Người đăng: danhvotr@
Ba người qua ra nhìn thì thấy đó là một vị chấp sự thì không khỏi lùi lại một
bên chờ gã đi đến.
“Hai ngày nữa là đến buổi tham quan rồi! Các ngươi giờ này lại muốn đi vào
trong đó làm gì?” Vị trung niên kia đi lại từ từ hỏi.
“Bọn đệ tử có hẹn trong đó, ngài cũng biết Bách Du hồ rất gần đây và không có
mấy nguy hiểm. Chúng ta chỉ đi chơi cho khuây khỏa chút thôi!” Tằng Nhất lúc
này vội đi lên trước giải thích.
“Ngươi đừng tưởng Khai Minh cảnh vào đó thì có thể thong dong, trong đó tuy
không có yêu thú nhưng cũng không thiếu cự thú các ngươi không đánh lại. Lúc
đó mất mạng là điều khó tránh khỏi, nên nhớ tông môn không chịu trách nhiệm
đâu!” Trung niên kia nhìn qua Tằng Nhất rồi lại trợn mắt đe dọa.
“Đa tạ chấp sự đã chỉ dậy, chúng ta nhất định sẽ cẩn thận!” Tằng Nhất liền
chắp tay tỏ vẻ cảm kích nói.
“Thôi ta không nhiều lời, trời tối còn chưa ra thì bọn ta sẽ đi tìm. Đã để bọn
ta phải đi tìm thì các ngươi biết hậu quả rồi đó!” Vị trung niên kia cảm thấy
không khuyên được thì cũng không cản nữa, gã xua xua tay nói rồi lại dặn một
câu.
Ba người Liễu Thiên nghe vậy thì liền cung kính dạ vâng rồi từ từ quay đầu rời
đi.
“Nhanh thôi! Tối không về kịp thì tiêu đó!” Hà Minh lúc này có hơi lo lắng
thúc dục.
“Ngươi lo gì, nơi đó gần đây, cả đi lẫn về chưa mất một canh giờ, chúng ta còn
thừa thời gian.” Tằng Nhất liền nói.
Liễu Thiên thì chẳng nói gì cả, hắn hôm này để cho hai tên kia làm chủ hết,
cái gì không hiểu thì hắn mới hỏi.
Lúc này, ba người đi qua khu nhà nhỏ kia rồi theo một con đường nhỏ tiến ra
viền rừng, từ đó đi vào trong cánh rừng xanh thẳm bất tận kia.
Cách khu nhà nhỏ - nơi mấy người Liễu Thiên vừa làm thủ tục hơn mười dặm. Nơi
đây có một cái tiểu hồ nằm giữa rừng cây, nó rộng gần mẫu, nhìn chỉ như một
cái ao lớn, xung quanh hồ đa phần là núi đá nhỏ, tất cả chỉ cao hơn chục
trượng, đá ở trên đó lại lởm chởm và đầy rêu xanh và cây dại. Qua những khe đá
hiểm trở kia có một dòng suối nhỏ róc rách chảy xuống tạo lên những gợn sóng
đều đều trải ra mặt hồ.
Nhìn kỹ thì ở đây không chỉ có núi đá mà cây cối cũng rất tươi tốt, các cây đa
phần đều rất cao và tán rộng, ánh mặt trời buổi sớm khó có thể lọt vào trong
đây được. Chính vì vậy mặt trời đã lên được một lúc nhưng quanh khu này vẫn mờ
mờ sương phủ nhìn rất mờ ảo.
Lúc này, trong lớp sương mù có hai ngươi đang đứng, nhìn bộ dạng thì cũng là
đệ tử của Kỳ Nhân các. Trong lớp sương mù mờ mờ cộng với lượng ánh sáng ít ỏi
nên khó nhìn ra được khuôn mặt của hai người này chỉ nhìn qua được đó là một
nam một nữ.
“Sư đệ, chúng ta vào đây từ sớm nhưng sao vẫn chưa thấy thứ kia đi ra?” Một nữ
tử đứng ở viền hồ nhìn ra xung quanh rồi quay lại hỏi một thiếu niên đứng sau
mình.
“Sư tỷ cứ yên tâm! Thông tin lần này tuyệt đối chính xác! Tỷ cứ nghỉ ngơi đi,
tý nữa còn phải vất vả đó, chúng ta chỉ có thời gian vài tuần hương mà thôi!”
Thiếu niên kia liền tỏ vẻ chắc chắn nói rồi lại căn dặn.
“Ừm! Nghe nói ngươi đã tốn không ít nên thông tinh chắc không sai. Mà dù sao
cũng vào đây rồi thì chúng ta cứ đợi đi! Ta tin lần này sẽ không uổng công mạo
hiểm.” Thiếu nữ kia cũng gật đầu rồi kiếm một phiến đá ngồi xuống.
…
Ba người Liễu Thiên chạy một mạch xuyên qua rừng rậm vượt qua một vài dãy núi
nhỏ thi lúc này đang chèo lên một ngọn cây cao nhìn ra xa.
“Kia rồi, chỗ kia cây cối khuyết xuống chắc chắn là Bách Du hồ! Chúng ta đến
nơi rồi!” Tằng Nhất liền chỉ tay ra phía xa hơn dặm nói rồi từ trên cây nhảy
xuống.
Hai người Liễu Thiên cũng tương tự nhảy xuống, cả ba không nhiều lời lại tiếp
tục chạy đi.
Chạy thêm một lúc nữa thì ba người đã vào đến khu rừng rậm quanh hồ. Lúc này
càng chạy cả ba càng tiến vào vùng rừng tối và mờ ảo hơn. Tầm nhìn giảm xuống
khiến tốc độ chạy của họ chậm lại thế nhưng chẳng mấy cả ba đã đứng trước viền
hồ Bách Du.
“Đến nơi rồi! Hai ngươi có thể nói chúng ta vào đây làm gì rồi đấy? Đừng nói
là đi tắm?” Liễu Thiên từ từ đi lại nhìn quanh cảnh vật mờ ảo trước mặt rồi
quay ra hỏi hai người Hà Minh, Tằng Nhất.
“Ta có đọc qua một chút về cự thú quanh Vạn Mộc Lâm, theo nghiên cứu nhiều
ngày về tập tính và đặc điểm địa hình thì ta đoán có một loài sống ở Bách Du
hồ này, loài đó là Hắc Vũ Điểu.” Hà Minh lúc này liền nói.
“Nửa tháng trước ta và Tằng Nhất có đi vào đây tham quan và đã phát hiện quả
nhiên ở đây có một ổ Hắc Vũ Điểu, có điều khi đó không giám xem kỹ nên hôm nay
rủ ngươi quay lại.” Hà Minh thấy Liễu Thiên chăm chú thì lại nói tiếp.
“Như vậy thì sao? Chúng ta vào đây chẳng nhẽ đi kiếm chứng chim ư?” Liễu Thiên
nghe vậy nhíu mày rồi lại hỏi.
“Trời! Ngươi đúng là, chứng chim đó chúng ta lấy làm gì, cái cần là lông của
nó. Nếu lấy được một cái cũng đủ cho chúng ta làm ra một bộ đồ tốt. Ai cũng
biết lông của Hắc Vũ điểu có tính tị thủy, tránh bụi bẩn, để làm đồ mặc thì
thật tiện lợi biết bao!” Hà Minh tỏ vẻ chán nản nói rồi lại dùng ánh mắt mơ
tưởng kể nể.
“Làm quần áo ư? Ta không mấy hứng thú, nhưng ta vẫn muốn nhìn con chim kia xem
nó lông lá thế nào?” Liễu Thiên tỏ vẻ không quan tâm nhưng cũng không có ý rút
lui.
“Đúng vậy! Ta cũng không quan tâm đến quần áo nhưng lại thích khả năng né
tránh và sực chịu đựng của nó!" Tằng Nhất cũng gật đầu phụ họa theo.
“Tốt thôi! Chúng ta đi săn nào!” Liễu Thiên hào hứng.
“Săn cái đầu ngươi ý! Chúng ta đi ăn trộm thôi!” Hà Minh chừng mắt nói.
“Ăn trộm?” Tằng Nhất và Liễu Thiên đều ngạc nhiên.
Ngay cả Tằng Nhất cũng không ngờ rằng lại đi ăn trộm, hắn cứ nghĩ là đi săn!
“Đúng vậy! Chờ lúc Hắc Vũ điểu đi săn mồi, chúng ta sẽ vào ổ của nó tìm lông
rụng!” Hà Minh gật đầu nói.
“Như vậy còn gì thú vị nữa! Hay là cứ để chúng ta dụ nó đi cho ngươi tha hồ
tìm lông, Tằng Nhất thấy phải không?” Liễu Thiên bĩu môi nói rồi quay sang gạ
Tằng Nhất.
“Đúng đúng! Ngươi cứ tìm lông đi, ta phải chơi đã! Liễu Thiên chúng ta đi!”
Tằng Nhất gật gật nói rồi liền gọi Liễu Thiên.
“Chờ đã! Các ngươi biết gì về Hắc Vũ điểu, làm sao có thể săn nó! Nó là…” Thấy
hai người Liễu Thiên quay người rời đi, Hà Minh vội gọi lại nhưng hắn chưa nói
hết thì Tằng Nhất và Liễu Thiên đã hành động.
“Cần gì! Chỉ là một con cự thú thôi sao, có phải yêu thú đâu!” Tằng Nhất rất
nhanh đã nhảy lên không tỏ vẻ không quan tâm.
Liễu Thiên cũng tung người rút kiếm chạy theo. Cả hai đều không muốn nghe Hà
Minh dài dòng nữa.
“Hắc Vũ Điểu có lông tị thủy trời sinh có thể sống dưới nước, tổ của nó ở dưới
hồ này, lần trước ta không giám xuống xem thử nhưng lần này thì lại khác!”
Tằng Nhất nhảy ra giữa hồ, hắn đứng trên hồ vừa kết ấn vừa nói với Liễu Thiên.
(Nói đến việc đứng trên nước thì đây là khả năng của dị giả khi nguyên thần
tiến lên chân nguyên. Khi nào Liễu Thiên lên Khai Minh cảnh thì ta sẽ giải
thích rõ hơn.)
Liễu Thiên nghe vậy thì cũng ngạc nhiên, hắn thật không ngờ là chim lại sống ở
dưới nước!
“Hai tên điên kia, các ngươi làm gì đó!” Lúc này, phía bên bờ đối diện bỗng có
một thiếu nữ chạy ra quát hỏi, cạnh thiếu nữ đó còn có một thiêu niên nữa.
“Các ngươi cũng đến vì Hắc Vũ Điểu?” Tằng Nhất đang kết ấn thấy hai người xuất
hiện thì liền quay ra hỏi.
“Đúng vậy!” Thiếu nữ kia gật đầu.
“Thế thì cùng hội cùng thuyền rồi!” Tằng Nhất mỉm cười nói.
“Tại sao các ngươi lại biết ở đây có Hắc Vũ Điểu? Nhìn bộ dạng kia, ngươi định
đánh động nó ư?” Thiếu nữ kia thấy Tằng Nhất không có ý thu tay thì vẻ mặt đầy
khó chịu hỏi. Nàng thật khó hiểu tại sao lại có người biết tin này, chẳng
nhẽ..
“Thì như các ngươi thôi!” Tằng Nhất nói vu vơ.
“Tiêu chấp sự cũng bán tin này cho các ngươi ư?” Phía bên kia một thiếu niên
vội hỏi.
“Đồ ngu, vậy cũng nói ra được!” Thiếu nữ kia quay ra trợn mắt mắng thiếu niên
kia.
“Hừ! Thì ra là vậy!” Hà Minh đứng một bên nghe đến đây khẽ gật đầu tỏ vẻ đã
hiểu. Hắn vừa rồi không hiểu tại sao cũng có đệ tử khác phát hiện ra Hắc Vũ
Điểu như hắn. Hắn cứ nghĩ rằng hai người kia cũng có một kẻ chịu khó đèn sách
đã nghiên cứu ra được. Nhưng khi nghe tên kia nói thì hắn đã hiểu ra.
Trong Kỳ Nhân các, các vị chấp sự có tu vi cao khi đi tuần qua Vạn Mộc Lâm thì
không thể không phát hiện ra Hắc Vũ Điểu thế nhưng chấp sự không được phép săn
bắt cự thú và yêu thú trong khu vực kết giới nên chỉ có thể bán thông tin cho
đám đệ tử muốn mạo hiểm chơi đùa. Lại nói không phải lúc nào những chấp sự
cũng giám bán tin, chỉ có một cái giá đủ cao thì các chấp sự mới động lòng mà
mạo hiểm thôi. Không biết hai người thiếu nữ và thiếu niên kia đã dùng cách gì
để lấy tin tức Hắc Vũ Điểu này nhưng chắc chắn là tốn không ít thủ đoạn và tài
nguyên.
“Nếu đã đến đây vì con chim này thì còn chờ gì nữa? Chúng ta gọi nó ra đánh
một trận thôi!” Liễu Thiên khi này nhìn xuống mặt hồ liền nói.
“Xong rồi đây!” Tằng Nhất lúc này đã kết ấn xong, hắn không để ý đến hai người
bên kia nữa. Hắn hai chân nhún xuống làm màn nước dập dềnh còn tay phải của
hắn được một lớp khí mờ mờ bao phủ đang huy động chuẩn bị đánh xuống mặt hồ.
“Đừng! Tên điên này! Dương Hùng chúng ta chạy!” Thiếu nữ kia quát lớn nhưng
cảm thấy không kịp thì liền quay đầu gọi thiếu niên bên cạnh cùng chạy. Quả
nhiên hai người này tu vi thấp kém chỉ vào ăn trộm như Hà Minh nên khi thấy
Tằng Nhất đánh động Hắc Vũ Điểu thì vội vàng quay đầu chạy.
Hà Minh phía ngoài thì chỉ nhăn mày không nói gì nưa, hắn đứng đó chỉnh lại
quần áo.
“Nộ Âm quyền!” Tằng Nhất hô lớn rồi liền đấm xuống nước.
“Ầm!” Một quyền đánh xuống, một cột nước bắn lên cao hơn ba trượng còn tiếng
nổ của một quyền kia lại vang ra kiến cho Liễu Thiên ù hết cả tai.
Ào! Ào!....
Nước rơi lại xuống mặt hồ, Tằng Nhất phi thân nhảy lên bờ. Lúc này, Liễu Thiên
và Tằng Nhất mỗi người một bên hồ nhìn xuống nước, cả hai đã chuẩn bị sẵn sàng
đối mặt với Hắc Vũ Điểu.
“Hai đứa nhãi kia đã bỏ chạy rồi, thế nhưng còn ba tên kia, chúng ta có nên ở
đây đề phòng bất chắc không?” Ở phía xa trên một thân cây có hai người mặc hắc
y đang đứng nói chuyện với nhau.
“Không cần! Chúng ta bán tin cho hai tên kia thì bảo hộ bọn hắn thôi, ba tên
kia muốn thử sức thì tự chuốc lấy. Ngươi cũng thấy trong đó có một tên có tu
vi Khai Minh cảnh nên chúng ta không phải lo nhiều. Bây giờ tốt nhất nên trở
về để tránh đội trưởng sinh nghi!” Một người trong đó lắc đầu từ từ nói rồi
rất nhanh quay người bay đi.
Người còn lại cũng tương tự bay theo, lúc này quanh Bách Du hồ chỉ còn lại ba
người Liễu Thiên, cả ba đang tập trung nhìn ra hồ.
Trên mặt hồ sóng nước mỗi lúc một lớn, mặt hồ bồng bềnh bất định.
“Nó lên đó! Các ngươi phải chạy thật nhanh, chỉ cần thoát được là ta cũng tìm
xong Hắc Vũ rồi.” Hà Minh lúc này liền hô lớn.
“Yên tâm đi!” Liễu Thiên nắm chặt trường kiếm trong tay nói, hắn đã sẵn sàng
để tiêu diệt con chim sắp xuất hiện kia.
Tằng Nhất thì từ lúc nào đã lấy ra một hộp gỗ rồi lấy trong đó ra rất nhiều
kim châm đủ loại gài vào nhiều chỗ trên người.
Mặt hồ lúc này bỗng hình thành một xoáy nước nhỏ có đường kính nửa trưởng và
đang có xu hướng lớn dần.
“Chạy đi!” Hà Minh lúc này liền hô lớn rồi chính bản thân hắn cũng quay đầu
chạy ra sau mấy trượng rồi kiếm một thân cây và ẩn sau đó. Hai người Liễu
Thiên thì không hề có ý định đó, cả hai vẫn tập trung nhìn vào xoáy nước giữa
hồ.
“Bùm!” Một tiếng nổ vang, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.
“Quéc!” Tiếp theo là một tiếng kêu bén nhọn cùng với đó là một màng cuồng
phong nổi lên quạt cho nước đang rơi xuống bay dạt sang một phía.
Hai ngươi Liễu Thiên mỗi người một đầu và đen thay Liễu Thiên phải đón nhận
màn mưa bất ngờ kia. Cuồng phong đi trước thủi cho quần áo Liễu Thiên bay phần
phật, cây cối nghiêng đi. Sau màn cuồng phong chính là lớp mưa như tên bắn
đến.
“Bộp bộp bộp…!”
Mỗi hạt nước bay đi với tốc độ cực nhanh, Liễu Thiên nhíu mày rồi rất nhanh
dùng kiếm cản lại, hắn vận dụng đến kỹ năng chặn trong kiếm pháp. Trường kiếm
liên tục được vung ra quanh người chặn màn nước kia. Thế nhưng trường kiếm bay
múa liên tục cũng không đủ nhanh để có thể chắn được hết những hạt nước kia.
Hắn dính rất nhiều, mỗi hạt nước bắn vào cơ thể đều làm cho hắn cảm thấy dau
rát.
Đồng thời Những hạt nước bị bắn vào thân cây tạo lên những tiếng bộp bộp,
những mảnh vỏ cây bị đánh bật ra rơi đầy đất. Nước đó bắn lên lá cây thì rất
nhiều lá bị bắn cho rách tươm đứt lìa khỏi cành rơi lả tả trong không trung.
“Ác điểu! Quả nhiên to lớn!” Tằng Nhất lúc này ngạc nhiên nói đồng thời hai
tay cũng kết ấn liên hồi rồi đưa ra phía trước.
“Vèo Vèo!...vèo!”
Từ trong tay hắn rất nhiều phi châm như những chiếc kim thêu nhỏ bay đi. Mỗi
kim châm đều có một lớp khí mờ mờ luân chuyển xung quanh làm cho chúng di
chuyển cực nhanh và đang xoay tròn như một mũi khoan lao đến bóng đen to lớn ở
giữa hồ.
“Xoạch! Xoạch!... xoạch!”
Phi châm xuyên qua sương mù lao đến màng đen kia thì tạo ra những tiếng kêu
đều đều rồi không thấy gì nữa.
“Phùng!” Một luồng gió từ trung tâm hồ phát ra khiến đám sương mù tản đi để nộ
ra thân hình Hắc Vũ Điểu.
Phía bên kia Liễu Thiên đỡ xong đợt công kích kia thì trường kiếm để ra sau,
hai mắt tập trung nhìn con chim trước mặt.
“Đậu xanh! Nó to quá!” Liễu Thiên lúc này không kìm được thầm chửi