Chương 129: Chiến Lang Phát Uy (1).


Đại hán bên trong chiếc Audi đen nọ vốn đang lái xe tốt, đột nhiên không kịp đề phòng gặp phải một chiếc xe chạy ngược lại như bay. Một khắc đó khiến hắn thiếu chút nữa bị hù dọa chết khiếp!

Lúc này, đối phương lại kịp thời thắng gập lại, mà hắn cũng không có thời gian đảo qua phương hướng khác, vì để tránh cho hai xe đụng nhau nên trong nháy mắt cũng phanh lại luôn!

Thật may mắn, cuối cùng hai chiếc xe cũng không có đụng nhau. Bất quá nó cũng khiến cho tên đại hán này lửa giận công tâm, lộ đầu ra ngoài cửa sổ xe mắng vỡ miệng. Hắn còn định sẽ xuống xe giáo huấn cái thằng điên lái xe ngu bức này một chút, nhưng mà hắn lại bất ngờ chứng kiến cửa xe đối diện mở ra. Sau đó có một thanh niên thoạt nhìn khá nhã nhặn lịch sự hướng phía hắn đi tới.

"Ta phi! Lão tử không tìm mày mày còn dám tự mình bước tới!" Tên đại hắn hung hăng phi một cái, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía tên đại hán mặt sẹo ngồi kế bên, "Đại ca, tiểu tử này đi tới, có cần giáo huấn nó một trận hay không?"

Đại hán mặt sẹo hơi nheo mắt lại chút, nói: "Để xem hắn có ý đồ gì rồi nói."

Lúc này, Phương Dật Thiên chạy tới bên cửa sổ phía trước của chiếc Audi, nhìn tên đại hán ngồi phía trước đang hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hắn cười nhạt nói: "Bằng hữu, thắng lại kịp thời nhỉ, tốt lắm, đưa tiền ra đây mau!"

"Đưa tiền? Tao đ... con mẹ mày, tiểu tử mày muốn tìm chết àh? Không ngờ còn dám đứng trước mặt đại gia há miệng đòi tiền? Không muốn sống nữa àh?" Đại hán nước miếng tung tóe tức giận nói.

"Thật không dám giấu, tiểu đệ một mực ở trên con đường này nhận lộ phí. Bởi vậy vị đại ca này làm ơn đừng làm khó tiểu đệ. Giao tiền xong thì ngài được đi, cần gì phải khiến cho đôi bên mất hòa khí chứ? Có đúng hay không?" Phương Dật Thiên cười nhat một tiếng, dư quang trong mắt lơ đãng hướng tới mặt sau của xe nhìn thoáng qua.

Một khắc đó khiến hắn trong lòng có chút căn thẳng. Phía đằng sau xe ngồi ba người, trong đó có một người là con gái. Tuy nói không có chứng kiến diện mạo cô gái, bất quá Phương Dật Thiên xác định được nàng chính là Lâm Thiên Tuyết, bởi vì bộ đồ trên người Lâm Thiên Tuyết đang mặc chính là bộ quần áo mà nàng mặc ngày hôm nay trong biệt thự Lâm gia.

Ngoài ra, bên trong mơ hồ còn có những tiếng ô ô thút thít truyền tới. Tiếp theo đó là những tiếng đánh "bốp bốp" rất nhỏ. Bất quá, sau đó thì không có bất kì âm thanh nào dị thường truyền ra. Hiển nhiên là hai tên đại hán ngồi ở phía sau đã hoàn toàn khống chế Lâm Thiên Tuyết, khiến cho nàng toàn thân không thể động đậy.

Nguyên lai, Lâm Thiên Tuyết ngồi ở phía sau xe nghe được tiếng của Phương Dật Thiên liền cố sức dùng miệng ô ô kêu lên, nhưng mà miệng của nàng đã bị dán băng keo lại cho nên không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra những âm thanh ô ô như thế. Ngoài ra, hai tròng mắt của nàng cũng bị bịt kín, hai tay hai chân đều bị trói chặt, căn bản không thể làm ra được bất cứ động tĩnh gì.

"Tiểu tử, không muốn chết thì cút ngay, lão tử không có thời gian rảnh ngồi chơi với mày. Nếu không, mày sẽ chết rất bi thảm!" Đại hán mặt sẹo quay đầu nhìn về phía Phương Dật Thiên, gằng giọng nói từng chữ.

Phương Dật Thiên cũng thấy được nam nhân trên mặt có mấy vết sẹo cực kỳ dễ nhớ bên cạnh. Xem ra đây chính là đại hán mặt sẹo đầu mục của mấy tên này.

Nghe thấy đại hán mặt sẹo uy hiếp một cách trần trụi, Phương Dật Thiên đột nhiên cười. Sau đó hắn dùng mũi hít thật sâu, dùng sức tại cổ họng khụ một tiếng. Thế là một cục đàm xuất hiện tại trong miệng, trước sau như một dùng sức phun thẳng vào đại hán mặt sẹo!

"Phẹt!" Một tiếng, đại hán mặt sẹo bị bất ngờ chưa kịp đề phòng gì cả liền trực tiếp ăn ngay một cục đàm trên mặt.

"Ai da da, gần đây khí trời nóng bức, đàm tích tụ cũng nhiều. Vị đại ca này đại nhân đại lượng, không lấy làm phiền chứ! Trên thực tế, tôi cũng không muốn phun vào anh đâu, vấn đề là tôi đây đang hướng mấy người làm chuyện thiên kinh địa nghĩa "thu phí", mà anh bạn lại vô duyên vô cớ uy hiếp tánh mạng của tôi nên..." Phương Dật Thiên cười cười nói.

Một khắc nọ, ngay cả đại hán cầm lái cũng giật mình. Hắn thật không nghĩ tới Phương Dật Thiên không ngờ dám can đảm phun nước miếng vào mặt lão đại mặt sẹo của hắn, nói ra ai mà chả biết thủ đoạn của đại hán mặt sẹo vô cùng độc ác cơ chứ? Hắn trong lòng kiên định cho rằng Phương Dật Thiên không phải là nhị bức thì chính là ngu ngốc. Nói tóm lại, hôm nay Phương Dật Thiên đừng nghĩ còn sống rời khỏi!

Sắc mặt đại hán mặt sẹo mới đầu là khiếp sợ, sau đó là tới phẫn nộ, cực độ phẫn nộ, phẫn nộ đến nỗi tràn ngập sát khí băng lạnh. Ở trên đường lăn lộn nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ còn chưa có ai dám can đảm hướng hắn phun nước miếng, vũ nhục hắn như vậy, lại là tiểu tử nhìn qua có vẻ nhã nhặn lịch sự, cả người lẫn vật đều không chút gây hại!

Đại hán mặt sẹo lấy tay chùi nước biến trên mặt, ngụm đàm vàng trong nước miếng khiến cho hắn phải nổi lên một trận ác tâm, cũng đã làm cho hắn hoàn toàn phẫn nộ, hắn rống giận một tiếng: "Tao đ... Con mẹ mày thằng Vương bát đản, tất cả xuống xe cho tao, mang thằng khốn này đập nát thành thịt vụn!"

Đại hán mặt sẹo vừa nói vừa đẩy mạnh cửa xe, lửa giận ngập trời bước ra trước tiên. Nếu lão đại đã lên tiếng, ba đại hán còn lại trên xe cũng mở cửa ra theo.

Dù sao Lâm Thiên Tuyết trên xe tay chân đều bị trói chặt, miệng cũng bịt lại, nàng muốn chạy cũng chạy không thoát.

Bởi vậy cho nên cả đám mới dám can đảm hướng tới cái tên nhóc không biết trời cao đất rộng dám phun nước miếng vào mặt lão đại đánh cho tàn phế.

"Tức giận rồi sao? Hừ, tụi bây cũng xuống xe rồi thì tốt quá, trúng kế của tao mà còn ngây thơ không biết như vậy. Trước hết để tao dạy bọn mày một bài học trước rồi nói!" Phương Dật Thiên trong lòng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ tới.

Nguyên lai hắn hướng đại hán mặt sẹo phun nước miếng là cố ý, mục đích chính là muốn đem đại hán mặt sẹo hoàn toàn chọc giận, dạng giống như đại hán mặt sẹo này là thuộc hàng nhân vật thường xuyên ra hỗn, vô duyên vô cớ bị một tên nhóc còn trẻ phun nước miếng vào mặt, hắn nếu không tức giận thì mới là lạ đó!

Dưới cơn thịnh nộ, đại hán mặt sẹo khẳng định sẽ bước xuống giáo huấn Phương Dật Thiên một trận, do đó sẽ không biết được đã trúng phải mưu kế dẫn xà xuất động của Phương Dật Thiên.

Lúc rạng sáng nửa đêm, trên con đường cao tốc này cũng không có bao nhiêu xe cộ đi ngang. Do đó bốn người bọn họ xuống xe liền trực tiếp cầm lợi khí lôi ra. Đại hán mặt sẹo lúc này kéo ra một khảm đao từ phía sau lưng mình, trong mắt hung quang bạo xạ, bị kích khởi phẫn nộ cùng với sát khí, khuôn mặt của hắn trông có vẻ càng thêm đáng sợ và dữ tợn. Vết sẹo dài trên gương mặt đó cũng vặn vẹo hẳn lên, lại càng tăng thêm một tia hung ác!

Ba tên đại hán còn lại trng tay cũng lộ ra dao bấm, chủy thủ cùng lợi khí, mắt lộ hung quang hướng phía Phương Dật Thiên đi tới.

Phương Dật Thiên trong mắt lộ ra một tia hàn quang. Từ tiếng bước chân của đại hán mặt sẹo cùng ba gã đại hán kia, cùng với phương thức cầm dao cho thấy những kẻ này cũng thuộc dân có nghề, nhưng nó chỉ đối với người bình thường mà thôi. Ở trước mặt Phương Dật Thiên, bọn chúng vẫn như cũ chỉ là những con kiến hôi nhỏ bé.

Bất quá, Phương Dật Thiên thoáng bắt đầu dẫn dụ bọn họ đưa ra phía sau bãi đất trống của quốc lộ.

Hắn một bên lui về phía sau, một bên vẻ mặt kinh hoảng nói: "Các vị, có chuyện gì từ từ nói, không cần phải hung ác như thế, lại càng không nên động mấy đại đao chủy thủ sắc bén như vậy...... Cùng lắm thì tiền lộ phí tôi giảm giá cho mấy người, được không?"

"Con mẹ mày cái thằng Vương bát đản, lên cho tao, giết nó!" Đại hán mặt sẹo trong cơn phẫn nộ giơ khảm đao lên hướng về phía Phương Dật Thiên chém.

Cùng lúc đó, ba đại hán khác cũng chia ra làm ba phương vị bất đồng vây Phương Dật Thiên lạ. Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Phương Dật Thiên tràn ngập vẻ thương xót, dám can đảm phun nước miếng vào mặt lão đại, đứt tay đứt chân xem như là nhẹ nhất rồi!

Nhưng mà, chuyện tình kế tiếp lại khiến cho bọn họ thất kinh, trợn mắt há hốc mồm, đồng thời cũng ý thức được phán đoán của họ trước đó là sai lầm, hơn nữa còn là sai lầm không thể cứu vãn!

Màn đêm đen tối được ánh đèn pha giữa hai chiếc xe chiếu rọi lên một phạm vi nhất định trên con đường.

Tiêu di cùng Chân Khả Nhân nghe được Phương Dật Thiên bảo ngồi yên ở trong xe không được nhục nhích. Ngay cả Chân Khả Nhân bình thường tâm lý cao ngạo thời khắc này cũng không nhịn được phải đối với Phương Dật Thiên bảo sao nghe đấy, đây thật đúng là chuyện rất khó tin.

Không biết là như thế nào, từ lúc Phương Dật Thiên bắt đầu phóng xe cực nhanh đuổi theo chiếc Audi mà đen, Chân Khả Nhân đã loáng thoáng cảm giác được Phương Dật Thiên tựa hồ như đã biến thành một người khác, trở nên lãnh huyết, trầm ổn, quyết đoán. Trên mặt hắn hoàn toàn không có một chút bộ dạng uể oải bất cần đời khiến cho người ta chán ghét nữa, tựa hồ như hoàn toàn biến thành một con người khác vậy.

Trên người của Phương Dật Thiên tựa hồ như có một loại lãnh huyết cùng uy nghiêm khiến cho con người ta không thể kháng cự, đối với lời nói của hắn, Chân Khả Nhân cũng chỉ có thể tuân thủ theo ý thức, ngồi yên không nhúc nhích, phảng phất như là bị luồng khí thể không thể diễn tả được của Phương Dật Thiên chấn nhiếp vậy.

Lúc này, nàng cùng Tiêu di cũng thấy được đám người đại hán mặt sẹo cầm theo trường đao hướng phía Phương Dật Thiên đi tới. Tại khắc đó, sắc mặt của nàng cùng Tiêu di liền trở nên tái nhợt, trong lòng nhịn không được hoảng sợ cùng bối rối.

"Tiêu di, họ... Bọn họ muốn... Muốn làm gì? Không tốt, Phương Dật Thiên sắp gặp nguy hiểm rồi, làm sao bây giờ? Chúng ta mau báo cảnh sát đi!" Chân Khả Nhân trong lòng hoảng hốt, vội vàng nói.

Tiêu di cũng dần từ trong khiếp sợ hồi phục tinh thần lại. Thân thể nhè nhẹ run, cả bộ ngực đầy đặn cực đại phía trước cũng theo đó mà phập phồng run rẩy. Hai tay của nàng có chút rung động, đang muốn báo cảnh sát thì sự việc đã quá trễ rồi, chỉ thấy đại hán mặt sẹo cầm lấy đao trong tay hướng phía Phương Dật Thiên vọt tới!

"A......" Tiêu di không nhịn được kêu lên một tiếng sợ hãi, không dám nhìn xem kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà kết quả phát sinh kết tiếp lại khiến cho nàng cùng với Chân Khả Nhân khiếp sợ vô cùng.

Chỉ thấy đại hán mặt sẹo dẫn ngựa xông lên trước, hướng phía Phương Dật Thiên vọt lại, khảm đao trong tay tràn ngập hung mãnh chém lên người Phương Dật Thiên. Lúc này, ánh mắt của Phương Dật Thiên vốn đang từng bước lui về phía sau tan ra rồi ngưng tụ lại, trở nên cực kỳ sắc bén. Hai chân hắn giẫm mạnh xuống mặt đất, rồi sau đó chỉ thấy cả người hắn hướng về phía trước, thân thể hệt như một viên đạn bắn khỏi nòng đại bác bay về phía đại hán mặt sẹo!

Đại hán mặt sẹo trong lòng có chút rùng mình. Lúc này, khảm đao trên lưng của hắn đã lăng không chém xuống. Vậy mà, lúc gần tới, thân hình của Phương Dật Thiên lại chợt lóe một cách khó tin, tránh thoát được một đao trảm xuống của hắn. Lúc này Phương Dật Thiên đã tới gần đại hán mặt sẹo rồi, hắn tung một quyền oanh tạc vào sường bên phải của đại hán mặt sẹo!

Đại hán mặt sẹo không nghĩ tới thân thủ của Phương Dật Thiên lại mạnh như thế, lúc này hắn mới nghĩ lại tên nhóc trẻ tuổi nhìn qua không chút gây hại gì trước mắt cũng không dễ dàng đối phó như trong tưởng tượng. Bất quá, đại hán mặt sẹo cũng là nhân vật lăn lộn trên đường lâu năm, công phu trên tay cũng có một ít. Đối mặt với một quyền oanh tạc của Phương Dật Thiên, hắn xoay thắt lưng lại, hơn nữa còn vung tay trái ra ngăn cản, chặn lại một quyền này của Phương Dật Thiên. Bất quá cánh tay của hắn cũng bị lực lượng cự đại của Phương Dật Thiên đánh cho đau buốt, thân thể của hắn cũng lui lại mấy bước về phía sau.

Lúc này, ba đại hán còn lại cũng rống giận, đao trong tay hướng phía Phương Dật Thiên chém xuống.

Thân hình của Phương Dật Thiên tựa như rồng bay phượng múa linh hoạt vô cùng, lắc người tránh né mấy công kích của 3 gã đại hán, rồi lại hướng đại hán mặt sẹo sau lưng vọt tới!

Muốn bắt giặc trước tiên phải bắt vương, hắn muốn chỉ trong nháy mắt chế phục đại hán mặt sẹo, như vậy sẽ dễ dàng thu thập ba gã đại hán kia hơn.

Thân hình đại hán mặt sẹo còn chưa có đứng vững, thì đã thấy thân hình của Phương Dật Thiên vọt lại. Hắn trong lòng hơi kinh hãi, khảm đao trong tay hướng phía trước chém ngang qua. Phương Dật Thiên lạnh lùng cười, quyết tâm muốn tốc chiến tốc thắng, cho nên hắn sử xuất ra bản lĩnh chính thức của mình, chỉ thấy hắn không hề né một đao chém ngang của đại hán mặt sẹo, mà tay phải tựa như linh xà dò xét phía trước. Thật không ngờ lại hướng cánh tay phải của đại hán mặt sẹo bắt được! - - Thập nhị cầm long thủ! Phương Dật Thiên vừa ra tay chính là thập nhị cầm long thủ! Đại hán mặt sẹo còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bất ngờ chứng kiến cổ tay cầm đao của mình bị Phương Dật Thiên bắt lấy. Bàn tay của Phương Dật Thiên giống như một cái kiềm sắt vậy, giữ chặt lấy cổ tay hắn, khiến cho toàn bộ cánh tay phải trong nháy mắt tê dại, không thể nhúc nhích được.

Lúc này, Phương Dật Thiên lại chuyển thân, tay trái một quyền. "Bốp!" Một tiếng thật mạnh ngay bên dưới bụng đại hán mặt sẹo!

Bát cực quyền!

Động như banh cung, phát nhược tạc lôi! (Khởi động như kéo dây cung, phát lực tựa như sét đánh)

Lực đạo của một chiêu bát cực quyền này đâu chỉ ngàn quân! Một quyền đi xuống, khiến cho bụng của đại hán mặt sẹo co rút lại cực nhanh, há miệng "ọc" một tiếng, nhịn không được phun ra ngụm máu!

Nhưng mà, thống khổ đó của hắn còn chưa có chấm dứt, tay phải của Phương Dật Thiên kiềm chặt cánh tay phải của đại hán mặt sẹo. Sau đó xoay mạnh một cái, "Rốp!" Một tiếng, cánh tay phải của đại hán mặt sẹo liền lập tức trật khớp, đao trong tay rơi xuống, tiện tay bị Phương Dật Thiên chụp lại. Kế đến tay phải của Phương Dật Thiên nắm lấy đao chém ngang một nhát lên đầu gối đại hán mặt sẹo!

Rốp!

Lại thêm một tiếng xương vỡ phá nát sự yên tĩnh của bầu trời. Đùi phải của đại hán mặt sẹo lập tức xụi lơ, hắn bị thảm la một tiếng, cả người liền ngã xuống mặt đất.

Một đao này Phương Dật Thiên cũng không có dùng lưỡi đao chém vào đùi phải đại hán mặt sẹo, mà dùng sống đao chặt đứt đầu gối hắn. Nếu không, một đao này trực tiếp dùng lưỡi chém xuống thì một chân của đại hán mặt sẹo đã sớm bị chặt đứt rồi!

Lúc này, Phương Dật Thiên cảm giác được phía sau lưng truyền đến một đạo kình phong sắc bén. Hắn không chút nghĩ ngợi, khảm đao trong tay hướng lên ngăn cản, "Keng!" Một tiếng, liền chặn lại một đao đánh lén sau lưng. Sau đó hai chân của hắn phát lực, hướng phía trước xông tới, sống khảm đao cũng chém ngang cổ đại hán này.

Tên đại hán này vội vàng thối lui, nhưng mà, hắn thối lui làm sao nhanh hơn động tác của Phương Dật Thiên được cơ chứ!

Chỉ trong thời gian chớp mắt, tên đại hán này bất ngờ chứng kiến Phương Dật Thiên vọt tới trước mắt mình, theo sau đó là một nắm tay dũng mãnh đập vào mặt hắn!

Bốp!

Thân thể của tên đại hán lập tức ngã xuống, hàm răng trong miệng trực tiếp bị đánh văng ra mấy cái.

Thân thể Phương Dật Thiên lại gập lại, nhanh chóng hướng về phía tên đại hán bên phải đang huy đao chém về hắn kia, vừa phóng thân hình hắn vừa chợt lóe, tránh khỏi trường đao đang chặt xuống, dùng sống khảm đao trong tay vỗ vào đầu đại hán này!

"Bốp!" Một tiếng, đại hán lập tức cảm thấy mắt mũi đầy sao, đầu óc cháng váng, theo sau đó Phương Dật Thiên nắm áo tên đại hán này, tiếp theo kéo xuống, lên thẳng một gối ngay đầu, trực tiếp đánh cho hắn xụi lơ. "AAA - -" Cổ họng Phương Dật Thiên chợt phát ra một tiếng rống giận cực kỳ nặng nề, sau đó hắn bỗng nhiên xoay người lại, trong mắt toát ra lửa giận, mơ hồ còn hiện ra một tia sát khí đầy máu tanh khiến cho người ta phải sợ hãi!

Ngay lúc mới vừa rồi, một gã cuối cùng phía sau hắn còn chưa có ngã xuống cầm dao tự động xông về phía hắn. Nhưng mà tên đại hán này mới vừa vọt tới một nửa liền chứng kiến Phương Dật Thiên chợt quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy sát khí lẫm liệt gắt gao nhìn hắn. Ánh mắt dày đặc âm lãnh cùng sát khí lẫm liệt khiến cho đại hán cảm thấy hoảng hốt, tựa hồ như mình đang lọt vào một cái hầm băng vậy. Toàn thân hắn nhất thời cứng ngắc, trong lòng không còn chút can đảm, hai chân run rẩy hẳn lên.

Phương Dật Thiên chậm rãi bước tới, đại hán trên mặt xẹt qua vẻ kinh hoảng cùng sợ hãi, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn cắn răng cầm dao tự động trong tay bổ xuống người Phương Dật Thiên!

Phanh!

Khảm đao trong tay Phương Dật Thiên chém ngang một cái thẳng vào đại hán. Sau đó dùng đao chặt mạnh một cách dị thường vào đầu gối!

Phạch!

Kết quả tên đại hán này ngã xuống hệt như đại hán mặt sẹo ngã xuống. Bất quá, kết quả bất đồng là hai đầu gối hắn đã bị chặt đứt!

Đại hán bi thảm la lên một tiếng tê tâm liệt phế, xụi lơ nằm trên mặt đất, sau đó hai tay chống lấy mặt đất, cố gắng kéo thân thể của mình lui về phía sau, trong tiềm thức sợ hãi khiến cho bản năng của hắn chỉ muốn rời xa Phương Dật Thiên, rời xa người đàn ông đầu tiên khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi và khủng bố đến như vậy!

Cuối cùng, Phương Dật Thiên cầm khảm đao buông xuống, gió đêm phây phẩy, nhẹ nhàng thổi tung từng góc áo, từng sợi tóc của hắn. Khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu tình, hòa hợp với cảnh tượng những đại hán nằm té xuống đất, tràn đầy đau đớn xung quanh hắn, hắn lúc bấy giờ phảng phất như một con sói cao ngạo - - Chiến Lang!

Chiến Lang phát uy, cho dù là tập đoàn phạm tội quốc tế vô cùng hung ác cùng cường đại còn phải biến sắc, huống chi là bốn tên tiểu lâu la này?

Thiếp Thân Đặc Công - Chương #129