nghỉ ngơi, qua ngày hôm nay em đã thêm một tuổi a, phải hiểu chuyện, càng phải nghe lời mụ mụ hơn, có được hay không?

- Vâng.

Liễu Thi Thi gật gật đầu.

- Dật, Dật Thiên, em phải về sao?

Liễu Ngọc cũng đứng lên.

Đôi mắt trong suốt long lanh có điểm không giám nhìn thẳng ánh mắt Phương Dật thiên.

-Ân, cũng đã khuya, đêm nay em rất vui.

Phương Dật Thiên cười nói.

- Vậy, chị tiễn em.

Liễu Ngọc nói xong liền đưa Phương Dật Thiên tới cửa, Phương Dật Thiên nói nàng không cần tiễn nữa, hắn tự mình xuống lầu.

Liễu Ngọc lúc này đột nhiên nhìn thẳng vào hai mắt Phương Dật Thiên, nói:

- Cám ơn, Dật Thiên, cám ơn em.

- Cảm ơn em?” Phương Dật Thiên có chút mờ mịt.

- Đúng vậy, bởi vì chị nhận ra, ba năm qua đây là sinh nhật vui nhất của Thi Thi, đó là bởi vì có em, cám ơn, thực, thật sự cám ơn em....

Liễu Ngọc thanh âm có chút không kìm lòng được nghẹn ngào, đôi mắt hơi đỏ, rất động lòng người.

Phương Dật Thiên trong lòng hơi động, bộ mặt cười cười, nói:

- Ngọc tỷ, đêm nay em cũng thật cao hứng, Thi Thi là đứa bé ngoan, em cũng thực sự thích nàng. Được rồi, Ngọc tỷ về với Thi Thi đi, em đi xuống đây.

Liễu Ngọc ánh mắt ngấn ngấn lệ, gật gật đầu.

Phương Dật Thiên nhìn nàng một cái thật sâu rồi dứt khoát xoay người bước xuống lầu, hắn sợ nếu mình không đi sẽ nhịn không được tiến lên đem người phụ nữ ôn nhu trước mặt ôm vào trong ngực, cho nàng một cái ôm ấm áp, cho nàng một bờ vai rắn chắc.

Hắn cũng biết, hắn làm vậy Liễu Ngọc cũng không cự tuyệt, nhưng hắn không muốn.

Có lẽ, thời cơ còn chưa tới.

Thiếp Thân Đặc Công - Chương #42