Chương 106: Tư Thế Mập Mờ!


Nếu lần trước là do sau khi nghe Tiêu di gọi trong phòng tắm thì vội chạy lên lầu cứu người mà không lường trước được việc thấy ba đào mãnh liệt trước ngực Tiêu di làm Phương Dật Thiên cảm thấy khiếp sợ thì lúc này đây hắn chỉ cảm giác được sự rung động!

Khoảng cách gần như thế, quả thực chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào, và đối với ngọn tuyết phong rất lớn, rất ngạo vẫn còn đang ran rẩy trước mắt, hắn ngoại trừ cảm thấy rung động ra cũng chỉ có rung động. Độ cong này, độ sung mãn này, độ mềm mại này, tất cả đều giáng một đòn mạnh vào sâu nội tâm của hắn!

Hơn nữa, dưới sự bao vây của chiếc áo ngực, hai ngọn núi bằng thịt đó bị dồn lại tạo thành một cái khe rất sâu, một cái khe khiến trái tim người khác ngừng đập. Thoáng nhìn một cái, Phương Dật Thiên lập tức có ngay phán đoán, độ sâu của cái khe này ít nhất phải sâu bằng năm ngón tay, quả đúng là chấn động lòng người!

Tiêu di nhìn nhìn sắc mặt của Phương Dật Thiên, rồi lại nhìn mình, thì lập tức khuôn mặt nóng bừng lên, rồi đưa tay nhanh chóng kéo hai dây trở lại cầu vai. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn cứ đỏ ửng, còn ngực thì vẫn phập phồng lên xuống dữ dội!

Phương Dật Thiên đã có phản ứng, hắn cũng hơi xấu hổ, sao lúc cuối cùng lại thành ra ngựa mất móng trước chứ, song cái này cũng không thể trách hắn. Tiêu di đột nhiên ngồi dậy, hơn nữa váy ngủ trên người chảy xuống nên đôi núi cực đại, sung lại gần trong gang tấc hiện ra trước mặt hắn, nếu hắn không đờ người ra đó thì đã chẳng phải là đàn ông rồi!

- Tiêu di, nếu không để tôi ra ngoài đi!

Phương Dật Thiên thấp giọng nói.

Tiêu di nghe tiếng bước chân của Lâm Thiển Tuyết biết cô nàng đã sắp lên tới tầng 2. Vì thế nếu lúc này Phương Dật Thiên ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị Lâm Thiển Tuyết bắt gặp. Khi đó trước mặt Lâm Thiển Tuyết thì cô thật cũng không biết nên giải thích như thế nào nữa.

- Không được, anh giờ không thể ra ngoài. Anh mà ra ngoài thì Tiểu Tuyết sẽ trông thấy ngay!

Tiêu di quả quyết, nói.

- Nhưng... giờ phải làm cái gì? Chẳng lẽ cứ để cô ấy vào đây thấy tôi trong phòng của cô à?

Phương Dật Thiên kinh ngạc, hỏi.

Tiêu di nhăn mày, hiển nhiên cô cũng thầm sốt ruột, đột nhiên, ánh mắt của cô trông thấy cái chắn lớn trên giường. Ngay lập tức, kế chảy lên não, cô vội nói: - Anh mau lên giường. Nhanh lên! Sau đó cuộn người lại nằm. Nhanh!

Phương Dật Thiên không biết Tiêu di muốn làm gì, song nếu Tiêu di đã bảo như vậy thì hẳn đã nghĩ được cách tốt. Vì thế Phương Dật Thiên liền nằm lên giường, hai chân co lại nằm, sau đó Tiêu di cầm chăn phủ lên trên người hắn.

Nhưng tâm chắn sau đó cũng gồ lên cả một đống lớn, vừa nhìn đã biết là trong có người. Nhưng Tiêu di không chút hoang mang mà cũng nằm lên giường. Hai chân của cô dọc theo hai bên thân thể Phương Dật Thiên tách ra co lên để đỡ cái chắn phồng lên. Hai chân co lên đỡ lấy cái chăn tạp thành một khoảng không gian vừa đủ để Phương Dật Thiên có thể ẩn thân trong đó.

Nhưng mà, thân thể Phương Dật Thiên nằm ở phía dưới, khi nhìn vào xuống dưới cái chăn thì vẫn thấy được một đống gồ cao lên.

Tiêu di liền xốc lại chăn rồi thấp giọng nói với Phương Dật Thiên ở dưới: - Anh lên trên một chút. Dưới quá sẽ tạo ra sơ hở.

Lúc này, tiếng bước chân của Lâm Thiển Tuyết đã vang lên ngoài cửa, hơn nữa Lâm Thiển Tuyết còn gọi:

- Tiêu di, Tiêu di, dì đã ngủ chưa?

- Tiểu Tuyết, cháu về rồi à? Tiêu di chuẩn bị ngủ!

Tiêu di vội vàng lên tiếng trả lời.

Lại nói về Phương Dật Thiên đang ở dưới chăn, khi hắn nghe được lời của Tiêu di thì thân thể dịch lên trên một chút cuộn lại nằm. Sau đó hắn lập tức ngửi thấy một mùi hương ấm áp mà rất đặc biệt. Mùi hương này giống như phát ra từ địa phương riêng tư nhất của phụ nữ, cái khác là mùi đó lại nồng hơn, thấp thoáng còn có một hương thơm mê người!

Tiếp đó, Phương Dật Thiên cảm giác thân thể của mình bị hai tiểu thối trơn nhẵn kẹp lấy. Lập tức, trong lòng hắn bỗng run lên, thân thể hắn không ngờ bị hai chân Tiêu di kẹp vào trong đó. Mà hắn do vừa rồi dịch lên trên nên lúc này hắn chỉ cần hơi nhấc đầu một cái là nhất định không thể tránh khỏi việc va chạm vào cấm địa thăm thẳm ở giữa hai chân Tiêu di kia.

Chẳng biết làm thế nào, sau khi ý thức được điều này thì ngay lập tức, toàn thân Phương Dật Thiên nóng giống như có hỏa đốt. Mà lúc này, "cạch" một tiếng, cửa mở. Trong lòng hắn biết chắc chắn là Lâm Thiển Tuyết đã đi vào. Hắn lập tức ngừng thở, không dám ho he thêm một tiếng nào, toàn thân như bị cố định lại ở đó không dám nhúc nhích.

Lâm Thiển Tuyết đi đến. Khuôn mặt cô giờ có chút hồng hồng, và có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt từ rất xa. Xem ra là đã uống trong buổi tiệc sinh nhật của bạn.

- Tiêu di, cháu về rồi. Gì biết không, tối nay chơi vui lắm đấy.

Lâm Thiển Tuyết nói xong liền đi tới chiếc giường lớn của Tiêu di, ngồi xuống.

- Hì hì, vậy sao cháu không chơi thêm lúc nữa hả? Về sớm vậy làm gì?

Tiêu di cười nói có chút mất tự nhiên. Trong tiềm thức của cô thì nếu Lâm Thiển Tuyết về muộn một chút thì như vậy sẽ không xảy ra chuyện như thế này, và cô cũng sẽ không phải sợ Lâm Thiển Tuyết phát hiện ra Phương Dật Thiên đang ở dưới chăn của mình nữa.

- Đã 11h rưỡi đêm rồi rồi còn gì nữa. Tiệc tan rồi mà!

Lâm Thiển Tuyết nói xong, tiếp theo cô liền chú ý tới tư thế kỳ quái của Tiêu di, nhíu mày hỏi:

- Tiêu di, trời nóng vậy mà sao dì lại đắp chăn kín như thế?

- Hả...

Trong lòng Tiêu di có chút hốt hoảng, vội nói:

- Nóng, nóng ư? Dì sao không thấy nóng nhỉ, song ngược lại còn cảm thấy có chút lạnh lạnh nữa. Có lẽ là do chỉnh điều hòa xuống thấp quá.

- Thật à? Nhưng cháu đâu thấy hơi lạnh của điều hòa đâu!

Vẻ mặt Lâm Thiển Tuyết tò mò, rồi sau đó thân thiết hỏi:

- Tiêu di, dì bị bệnh à?

- Không. Không bật điều hòa à.

Khuôn mặt Tiêu di thoáng đỏ lên, sau đó vội nói:

- Vậy thì lạ thật, gì sao lại cảm thấy hơi lạnh nhỉ. Nhưng có cái chăn lại thì chốc nữa là ổn rồi.

- Tiêu di, dì không phải bị nhiễm lạnh chứ? Để cháu xem xem có phải đi viện hay không?

Lâm Thiển Tuyết nói xong liền duỗi tay sờ sờ lên trán Tiêu di, nhưng sờ mãi cũng không cảm thấy được gì.

Tiêu di vội vàng duỗi tay bắt lấy tay Lâm Thiển Tuyết, nói:

- Không cần phải đi bện viện đâu. Dì không sao mà, có thể vừa rồi ăn phải thứ gì đó nên bụng hơi lạnh mà thôi. Chốc nữa là ổn rồi!

- À, chắc vậy!

Lâm Thiển Tuyết gật gật đầu, sau đó đưa mắt thì thấy có một đống nhỏ gồ lên giữa hai chân Tiêu di. Thấy vậy cô không khỏi ngạc nhiên, hỏi:

- A? Đây là cái gì vậy? Sao lại gồ lên thế này?

Tiêu di cả kinh, vội vàng duỗi tay đặt lên trên cái thứ đang gồ lên kia rồi đè nó xuống, miệng cười nói:

- Không có gì đâu. Chăn nó uốn lên đó mà.

Kỳ thật cái gồ lên đó không phải là thứ gì khác mà chính là cái đầu của Phương Dật Thiên. Tiêu di quấn chăn quá chặt nên ở bên trong hắn cảm thấy rất ngột ngạt, hơn nữa đầu phải luôn duy trì một tư thế rất khó chịu, vì thế hắn mới nhẹ nhàng di chuyển cái đầu một chút để đổi tư thế, nhưng lúc này lại bị Tiêu di lấy tay án thắng đầu hắn xuống.

Lúc đấy Phương Dật Thiên không kịp đề phòng nên đầu bị ấn thẳng xuống dứoi. Ngay lập tức, hắn cảm giác được rằng, mũi mình, miệng mình đã chạm vào một chỗ rất là mềm. Cái bộ phận mềm mại này ấm ấm, mà mơ hồ còn có chút gì đó ướt ướt, ngoài ra, một mùi hương nồng nồng mê người phun ra từ bộ vị đó rồi xộc thẳng vào mũi hắn.

Mới đầu, dưới bóng tối của cái chăn bị Tiêu di quấn chặt thì Phương Dật Thiên còn không nhìn ra đó là chỗ nào. Nhưng sau đó, hắn cảm thấy mặt mình có cái gì đó rất rầm rạp. trong nháy mắt hắn đã biết chỗ mà mình đang nằm úp mặt lên là chỗ nào trên người Tiêu di!

Ngay lập tức, thân thể Phương Dật Thiên cứng hết cả lại, cơ thể hoàn toàn thạch hóa tới đờ đẫn!

Mà Tiêu di trong một khắc kia cũng cảm thấy được sự rầm rậm phía dưới, sau đó, cái miệng thơm mùi đàn hương của cô khẽ nhếch lên, cả người cũng trở nên cứng ngắc, vẻ mặt cổ quái vô cùng!

Thiếp Thân Đặc Công - Chương #106