Tiến Vào Vạn Mộc Lâm.


Người đăng: danhvotr@

Trời còn chưa sáng, Liễu Thiên đã dậy tập thể dục và rèn luyện lại chút võ
học.

Sau một giờ luyện tập, mặt trời đã lên, Liễu Thiên quay về tắm rửa rồi đi ăn
sáng.

Tại phòng ăn của tân quán, ba người Liễu Thiên đang ăn rất nhanh, cả ba đều
rất tập trung vào ăn uống.

“Nghe nói chuyến đi này kéo dài ba ngày liền, không biết chúng ta làm gì trong
đó nữa?” Ăn được một lúc, Tằng Nhất liền ngẩng lên hỏi.

“Lần này đi chơi thôi, vào đó chắc có nhiều thứ vui, dù sao mấy ngày trước
cũng vào đó rồi, ta thật muốn đi sâu hơn nữa xem có những thứ gì!” Hà Minh
ngẩng lên đáp.

“Mong là trong đó gặp được nhiều nữ đệ tử của các chi hay đội khác!” Tằng Nhất
cũng gật đầu rồi lại dùng vẻ mặt chờ đợi nói.

“Haha! Ngươi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến nữ nhi mà thôi!” Liêu Thiên đang ăn
nghe thấy vậy liền cười nói.

“Ngươi thì khác, mấy tuần trước nghe nói ngươi đến Văn Đài ở Xuân Đô. Đến đó
chắc hẳn được ngắm nhiều mỹ nhân lắm!” Tằng Nhất bĩu môi rồi lại dùng ánh mắt
chờ đợi hỏi.

“Hehe! Cũng có một chút!” Liễu Thiên cười gian xảo nói, lúc này hắn lại nhớ
đến vị tiểu cô nương Đoàn Linh Hiên.

“Kể ta nghe thử xem nào, nữ nhân ở Xuân Đô thế nào?” Tằng Nhất vội hỏi.

“Thôi để dịp khác!” Liễu Thiên lắc đầu từ chối.

“Đúng vậy! Dịp khác đi!” Hà Minh lúc này ngồi cạnh gật đầu đồng ý với ý kiến
của Liễu Thiên rồi lại trợt nhớ ra gì đó liền nhìn qua Liễu Thiên hỏi: “À quên
mất! Lần đó ngươi đi về Xuân Đô có nhìn thấy công chúa không? Nàng ra sao?”

Liễu Thiên liền nhíu mày, hắn gật đầu khẽ nói: “Nàng xinh đẹp tuyệt trần, ta
không biết tả như thế nào nhưng tóm lại là rất xinh!”

“Thế so với Thượng Quan Nhu Vân thì sao?” Tằng Nhất tò mò hỏi.

“Cái này cũng khó nói, mỗi người một vẻ đẹp khác nhau!” Liễu Thiên lắc đầu
đáp.

“Ta nghe nói tu vi của nàng đã đạt Huyền Môn cảnh trung kỳ ở tuổi mười bảy?”
Hà Minh lại tò mò hỏi.

“Ừm! Ta cũng nghe thấy Hứa chấp sự nói vậy!” Liễu Thiên gật đầu.

“Ài! Thật quá biến thái, xem ra chúng ta không tính là gì cả!” Tằng Nhất thở
dài nói.

“Sao lại sầu thảm thế? Phải biết rằng đời nhiều kẻ tài, chúng ta cũng có thể
là một trong số đó. Cái quan trọng là phải biết phấn đấu!” Liễu Thiên thấy bộ
dạng của Tằng Nhất liền lắc đầu dậy bảo.

Tằng Nhất nghe vậy liền nhìn Liễu Thiên mỉm cười nói: “Đúng! Tương lai còn
dài, chúng ta vẫn có thể làm lên những kỳ tích!”

“Thôi ăn nhanh không chúng ta lại làm lên kỳ tích bây giờ?” Liễu Thiên liền
thúc dục.

“Kỳ tích gì?” Tằng Nhất trố mắt hỏi.

“Thì kỳ tích đi muộn đó!” Liễu Thiên vừa ăn vừa đáp.

Ở phòng ăn lúc này không chỉ ba người Liễu Thiên đang vội mà còn có rất nhiều
đệ tử khác cũng vậy. Tất cả đang muốn ăn nhanh còn ra tập trung.

Cả ba người Liễu Thiên ăn xong cũng đứng dậy cầm theo hành lí rời đi thật
nhanh ra cổng của cung để tập trung. Cả ba vừa đi đến thì đã thấy ở đây có rất
đông người đang tụ tập trong đó có cả trưởng lão và chấp sự.

Liễu Thiên nhìn sơ qua thì trong đám kia có tầm mười chấp sự cùng một trưởng
lão đang đứng ở đó, đằng sau mỗi vị chấp sự là những hàng đệ tử đang ngay ngắn
xếp hàng. Nhắc đến việc Liễu Thiên có thể phân biệt được trưởng lão và chấp sự
như vậy là do quần áo của trưởng lão khác biệt rất lớn so với chấp sự.

Chấp sự trong tông môn đều mặc một bộ lễ phục hai màu trắng đen đối với nam,
trắng xanh đối với nữ, hoa văn trang trí trên áo khá mỹ lệ đẹp mắt, đồng thời
viền có vân khâu khá mỏng. Sau lưng áo cũng có ghi số hiệu như áo của đệ tử
vậy.

Trưởng lão thì lại khác, trưởng lão bên trong sẽ mặc một bộ đồ màu xanh dương,
có trang trí hoa văn tinh xảo thanh thoát. Bên ngoài sẽ khoác một bộ ngoại
trang rộng có màu trắng đục, viền áo đầu ống tay màu đen, viền áo được làm rất
dày và có những hoa văn tỷ mỷ. Đồng thời là trưởng lão thì không còn phải bắt
buộc ở chi hay cung hoặc đội nào cả, họ chỉ ở đó chỉ dậy hoặc chủ quản ở mỗi
cung một thời gian mà thôi. Vì thế áo trưởng lão không hề có số hiệu như chấp
sự.

Ba người Liễu Thiên cũng không chần chừ liền đi lại tập trung với chi của
mình. Lúc này trước cái sân lớn ngay cổng của cung chữ Càn, mọi người đang dần
tập trung đầy đủ. Các chấp sự của từng chi đang đi xuống chỉnh đốn lại hàng
ngũ của chi mình. Ở chi của Liễu Thiên chính là Đồng Nhất Tiêu đang đi xuống
đôn thúc mọi người.

Như vậy rất nhanh hàng ngũ đã chỉnh tề, những đệ tử cuối cùng cũng đã tập
trung đầy đủ. Ba người Liễu Thiên vẫn như thường lệ đứng cuối hàng của chi
sáu. Vị trưởng lão chủ trì lần này không ai khác chính là Thượng Quan Định –
người dậy môn Thiên Cơ tướng số.

Trung niên nho sinh này nhìn quanh một lượt rồi gật đầu nói: “Khởi hành thôi!”

Nghe vậy mọi người giật mình, tất cả cứ tưởng phải nghe một hồi dặn dò, không
ngờ lại vừa cái đã nói khởi hành luôn. Nhưng không dặn dò gì mọi người vẫn rất
nghiêm chỉnh không ai giám nhốn nháo, tất cả đều rất nghiêm trang chờ chỉ thị
của chập sự trong chi.

Lúc này, chấp sự chi một liền khẽ nói: “Chi một theo ta, hai người một hàng,
tất cả phải dữ im lặng!”

Gã chấp sự này nói xong liên quay người đứng trước chi một rồi bước đi trước.
Lúc này, chi một liền theo mệnh lệnh, cứ hai người một hàng đi theo vị chấp sự
kia đi ra khỏi cung. Trong đoàn người chi một vẫn nổi bật nhất chính là một
thiếu nữ tóc đỏ đi đầu hàng, nàng đi đến đâu đều khiến ánh mặt mọi người đổ
dồn đến đó. Ba người Liễu Thiên cũng không ngoại lệ, cả ba đều ngước nhìn
Thượng Quan Nhu Vân đang đi xa dần.

Chi một rời khỏi cung, nữ chấp sự chi hai liền dẫn người chi hai dời đi.

Như vậy cứ lần lượt, các chi nối đuôi nhau đi ra khỏi cung chữ Càn. Cả cung
hơn hai trăm người bất đầu khởi hành đi ra cổng của đội mười hai.

Đi trên những con đường bên trong đội mười hai, nhóm người Liễu Thiên cũng gặp
người của các cung khác cũng đang hàng nối chỉnh tề đi ra cổng đội phía nam.

“Quả nhiên Hứa đại ca nói không sai!” Liễu Thiên nhìn thấy những nhóm người
khác thì không khỏi tự nhủ. Hắn trước kia có từng nói chuyện với Hứa Vĩnh
Thiên về chuyến đi chơi này và đã được Hứa Vĩnh Thiên giảng giải sơ qua một
chút.

Theo như Hứa Vĩnh Thiên kẻ thì lần thăm quan này là toàn thể tân đệ tử đều
tham gia, tổng cộng mười sáu đội, hơn một vạn đệ tử sẽ tiến vào Vạn Mộc Lâm.
Quy mô lần này thật sự rất là lớn! Nói ra con số này thì đúng là kinh người
nhưng bằng đó người tiến vào trong một khu rừng rộng lớn như Vạn Mộc Lâm thì
cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.

Vì Vạn Mộc Lâm bao phủ hơn ba trăm dặm phía nam của Xuân Dương nguyên, nó trải
dài từ nam sang bắc hơn tám trăm dặm. Tổng diện tích của khu rừng này lên đến
hơn tám triệu mẫu. Với một diện tích như vậy thì hơn một vạn người quả nhiên
không tính là gì.

Hứa Vĩnh Thiên cũng kể rằng mỗi đội sẽ tiến vào một vùng trong Vạn Mộc Lâm chứ
không đi chung. Đội mười hai cũng đi vào một khu lớn phía trong Vạn Mộc Lâm,
sau đó từng cung sẽ lại tách ra những khu riêng biệt để tham quan.

Sau một hồi di chuyển, cuối cùng đoàn người của Liễu Thiên đã ra khỏi địa phận
của đội mười hai tiến ra khu nam của Ngoại Môn. Lúc này cả cung đang đứng
trước viền ngoài của Vạn Mộc Lâm. Mà không chỉ cung chữ Càn của Liễu Thiên mà
cả bảy cung khác cũng đã tập trung đầy đủ ở đây.

Trước viền rừng, có một vùng đất bằng phẳng dài hơn chục dặm, ở chỗ không có
công trình gì cả chỉ có cây nhỏ và cỏ xanh. Cả đội mười hai gần hai ngàn đệ tử
đang đứng dàn thành tám khối trải dài trên mảnh đất này.

Lúc này nhìn từ trên cao xuống thì ở những chỗ khác các đội khác cũng đều đã
tập trung xong. Một số chỗ còn có hai đội cùng đứng trên một mảng thảo nguyên!

Nhìn từ trên cao thì thấy vậy nhưng ở dưới thì do khoảng cách giữa các đội là
quá xa đồng thời giữa các đội đều có công trình xen giữa và viền rừng cũng
không bằng phẳng nên dù tất cả các đội đều tập trung ra viền rừng cùng một lúc
nhưng ở các điểm tập kết khác nhau thì không thể nhìn thấy đội khác được.

Tại cung chữ Càn một nhóm trong tám nhóm của đội mười hai, Thượng Quan Định
nhìn xuống đám đệ tử của cung mình ung dung nói: “Như đã được phân bố, đội
mười hai sẽ tập trung quanh Xuân Thiên Hồ. Cung chúng ta sau khi tiến vào rừng
sẽ đi thẳng vào viền tây bắc của Xuân Thiên hồ. Ở đó, mỗi chi sẽ dựng trại ở
một khu cách nhau mười dặm.”

“Các chấp sự hãy dẫn chi của mình đến chỗ đã được chỉ định sẵn. Lộ trình từ
đây đến đó rơi vào hơn ba mươi dặm, nếu di chuyển nhanh thì nửa ngày đường là
tới. Tất cả hãy chuẩn bị lên đường, phải nhớ tất cả phải tập trung bám sát
theo chấp sự của chi mình, tránh hiện tượng lạc đường. Đệ tử nào lạc khỏi chi
của mình sẽ bị đuổi về và chịu phạt theo điều sáu trong tông quy.”

Hơn hai trăm đệ tử của cung chữ Càn nghe vậy đều bàn tán một hồi tạo nên một
trận xôn xao không nhỏ. Nội dung bàn tán thì đủ thứ, kẻ thì hào hứng, kẻ thì
lo lắng, kẻ thì tò mò,...

Ngay lúc này, các chấp sự tản về đứng đầu chi của mình làm cho những đệ tử
trong chi đều trật tự trở lại.

Phía trước, Thượng Quan Định không nói nhiều chỉ gật đầu một cái thế là mười
chi đều đồng loạt đi lên vượt qua các trạm gác tiến vào viền của Vạn Mộc lâm.

Phía bên cạnh, các cung khác trong đội mười hai cũng lũ lượt tiến lên, trên
thảo nguyên này, tám mươi nhóm người đang xếp hàng tiến về phía viền rừng.

Lại nói thì khu rừng chỗ này cũng rất lạ, ở đây có rất nhiều những còn đường
nhỏ nối sâu vào trong. Mỗi con đường tiến vào cánh rừng chỉ cách nhau tầm năm
trượng mà thôi, nếu tính ra chỉ là mấy hàng cây.

Chi sáu cũng như các chi khác đều theo một con đường mòn nhỏ như vậy tiến vào
cánh rừng phía trước. Liễu Thiên theo chi đi vào một đoạn thì liền đảo mắt
nhìn sang hai bên thì thấy cách đó không xa các đệ tử của các chi khác cũng
đang hành quân tiến vào sâu phía trong Vạn Mộc Lâm.

Lúc này, trên con đường nhỏ kia, Đồng chấp sự đi trước liên tục thúc dục mọi
người nhanh chân bám sát đổi hình nếu không sẽ bị bỏ lại phía sau. Ba người
Liễu Thiên vẫn là ba người đi sau cùng của chi sáu nên ba người họ có tỷ lệ
lạc khỏi đội cao nhất nên thỉnh thoảng vẫn bị động chấp sự gọi tên.

“Không biết trong đó có gì vui không? Chứ đi bộ thế này chẳng có tý hứng thú
nào!” Tằng Nhất vừa đi được một đoạn đã than thở.

“Ngươi lúc nào cũng ngồi nhà nghịch mấy thứ đồ chơi kia không thấy chán à, ít
ra phải đi ra ngoài chơi tý chứ? Ta nghĩ ngươi không buồn vì đi bộ, ngươi buồn
vì không được đi cùng các chi khác! Ta nói có phải không?” Hà Minh thấy bộ
dạng của Tằng Nhất chán nản liền lắc đầu nói rồi lại tỏ vẻ châm chọc hỏi.

“Hừ! Ngươi cũng đoán ra được a! Ta cứ nghĩ đi vào chơi cùng ‘chi’ khác, ai ngờ
lại mỗi ‘chi’ tách ra một chỗ, như vậy còn gì thú vị nữa!” Tằng Nhất thở dài
rồi lại chán nản nói, gương mặt hắn thì đầy vẻ thất vọng.

“Thôi! Vào đó chúng ta được di chuyển đi khắp nơi không biết chừng gặp những
chi khác. Rất có thể gặp người đội khác cũng nên. Ba ngay nên có rất nhiều cơ
hội!” Hà Minh lúc này lại khuyên nhủ.

“Hi vọng là vậy!” Tằng Nhất gật đầu nói.

Liễu Thiên thì không hề nói gì cả, hắn đang nhìn quanh quang cảnh khu rừng.
Chỗ rừng hắn đang đi này cây cối cũng bình thường, đa số là mấy loại cây phổ
thông, chiều cao cũng chỉ vài trượng là cùng, mật độ thì cũng rất thưa. Nhìn
kỹ thì những cây này như là được người trồng vậy, tất cả hầu như một kích cỡ,
có chênh lệch thì cũng không đáng kể.

Đi thêm tầm trăm trượng, cảnh vật vẫn vậy, ánh sáng nhè nhẹ, cây cối tốt tươi,
mọi người lúc này vẫn theo hàng đi nhanh về phía trước. Nhưng lúc này, Liễu
Thiên nhìn xa sang hai bên thì thấy người của các chi khác đã cách xa dần, bây
giờ hắn chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ bóng người của hai chi gần nhất mà thôi.

“Xem ra càng đi vào sâu thì các đội càng tách xa nhau, đúng như lời của trưởng
lão nói a! Mỗi đội sẽ cắm trại cách nhau mười dặm. Xem ra chuyến đi này không
phải muốn là được, muốn có chuyến đi này chắc chắn tông môn phải thu xếp rất
kỹ lưỡng.

“Thả nào không thấy ba vị chấp sự kia đâu, thì ra bọn họ đã vào trong Vạn Mộc
lầm chuẩn bị trước.” Liễu Thiên vừa đi vừa lẩm bẩm.

Cứ như vậy, nhóm người Liễu Thiên đi được tầm hơn một canh giờ thì đường mòn
đã biến mất, phía trước đều là rừng núi cây cối rậm rạp. Đất dưới chân lúc này
cũng ẩm thấp với rất nhiều lá cây mục. Nhìn những cây phía trước thì Liễu
Thiên thấy được sự đa dạng. Nhìn chúng có rất nhiều chủng loại và hình dáng
khác nhau. Liễu Thiên không biết những cây kia có tên là gì nhưng tất cả chúng
nhìn đều rất cao lớn, thân cầy sần sùi đầy rêu mốc. Lại nói thì quang cảnh
quanh đây cũng rất yên tĩnh, chim thú không thấy nhìn sang hai bên thì những
chi khác cũng đã đi khuất hết. Chỗ này chỉ còn lại hơn hai mươi người ‘chi’
sáu của Liễu Thiên đang từ từ đi sâu vào trong rừng.


Thiên Ý - Chương #73