Người đăng: danhvotr@
Ở một chỗ khác trong Huyễn Cực sơn mạch, đây là một đỉnh núi thấp cũng có một
điểm sáng màu vàng đang phát sáng. Chỗ này có hai người một nam một nữ đang
đứng. Nam là một thanh niên mười năm mười sáu tuổi, gương mặt bình thường,
dáng người cao cao hơi gầy, y mặc một bộ đồ xanh nhạt, sau lưng có một điểm
nhỏ như giọt nước có màu xanh đậm.
Nữ là một thiếu nữ thân mặc toàn đồ đỏ, quần áo đỏ, khăn che mặt đỏ, cái ô nhỏ
phía trên cũng màu đỏ. Thiếu nữ này dáng người thướt tha, mái tóc đen óng dài
ngang lưng, gương mặt được vải đỏ che lại nhưng vẫn hở ra đôi mắt to dài linh
động.
Xung quanh chỗ hai người đang đứng không hề thấy xác chết nhưng lại có rất
nhiều vết tích đánh nhau, cây cối nhiều chỗ cháy đen, núi đá cũng bị xẻ vỡ
nhiều mạng và đặc biệt là một khu núi đá lại có rất nhiều dây leo quấn chằng
chịt, trên những dây leo này có nhiều binh khí quấn vào nhưng không thấy chủ
nhân của chúng đâu.
“Trương đại ca chúng ta vào thôi!” Thiếu nữ áo đỏ nhìn thiếu niên đứng đối
diện nói.
“Haha! Diệp muội thân thủ bất phàm, quả xứng với danh hiệu đệ nhất thiên tài
khóa này! Được đi cùng muội quả là đại hạnh!” Thiếu niên kia cười lớn nói.
“Huynh quá khen, chỉ là chút bản lĩnh tầm thường thôi, Trương đại ca một thân
thủy thuật mới lợi hại, nếu ta gặp phải thì gặp đúng khắc tinh a!” Thiếu nữ
kia lắc đầu từ từ nói.
“Diệp muội lại nói đùa rồi! Thôi không bàn nữa, chúng ta chuẩn bị đi!” Thiếu
niên kia xua xua tay định nói gì tiếp thì thấy điểm sáng kia mỗi lúc một thịnh
thì liền quay ra nhìn rồi nói.
Lúc này, nhìn từ trên cao xuống Huyễn Cực sơn mạch thì thấy một tràng cảnh
thật đẹp mắt. Ở đây cứ cách năm mươi dặm lại có một điểm sáng lóe lên. Điểm
sáng đó có thể ở một trong khu rừng, hẻm lúi, động quật, đầm lầy, thảo nguyên,
sông hồ,… Dù là giữa trưa nhưng vẻ lộng lẫy đó vẫn hiện lên một cách rõ ràng!
Những điểm sáng như những ngôi sao trên bầu trời đêm ngày không mây vậy, chúng
đang mỗi ngày một sáng hơn.
…
Quay lại chỗ mấy người Liễu Thiên, ánh sáng vàng kia đại thịnh rồi bỗng nhàn
rần rồi lan ra tỏa bảo phủ một vùng bán kính hai mươi trượng xung quanh tiểu
đình.
Lúc này ánh sáng không còn chói mắt nữa, đám người Liễu Thiên đã có thể nhìn
rõ được những gì đang xảy ra. Trước mặt họ là một màn kim quang lưu động tạo
thành một vùng hơn năm mét xung quanh tiểu đình kia.
Dần dần tiểu đình đã bị che phủ hoàn toàn. Chỗ kia giờ chỉ còn một lớp vụ khí
và kim quang dần trở lên dày đặc che phủ mọi thứ xung quanh. Kim quang sau khi
lan ra đủ kích thước ước chừng đến mép hồ thì dừng lại, chúng bắt đầu phóng
thẳng lên cao.
Kim quang mỗi lúc một nhiều và đang dâng lên, cả một vùng xung quanh đình kim
quang đều dâng lên tạo thành một cột sáng rất lớn có đường kính mấy trục
trượng chiếu thẳng lên trời. Nó tạo thành một cột sáng cực lớn chiếu lên mây
trời.
“Truyền tống! Mau tiến vào!” Hà Minh hai mắt mở to tỏ vẻ sốt ruột nói.
Cùng lúc đó thì hai bóng trắng cạnh tiểu hồ vụt vào lớp kim quang kia.
Đó chính là hai người của Bạch Hổ đội, họ lúc này cũng không quan tâm đến
những người xung quanh nữa mà ngay tức khắc phi thân vào trong quang trụ kia.
“Nhanh lên Thông Đạo này sẽ rất nhanh khép lại, chúng ta phải mau lên.” Hà
Minh đứng dậy chạy đi, hắn quay sang hai người Liễu Thiên quát lớn, có vẻ như
rất vội.
“Liều!” Liễu Thiên chỉ nói một câu như vậy rồi lao ra khỏi rừng cây, hắn hướng
cột sáng kia chạy đi.
“Sao ngươi biết đó là truyền tống, ta nhìn giống một mê vụ hơn?” Thấy vậy,
Tằng Nhất cũng đành chạy theo, hắn vừa chạy vừa hỏi.
“Đây cũng không hẳn là truyền tống, chỉ là một thông đạo tức thời!” Hà Minh
chạy bên cạnh đáp.
“Nó sẽ đưa chúng ta đến một địa hình khác! Ta nghĩ chỗ kia mới thực sự là điểm
tài vật, cái chúng ta nhìn thấy chỉ là cửa vào chứ điểm tài vật thực sự còn ở
phía sau!” Hà Minh lại giải thích.
Ba người vừa chạy vừa nói chuyện rất nhanh đã tiến đến trước quang trụ kim sắc
kia.
Cả ba không ai bảo ai chạy như điên dại cuối cùng cũng kịp thế là cả ba đồng
thời phi thân vào và biến mất trong Quang trụ màu vàng kia.
Phía Tây của quang trụ này cũng có một nhóm ba nam đệ tử mặc một bộ độ xanh
trắng đang chạy đến. Mà để ý thì hấy trên lưng áo ba người có ký hiệu của đội
Một cung chữ Li.
“Nhanh lên!” Tên chạy đầu liền thúc dục.
Ba tên này vừa rồi cũng phục ở phía ngoài điểm tài vật. Khi thấy có biến động
thì cũng tự hỏi có tham gia hay không? Sau một hồi thấy hai tên đệ tử đội Bạch
Hổ lao vào thì ba người này còn do dự không giám đi theo nhưng khi thấy ba
người Liễu Thiên cũng chạy vào thì liền quyết định tham gia.
Nhưng lúc trước vì sợ mấy người kia phát hiện nên khoảng cách của ba người này
ẩn ở khá xa so với quang trụ rồi lại chạy sau nên giờ vẫn cách quang trụ hơn
mười trượng.
Cả ba tên này chạy hết tốc lực, khoảng cách với quang trụ chỉ còn mấy trượng.
Đến gần, cả ba không nghĩ nhiều liền dữ im tốc độ phi thân vào trong quang trụ
kia.
“Ùm Ùm Ùm!”
Điều bất ngờ là cả ba người thay vi tiến vào quang trụ thì lại nhảy xuống hồ.
Lúc này, quang trụ kia đã biến mất, hồ nước lại trở lại như thường, tiểu đảo
cùng tiểu đình cũng không cánh mà bay.
“Mẹ kiếp! Chậm một bước!” Một tên trong đám kia đập tay xuống nước tức giận
mắng.
Cả ba đều vẻ mặt tiếc hận nhìn quanh hồ nước trống trơn này. Chỉ một động tác
chần chừ sợ sệt lúc đầu đã khiến ba tên này đã không thể tiến vào trong điểm
tài vật.
Tuy vậy đây cũng có thể là phúc của bọn hắn vì bên trong kia là thiên đường
hay địa ngục thì vẫn chưa biết được?
Bảy mươi hai cột sát cùng lúc phóng lên trời rồi cùng lúc biến mật, theo đó có
rất nhiều đệ tự tinh anh tiến vào Tài Vật Chi Địa – nơi họ sẽ phải thể hiện
tất cả bản lĩnh nếu muốn sống sót mang tài vật ra ngoài.
…
Ba người Liễu Thiên lúc này đang đứng tại một gian phòng lớn, gian phòng này
không hề có cửa nào cả, nhìn nó như một nhà tù đúc nguyên khối vậy. May là
trong đây do được bố trí mấy khối quang thạch lên cũng rất sáng, không khác
biệt lắm với ánh sáng ngoài trời.
Ba người nhìn kỹ một lượt thì thấy xung quanh gian phong này đều làm bằng
thanh thạch, đồng thời trên tường có bố trí rất nhiều họa đồ lộng lẫy đẹp đẽ
vô cùng. Trong mỗi bức họa đều là vẽ các nhân vật khiến ba người Liễu Thiên
đều chú ý nhìn ngắm.
Phía bên phải vẽ một trung niên đạo sĩ gương mặt góc cạnh, râu dài, mày dài,
ánh mắt xa xăm pha chút hiền từ. Người này thân mặc thanh bạch song sắc đạo
bào, người cao cao, thân hình hơi gây. Trên tay người này cầm một chậu hoa,
lưng đeo một cây tiểu cầm. Dưới bức họa này có ghi một dòng chữ: “Thiên Tiên
giả Hoa Hồn Đạo Nhân – Kỳ Nhân Đệ Tứ tông chủ.”
Mấy người Liễu Thiên lại hướng ánh mắt sang một bức hòa đồ khác vẽ một nữ
nhân. Nữ Nhân này thân mặc bạch y, tóc đỏ như máu buông xuống hai vai, gương
mặt thanh tú tuyệt trần, đôi mắt sắc xảo, đôi môi đỏ mọng, nước da trắng hồng,
trên trán nữ nhân kia có một đồ án nhỏ màu đỏ. Trong bức tranh nữ nhân này hai
chắp sau lưng, ánh mắt nhìn xa xăm có phần u sầu như đang rất xuy tư lo lắng
nhìn về phương xa.
Bên dưới hình này có ghi một dòng chữ: Thiên Tiên giả Xích Tuyết Tiên Tử – Kỳ
Nhân Đệ Bát tông chủ.”
Ba người Liễu Thiên nhìn một lượt rồi đọc chữ bên dưới cũng đã nhận ra đây
chính là các đời tông chủ của Kỳ Nhân các.
“Lạ thật!” Thế nhưng khi này ba người Liễu Thiên lại không để ý đến mấy bức
họa này nữa, hắn đảo quanh rồi tìm tòi một thứ khác. Cả ba đảo ánh mắt khắp
gian phòng vẻ mặt thì toát lên vẻ suy tư lo lắng.
“Hai tên kia đâu?” Liễu Thiên nhăn mày hỏi.
Cả ba tiến vào đây thì lại không hề thấy hai tên Bạch Hổ đội đâu? Chỗ này lại
không hề có cửa để rời đi, như vậy hai tên kia đang ở đâu? Theo lí mà nói thì
đi cùng một thông đạo truyền tống thì phải vào cùng một chỗ mới đúng! Chẳng
nhẽ ba người bọn họ đến muộn nên thông đạo đã đóng lại rồi?
Cả ba đang tò mò cùng khó hiểu nhìn quanh một lượt thì Tằng Nhất bỗng nhiên
chạy lại phía một bức tranh vẽ một vị đại hán đang cầm hai cái mâm nhỏ có in
hình đồ bát quái. Tằng Nhất bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó, hắn vừa sờ vừa nắn như
đang tìm kiếm thứ gì đó.
Sau khi xem xét một lượt hắn liền chạy ra một chỗ trống tìm tòi cái gì đó. Hai
người Liễu Thiên thì chỉ biết đứng im ngơ ngác nhìn ngắm xung quanh.
“Đây rồi!” Tằng Nhất như tìm ra gì đó liền kêu lên.
“Cạch!”
Hai người Liễu Thiên định chạy lại xem là thứ gì thì bỗng thấy gian phòng bỗng
chuyển động.
“Crach! Ình!”
Không biết Tằng Nhất đã làm gì mà cả gian mật thất bỗng chuyển động cực mạnh,
cả gian phòng như bị búa tạ nện vào làm cho nó rung đùng đùng, mấy người Liễu
Thiên chao đảo. Ngay sau màn chao đảo đó là những tiếng lịch kịch cọt kẹt vang
lên. Cả gian phòng bắt đầu chuyển động, những phiến đá di động qua lại lên
xuống liên tục, rất nhanh những khe hở được tạo ra dần dần hình thành lên
những thông đạo tối om.
Đặc biệt là những thông đạo kia xuất hiện ngay tại vị trí những bức tranh kia,
còn những bức tranh kia bị đẩy lên phía trên cao của mỗi thông đạo.
“Cái gì thế kia!” Lúc này một màn đặc sắc diễn ra!
Chỉ thấy những bức tranh kia bỗng dưng biến đổi, các nhân vật trong bức tranh
đều thay đổi tư thế và phong thái, ngay cả biểu cảm cũng rất khác. Vừa rồi tất
cả tám vị tông chủ đều bình thản hiền hòa nhìn về không trung thì lúc này cả
tám người đều vận chuyển nguyên thần bùng nổ ra phía ngoài cơ thể tạo thành
những dị tượng khác nhau nhìn rất uy phong và đáng sợ.
Nhìn vào bức tranh của vị Xích Tuyết Tiên tử kia thật khiến cho người ta giật
mình sợ hãi.
Trong bức tranh quang cảnh bình yên đã biến mất thay vào đó là quang cảnh
trắng tinh của tuyết trắng, núi cao đầy tuyết đang đổ, tuyết trắng bay ngang,
những cột băng như mũi dáo lớn xuyên lên trời cao,… Cả bức tranh đa phần là
màu trắng nhưng với sự xuất hiện của nữ nhân khiến cho bức tranh trở lên hùng
hôn và đầy khí thế . Mái tóc đỏ tung bay trong gió, đôi mắt lóe lên ánh sáng
trắng trong suốt, trên trán đồ án đỏ kia lan rộng tạo lên nhiều đường gân đỏ
tràn ra gương mặt đầy sát khí, đặc biệt là bàn tay của nàng đang đưa vào hư
không làm cho cả vùng không gian phía trước như bị bẻ vỡ tạo thành những vết
rách lớn trên nền không trung như muốn hút hết tuyết trắng đang bay trên không
lại. Mà nhìn sang bức tranh của Hoa Hồn Đạo Nhân thì một tràng cảnh tương tự.
“Thật quỷ dị a!” Liễu Thiên nhìn ngắm sự biến chuyên của tám bức tranh lẩm
bẩm.
“Cửa vào giờ mới thực sự mở ra, nhưng theo ta thấy thì mỗi thông đạo chỉ cho
một người đi vào!” Tằng Nhất không để ý đến sự thay đổi của mấy bức tranh mà
hắn lại nhìn lại mấy thông đạo tối đen kia nói.
“Sao người biết?” Cả Liễu Thiên và Hà Minh đều hỏi.
“Trên mỗi thông đạo đều có những đồ án được khắc mờ mờ, nếu các ngươi chịu khó
học về cơ quan và thần môn chi đạo thì có thể hiểu được mấy ký hiệu đơn giản
này!” Tằng Nhất đi lại sờ sờ lên viền của thông đạo từ từ giải thích.
“Vậy ư! Được rồi! Ngươi đã mở ra được thì chúng ta vào thôi, hai tên kia chắc
đã theo một trong những lối này đi vào rồi!” Hà Minh nghe Tằng Nhất giải thích
thì liền gật gật đầu rồi tỏ vẻ hưng phấn nói.
“Bọn họ vẫn chưa đi vào đâu, họ đang ở đây!” Tằng Nhất lắc đầu vẻ mặt ngưng
trọng nhìn quanh gian phòng, tay phải thì từ lúc nào đã sờ vào hộp nhỏ bên
hông.
“Cái gì…”
“Cứ bình tĩnh! Bọn ta không muốn đánh nhau!”
Hà Minh chưa nói hết câu thì bỗng nhiên có một âm thanh nhàn nhạt của một
thiếu niên phát ra.
Hai người Liễu Thiên giật mình nhìn lại bức tường đá xanh phía sau lưng, Tằng
Nhất cũng quay ra nhưng hắn không hề ngạc nhiên mà ánh mắt trở lên âm trầm vô
cùng. Hắn lúc này chỉ nghĩ một điều đó là phải bảo vệ được hai người Liễu
Thiên chạy vào một trong những thông đạo kia là được!
Tại bức tường đá kia hai bóng người từ từ hiện ra, hình dáng của hai người này
dần rõ ràng trong mắt ba người Liễu Thiên. Đây chính là hai tên ở Bạch Hổ đội
kia!
Xem ra hai tên này lúc đầu tiến vào mật thất cũng không có thấy đường đi. Sau
đó bọn hắn thấy không gian chấn động thì liền dùng dị thuật ẩn thân vào thạch
bích để xem xét!
Cả ba người lúc này vừa sợ vừa tự trách, họ đều cảm thấy suy nghĩ thiển cận
của mình.
Lúc bọn họ vào đây đáng nhẽ ra nên nghĩ đối phương dùng dị thuật để ấn nấp
thay vì một mực suy nghĩ xem họ dùng cách nào để rời đi? Phải đến tận khi Tằng
Nhất đọc đồ án mới biết rằng thông đạo một khi có người tiến vào sẽ đóng lại
thì hắn mới phát hiện ra. Đây quả là một sơ xẩy chí mạng!
“Thật không ngờ nhanh như vậy các ngươi đã tìm ra được thông đạo, cái này thật
khiến bọn ta có chút bất ngờ.” Lúc này, tên thư sinh cầm quạt nhìn quanh một
lượt tám thông đạo rồi nhìn lại ba người Liễu Thiên khẽ cười nhạt một cái nói.