Là khu thương mại xa hoa nhất thành phố Thiên Hải, Ngân Huy thương hạ đương nhiên mọi người đều biết, bất quá có thế thường xuyên đến đó thì chỉ có vài người.
Phương Dật Thiên lái xe đến Ngân Huy Thương Hạ sau khi hỏi vị trí đỗ xe từ bảo an, mở cửa xe, Tiêu Di đang muốn đi tới, lúc này nàng lông mày hơi nhíu lại, dạ dày có chút đau, vươn tay phải nói: "Đỡ tôi một chút"
Phương Dật Thiên nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó nhanh tay cầm lấy bàn tay mềm mại củaTiêu di, loại cảm giác tiếp xúc thân mật này thật kích thích a.
Tiêu Di đợi một lát, cảm giác đau đớn nơi bụng dường như biến mất, sắc mặt nàng khôi phục như thường, bàn tay đang bị Phương Dật Thiên cầm cũng không có rút về, rõ ràng là ám chỉ gì đó với PDT.
Bất quá, Phương Dật Thiên lại không đọc ra tâm tư của Tiêu Di, hắn cũng không muốn chiến tiện nghi quá nhiều, hắn chủ động buông tay, sóng vai với Tiêu Di vào Ngân Huy Thương Hạ.
Phương Dật Thiên tuy nói là sóng vai đi tới, bất quá vẫn bảo trì khoảng cách với Tiêu Di, dù sao hắn vẫn nhớ thân phận hắn, một người bất luận là ở thời điểm nào cũng phải nhớ kĩ thân phận của mình, như vậy mới không xuất hiện tình huống, khách vượt mặt chủ hoặc vài tình huống xấu hổ khác.
Nhưng là Tiêu Di liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên cặp mắt mê người kia dường như mang theo một tia oán khí, nàng nói: ''Đi cùng tôi chả lẽ rất khó chịu?"
"A? Sao lại thế được, ai được đi cùng Tiêu Di là có đại phúc." Phương Dật Thiên trong lòng không khỏi ngẩn ra, vội nói.
Tiêu Di nhìn hắn, trong mắt không khỏi hiện ra ý cười: "Vậy anh đi xa tôi như vậy làm gì? Nhìn như hai người xa lạ vậy."
Phương Dật Thiên nghe vật không khỏi cười cười, đi đến cạnh Tiêu Di, không ngờ Tiêu Di tự nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay trái hắn, tất cả đều rất tự nhiên.
Phương Dật Thiên trong lòng giật mình không nhỏ, đoán không ra Tiêu Di có ý tứ gì, tục ngữ nói lòng dạ đàn bà sâu như biển, khó dò, chẳng lẽ thục nữ cũng vậy? Chỉ sợ còn sâu hơn biển a.
Sau đó,. Phương Dật Thiên lại nghĩ, Tiêu Di rox ràng đến trung tâm thương mại, lại nói với đám người Lâm Thiên Tuyết là ra ngoài có việc, lúc này lại chủ động cầm tay hắn, đây là ý gì? Chẳng lẽ là muốn cố ý tách khỏi bọn Lâm Thiên Tuyết để lén đi trộm tình?
Phi phi, cái gì mà trộm tình, Tiêu Di là loại người như thế sao? Xem ra cần chấn chỉnh tư tưởng, Phương Dật Thiên âm thầm chửi rủa mình
Bất quá bị Tiêu Di lôi kéo thật tư vị so với thiên đường còn khoái hơn, cánh tay Tiêu Di mềm mại trơn bóng, tới gần nàng một cỗ thành thục hương vị xông vào mũi, vo cùng thích thú, trọng yếu hơn là, ngay sau đó cánh tay Phương Dật Thiên như vô ý cọ lên ngực Tiêu Di, mềm mại co dãn, Phương Dật Thiên trong lòng thân thầm trong lòng thật tiện nghi cho cái cánh tay.
Tiêu Di kéo PDT đi tới, khuôn mặt cực kì thản nhiên, thân thể thành thục mêm người của nàng tỏa ra một thứ hương vị cao quý, cừa nhìn đã biết là thiếu phụ cao sang.
Tại Ngân Huy Thương Hạ có vài người bán hàng nhìn thấy Tiêu Di, đều đoán Tiêu Di và Phương Dật Thiên là một cặp, Tiêu Di tuy đã 30 tuổi, bất quá bởi vì bảo dưỡng tốt, hơn nữa trên người có cỗ khí chất cao quý, nhìn qua cũng khoảng 25.
Nếu như không phải trên người nàng có thêm hương vị từng trải tạo ra phong vận thành thục, như vậy tuyệt đối là một cô gái mười tám!
Mà Phương Dật Thiên tuổi còn trẻ, nhưng khuôn mặt kiên cường mang theo vẻ tôing thương, mơ hồ còn có ý uể oải chán chường, đứng cạnh Tiêu Di cực kì hợp, khó trách vài người bán hàng đều coi họ là một cặp.
Cũng không biết Tiêu Di và Phương Dật Thiên biết được suy nghĩ cảu những người bán hàng naỳ thì sẽ ra sao.
Kế tiếp, Phương Dật Thiên cảm thấy kì quái là Tiêu Di tiến vào Ngân Huy Thương Hạ không có đến chỗ Silverlit Chanel, Estee Lauder, Louis mà lại dẫn hắn đến chỗ trang phục Er Gemeng (Ferragamo) dành cho nam.
Đi vào cửa hiệu Er Gemeng Tiêu Di buông tay Phương Dật Thiên ra, trực tiếp chọn một bộ âu phục xa xỉ.
Âu phục hiệu Er Gemeng dành cho nam trên thế giới vô cùng nổ tiếng, mẫu trang phục thành thục, trầm ổn, xứng là kiệt tác, trên thế giới nhiều nhân sĩ thượng lưu đều ưa chuộng.
PDt tuy không biết thương hiệu Er Gemeng bất quá hắn chỉ cần liếc mắt nhìn giá cả trên quần áo thì âm thầm giật mình, tùy tiện chọn một cái cũng là tiền vạn, trọn bộ âu phục cũng phải gần mười vạn a!
Lúc này Tiêu Di nhìn trúng một bộ âu phục đen sẫm, căn cứ vào hình thể Phương Dật Thiên chọn cỡ, sau đó nói: "Phương Dật Thiên anh thử bộ này xem."
Phương Dật Thiên nghe vậy ngẩn ra, thầm nghĩ chả lẽ Tiêu Di dân hắn đến đây là muốn mua quần áo cho hắn? Ngẫm lại thật không có khả năng, vô duyên vô cớ vì soa lại mua quần áo cho hắn? Lại còn quý giá như thế, Chắc là bảo hắn thử để mua cho nam nhân khác.
Trong lòng tuy hồ nghi, nhưng vẫn tiếp lấy bộ quần áo từ tay Tiêu Di, sau đó đi vào phòng thay đồ, mặc thử một chút âu phục hàng hiệu cảm giác cũng không tồi.
Một lúc sau, Phương Dật Thiên đi ra, trên người mặc một bộ âu phục vừa vặn, phảng phất như làm theo yêu cầu của hắn, sau khi mặc bộ âu phục đi ra Phương Dật Thiên như biến thành một người khác, có phong độ cực kì trầm ổn, đường nét góc cạnh mơ hồ lộ ve tôing thương, tựa hồ tất cả mị lực của một nam nhân đều lộ ra.
Phương Dật Thiên nhìn mình trong gương, nhịn không được sốc nặng, suýt nữa không nhận ra mình, hắn khó tin kẻ bất phàm trong gương là mình, theo diện mạo mà đánh giá có nhận lời mời của Hollywood cũng không vấn đề gì.
Tiêu Di ở bên cạnh nhìn, ánh mắt nàng hơi chút hơi ngạc, trong một khắc vừa rồi, nàng suýt nữa quên hô hấp, Phương Dật Thiên ngày trước tuấn lãng, khí độ bất phàm, nhoáng một cái trở thành một người khác, khiến tim nàng không khỏi nảy lên vài cái.
Hai người bán hàng đồng thời giật mình, nhìn về phía Phương Dật Thiên hai mắt đầy sao, bất quá cũng không quên chức trách, rất nhanh khôi phục tinh thần, một người chân thành khen: "Tiên sinh, anh mặc bộ âu phục này thật quá hợp, cũng rất khí thế, như bộ âu phục này sinh ra để cho anh vậy."
Phương Dật Thiên cười nhạt, nói với hai người bán hàng: "Tôi cũng chỉ thử xem thôi, không có tiền mua, với tôi, hàng vỉa hè tương đối thích hợp."
Hai người bán hàng thấy vậy nao nao, sắc mặt không khỏi ngượng ngùng, nhìn Phương Dật Thiên sau đó đến khí chất cao quý của Tiêu Di, thầm nghĩ không có tiền tới đây mua hàng? Giỡn à?
"Ha ha tiên sinh thật khôi hài, bất quá bộ âu phục này thực sự hợp với anh." Một người nói.
"Đúng vậy, mặc bộ tây trang này đứng cùng phu nhân một chỗ thật là quá hợp."
Phu nhân? Phương Dật Thiên sửng sốt, đảo mắt nhìn về phía Tiêu Di, Tiêu Di hienr nhiên cũng nghe được câu nói kia, cũng hiểu rằng người bán hàng tưởng nhầm nàng là vợ Phương Dật Thiên, khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng nhảy lên vài cái.
Phương Dật Thiên xấu hổ cười, biết rõ hai người bán hàng hiểu lầm, hắn cũng không biết nói gì cho phải.
"Phương Dật Thiên, mau thay quần áo cũ vào đi.'' Tiêu Di nhàn nhạt nói.
Phương Dật Thiên gật đầu, sau đó đi vào gian thay đồ.
Khi hắn đi ra người bán hàng tiếp lấy âu phục trong tay hắn, tỉ mỉ gói lại cất vào túi sau đó đưa cho hắn, hắn sủng sốt, hỏi: ''Cho tôi?"
Người bán hàng kia nhịn không được cười khúc khích, thầm nghĩ Phương Dật Thiên này cũng quá hài hước rồi, nàng nói: ''Tiên sinh, bà xã anh đã trả tiền rồi."
Phương Dật Thiên nghe vậy ngẩn ra, nhìn về phía Tiêu Di, vừa lúc Tiêu Di cũng nhìn về phía hắn, trong mắt toát ra chút trốn tránh, có thêm một tia e thẹn, vừ rồi người bán hàng gọi " bà xã" khiến trong lòng nàng dậy lên sơn sóng động trời.
"Tôi, tôi mua cho anh một chiếc áo somi trắng bên trong nữa, anh thử xem."
Tiêu Di cố giả vờ trấn tĩnh, trong tay cầm một chiếc áo sơ mi đưa cho PDT.
"Còn thử nữa? Cô đây là?" PDT nói.
"Bảo anh thử thì thử đi, nói nhiều như vậy làm gì?" Tiêu Di tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Phương Dật Thiên không thể làm gì khác ngoài việc cầm chiếc sơmi vào phòng thay đồ, sau đó soi gương cũng rất vừa, nếu mặc kèm âu phục là tuyệt phối.
Cuối cùng mua chiêc sơ mi xong, Phương Dật Thiên cùng Tiêu Di đi khỏi cửa hàng Er Gemeng, Tiêu Di hô hấp thoáng có chút khẩn trương, trên mặt cũng ửng đỏ, vô cùng quyến rũ.
Phương Dật Thiên cũng có chút xấu hổ, vừa rồi tại cửa hiệu Er Gemeng bị nhân viên bán hàng hiểu lầm là một đôi với Tiêu Di, ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Bất quá Phương Dật Thiên cũng không biết được sâu trong nội tâm Tiêu Di thoáng có chút mừng rỡ.
Ai có thể hiểu được lòng nữ nhân?