Chương 237: Tâm Tình Của Lam Tuyết!


Kinh thành.

Bên trong một toà hồng tường đại viện, bên trong có một toà tiểu lâu ba tầng có phong cách cổ xưa, hiện lên một cổ nội tình thâm trầm, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng.

Là một trong tam đại hồng sắc gia tộc ở kinh thành, lão nhân đang ngồi trong hồng tường đại viện thế nhưng năm xưa lại là Tổng tư lệnh quân khu của kinh thành, đức cao vọng trọng, được người tôn kính, uy vọng của hắn cao đến mức mà quốc gia cao tầng vào các ngày lễ tết cũng phải quang lâm nơi này để vấn an hắn.

Lam lão gia tử tuy sắp tới bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn, uy vọng càng không giảm, thế nhưng, gần đây hắn lại có một chút chuyện cần phải giải quyết, đó là về bảo bối tôn nữ Lam Tuyết của hắn.

Khi Lam Tuyết biết được tin tức của Phương Dật Thiên liền cố ý đi Thiên Hải một mình để tìm hắn, cho nên Lam lão gia tử hiển nhiên là không có biện pháp, hắn không chống nổi sự dây dưa mỗi ngày của cô bảo bối tôn nữ mỗi ngày.

Lam lão gia tử tuy nói miệng đáp ứng bảo bối tôn nữ của mình đi Thiên Hải trước, nhưng hắn lại không yên lòng, công tác chuẩn bị ở Thiên Hải chưa xong thì hắn sẽ không cho bảo bối tôn nữ đi Thiên Hải.

Lam lão gia tử hôm nay vẫn ngồi đọc sách tại thư phòng như mọi ngày, lúc này, điện thoại riêng của hắn vang lên, nhìn số điện thoại hiển thị, là từ một số điện thoại của chính quyền một thành phố nào đó gọi điện tới, đối với số này hắn rất quen thuộc, bởi vì nó là của con trai hắn Lam Chính gọi đến.

"A lô, Chính nhi, sự tình đã an bài thoả đáng cả chưa?" Lam lão gia tử cầm lấy điện thoại hỏi.

"Phụ thân,con đã nhờ người tìm phòng ở Thiên Hải rồi, đã mua xong, Tuyết nhi nếu đi Thiên Hải thì có thể trực tiếp vào ở." Trong điện thoại vang lên âm thanh trầm ổn, nội liễm của một nam nhân.

"Uh, con không liên lạc với chính quyền Thiên hải chứ?" Lam lão gia tử gật đầu.

"Không có, không phải người nói là không nên kinh động chính quyền Thiên Hải sao, con nhờ một người bằng hữu mua dùm." lam Chính nói.

"Uh, tốt, được rồi, đến lúc đó cho Tiểu Phong âm thầm theo sau, có Tiểu Phong âm thầm bảo hộ tiểu Tuyết ta cũng yên tâm."

"Phụ thân, thế sao được, Tiểu Phong là thiếp thân hộ vệ của người, hay là để con phái người ở bên này cũng được."

"Không có việc gì đâu, ta ở nhà cũng không cần Tiểu Phong bảo hộ, hơn nữa Tiểu Phong đi thì ta yên tâm hơn nhiều." Lam lão gia tử nói ra.

Lam Chính thoáng trầm mặc, sau đó nói: "Vậy cũng được,để Tiểu Phong âm thầm đi theo.Hàizz, không biết tên Phương Dật Thiên này nghĩ như thế nào, nhiều lần khiến Tuyết nhi vì hắn mà lo lắng.Tuyết nhi nó gần đây có khoẻ không?"

"Tuyết nhi à, từ khi biết được tin tức của tiểu tử kia thì cả ngày vui vẻ vô cùng, đang ngóng trông được đi Thiên Hải sớm một chút đấy." Lam lão gia tử ha hả cười nói.

"Thiên Hải bên kia còn cần an bài một chút việc nữa, đại khái một tuần nữa là Tuyết nhi có thể đi Thiên Hải rồi." Lam Chính nói.

"Uh, tốt." Lam lão gia tử gật đầu, lại nói thêm: "Chính nhi, tỉnh Giang Nam bên kia sẽ tiến hành tuyển cử tỉnh trưởng nhiệm kỳ mới,con là phó nên cơ hội rất lớn, kinh thành bên này ta cũng có chút quan hệ, với công tích những năm gần đây của con hẳn là thích hợp làm tỉnh trưởng, chỉ hy vọng con chăm lo việc nước, tạo phúc một phương, làm ra chút công tích, đừng làm mất mặt Lam gia!"

"Vâng, phụ thân, giáo huấn của người con sẽ ghi trong lòng." Lam Chính cung kính nói.

Lam lão gia tử gật đầu: "Được rồi, không có việc gì thì cúp máy đi, mấy ngày này, nhân lúc rảnh rỗi con cũng nên trở lại một chuyến, trước khi tiểu Tuyết đi Thiên Hải thì gặp nó một chút, từ bé đến lớn nó với con xa thì nhiều mà gặp thì ít, không cần trả lời đâu."

Lam Chính đồng ý vài tiếng rồi cúp điện thoại.

Lam lão gia tử cúp điện thoại xong, khẽ thở dài, thì thào nói: "Phương Dật Thiên ơi Phương Dật Thiên, tên tiểu tử thối này, sau này cậu mà không thương yêu Tuyết nhi cho thật tốt thì xem ta sẽ lột da cậu như thế nào!"

Tại tầng ba của tiểu lâu, trong căn phòng trang nhã, thanh tịnh, Lam Tuyết hai tay chống cằm, lẳng lặng ngồi ở cửa sổ, nhìn cây hòe bên ngoài cửa sổ, tựa hồ là đang nghĩ đến cái gì đó.

Ánh dương đi vào tựa như từng làn sóng màu vàng nhạt, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của nàng, đẹp tựa như hoa lan nở rộ, đón nhận ánh dương chiếu xạ, như muôn hoa đua nở trên trần gian, đẹp tựa bức tranh, là hình ảnh hiếm thấy trên thế gian.

Tay nàng đang cầm một phần tư liệu, mặc dù chỉ có vài tờ, ghi lại một chút hành trình của Phương Dật Thiên tại Thiên Hải, cùng với những việc mà hắn từng trải qua, nàng đã nhìn năm, sáu lần, thậm chí thuộc lòng từng chữ một trong tư liệu đó.

Nàng đột nhiên uốn cái eo, vươn vai, làm xuất hiện những đường cong cực kỳ ưu mỹ trên thân thể xinh đẹp, nàng nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt tựa như mộng ảo, hài lòng cảm thụ được sự ấm áp khi được tắm rửa bởi ánh dương ấm áp.

Sau đó, nàng lại mở mắt, đưa lên phần tư liệu, lại nhìn, khoé miệng không tự chủ được mà nổi lên một nụ cười, nụ cười đó rất đẹp, cho dù là tảng băng trước mặt nàng cũng phải tan chảy.

"Chỉ ba tháng mà đổi việc tới ba lần, thật là thú vị." Lam Tuyết thì thào nói "Lần đầu là vì tác phong lười nhác, đi muộn về sớm, bị sa thải, lần thứ hai là công khai chống đối với lão bản, bất mãn với an bài của lão bản, lần thứ ba là tự động xin nghỉ, mục đích là nhường cho một nữ sinh viên gia cảnh bần cùng ở lại..."

"Dật Thiên, anh làm sao lại như thế này a, lười biếng, bất quá em nhìn ra được anh đang trốn tránh cái gì, em tin rằng một ngày anh sẽ đem những sự tình trước kia nói cho em!" Lam Tuyết lẩm bẩm, phương tâm âm thầm hoan hỷ, nghĩ tới việc vài ngày nữa sẽ đi Thiên Hải là thấy Phương Dật Thiên, tâm tình của nàng lại vừa kích động vừa lo lắng.

Kích động là vì lại có thể thấy hắn, lo lắng là không biết lần này hắn có chạy mất nữa không?

Bất quá trong lòng nàng đã âm thầm quyết định, lần này nàng sẽ gắt gao ôm lấy tay Phương Dật Thiên, cho dù hắn muốn chạy cũng bỏ không ra, chỉ cần gắt gao ôm lấy tay thì nàng sẽ không sợ, cho dù Phương Dật Thiên có chạy đến chân trời góc biển nàng cũng sẽ đi theo.

Lam Tuyết tiếp tục nhìn xuống, trên mặt vẫn còn lưu lại nụ cười ưu mỹ: "Cuối cùng là làm bảo an tại Hoa Thiên tập đoàn, được một ngày thì được Lâm Chính Dương chọn làm bảo tiêu cho nữ nhi cho đến tận bây giờ."

"Hừ, bỏ mặc vị hôn của mình để đi làm bảo tiêu cho người khác, rõ ràng là cố ý làm cho mình khó chịu!" Lam Tuyết bĩu môi, trong lời nói nghe được mùi dấm chua nồng đậm, bởi vì nàng đã nhìn qua ảnh của Lâm Thiên Tuyết, bản thân nàng đã xinh đẹp kinh người, cực kỳ tuyệt mỹ, thế nhưng thấy ảnh của Lâm Thiên Tuyết thì nàng cũng phải sợ hãi than Lâm Thiên Tuyết quá mỹ lệ.

Nàng lo lắng Phương Dật Thiên làm bảo tiêu cho một đại mỹ nữ như Lâm Thiên Tuyết có bị nàng hấp dẫn hay không, nếu là như vậy thì nàng cũng không đồng ý.

Trong ý nghĩ của nàng, nàng đã đưa Phương Dật Thiên làm trượng phu tương lai, nàng đương nhiên không muốn thời gian tới trượng phu của nàng bị người khác mê hoặc, cho nên nàng mới vội vã đi tới Thiên Hải, mục đích là nắm chặt Phương Dật Thiên, không cho hắn lẩn trốn.

Cuối cùng, nàng nhìn lại phần tư liệu trên tay, lúc này nàng mới chậm rãi đứng lên, tư thái yểu điệu, xinh đẹp, vừa đứng lên thì nàng nghe được tiếng Lý mụ gọi nàng xuống ăn sáng.

Nàng lên tiếng, đặt phần tư liệu lên bàn, nghĩ thầm trong lúc ăn sáng có thể hỏi gia gia xem lúc nào có thể đi Thiên Hải.

Thiếp Thân Đặc Công - Chương #237