Người đăng: danhvotr@
“Sao giờ! Toàn cây dại làm sao đi được!”
“Đúng vậy! Chẳng nhẽ đã đến nơi, không thể sao nhanh vậy được!”
Nối đi đằng trước đã không còn thênh thang như trước. Lúc này, chỉ có cỏ dại
cùng dây leo chằng chịt khiến đám đệ tử chi sáu xôn xao bàn luận.
Nhưng người dẫn đội là một chấp sự thì đây cũng không là vấn đề gì lớn. Đồng
Nhất Tiêu đi đầu trường kiếm trong tay văng lên liên tục, những luồng kiếm khí
liên tục phóng ra phía trước. Gã đi đến đâu thì cây nhỏ, cỏ dại, dây leo trên
đường đều bị dọn sạch. Đám người Liễu Thiên đi phía sau chỉ đơn giản là bước
lên đống lá cùng cành vụn đi theo.
Lại nói khu rừng này quả là rất ít động vật sinh sống, đi mãi cũng chỉ có một
vài loại côn trùng và thú nhỏ họ nhà chim bị đánh động bay ra mà thôi.
Sau mười mấy khắc đi trên con đường toàn cỏ dại thì đám người Liễu Thiên cũng
đã bước sang một địa hình khác. Tất cả đi đến một vùng đất cao, khá khô cằn,
đa số là đá cùng sỏi, cây cối chỗ này cũng rất cao và khẳng khiu.
Lúc này, Đồng Nhất Xuyên liền nhìn vào cái la bàn trên tay rồi quay lại nói:
“Nhanh nào, sắp đến rồi!”
Gã nói xong liền quay đầu đi nhanh về phía trước, mọi người thì vẫn lục tục
theo sau.
…
Xuân Thiên hồ nằm cách Kỳ Nhân các một trăm mười dặm về phía Tây Nam, nó chiếm
một vùng lớn trong Vạn Mộc Lâm. Hồ này có diện tích lên đến hai vạn mẫu, chỗ
rộng nhất lên đến hai trăm dặm, nơi hẹp nhất cũng đến tám mươi dặm, chu vi của
hồ cũng phải hơn ngàn dặm. Nếu tính bình thường một người đi bộ liên tục thì
cũng phải mất hơn nửa tháng mới đi hết một vòng hồ này.
Xuân Thiên hồ tuy không nằm ở trung tâm Vạn Mộc Lâm nhưng nó lại là một bể
chứa nuôi dưỡng cả Vạn Mộc Lâm và Lạc nguyên xanh tươi. Nó là nguồn sống của
cả một miền phía Tây của Nhất Xuân quốc. Lại nói Lạc Hà chảy qua Kỳ Nhân các
cũng được nối từ trong Xuân Thiên hồ.
Vì hồ này nằm trong Vạn Mộc Lâm nên quanh hồ đa số đều là rừng cây tốt tươi
rậm rạp, nhưng thỉnh thoảng cũng có những chỗ không phải rừng cây mà là dãy
núi nhỏ, nhánh sông, hay cánh đồng cỏ. Tại một cánh rừng thưa phía Tây nam của
Xuân Thiên hồ. Ở đây có hai nam một nữ đang đứng im nhìn ra hồ. Ba người này
chính là ba chấp sự của chi sáu. Hai nam là Đại chấp sự Tần Long và Hướng Kha,
nữ nhân kia không ai khác chính là Lan Nhược Vân.
Cả ba người này đã đến đây từ hai ngày trước để chuẩn bị mọi thứ, phía sau bọn
họ những lều trại đã được dựng lên, nhìn ra xa trên đỉnh một lều trại còn có
khói bốc lên, ở đó còn có mấy người đang đi đi lại, hình như ở đó đang nấu
nướng thì phải.
Đang yên tĩnh, vị đại chấp sự chắp tay sau lưng bỗng ôn tồn nói: “Lần này chi
sáu chúng ta có nên tham gia thí luyện yêu thú không?”
“Vẫn cứ không nên tham gia thì hơn, phải biết tỷ lệ tử vong khi tham gia yêu
thú thí luyện là rất cao!” Lan Nhược Vân vẻ mặt lo lắng nói.
“Tu đạo sao lại sợ nguy hiểm cơ chứ, đệ nghĩ cứ lên hỏi các đệ tử, kẻ nào có
bản lĩnh thì hãy cứ cho chúng tham gia.” Hướng Kha tỏ vẻ không đồng ý với cách
suy nghĩ của Lan Nhược Vân, gã liền đưa ra đề nghị của mình.
Đại chấp sự thở dài một cái rồi nói: “Hướng Kha nói rất đúng! Đã rất lâu rồi
ta không tiến cử người của chi mình tham gia thí luyện yêu thú. Có lẽ lần này
sẽ khác, ta sẽ hỏi ý kiến của những đệ tử trong chi!”
“Nhưng..”
“Không nhưng nhị gì hết, cái đó tuy nguy hiểm nhưng cũng là một cơ hội, những
đệ tử kia cũng được quyền thử một lần. Ta không thể để quá khứ của mình làm
hại tiền đồ của những kẻ muốn phấn đấu được!” Đại chấp sự liền cắt ngang lời
của Lan chấp sự, gã tỏ vẻ kiên quyết nói.
“Đại ca nói đúng, nguy hiểm thì mới có thành công, chúng giám mạo hiểm thì
chúng ta cũng phải tạo cơ hội!” Hướng Kha đồng tình nói thêm.
“Được rồi! Hãy đi chuẩn bị đi!” Tần Long thở dài vẻ mặt đầy phiền muộn nói.
…
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang trải dài trên dải rừng xanh ngắt. Bên
dưới dải rừng đó từng đoàn người vẫn đang lẵng lẽ đi về phía trước. Ở một khu
rừng già, đám người Liễu Thiên vẫn đang đi qua từng thân cây to mấy người ôm
tiến về phía trước. Tên đầu đám người là những tán cây rậm rạp những phiến lá
xanh đen phủ kín không thấy ánh mặt trời.
“Sắp đến rồi, mọi người nhanh chân nào!” Đồng Nhất Tiêu đi đầu lúc này lại
thúc dục.
“Sắp đến rồi! Đùa chứ, đã gần hai canh giờ kể từ khi minh nghe thấy câu này!”
Liễu Thiên vừa lấy tay lau mồ hôi vừa nói.
Hà Minh và Tằng Nhất thì đi đằng trước, cả hai lúc này lại im lặng đến lạ
thường, hình như hai tên này đã nói quá nhiều giờ đã mệt rồi.
Đi thêm một vài dặm nữa, đoàn người đã đi qua cánh rừng già, tiến vào một chỗ
rừng thông, đồng thời không gian phía trước trở lên rất thoáng.
“Đến rồi!” Lúc này, Đồng Nhất Tiêu dừng lại mỉm cười nói.
Cả đám nghe vậy cũng đứng lại hưởng những cơn gió mát nhẹ nhàng thổi vào mặt.
Một cảm giác mát lạnh toàn thân tràn đến, đám đệ tử thỏa mãn đứng nghỉ rồi một
lúc cũng bắt đầu nhìn ra xa nơi có một khoảng không sáng trắng kia.
Trong rừng già vừa rồi tuy không có nắng nhưng lại rất kín gió nên rất oi bức.
Điều này khiến đám người Liễu Thiên ai đấy đều mồ hôi đầy mặt. Một số có tu vi
cao thì còn đỡ chứ thấp như Liễu Thiên còn ướt hết cả người. Vì vậy đi ra khỏi
đó hứng những cơn gió mát khiến tất cả đều thỏa mãn hưởng thụ phong cảnh trước
mặt.
Trước mặt đám người là một khu đất trống có dựng nhiều lều trại, nếu nhìn kỹ
thì thấy phía xa xa sau đám lều trại và lá cây chính là một cái hồ lớn, gió
mát chính từ cái hồ đó thổi đến.
“Xuân Thiên hồ thật rộng a!” Liễu Thiên cũng nhìn về phía trước miệng thì lẩm
bẩm cảm thán.
“Đúng vậy! Lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của ta!” Tằng Nhất cũng ngạc nhiên
lẩm bẩm còn Hà Minh thì chỉ đứng im quan sát mặt hồ rông lớn không thây bờ
kia.
Liễu Thiên khi này không nhìn ra hồ nữa mà lại nhìn tổng quan một lượt khu này
thì thấy ở đây có nhiều lều trại nhưng trong đó có hai cái lớn hơn hẳn. Cái
lều lớn nhất to như một căn nhà chính là nơi nấu nướng, ở đó có khói bốc lên
và nhiều qua lại. Tiếp đến, cách đó không xa một cái lều cũng lớn không kém,
Lan chập sự đang đứng cạnh đó nên Liễu Thiên biết rừng đó là lều của mấy vị
chấp sự. Xung quanh hai cái lều lớn kia còn có bảy cái trại nhỏ nếu không nhầm
thì đó chính là chỗ dành cho những đệ tử như Liễu Thiên.
Tất cả thưởng thức khung cảnh thêm một lúc nữa thì Đồng Nhất Tiêu lại đi đến
và theo gã là cả ba vị chấp sự khác.
“Mọi người cứ ba người một lều, tất cả hãy nhanh ổn định vị trí, chúng ta còn
ăn trưa.” Lúc này đại chấp sự vừa đi đến vẻ mặt nghiệm nghị phân phó.
Nghe vậy cả đám bắt đầu tản ra tìm lều cho mình, ba người Liễu Thiên rất nhanh
kiếm một cái ở hướng đông, nơi có địa hình khá cao ráo và thoáng đãng.
Cái lều này rộng tầm ba trượng vuông, bên trong không hề có đồ đạc gì cả, chỉ
có nền được làm phẳng và kệ một cái sập gỗ mỏng, bên trên có nót bằng vải nhìn
rất sạch sẽ. Cả ba vất hành lí xuống, rồi liền đi ra ngoài, ở bên ngoài lúc
này bữa trưa đã bắt đầu.
Đám đệ tử trong chi đã bắt đầu lấy xuất ăn của mình rồi chia làm nhiều chỗ
ngồi ăn. Ba người Liễu Thiên cũng đi lại khu nấu ăn để chọn đồ ăn. Đồ ăn hôm
nay tuy không phong phú như khi ở trong tông môn nhưng cũng đây đủ các món.
Liễu Thiên cũng không nghĩ nhiều, hắn chọn đủ mấy món sao cho cân bằng dinh
dưỡng là được.
Lấy đồ ăn xong, Liễu Thiên nhìn quanh thì kiếm được một cái cây gãy ở phía xa
ngồi xuống. Rất nhanh hai tên Tằng Nhất, Hà Minh cũng đã ra ngồi bên cạnh. Cả
ba lại vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ, bữa trưa cứ thế rất nhanh qua đi.
Đám người Liễu Thiên nghỉ ngơi một lúc thì buổi chiều đã đến. Lúc này đại chấp
sự liền tập trung mọi người lại rồi nói: “Từ giờ cho đến trưa ngày thư tư các
ngươi có thể thoải mái thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm.
“Đây là buổi đi chơi tìm hiểu và tự khám phá, mọi người có thể lập đội để đi
cùng. Nhưng phải nhớ cẩn thận, trong một cánh rừng rộng lớn thế này thì cái gì
cũng có thể xảy ra! Và một điều nữa là không được xích mích với người của chi
khác!” Đại chấp sự lại bổ xung.
Lan Nhược Vân lúc này lại đi lên nói: “Mỗi người hãy cầm lấy một cái la bàn
này.” Nàng nói xong liền đi lên phát cho một đệ tử một miếng ngọc màu trắng.
Liễu Thiên cầm miếng ngọc trên tay nhìn kỹ một lượt thì thấy, miệng ngọc này
bị đục rỗng bên trong. Bên trong đó có một viên đá màu tím nhỏ như đầu đũa
đang nằm gọn về một bên của miếng ngọc.
“La bàn này được gọi là Tử Vu. Bên trong la bàn này có một viên Tử Mẫu thạch.
Tử mẫu thạch là một loại thạch khi chia nhỏ ra thì những miếng nhỏ luôn hướng
về viên lớn. Các ngươi khi đi lạc chỉ cần nhìn vào Tử Vu là có thể nhìn ra
hướng của Mẫu Thạch. Mẫu Thạch chính là miếng nằm ở đại doanh này!”
Lan Nhược vân cầm miếng ngọc lên giải thích một hồi.
“Nhưng nếu ở một nơi khác có một viên Tử Mẫu thạch to hơn thì sao?” Lúc này,
một nữ đệ tử nhanh nhảu hỏi.
“Cái này thì không cần phải lo lắng, khi chế tác ra loại la bàn này thì người
ta đã làm cho những miếng Tử Vu ngọc này chỉ hướng về một miếng Mẫu Thạch
tương ứng!” Lan Nhược Vân mỉm cười đáp.
“Trước khi mọi người bắt đầu cuộc vui thì ta có một vấn đề nữa muốn nói.” Đại
chấp sự thấy mọi người đang xôn xao bàn luận thì liền nói.
“Các ngươi có người cũng đã nghe nhắc đến yêu thú thí luyện một năm một lần
của tông môn?” Lúc này gã tỏ vẻ trịnh trọng hỏi.
Gã nói xong hướng ánh mắt xuống để ý phản ứng của mọi người.
“Cái gì? Ta chưa nghe thấy bao giờ, đó là cái gì?”
“Ta cũng không rõ!”
“Chắc hay lắm!”
Mọi người bên dưới đều ngu ngơ tỏ vẻ xa lạ với cụm từ “yêu thú thí luyện”.
Liễu Thiên cũng là một trong số đó, hắn tuy đã được giảng dậy và đọc sách về
yêu thú nhưng thực sự cụm từ “yêu thú thí luyện” đối với hắn quá lạ đi.
Tằng Nhất cũng không biết đến việc này, chỉ có Hà Minh tỏ vẻ ngờ ngợ như nhớ
ra gì đó.
“Thí luyện yêu thú chính là một chương trình để kiểm tra sức mạnh và ý trí của
đệ tử trong tông môn. Nhưng màn kiểm tra này lại vô cùng nguy hiểm, mỗi lần
đều có không ít đệ tử chết đi.”
Đại chấp sự ôn tồn nói, sau đó gã lại hướng ánh mắt lên đám đệ tử ánh mắt lạnh
băng nói tiếp: “Trong các ngươi ai có bản lĩnh và hứng thú muốn tham gia thì ở
lại, những người khác có thể bắt đầu đi thăm quan được rồi! Nhưng ta nói trước
tham gia thí luyện thì các ngươi đã bước vào một chiến trường thực sự. Lúc đó,
kẻ không có bản lĩnh thì rất nhanh sẽ phơi thây nơi rừng sâu!”
Mọi người nghe thấy vậy liền xôn xao bàn luận, tất cả đều đắn đo suy nghĩ.
“Tham gia yêu thú thí luyện mà thành công sống sót thì sẽ được thưởng rất
nhiều món đồ giúp ích cho tu luyện. Nhưng nên nhớ thí luyện này nguy hiểm vô
cùng, đệ tử Khai Minh cảnh thì không sao nhưng dưới Khai Minh cảnh tỷ lệ tử
vong cao hơn bảy thành. Các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ rồi đưa ra lựa chọn.”
Đại chấp sự lại từ từ nói.
Lúc này, mọi người lại thảo luận một hồi, Liễu Thiên liền hỏi Hà Minh: “Ngươi
nghe qua thí luyện này rồi à?”
“Không! Ta chỉ vô tình đọc được một câu trong một cuốn sách có nhắc đến việc
này!” Hà Minh lắc đầu vẻ mặt lo lắng nói.
“Sao? Cuốn sách đó nói gì?” Tằng Nhất liền hỏi.
“Yêu thú thí luyện, huynh đệ toàn diệt, kẻ yếu phơi thây, anh hùng đại lộ.” Hà
Minh lẩm bẩm nói ra.
Hai người Liễu Thiên nghe vậy mắt nhíu nhíu lại định hỏi gì thì bỗng nghe thấy
tiếng của đại chấp sự: “Các ngươi đã nghe rồi! Bây giờ những ai muốn tham gia
thì đi lên trước. Những ai không tham ra thì ngay tức khắc rời đi!”