Người đăng: danhvotr@
Nghe thấy một câu thúc dục này mọi người đều nhao nhao suy nghĩ rồi bắt đầu
đưa ra kết luận của mình. Trong đám người đã có những đệ tử đầu tiên quay đầu
rời đi. Số người rời đi mỗi lúc một nhiều, nhất là mấy nữ đệ tử đã rời đi hết.
Trong đám người đứng lại chỉ còn có tám người, trong đó ba người Liễu Thiên
vẫn đang đứng im suy tư.
“Phải biết tự lượng sức mình, những người tu vi thấp tốt nhất không nên tham
gia.” Hướng Kha nhìn vào Liễu Thiên điệu bộ muốn khuyên bảo hắn không nên tham
gia.
Nhưng Liễu Thiên thì thế nào, hắn tuy quý mạng sống của mình nhưng hắn cũng
không muốn bỏ lỡ một cơ hội nào. Đồng thời nếu hai người Hà Minh tham gia thì
có lí nào một mình hắn lại ở nhà cơ chứ. Hắn kiếp trước chưa từng biết sợ là
gì, mọi nguy hiểm đều chưa bao giờ bỏ anh em bạn bè cả. Bây giờ, hắn được sống
lại một mạng thì điều đó cũng không thay đổi dù lần này có nguy hiểm hơn đi
nữa.
Một điều nữa là hắn tuy không có nguyên thần nhưng khả năng chiến đấu thì lại
vượt trội hơn những đệ tử khác. Ba tháng khổ luyện cùng với cách tập khoa học
của hắn đã đạt hiệu quả rất cao làm cho cơ thể hắn mạnh mẽ hơn trước rất
nhiều. Cùng với đó là hắn có khả năng chiến đấu võ thuật rất tốt nên hắn tin
tưởng mình có thể đánh ngang với những đệ tử tu vi trong lớp Tổ Nguyên sơ kỳ.
Vì vậy bây giờ chỉ có hai điều làm hắn không tham gia yêu thú thí luyện. Thứ
nhất đó chính là hai tên Hà Minh và Tằng Nhất đều rút lui không tham gia. Điều
này có vẻ không xảy ra rồi vì nhìn vẻ mặt của Tằng Nhất thì rất tự tin, còn Hà
Minh thì đầy quyết tâm, cả hai tên này nhất định tham gia rồi.
Mà với tu vi của Tằng Nhất thì tham gia cái này là điều dễ hiểu, còn Hà Minh
thì giờ cũng đã là Linh Cơ cảnh đệ bát trọng rồi, hắn tham gia cũng có cơ hội
sống sót rất cao. Vì vậy việc hai tên này làm gia là điều Liễu Thiên khẳng
định
“Liễu Thiên cũng định tham gia à?” Lúc này, Tằng Nhất bỗng cất tiếng hỏi.
“Sao? Ngươi muốn ta ở lại à?” Liễu Thiên quay sang thản nhiên hỏi lại.
“Ngươi thực sự không nên tham gia!” Tằng Nhất lắc đầu nói.
Liễu Thiên vẻ mặt mỉm cười nhưng trong lòng hắn thì có chút thất vọng.
Có hai nguyên nhân khiến hắn không tham gia và thứ hai chính là hai bạn của
hắn không muốn hắn tham gia. Nếu hai người Hà Minh lo lắng cho hắn rồi bảo hắn
không nên tham gia thì hắn sẽ nghe theo. Có chút thất vọng nhưng đành chịu,
hắn muốn cùng bạn bè vượt mọi khó khăn nhưng nếu bạn của hắn cũng cảm thấy hắn
không đi được thì hắn cũng không cố thể hiển làm gì?
Liễu Thiên thở dài quay đầu rời đi nhưng ngay lúc này Tằng Nhất lại nói:
“Đúng ra ngươi không nên tham gia nhưng lần này có hai người chúng ta nữa thì
lại khác. Dù sao bọn ta cũng sẽ bảo vệ ngươi, cả ba sẽ vượt qua lần thí luyện
này để kiếm thêm tài nguyên tu luyện.”
“Ừm! Chúng ta sẽ cùng vượt qua, dù sao thì ngươi cũng không hề yếu như mọi
người hay nghĩ. Mà thực sự có yếu thì có thêm ta và Tằng Nhất thì chúng ta có
thể qua ải này!” Hà Minh đứng cạnh cũng gật đầu nói.
Xem ra ngày thường hai tên này tuy không còn luyện tập cùng, tỏ vẻ xa cách
nhưng khi khó khăn vẫn muốn nâng đỡ Liễu Thiên.
Liễu Thiên lúc này gật đầu vẻ mặt vui vẻ vì đây mới chính là tình bạn hắn cần.
Cái gì mà lo lắng, quan tâm, những lời sáo rống hắn không cần. Thứ hắn cần
chính là được cùng bạn bè trải qua mọi thứ dù có khó khăn nguy hiểm thế nào.
Hắn có thể là gánh nặng, có thể sẽ hại hai người họ nhưng hắn sẽ đi vì tương
lại hắn, vì tình bạn này và vì hắn muốn đi.
Một màn trao đổi nhỏ của ba người Liễu Thiên vì đứng khá xa những đệ tử khác
nên không ai trong đám đệ tử nghe được, chỉ có mấy người Lan chấp sự có tu vi
cao hơn hẳn đám người Liễu Thiên là nghe được một chút.
Đại chấp sự nghe vậy thì khẽ gật đầu mỉm cười, Hướng Kha thì nhíu mày, Đồng
Nhất Xuyên thì thản nhiên như là biết trước vậy. Còn Lan Nhược Vân thì ánh mắt
có điểm khinh thường cùng với giễu cợt nhìn Liễu Thiên.
Sau một hồi, trong đám đệ tử chỉ còn lại năm người. Ngoài ba người Liễu Thiên
ra thì còn hai tên nữa. Một tên to cao vạm vỡ, gương mặt nghiêm nghị, ngũ quan
thô kệch. Một tên thì dáng người nhỏ bé, mắt dài, miệng rộng, vẻ mặt toát lên
vẻ giảo hoạt vô cùng.
“Các ngươi muốn tham gia? Không sợ chết ư?” Đại chấp sự nhìn năm người hỏi.
Chờ một lúc, năm người không ai nói gì thì đại chấp sự lại nói: “Năm người các
ngươi theo ta!”
Gã nói xong liền quay người rời đi, ba vị chấp sự kia cũng theo sau, đám người
Liễu Thiên cũng không chậm trễ đi theo.
Bên trong lều lớn của chấp sự, năm người Liễu Thiên đứng thành hàng ngang, mấy
vị chấp sự thì ngồi ở ghế hai bên. Đại chấp sự lúc này hướng ánh mắt lên người
tên đệ tử nhỏ con đánh giá một hồi thì cũng biết tên này có tu vi đang ở Linh
Cơ cảnh đệ thất trọng.
Đại chấp sự nhìn qua một lượt thì liền hỏi tên nhỏ con này: “Ngươi tên gì? Sở
trường là gì?”
“Đệ tử là Lã Phi Hùng. Sở trường dùng ám khí và khinh công.” Tên kia liền đáp.
Đại chấp sự gật đầu liền hỏi mấy vị chấp sự: “Ba vị có đồng ý cho Lã Phi Hùng
tham gia ‘yêu thú thí luyện’ không?”
“Phi Hùng dùng ám khí khá tốt, tu vi khá ổn, ta đồng ý!” Đồng Nhất Xuyên gật
đầu từ từ đưa ra quyết định của mình.
“Tu vi tạm ổn, khinh công rất tốt như vậy cũng tăng tị lể vượt ải, ta cũng
đồng ý!” Hướng Kha cũng gật đầu nói.
“Đại Na công đã có hỏa hầu, nếu yên ổn tìm điểm nghỉ chân thì tỷ lệ cao vượt
ải thành công. Ta cũng đồng ý!” Lan Nhược Vân từ từ đánh giá rồi cũng đồng ý.
“Được!” Đại chấp sự gật đầu rồi lại hướng ánh mắt sang tên đệ tử to cao đánh
giá.
Tên này dáng người to cao vạm vỡ dị thường, gương mặt có nét giống các đại hán
nhà nông, tu vi thì đã đạt Linh Cơ cảnh đệ bát trọng, nhìn qua cơ thể cũng rất
rắn chắc.
“Ngươi tên gì? Sở trường là gì?” Đại chấp sự nhìn qua thì khẽ gật gật đầu rồi
lại hỏi.
“Đệ tư tên Lệ Bá Kiên, sở trường dùng Đại Lực Quyền, ngoài ra có chút thể
lực!” Tên đệ tử to cao liền cung kính đáp.
“Các vị thấy thế nào?” Đại chấp sự lại quay sang hỏi ba người Lan Nhược Vân.
Rất nhanh các chấp sự đã thông qua chấp thuận cho Lệ Bá Kiên tham gia thí
luyện.
Đến lượt Tằng Nhất thì lại càng nhanh hơn nữa, với tu vi như hắn thì được
thông qua là việc đương nhiên rồi.
“Ngươi cũng tham gia? Tên gì? Sở trưởng là gì?” Đại chấp sự như cũ lại đánh
giá rồi khẽ lắc đầu, gã dò hỏi Liễu Thiên
“Đệ tử là Liễu Thiên, đệ tử dùng kiếm.” Liễu Thiên vẻ mặt đầy kiên định trả
lời.
Lúc này các chấp sự khác bắt đầu đưa ra ý kiến của mình.
“Liễu Thiên luyện kiếm rất tốt, có điều tu vi hơi thấp!” Đồng Nhất Xuyên nói.
“Hiểu biết về mật tịch cũng rất tốt! Có điều toàn chọn mật tịch khó, khả năng
thi triển được là không cao!” Hướng Kha cũng từ từ đưa ra đánh giá của mình về
Liễu Thiên.
Lan Nhược Vân lúc này liền cười nhạt một cái rồi nói: “Công pháp tu luyện tốt,
ta đồng ý!”
Nàng chính là người đầu tiên đồng ý, nghe thấy vậy mọi người đều giật mình.
“Hai ngươi thì sao?” Đại chấp sự lại hỏi hai người kia.
“Ta đồng ý!” Đồng Xuyên cũng gật đầu nói.
“Ài! Mong rằng đây không phải lần cuối cùng ta nhìn thấy người.Ta đồng ý!”
Hướng Kha thở dài nhìn Liễu Thiên nói.
Đại chấp sự nghe vậy thì khẽ thở dài rồi lại nhìn qua Lan Nhược Vân.
“Đại ca không cần nhìn muội!” Lan Nhược Vân lắc đầu cười nói.
Đại chấp sự đang định nói gì đó thì lại dừng lại, gã khẽ gật đầu với Liễu
Thiên rồi nhìn qua Hà Minh.
Đến lượt Hà Minh cũng rất nhanh được các vị chấp sự thông qua.
Đại chấp sự lúc này nhìn năm người Liễu Thiên nhíu mày nói: “Theo quan điểm
của ta thì trong năm người các ngươi chỉ có Tằng Nhất là có thể sống trở về!
Nhưng ta vẫn sẽ chấp thuận cho các ngươi tham gia, phải biết chỉ có từ cõi
chết trở về thì mới thành cường giả được! Cơ hội luôn xuất hiện nhưng để nắm
được thì phải xem sự cố gắng và cơ duyên của các ngươi!”
Năm người đứng im không nói gì, nhìn vẻ mặt của mấy người thì đều hiện lên vẻ
tự tin và quyết tâm.
“Ta hỏi lại một lần nữa! Ai sợ chết thì nên rút lui, bởi vì khi ta đã nói ra
thể lệ của thí luyện thì các ngươi sẽ không từ bỏ được nữa! Khi đó các ngươi
sẽ phải tham già và sống chết của các ngươi tông môn sẽ không chịu trách
nhiệm.” Đại chấp sự nhìn quanh một lượt vừa hỏi vừa đe dọa.
Năm người Liễu Thiên đều đứng im bất động, đại chấp sự gật đầu, gã cầm năm tờ
giấy màu vàng nhạt phát cho năm người Liễu Thiên nói.
“Các ngươi hãy đọc kỹ nội dung rồi viết vào chỗ trống, xong rồi thì nhỏ máu và
điểm chỉ vào đó!”
Liễu Thiên liền nhìn qua vào trong tờ giấy thì thấy đó như một bản giao ước.
Nội dung cơ bản của bản giao ước này là hắn tự nguyện tham gia thí luyện mà
không ai ép buộc, hắn có bị làm sao thì tông môn và các vị chấp sự chủ quản
cũng không phải chịu trách nhiệm. Đoạn cuối thì có vài dòng để viết di nguyện
phòng khi một đi không trở lại.
Sau một lúc, năm người lần lượt điểm chỉ lên đó. Điều đặc biệt của tờ giấy này
là điểm chỉ không cần mực nhưng nó vẫn in rõ dấu vân tay lên đó. Chất liệu của
tờ giấy vàng nhạt này thật đặc biệt, máu nhỏ vào đó cũng rất nhanh biến mất
không thấy dấu vết.
Lại nói thì việc viết di nguyện thì Liễu Thiên không làm. Hai tên kia không
biết thế nào chứ Liễu Thiên không bi quan như vậy, hắn đã tham gia thì không
bao giờ nghĩ mình sẽ vẫn lạc. Nếu hắn có thực sự vẫn lạc thì vì hắn cùi nên
cũng chẳng có gì để chăn chối hay khóc lóc cả!
“Các ngươi đã viết xong khế ước thì ta sẽ nói qua về thí luyện!” Đại chấp sự
liền thu năm tờ giấy lại rồi nói.
“Địa điểm thí luyện là Huyễn Cực sơn mạch, sơn mạch này vẫn nằm trong Vạn Mộc
Lâm nhưng nó lại nằm ngoài kết giới nhị tầng của tông môn. Chính vì vậy ở đó
có rất nhiều yêu thú cấp một, cấp hai và một vài loại cấp ba. Thể lệ thí luyện
thì khá đơn giản.
Bên trong Huyễn Cực sơn mạch có chia ra ba mươi sáu điểm nghỉ chân, bảy hai
điểm có tài vật. Những điểm này xuất hiện ngẫu nhiên và mỗi năm một khác nên
không có bản đồ rõ ràng. Mỗi người tham gia phải tự mình tìm ra!
Tham gia thí luyện các ngươi chỉ cần tìm và đi vào được một điểm nghỉ chân rồi
chờ đến hết thời gian thí luyện là đã hoàn thành thí luyện và được nhận
thưởng. Những ai có bản lĩnh thì có thể đi săn yêu thú hoặc tìm tài vật. Nhưng
ta khuyên các ngươi phải biết tự lượng sức mình, tất cả hãy giúp đỡ lẫn nhau
tìm thấy một điểm nghỉ chân trước. Khi đó hãy nghĩ đến việc làm những việc
khác.”
Dừng một tý, đại chấp sự lại nói.
“Ta cũng phải nói trước, một khi các ngươi đã đi vào điểm nghỉ chân thì không
được ra ngoài nữa, nếu ra ngoài thì sẽ không quay vào điểm nghi chân đó mà
phải tìm một điểm nghỉ chân khác. Đồng thời số người trong mỗi điểm nghỉ chân
đều không quá năm mươi người, nếu quá số người đó sẽ không thể vào được nữa…!”
Đại chấp sự từ từ nói sơ qua những thứ liên quan đến yêu thú thí luyện.
Gã nói một hồi cũng xong thì lại hỏi: “Ai còn khúc mắc gì nữa không?”
“Thưa chấp sự, tiêu diệt được yêu thú có được lợi ích gì không ạ?” Hà Minh
liền giơ tay hỏi.
“Thí luyện này có ba giải thưởng chính. Đầu tiên là qua ải có nghĩa là trước
giờ ngọ ngày thứ bảy các ngươi phải có mặt tại một trong các điểm nghỉ chân.
Thứ hai là điểm tích lũy, điểm tích lũy này đánh giá dựa trên số lượng tài
liệu yêu thú và loại yêu thú tiêu diệt được. Dựa trên số điểm tích lũy này các
ngươi có thể đổi lấy phần thưởng.
Cuối cùng là tài vật, đây chính là những thứ đồ có giá trị được tông môn để
tại những điểm tài vật. Đây cũng chính là thứ quý giá nhất mà những kẻ tham
gia thí luyện muốn lấy. Tài vật này có thể là binh khí, yếu quyết, mật tịch dị
thuật, đan dược, linh dược, linh thạch,vv… Trong số đó thì linh thạch chính là
thứ thiết yếu nhất và được tranh chấp nhiều nhất, đối tượng tranh chấp chủ yếu
là đệ tử đã ngoài Khai Minh cảnh. Những người khác thì không nên tham gia!”
Mấy người Liễu Thiên nghe thấy vậy trở lên háo hức vô cùng, ai lấy ánh mắt đều
sáng lên. Nhất là Tằng Nhất, tên này nghe đến linh thạch thì càng hưng phấn.
Phải biết từ khi hắn tiến lên Khai Minh cảnh thì đã có thể hấp thụ linh khí
bên trong linh thạch. Nhưng linh thạch trợ cấp của tông môn chỉ là mười miếng
hạ phẩm linh thạch trên một tháng. Trợ cấp này không phải là ít nhưng nếu muốn
tăng tốc tu luyện thì không đủ. Vì vậy nghe thấy có linh thạch thì Tằng Nhất
càng có thêm mục tiêu trong lần thí luyện này.
Lại nói thì không chỉ Tằng Nhất, mà tất cả bốn người còn lại cũng đã có dự
định của mình.