Thân thể Phương Dật Thiên đang ở trên người Tiêu Di, hai tay hắn vẫn đang ở trên nhũ phong mềm mại của Tiêu Di không chịu rời, hai tay trắng bóc của Tiêu Di thì đang ôm cổ Phương Dật Thiên, vô luận là ánh mắt như thế nào, đều thấy cảnh tượng trước mắt cực kỳ mập mờ.
Không cần động não cũng biết bọn họ chuẩn bị phát sinh cái gì.
Nhưng, hết lần này tới lần khác, tại thời khắc then chốt, Lâm Thiên Tuyết lại chạy lên đây, hơn nữa lại chạy thằng tới gian phòng của Tiêu Di.
Thân thể hai người cùng giật mình, sau đó Tiêu Di cấp tốc hồi phục tinh thần, đẩy Phương Dật Thiên ra, thần trí đã như lúc đầu, khuôn mặt đỏ ửng của nàng như muốn chảy nước, nàng vội vã ngồi dậy, thấp giọng nói: "Tiểu, tiểu Tuyết tới!"
Phương Dật Thiên hít sâu, cũng ngồi nghiêm trang bên cạnh Tiêu Di, lúc này, tiếng gọi của Lâm Thiên Tuyết lại truyền đến.
Tiêu Di không thể làm gì khác hơn đành trả lời, nói nàng cứ mở cửa mà vào.
Lâm Thiên Tuyết vừa mở cửa đi vào thì Phương Dật Thiên nói luôn: "Tiêu Di, thân thể đã tốt hơn chưa, massage có hiệu quả hay không?"
Tiêu Di mặt hơi nóng lên, phối hợp nói: "Tốt, tốt hơn nhiều rồi, phải cảm ơn Phương Dật Thiên."
"Không cần, ha ha, Thiên Tuyết, cô tìm Tiêu Di có việc à? Tôi xuống dưới trước nha." Phương Dật Thiên cười cười, liền đứng lên, chào Tiêu Di xong lền đi xuống phía dưới.
Phương Dật Thiên đi xuống lầu vừa đi vừa tiếc, mới có chút cảm giác với Tiêu Di đã bị Lâm Thiên Tuyết xông vào phá rối, nếu như không có Lâm Thiên Tuyết phá rối thì hắn có cơ hội rất lớn để xử lí Tiêu Di ngay tại chỗ.
Chuyện tốt bị phá đi, lẽ nào thực sự ứng với câu "Làm việc tốt thường gian nan!"?
Nhưng hắn cũng hiếu kỳ, sao đêm nay Tiêu Di lại chủ động như vậy? Sự tình tới quá nhanh khiến hắn chưa kịp phản ứng lại.
Hắn biết, khi nữ nhân trong thời gian cái kia đến, sẽ có lúc trong lòng cảm thấy trống rỗng bất lực, thường thường nam nhân lúc này là dễ thừa dịp mà tấn công.
Mặc kệ như thế nào, hôm nay Tiêu Di đã có điểm đột phá, dù sao về sau vẫn còn nhiều cơ hội.
Nhớ lại cảnh triền miên với Tiêu Di, cảm xúc của Phương Dật Thiên vẫn đang loạn cào cào, thân thể mềm mại của Tiêu Di cứ luẩn quẩn trong đầu hắn, đặc biết là cặp tuyết phong to lớn mà cao ngất càng khiến hắn... phê đến đê tê mê vô cùng.
Nhìn phản ứng của Tiêu Di, Phương Dật Thiên có thể nhìn ra Tiêu Di đã rất lâu chưa triền miên cùng nam nhân, cùng một thục nữ xinh đẹp động nhân như vậy mập mờ với nhau tất nhiên là một việc vô cùng kích thích.
Phương Dật Thiên thở sâu, cố gắng ổn định lại tâm tình đang phập phồng bất định, sau đó đi xuống phòng khách, Chân Khả Nhân đang ở sô pha gọi điện thoại cho người khác, nhưng nghe ngữ khí của nàng lại có vẻ bực mình.
"Lâm Bình, tôi nói bao nhiêu lần rồi, anh đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, chuyện giữa tôi với anh là không có khả năng!" Chân Khả Nhân lạnh lùng nói vào điện thoại.
Phương Dật Thiên thức thời ngồi ở một bên, cũng không có đi quấy rối Chân Khả Nhân, châm điếu thuốc, rít một hơi xong liền cầm tờ báo lên đọc.
"Là bạn trai của tôi? Anh dựa vào cái gì mà nói tôi không có bạn trai? Mặc kệ tôi có bạn trai hay không cũng không liên quan đến anh, anh không thích hợp với tôi, sau này nếu như anh còn dây dưa nữa tôi sẽ không thèm nghe điện thoại của anh,tôi thề."
Phương Dật Thiên nghe Chân Khả Nhân nói thì buồn cười, xem ra lại có một tên không biết trời cao đất rộng muốn theo đuổi Chân Khả Nhân, lại bị nàng bắt bẻ đến thương tích đầy mình, không chừa lại một con đường sống.
Nữ nhân như Chân Khả Nhân, nếu không có tuyệt kỹ hàng yêu phục ma thì làm sao có thể cầm được nàng? Làm không tốt còn bị nàng hung hăng dẫm nát dưới chân!
Đối phó với người như Chân Khả Nhân đương nhiên là không thể mềm, truy cầu nữ nhân như nàng mà cứ lúc nào cũng đưa bộ mặt ra quấy rầy nàng chắc chắn là không thích hợp, nàng lãnh ngạo từ trước đến nay, nếu muốn đối phó nàng thì chỉ có càng thêm cường ngạnh mới được, quyết không để nàng đè đầu cưỡi cổ, nếu không đổi lấy kết quả là sự hèn mọn, khinh thị của nàng.
" Anh không tin tôi có bạn trai? Được, tôi nói cho anh, bạn trai tôi lúc này đang ở đây, anh có muốn nói với anh ấy vài câu không?" Chân Khả Nhân tức giận nói, ánh mắt thoáng nhìn về phía Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, nghĩ thầm, bạn trai của Chân Khả Nhân ở bên cạnh nàng? Sao lại không thấy? Ẩn thân? Ẩn thân cái..., xem ra tiểu ny tử này chuẩn bị đem mình làm lá chắn a!
Quả nhiên, Chân Khả Nhân ngoéo tay với hắn một cái, nói rằng: "Phương Dật Thiên, lại đây!"
"Có việc gì?" Phương Dật Thiên nhàn nhạt hỏi.
"Giúp tôi đuổi cái tên này đi." Chân Khả Nhân che điện thoại, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Phương Dật Thiên lắc đầu, cười khổ một tiếng, suy nghĩ một chút, hắn đứng lên, đi tới bên cạnh Chân Khả Nhân rồi ngồi xuống, sau đó vươn tay ôm lấy cổ Chân Khả Nhân, Chân Khả Nhân phản xạ có điều kiện liền né tránh, mày liễu khẽ đảo, lạnh lùng nói: "Anh muốn làm gì?"
"Khả Nhân ‘’baby’’. lại đây, hôn một cái nào, tên vương bát đản nào gọi điện thoại cho em vậy, cẩn thận anh ghen!" Phương Dật Thiên ha hả cười, lớn tiếng nói, hắn tin rằng nam nhân bên kia điện thoại chắc chắn là nghe được.
Chân Khả Nhân vừa tức vừa giận, nàng không nghĩ tới Phương Dật Thiên lại phối hợp như vậy, chần chờ một chút, Phương Dật Thiên liền đưa tay kéo nàng lại, cười hì hì nói rằng: "Khả Nhân, thân thể của em thật là thơm a, vừa thơm vừa động lòng người, đêm nay chúng ta làm thêm lần nữa nha!"
Chân Khả Nhân sắc mặt trắng bệch, ánh mắt giết người nhìn Phương Dật Thiên, sau đó hướng phía điện thoại nói hai câu liền cúp máy, sau đó đẩy Phương Dật Thiên ra, tức giận nói: "Phương Dật Thiên, tôi cảnh cáo anh, đừng động thủ động cước với tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh!"
"Ôi chao, năm nay người tốt sống thật khó khăn a, tôi không phải phối hợp rất tốt với cô sao, nếu không đối phương sao có thể tin tưởng? Giúp cô một lần, cô không cảm ơn thì thôi, nhưng qua cầu rút ván như vậy thì tôi chưa thấy nhiều lắm." Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
"Hừ, anh giúp tôi là thật, nhưng tôi không có cho anh động thủ động cước, anh có biết hay không, anh làm như vậy thì rất chán ghét, rất dung tục?" Chân Khả Nhân lạnh lùng nói.
"Chán ghét, dung tục? Được rồi, cô đã như vậy thì tôi cũng không thể nói gì, tôi không nghĩ là cô chán ghét tôi như vậy tại sao lại còn nhờ tôi giúp đỡ? Chẳng phải là cô nhờ tôi mạo nhận sao?" Phương Dật Thiên cười cười, còn nói thêm: "Hơn nữa, là tôi hay cô nhận định đây là bạn trai, nên mới nói tôi là bạn trai của cô?"
" Anh ít ác tâm chút, tôi nói rồi, nam nhân toàn bộ thế giới chết sạch tôi mới lo lắng cho anh, hiện tại thì miễn đi." Chân Khả Nhân hừ một tiếng.
"Ặc, cô có thể nói như vậy khiến tôi rất cao hứng, tôi là người đã có vợ, tôi còn lo lắng cô nhúng tay vào a." Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười cười.
"Hừ, anh cho rằng với điều kiện của tôi, còn cần trở thành người thứ ba sao? Thấy anh thì trong lòng lại thấy buồn bực! Đêm nay ước hẹn anh phải nhớ cho kỹ, không dám tới là cháu trai của tôi!" Chân Khả Nhân nói.
"Không phải chỉ là đua xe thôi sao, có cái gì mà không giám, cùng lắm là thua thôi! Được rồi, nếu tôi thắng thì được cái gì? Hay cứ đưa ra yêu cầu của mình?" Phương Dật Thiên có hứng thú hỏi.
"Đúng, nhưng mà anh yên tâm, anh không thắng được đâu! Anh thua phải đáp ứng vô điều kiện yêu cầu của tôi!"
"Chỉ cần cô không yêu cầu đem tôi thiến, tôi sẽ phụng bồi đến cùng!" Phương Dật Thiên lười biếng nói.
"Được, một lời đã định!" Chân Khả Nhân cười nhạt.
Phương Dật Thiên nhìn sắc mặt chắc thắng của Chân Khả Nhân, hơi có chút nghi ngờ, vì sao nàng chắc chắn nàng sẽ thắng?Lẽ nào trong đó có gì?
Mặc kệ, đến tối nay sẽ biết thôi!